Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Tiếng chuông cửa vang lên, Boun bước ra mở cửa, Prem ngoan ngoãn đi theo sau hắn.

Chờ khi Boun mời người vào nhà, Prem mới chậm rãi đi ra từ phía sau, định lễ phép chào hỏi. Chỉ là thoáng nhìn qua người kia, cậu ngây ngẩn cả người.

"Bà Nappae".

Tất nhiên bà Nappae cành kinh ngạc hơn.

"Pao Pao".

Không ngờ 2 người quen biết nhau.

Ánh mắt Prem và Boun chạm vào nhau, cậu trừng đôi mắt xinh đẹp, bộ dáng yên chí không thành vấn đề.

Thì ra Prem và bà Nappae quen nhau trên xe bus. Lúc đó không ai chịu nhường chỗ ngồi cho bà, Prem rống lên với 1 thằng nhóc ranh, khiến nó không tình nguyện cũng phải nhường chỗ. Từ đó ấn tượng của bà Nappae với cậu không tệ, ở trên xe còn trò chuyện với nhau.

Giờ hồi tưởng lại bà Nappae từng hỏi han cậu có bạn gái không, hỏi các loại sở thích, vấn đề cá nhân. Prem nghĩ hẳn lúc đó bà đã có ý định giúp cháu mình.

Bà Nappae rất hài lòng với người mà cháu trai đã chọn. Bà đã chấp nhận tính hướng của hắn rồi, đổi lại càng thêm khắt khe về tính cách, phẩm chất đoan chính. Đối với Prem, tốt bụng ngoan ngoãn lại biết nấu cơm, bà Nappae vô cùng vừa ý. Thậm chí bà thân thiết với người mới quen không lâu còn hơn cháu trai ruột thịt. Dù sao Boun không phải người thích làm nũng, Prem 1 câu bà nội, 2 câu bà nội, gọi tới vui vẻ thuận miệng, rất khiến người ta sung sướng.

Khi bà Nappae nhắc tới chuyện nhận con nuôi, Prem lập tức thay đổi trọng tâm câu chuyện, ai mà ngờ trong lòng bà nội đã lên kế hoạch ngoài dự đoán của mọi người.

Sau khi ăn xong, bà Nappae ra ngoài tản bộ. Tiễn bà ra cửa, Prem hưng phấn đập tay thành công với Boun. Hắn không phối hợp, cậu bất đắc dĩ đành phải vỗ tay mình.

"Hẳn là bà nội đã yên tâm rồi, tôi trả lại phần tiền thừa cho anh nhé?" - Prem là 1 người hiểu lí lẽ, vấn đề giải quyết xong sẽ không tham lam tiền của người khác.

"Bà tôi rất khôn khéo, nếu như bà lại đột ngột kiểm tra thì làm thế nào?"

Prem nâng cằm, mơ màng suy nghĩ - "Cũng đúng, ừm....Tôi cứ ở thêm vài ngày xem tình huống thế nào".

"Bình thường cậu cứ ở yên trong nhà, đừng ra ngoài lêu lỏng, nhỡ đâu bị bà tôi bắt gặp cho rằng phẩm chất cậu có vấn đề thì phiền phức to".

Prem quen biết không ít bạn bè hổ lốn ở quán bar, thường thường vẫn tới chơi. Nhưng tạo hình đặc biệt của họ mà bị bà Nappae bắt gặp tuyệt đối sẽ bị coi là lưu manh giả danh trí thức, hình tượng chắc chắn sụp đổ.

Cậu không thể trở thành một người chết dí ở trong nhà, lập tức có ý kiến - "Đậu, anh đang nuôi thú cưng chắc".

Prem dẩu mỏ lên bất bình, thế mà lại trở thành 1 loại làm nũng rất tự nhiên với Boun, kỳ thực đây là động tác cậu thường dùng với bạn bè thân thiết.

"Tôi rất muốn nuôi chuột hamster".

Hàm ý trong câu nói của Boun, Prem thẳng thắng tự nhiên nghe không hiểu, còn nói tiếp - "Hamster sao? Rất đáng yêu, tôi cũng muốn nuôi. Thế nhưng ngay cả bản thân tôi còn nuôi chưa xong, quên đi".

.............

Bởi vì đêm đó bà Nappae ở lại nhà Boun, Prem không thể nào ngủ riêng phòng với hắn, chỉ có thể bất đắc dĩ chung giường.

Cậu lăn qua lăn lại trằn trọc khó ngủ, ngôi nhà xa hoa có hiệu quả cách âm vô cùng tốt, không gian quá an tĩnh ngược lại càng không dễ đi vào giấc ngủ, ngay cả tiếng hít thở cũng nghe được rõ ràng.

"Boun, tôi không ngủ được, tôi không quen ngủ cùng người khác".

Prem không nghe thấy tiếng Boun trả lời, chỉ nghe thanh âm xột xoạt, sau đó có tiếng khoá cửa.

Một lát sau, cậu đột nhiên mở đèn bàn, quả nhiên thấy Boun đang nằm ngủ dưới đất.

Cậu nói - "Hẳn là tôi mới phải ngủ đất".

Boun chỉ kêu 1 tiếng "ngủ đi" rồi quay lưng về phía cậu.

Tắt đèn bàn, Pren chui vào trong chăn, mặt mũi đỏ bừng, tim đập rất nhanh.

Người đàn ông này có cần phải ôn nhu nhu đáo tới vậy không?

Bởi vì muốn làm bữa sáng, Prem dậy rất sớm. Dù sao đã nhận phí ăn uống, cậu phải làm tròn trách nhiệm nấu tốt điểm tâm trước khi Boun và bà Nappae dậy.

Boun đi làm tiện đường đưa bà nội về nhà. Trước khi bà đi còn căn dặn Prem hôm nào rảnh nhất định phải tới nhà bà chơi. Hai người đi rồi, cậu dọn dẹp bát đũa xong cũng ra ngoài.

Khu xung quanh đây cậu chưa từng tới chơi, lần này định đi shopping.

Prem nhìn đông nhìn tây, tinh tế thưởng thức chứ không mua, dù sao cũng không có nhu cầu.

Cậu chậm rãi uống trà sữa, nhìn dòng người cứ trôi qua trước mắt, thỉnh thoảng thấy ai đó dễ nhìn thì âm thầm bình luận trong lòng.

Đột nhiên bước chân cậu chững lại, thân thể phản ứng theo bản năng bỏ chạy về phía nhà.

"Prem Warut, em đứng lại đó cho anh".

Nghe thanh âm phía sau ngày càng gần, Prem dù đã dùng hết sức nhưng thể lực cạn kiệt. Cậu vô cùng hối hận sao trước đây không chăm chỉ rèn luyện, giờ chạy trốn cũng không xong.

Cánh tay bị người ta túm lại, nặng nề áp lên tường.

End chương 2.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com