Chapter 5: Theo đuổi
Cả ngày ở nhà không gì làm Hạo Hạo lại mò đến nhà Thiên Di. Gõ cửa nửa ngày vẫn không thấy hắn ra mở cửa, cậu vò đầu bứt tai.
- Quái lạ, chủ nhật không phải lên trường thì hắn đi đâu, đến số điện thoại mình cũng không có, định mệnh thiệt. - cậu cầm điện thoại tính bấm số rồi lại cất vô túi. Cậu quay lưng đi tới thang máy thì giáp mặt hắn, trên mặt cậu liền vẽ ra hai chữ hạnh phúc.
- Này, chủ nhật mà đi đâu vậy? Hôm nay ngày đẹp trời, ra ngoài chơi với tôi đi.- Thiên Di lướt qua hắn rồi đi thẳng vô phòng. Cậu lẽo đẽo chạy với theo.
- Tối qua ngủ không ngon à? Trên mắt cậu toàn thâm quần kìa. - Hạo Hạo đưa tay ven theo đường thâm quần trên mặt hắn mà suýt xoa. Hắn đưa tay nhanh đẩy bàn tay cậu ra.
- Tới đây làm gì? Ở đây có việc cho cậu?
Hạo Hạo đơ mặt ngây ngốc nhìn hắn.
- À! Tôi tới thăm cậu không được à? Với lại....cũng trưa rồi, tôi...tới....nấu ăn cho cậu.- nói xong cậu trưng bộ mặt ra cười khì khì.
- Cười gì? Đồ đâu mà nấu?
- Thì trong tủ lạnh.- cậu đi về phía tủ lạnh rồi mở ra, cậu di hai thái dương, ở trong tủ lạnh không có cái gì ngoài nước.
- Cậu sắm tủ lạnh làm gì vậy hả?
- Tôi thích uống nước lạnh. Không được à?
- Ây da, không phải cậu uống nước trừ cơm đấy chứ.
- Tôi chính là thế, giờ cậu về được rồi.
Hạo Hạo đứng dậy đi ra phía cửa, hắn nhìn theo với con mắt hối tiếc, giờ thì cái bụng hắn đang réo ầm ĩ rồi. Hắn cũng lười ra ngoài mua cái gì ăn, ăn một mình cũng vô vị, nên hắn mở laptop ra search địa chỉ gì đó trên mạng.
Chợt nghe tiếng 'cạch' mở cửa, Thiên Di ngoáy đầu lại, hắn quên mất nãy chốt cửa lại, Hạo Hạo bước vô với mấy thử lỉnh kỉnh trên tay. Hắn nhìn cậu với con mắt hình chữ o.
- Nãy giờ đi là để mua những thứ này?
- Ừm, không có đồ thì đi mua chứ cậu nghĩ sao? - Hạo Hạo đặt đồ trong bếp, rồi tiến ra chỗ hắn vừa nói.
Hai con mắt Thiên Di nhìn theo mấy bịch snack trên tay Hạo Hạo, cậu vừa đặt xuống Thiên Di cứ thế sán tới định lấy mà ăn.
- Ăn cơm xong rồi ăn, ăn cái này trước bữa ăn không tốt, ăn xong cậu còn dạ dày mà ăn cơm nữa? - Hạo Hạo giựt bịch snack trên tay hắn. Hắn nhìn theo tức giận nhưng không có ý giành lại.
- Vậy....cậu đi nấu ăn đi. Tôi ở đây...đợi. - hắn ấm úng nói, kiểu muốn ăn mà lại tỏ vẻ với người ta. Hạo Hạo tiến vô bếp, sắn tay áo lên, khuya cúc cậu mở ra để lộ vùng ngực săn chắc cùng với nước da hơi sạm, điều đó càng khiến cậu menly khi vào bếp, Thiên Di cứ thế mà ngớ ngẩn nhìn theo, ánh mắt Hạo Hạo quay lại, 4 mắt chạm nhau, Thiên Di giật mình quay đi chỗ khác, trong bếp có người nở nụ cười một cách nguy hiểm :))
Tiếng lạch cạch của lưỡi dao xuống thớt trong bếp lâu lắm rồi hắn không được nghe từ ngày mà cô ấy đi, tiếng động đó làm hắn vừa bực mình vừa nhớ nhung, trên bàn phím tay cư nhiên cũng đánh tên cô ấy ra. Mông lung trong suy nghĩ, hắn cứ ngỡ cô ấy đang ở đây, và căn nhà lại tràn ngập tiếng cười đùa như trước. Hắn nhớ từng câu nói của cô ấy lúc nấu ăn nào là " Hôm nay anh ăn cái gì? Em nấu món này, có tôm này, có rau cải, có thịt bò này, toàn món anh thích ăn nhé" cô ấy sẽ cứ mãi luyên thuyên về những món mà cô ấy đang nấu mặc dù đó không phải là những món mà cô ấy thích ăn. Cô ấy cho hắn ngồi ăn snack trong khi đợi cô ấy nấu ăn, bây giờ hắn vẫn giữ thói quen ấy, phải ăn vặt trước khi ăn cơm. Vậy nên nãy Hạo Hạo không cho hắn ăn, hắn có chút bực mình. Đang say trong quá khứ hắn cũng buột mình quay về phía trong bếp gọi tên cô ấy.
- Thạch Tâm!
Lưỡi dao đang đưa xuống một nhát vào ngón tay Hạo Hạo, cậu giật mình buông dao ra giữ vết thương, máu chảy nhiều nhưng cậu không hề thấy đau ngược lại cậu đau nơi khác kìa.
- Con mẹ nó! Là tôi, không phải cô ta. Cậu nghe cho rõ. Là tôi! - cậu quát to khiến hắn giật mình quay đi không dám nhìn cậu, hắn vô ý thức cầm bịch snack lên tính bóc.
- BỎ XUÔNG! KHÔNG ĂN TRƯỚC BỮA ĂN, TÔI NÓI CẬU RỒI MÀ!!- Hạo Hạo tiếp tục quát, cậu không thể khống chế cảm xúc lúc này được. Hắn cũng vì thế mà ngoan ngoãn đặt bịch bánh xuống. Máu cũng được cầm lại không còn chảy nữa, cậu tiếp tục nấu ăn, cả gian phòng chỉ có tiếng lách cách của lưỡi dao, bầu không khí cứng ngắc u ám, không ai nói với ai câu nào. Xong xuôi cậu gọi hắn vô ăn, giọng điệu cậu gọi hắn như muốn giết người.
- Xong rồi, ngồi xuống ăn đi.- cậu kéo ghế cho hắn ngồi.
- Ừ! Cảm ơn.
- Tôi không biết cậu thích ăn gì, nhưng đây là những món cung cấp đầy đủ chất dinh dưỡng nhất trong bữa trưa. Nên cậu ăn đi.
- Tôi không thích ăn rau muống. Không thích....
- Ăn đi. - cậu ghắp một đũa bỏ vô miệng hắn.
- Ưm! - mắt chữ o hắn miễn cưỡng nhai nhưng quả thật hắn phát hiện ra là nó quá ngon đi, cái vị ngọt ngọt thanh thanh của từng sợi rau tan trong miệng, chín vừa tới không quá dai, hứng thú hắn gắp thêm ăn, cứ thế mà cắm cúi ăn. Nhìn điệu bộ cứ nói không thích mà lại ăn như điên của hắn khiến cậu mủi lòng quên đi chuyện lúc nãy mà đưa tay vuốt mái tóc màu hạt dẻ đang đung đưa của hắn.
- Thế nào, ngon không, ăn từ từ thôi, tôi nấu còn nhiều, với tôi có giành của cậu đâu, ăn những món khác nữa đi, ăn với cơm, không ăn như vậy, cơm nguội không ngon. - giọng vừa đùa giỡn vừa nghiêm khắc của cậu cư nhiên hắn cũng nghe theo mà cầm chén cơm lên ăn.
- Hồi sáng sớm cậu đi đâu vậy, chủ nhật mà cũng có việc bên ngoài à?
- Tôi đi tìm...- đang nói dở chợt hắn thấy điều gì đó không đúng, hắn sợ nói tên cô ấy ra cậu lại tức giận đập hết chén đĩa trên bàn không cho hắn ăn tiếp thì sao.
- Tìm ai?
Thiên Di vẫn cắm cúi ăn, không trả lời.
- Tôi hỏi cậu đấy? Cậu tìm ai? Tìm cô ta sao?
- À.......chỉ là.....có chút manh mối.....nên đi một vòng xem thôi.
Nghe xong Hạo Hạo đặt mạnh đôi đũa xuống bàn đẩy ghế đứng lên.
Hắn vội nói theo.
- Nhưng cũng có thấy gì đâu, hiện giờ tôi còn ngồi đây với cậu chẳng phải đó sao.
Hạo Hạo vẫn không nói gì, cậu vươn người sáp tới gần hắn, cậu nâng cằm hắn rồi hôn. Môi vừa chạm vào hắn mắt hình chữ a miệng chữ ô nhìn, nhìn với cự ly gần như vậy hắn nhận thấy cậu rất đẹp, lông mi dài, cong, làn da nâu sạm không tì vết đặc biệt là đôi môi mềm ấy. Cảm nhận đến đôi môi hắn theo phản xạ mà đẩy cậu ra. Cậu vẫn từ tốn kéo hắn lại mà hôn tiếp. Xong một hồi cậu thả hắn ra ôn nhu nhìn hắn nói:
- Lần sau ngày nghỉ không làm gì thì ở nhà đợi tôi, tôi sẽ qua nấu cơm cho cậu ăn. Không được đi lung tung, đặc biệt là chuyện đó.
- Tôi làm gì là việc của tôi. Cậu có quyền tham dự?
- Nghe lời - Hạo Hạo vừa gằn giọng vừa ôn nhu nhìn hắn. Hắn cúi gằm mặt xuống cứ thế mà ăn, hắn không nói gì, nếu là bình thường thì hắn đã cao lãnh đứng lên cho cậu ta một cái tát rồi đuổi ra khỏi nhà, nhưng bây giờ không hiểu sao hắn chỉ im lặng cúi đầu như vậy. Có lẽ chỉ có một là hắn thích một mình nhưng lại cô đơn. Con người hắn đơn giản nhưng hắn luôn tỏ ra mình là người nguy hiểm, hắn tạo cho mình lớp bọc bề ngoài để không ai có thể chạm vào, đơn giản là hắn sợ lại bị tổn thương lần nữa.
Xử xong bữa trưa xong xuôi đâu đó hắn lại tót lên salong ăn snack, cậu lại là người rửa chén bát, sủng hắn đến như vậy vậy mà năm lần bảy lượt chỉ đều biết gọi tên cô ta. Rửa xong cậu đến ngồi cạnh Thiên Di, tay cậu khoác ra sau vai hắn.
- Thích ăn vặt đến như vậy sao?
- Sợ lãng phí nên ăn thôi. - hắn vừa nói vừa gỡ tay Hạo Hạo ra khỏi vai.
Hạo Hạo cố chấp giữ nguyên tay mình trên vai hắn.
- Ăn đi rồi lát ra ngoài đi dạo với tôi.
- Ừm!
Cậu không coi phim mà nhìn cái con người bên cạnh, chân vắt chéo trên ghế, miệng nhai sột soạt, lâu lâu đưa đầu ngón tay lên mút mút, không kiềm lòng được cậu vươn người qua kéo hắn lại mà hôn. Thiên Di không hề phòng vệ trước đó, vẫn bất ngờ mà động đậy đẩy cậu ra. Cậu vẫn kéo hắn lại, đầu lưỡi cậu dò xét bên trong tìm đối phương, khoảng mấy phút sau đối phương cũng vậy mà hợp tác, hai đầu lưỡi cứ thế mà cuốn vào nhau triền miên một hồi. Hạo Hạo đưa tay vén áo hắn lên dò xét vùng ngực. Chợt hắn đẩy mạnh cậu ra đứng phắt dậy ném bịch bánh xuống nền.
- Thôi ngay đi. Đừng để việc này xảy ra một lần nào nữa, tôi sẽ không tha thứ cho cậu đâu.
- Ê, sao vậy, không phải nãy cậu cũng hợp tác đó sao.
- ......- không nói gì hắn đi một mạch ra ngoài.
- Này! Này! Tôi......xin lỗi......nhưng tôi không thể làm chủ cảm xúc lúc nãy. Tôi xin lỗi cậu mà.
- Ừm! Bỏ đi.
- Vậy thì vô nhà lại đi, đi đâu vậy.
- Không phải nãy nói đi dạo?
- À, ừm, đi thôi.
Chỉ có khi đứng trước Thiên Di cậu mới bị lắp bắp, hạ mình xuống như vậy. Từ trước tới giờ cậu luôn cao cao tự tạo trước mặt người khác. Đi một vòng rồi mà hai người vẫn không nói chuyện gì với nhau, hai người vẫn bị chuyện vừa rồi làm cho ngại ngùng. Hạo Hạo ho hắng một cái muốn vỡ tan bầu không khí u ám này.
- Tôi không phải đồng tính luyến ái.
- Hả? - cậu bị bất ngờ há hốc miệng nhìn hắn.
- Tôi không muốn làm cậu bị tổn thương nên nếu cậu còn ý nghĩ đó thì cậu đừng nên gặp tôi nữa. Chuyện như lúc nãy là quá đủ, cậu hiểu chứ?
- Chuyện lúc nãy tôi đã xin lỗi cậu rồi mà, đừng nhỏ nhen như thế chứ.
- Vấn đề không phải là tôi nhỏ nhen hay không mà là chúng ta không thể được.
- Không được cũng phải được.
- Đừng cố chấp, cậu cũng biết tôi cũng đã có người thương.
- Nhưng cô ta là quá khứ, tôi mới là hiện tại.
- Vấn đề không giống nhau.
Hạo Hạo đi nhanh chặn trước mặt hắn, mặt giáp mặt.
- Nhất định tôi sẽ làm cậu thích tôi, à không cậu sẽ yêu tôi, tôi sẽ theo đuổi cậu, Tiểu Di!
Gạt cậu qua rồi đi tiếp.
- Tôi không quan tâm, sau này đừng đến phòng tôi nữa.
Hạo Hạo bỏ đi. Để hắn độc bước một mình, hắn đứng trước đài phun nước, cứ đứng đó để chờ đợi điều gì đó. Như đài phun nước, nước đột ngột phun ra rồi lại tắt ngúm hòa tan vào nhau biến mất, bao con người đến với hắn cũng vậy, đến cho cậu vui mừng ấm áp để rồi đi đột ngột không nói gì với hắn, bởi vậy hắn không cần ai nhưng hắn rất sợ cô đơn bủa vây. Cô ấy để cho hắn một vết thương không thể lành, để rồi bây giờ hắn lấy vết thương ấy chà đạp tạo nên vết thương cho người khác. Bây giờ có lẽ hắn đã hiểu được tâm trạng của cô ấy.
- Hey, làm gì đứng như trời trồng vậy, tôi mới đi một lát mà đã nhớ tôi rồi sao. - Hạo Hạo vừa cười vừa giơ ra hai kem ra đưa hắn một cây.
- Một, hai, ba. - Hạo Hạo vừa đếm xong đài phun nước liền phun nước lên , nước lên cao tạo thành những tia nhỏ bắn ra như pháo bông.
- Đẹp lắm đúng không?
- Ừm! Sao biết?
- Vào khoảng thời gian này tôi hay đứng đây.
- Ừm!- hắn chăm chú vào việc ăn kem, cây kem mới mua mà giờ đã quá nửa, bên kia Hạo Hạo còn chưa ăn.
- Ăn từ từ, kem dính lên miệng hết rồi này - Hạo Hạo cười rồi đưa tay lên lau mép cho hắn.
- Cám ơn.
- Của tôi còn chưa ăn, cho cậu, ăn đi.
- Cảm ơn. - hắn cầm lấy cây kem vừa đi vừa ăn.
Cứ nhìn cái tướng hắn ăn là trong lòng cậu lại nổi một trận trong lòng. Nhìn con người trước mặt như vậy sao có thể không yêu cho được. Cậu lại đưa tay lên vuốt vuốt mái tóc ấy, nhìn mái tóc hắn nhẹ đung đưa trong gió với làn da trắng ấy lại khiến cậu muốn hôn lên làn da ấy. Đang tính đưa môi tới, cậu chợt dừng lại, cậu sợ hắn nổi nóng như lúc nãy nên cậu phải nhịn phải nhịn :))).
- Nãy cậu đi đâu đó chỉ để mua kem?
- Ừ!
- Sao biết tôi chỉ thích ăn hương chocolate?
- Cái đó còn không biết thì còn gọi là theo đuổi? haha- cậu nhéo má hắn mà nói.
- Lần sau đi đâu nhớ nói một tiếng. - hắn cúi đầu xuống đất nói lí nhí trong miệng .
- Hả? À, ừm, lần sau sẽ nói. - trong lòng cậu có gì đó ấm áp không thể tả, trong khung cảnh thế này cậu chỉ muốn hôn cho hắn một phát thôi.
Hai người cứ vừa đi vừa nói chuyện phiếm với nhau, dường như khoảng cách giữa hai người của những ngày đầu đã được thu hẹp lại. Có thể nói những điều trong lòng của nhau nghe, hay nói về những điều về tương lai, viễn tưởng những cái không thể xảy ra rồi cười sảng khoái như những đứa trẻ. Cậu nhường nhịn hắn từng li từng tí, không dám phạm chỉ sợ hắn giận dỗi. Cậu sẽ mặc hắn luyên thuyên chuyện của hắn, nhiều lúc chuyện đó cậu cảm thấy nghe như ru ngủ. Bên cạnh cậu hắn cũng không màng đến việc đi tìm cô ấy, dường như hắn đã quên việc cả mấy năm nay hắn vẫn làm chỉ trong thời gian ngắn như vậy.
Hôm nay là chủ nhật, hắn lại trùm mền ngủ nướng trên giường. Mấy tuần nay hầu như đều vậy, hắn để cửa không khóa để cậu vào cho dễ, cứ đúng 9h là cậu đến đánh thức hắn dậy. Đôi lúc reo hò, đặt ba bốn cái đồng hồ mà hắn không chịu dậy, lúc đó cậu phải làm biện pháp mạnh, cậu xán tới kề mặt hắn, hắn mới chịu dậy. Lại có lúc cậu phát hiện tối hôm trước hắn lại nghe phong phanh đâu đó về cô ta, hắn liền thức đêm để dò tìm, ngày hôm sau cậu giận lôi đình, cậu đình công không nấu nướng gì cho hắn ăn, hắn méo mó mặt mày vì đói nên đành tới làm hòa với cậu. Và hôm nay cũng vậy, hắn nằm ấm trong mền úp mặt xuống gối chờ tiếng mở cửa của cậu. 9h30 rồi vẫn không thấy động tĩnh hắn bật dậy cầm điện thoại gọi thì thuê bao. Hắn tự nghĩ chắc điện thoại hết pin, ngồi chờ đến 10h cái bụng réo âm ĩ, hắn lết xuống bếp, hên sao Hạo Hạo lúc nào cũng lo hắn đói nên để sẵn đủ thứ trong tủ lạnh cho hắn, hắn chỉ việc lấy và ăn. Hắn cầm điện thoại lại gọi thêm lần nữa thì lại thuê bao, bực mình hắn ném điện thoại xuống nệm, hắn lấy áo khoác đi ra ngoài làm gì đó cho hết ngày.
- Hôm nay mày phải đến công ty với tao, hôm nay ngày nghỉ không phải đến trường nhất định phải đi với tao. Đưa tao điện thoại nhanh. Đến đó còn biết việc sau này mày phải làm.
- Con không đi, hôm nay con có việc rồi, ba đưa điện thoại cho con, có người đang chờ con. - Hạo Hạo đi tới giựt lại điện thoại nhưng không thành. Rốt cục cậu cũng bị hai vệ sĩ của ông ném vào xe đưa đến công ty. Không có điện thoại cậu không cách nào liên lạc được với Thiên Di, nhìn đồng hồ làm cậu sốt ruột ngồi không yên. Lúc ở công ty cậu cứ căn sơ hở của hai tên vệ sĩ mà toang chạy nhưng không được, cậu đành ngậm ngùi ở công ty làm theo ý của ba cậu, làm nhanh về nhanh. Với IQ sẵn có cậu tiếp nhận công việc và giải quyết công việc khá nhanh.
Thiên Di đi một vòng không biết làm gì nên vô khu thư viện kiếm một quyển sách rồi đeo headphone kiếm một chỗ yên tĩnh ngồi đọc. Hắn lựa quyển sách mà cô ấy thích đọc nhất, tuy hồi đó còn nhỏ tuổi nhưng cô ấy đã thích đọc thể loại sách này rồi. Hôm nay chợt thấy nó liền hứng muốn đọc, ngày đó hắn không muốn đọc nó vì sợ lại nhớ cô ấy, lại đau nhưng bây giờ thì ổn rồi. Đang ngồi đọc chợt hắn nhận thấy một người con gái ngồi ở góc cũng nghe headphone, cũng cùng đọc quyển sách như hắn, rất hiếm khi hắn quan tâm xung quanh như thế này, nhưng cô gái này lại cho hắn một cảm giác rất đặc biệt, dường như là linh cảm gì đó. Hắn quan sát cô ấy, hắn chợt nhận ra gì đó, qua mấy năm rồi cô ấy thay đổi nhiều quá, cũng đã trưởng thành thành thiếu nữ rồi không còn như xưa. Chợt cô gái ấy đứng lên đi về, hắn đi theo sau.
- Thạch Tâm!
Cô gái nghe có người gọi tên mình liền quay lại, cô ngạc nhiên nhìn người vừa gọi tên mình, cô không nói được gì, chỉ biết đứng đó nhìn hắn.
- Thì ra là em, thì ra em ở gần đây, anh đã tìm em rất lâu lại không nghĩ em lại ở rất gần anh.
- Chào anh.- cô ấy vẫn chưa về với thực tại, cô không nghĩ lại có thể gặp hắn nơi đây.
- Sao ngày ấy em lại ra đi, sao lại không nói với anh câu nào lại bỏ đi. Em đã hứa không xa anh mà, sao em không giữ lời. HẢ?? - hắn tức giận nhường như muốn gào to, giờ hắn vừa vui mừng vừa ghét cô ấy, lòng bảo không tha cho cô ấy nhưng gặp rồi lại muốn ôm cô ấy vào lòng không nguôi.
- Em xin lỗi. Thật xin lỗi - nói xong cô quay lưng bỏ đi thì lại bị hắn kéo lại ôm vào lòng.
- Đừng bỏ anh đi lần nữa. Anh sợ!
- Em...- cô không nói chỉ đưa tay ôm sau lưng hắn.
" Bịch", Hạo Hạo làm rớt hết đống snack xuống đất, cậu vừa thấy cái cảnh cậu không nên thấy, cậu cố làm công việc thật nhanh để về với hắn, lấy lại được điện thoại cậu liền gọi liên tục cho hắn thì hắn không bắt lấy một cuộc, cậu liền đi mua đống snack này để về chiêu dụ hắn, không ngờ lại gặp cảnh này, từng từ từng chữ cậu đều nghe hết. Hắn đâu cần cậu, vậy những ngày qua là cái gì? Là cái gì? Tình cảm của cậu đâu phải đem đi bố thí, thay thế người khác? Mà cũng không trách hắn, ban đầu hắn cũng đã nói " Tôi không phải là đồng tính luyến ái" rồi, chỉ có cậu là cố chấp tự bắt dây tự mình trèo rồi tự mình ngã. Cậu khóc quay lưng đi, trên đời này Hạo Hạo chưa khóc vì ai chỉ khóc vì một người. Vừa lúc hắn buông cô ấy ra thì thấy cậu.
- Này! Đi đâu vậy? - hắn gọi to với theo nhưng Hạo Hạo cứ đi không đáp lại.
- Cậu ấy là ai vậy anh?
- À! Là một người bạn - chợt hắn giật mình vì câu nói của chính mình, hắn cũng có bạn ư, tự hỏi khi nào hai người trở thành bạn, nhưng chỉ có hắn muốn thành bạn....?!
Từ ngày gặp lại cô ấy, hắn cũng không gặp cậu nữa, trên trường cũng không gặp, cả tuần hắn để ý cậu không lên lớp, hắn không biết nhà cậu ở đâu nên không thể tìm cậu được. Những món ăn vào bữa sáng hằng ngày và ngày chủ nhật được thay vào do chính tay cô ấy làm. Cô ấy vẫn nấu ăn rất ngon nhưng sao hắn lại không thấy hợp khẩu vị của hắn nữa, cô ấy không nấu những món "dinh dưỡng" vào bữa trưa, cũng không hay mua snack cho hắn, cũng không gào thét nếu hắn lại ăn snack trước bữa ăn, tủ lạnh vẫn đầy nhưng toàn món trước đây hắn thích. Cô ấy vẫn nhớ khẩu vị của hắn, điều này khiến hắn rất vui nhưng lại không ấm lòng. Tại vì sao ư? Hắn cũng không biết tại vì sao.
Từ hôm chủ nhật đó ngày nào ba cậu cũng bắt cậu đến công ty. Cậu cũng lấy cớ đó để không phải đến trường. Cậu lo sợ đứng trước mặt hắn cậu sẽ tẩn cho hắn một trận, cậu là type người khó giữ cảm xúc được, hôm đó cậu bỏ đi không làm gì cũng là một kì tích rồi. Hôm nay kết thúc công việc sớm, cậu muốn ghé qua trường một chuyến xem mấy bữa nay hắn như nào rồi. Ngồi trong xe cậu nóng lòng nhìn về phía sân trường, học sinh tan trường hết rồi sao vẫn chưa thấy hắn, trong đầu cậu lại viễn tưởng ra cảnh hắn nằm sốt một mình trong phòng như bữa trước. Toan lái xe xe thì chợt thấy một cặp nam nữ đi ra, cô gái kia đang đút kem cho chàng trai ăn, chàng trai phối hợp ăn kem từ cô ấy, chàng trai đăm chiêu một tay cầm cặp cho cô gái một tay cầm hộp cơm.
- Mình lại lo thừa rồi, xem ra cậu ấy còn khỏe mạnh hơn mình tưởng. - dậm tay vô vô lăng cậu lái xe ra khỏi trường.
Cậu lái xe vòng vòng cũng chẳng muốn về nhà, về nhà lại nghe ba cậu nói về công ty cậu cơ bản là không thích, đến bữa ăn cũng không tha cho cậu. Cậu nghĩ về hình ảnh hai người lúc nãy, tất nhiên cậu sẽ không chịu thua cô gái kia, đồ của cậu cậu phải giành lại bằng được chỉ là bây giờ cậu chưa biết phải bắt đầu như thế nào trong khi hắn đã từ chối cậu một lần rồi.
- Anh đã nói là anh không ăn rồi, em đừng có đút anh ăn nữa. Còn nữa mai cũng đừng có mang cơm tới trường cho anh nữa, không tiện đâu ( hắn cũng không rõ không tiện là không tiện chỗ nào, chỉ là hắn không thích như vậy, vừa quen vừa lạ).
- Anh sao vậy? Ngày xưa anh vẫn thích như vậy, hơn nữa em toàn làm những món anh thích.
- Hiện tại là hiện tại sao em cứ nhắc hoài vậy? Thôi mình về đi.
Hắn nghĩ rằng nếu gặp lại cô ấy hắn phải vui hơn nhiều chứ, sao giờ lại thành ra thế này. Hắn chưa từng hỏi nguyên nhân cô ấy ra đi, cũng không hỏi sao cô ấy ra đi mà không nói một tiếng với hắn, mà đã đi rồi sao cũng không liên lạc với hắn từ đó tới giờ, cũng không hỏi tại sao ở gần hắn mà lại không tìm hắn. Hắn giật mình cũng không hiểu tại sao hắn lại không quan tâm đến những điều đó, trước kia hắn nghĩ tìm được cô ấy hắn sẽ có trăm ngàn câu hỏi hỏi cô ấy vậy mà giờ đây hắn quên mất rồi.
- À, mai chủ nhật anh có việc em đừng qua nhé.
- Dạ.
9h sáng hắn lăn lộn trên trường chưa buồn dậy, bụng đói hắn chỉ ước có ai đó mang đồ ăn cho hắn thôi.
''Cạch" hắn nghe tiếng mở cửa liền ngồi dậy, vào cái giờ này chỉ có một người tới thôi, thường thì cô ấy cũng không đến giờ này, chủ nhật theo thói quen hắn cũng không khóa cửa để người đó tiện vào. Nghe tiếng chân bước lại gần hắn nằm xuống giả vờ ngủ tiếp.
- Giờ còn chưa dậy sao? Tối qua làm trò con mèo gì mà giờ ngủ dữ vậy? Trò chuyện khuya dữ ha? Không nhắc nhở lại để bản thân thức khuya? - Cậu vừa nói như tra hỏi vừa hôn lên cái trán ấy, nhìn bờ môi đỏ mọng cậu khẽ vuốt nhẹ muốn hôn lên đó rồi lại thôi. Cậu đứng dậy đi vào bếp làm bữa sáng.
- Ai làm trò con mèo chứ, hừm? - hắn cuộn mình trong chăn lẩm bẩm như ông già.
- Nào dậy đi, dậy ra ăn sáng, để bụng đói không tốt.- cậu kéo chăn kéo hắn dậy, hắn vùng vằng muốn đặt lưng xuống ngủ tiếp.
- Dậy ngay! Nghe không - cậu dùng sức kéo hắn một lần nữa, hắn giật mạnh tay để thoát khỏi cậu làm cậu mất thăng bằng ngà nhào lên hắn. Mặt giáp mặt.
- Cái này có được gọi là mời gọi không nhỉ? - cậu cười đểu nhìn hắn, môi sắp chạm môi, hắn nhanh lắt người đứng lên.
- Tôi dậy rồi, làm vệ sinh xong liền ra ăn.
- Ờ, nhanh nhanh - cậu vẫn khuôn mặt đểu đó nhìn hắn. Cậu nhớ lại khuôn mặt lúc đó của hắn, đỏ chín lên "bà nó, như vậy không là mời gọi chứ là cái gì?"
Xong xuôi hắn ra ăn bữa sáng, cũng cả mấy tuần rồi hắn mới có bữa sáng như thế này. Chủ nhật cô ấy cũng có tới nhưng hai người chỉ ra ngoài ăn, đặc biệt không bao giờ hắn để cho cô ấy nấu cho hắn ăn vào ngày này. Có lẽ đối với hắn ngày này rất đặc biệt.
- Hôm nay cô ta không đến chơi với cậu sao? Mấy ngày nay chắc không cần đồ ăn của tôi rồi. Hôm nay chắc là lần cuối cùng nấu cho cậu ăn rồi.
- Tính là hôm nay có việc nên nói cô ấy không tới. Mà cô ấy cũng không nấu ăn cho tôi ăn, đồ ăn của cậu được hơn. - hắn thấp thỏm sợ cậu không tới nấu ăn cho hắn ăn nữa, Hạo Hạo hiểu khẩu vị của hắn hơn, với có cậu ngồi cùng ăn hắn ăn ngon hơn mọi khi.
" Ngày nào cũng mang hộp cơm cho cậu mà bảo không nấu, lừa ai vậy? Muốn tôi nấu thì xa cô ta ra đi" - cậu nghĩ thầm mà kèm chút tức giận nhéo má hắn.
- Đau!
- Đau cho nhớ!
Hai người lại cãi nhau. Căn phòng lại có âm thanh ấm áp.
" Tinh toong" chuông cửa kêu, Hạo Hạo đi ra mở. Cánh cửa vừa mở cậu trời trồng nhìn người đối diện.
- Là cô? Cậu ta không có nhà đâu. Cô về đi.
- Cậu là ai? Rõ ràng Thiên Di đang ngồi trong cậu lại bảo không. - Nói xong cô ấy cũng bước vô nhà.
- Anh! Sao anh bảo hôm nay có việc mà, gọi điện thoại không được nên em tới đây luôn.
- Gọi không được cô tới làm gì, nhỡ không có cậu ta ở nhà? Cô có chìa khóa phòng của cậu ấy?
- Đúng a, anh ấy đưa tôi giữ một cái sơ cua.
- À, sơ cua - Hạo Hạo liếc mắt chừng hắn. Hắn liếc đi.
- Ăn vậy được rồi, khỏi ăn cái này nữa, để phần cho cô ta ăn đi. - cậu lấy mất phần của hắn đưa cho cô ấy, cậu tức giận nên phạt hắn.
- A, tôi ăn rồi, cám ơn, cậu để anh ấy ăn đi.
- Cậu ta ăn đủ no rồi, cô không ăn thì tôi ăn. - cậu không một chút lưu tình lấy bỏ miệng ăn rồi nhìn hắn như muốn bảo " Cậu không tịch thu lại cái chìa khóa sơ cua kia thì đừng hòng ăn được thứ gì của tôi". Ánh mắt luyến tiếc của hắn nhìn đồ ăn dần được đưa vào miệng Hạo Hạo.
- Anh, em có mua đồ ăn, trưa nay em nấu cho anh ăn nhé, chủ nhật nào cũng ra ngoài ăn thật chán, còn có đĩa phim, lát tụi mình coi.
- Lãng mạn nhỉ? Tôi có làm kỳ đà cản mũi hai người không?
- Không, nhưng tôi nghĩ phim này hai người coi thì tốt hơn.
- Vậy lát cho tôi coi với.
Hắn vẫn ăn, chỉ sợ mở miệng ra là ruồi muỗi chết.
Mãi cả buổi trưa mới có đồ để ăn, hai con người kia trong bếp toàn nghe tiếng chửi nhau, xong chảo nghe ầm ầm, không ai chịu nhường chỗ người kia nấu. Xong đâu đó cũng tranh nhau ai đặt lên bàn trước, hắn chỉ nhìn lắc đầu. Lúc ăn cô ấy vừa gắp cho hắn là Hạo Hạo tranh lại cái đó bỏ miệng ăn rồi gắp đồ cậu nấu cho hắn, hắn nguyên buổi căng thẳng không biết làm sao cho vừa lòng hai người. Xong xuôi cả ba liền ngồi coi phim, cậu giành chỗ ngồi gần hắn, cô ấy lại chen vô giữa. Cậu qua bên kia ngồi, thế là người bên phải người bên trái hắn.
- Ngưng nháo, không coi thì tắt đi.
- Coi, coi- cả hai đồng thanh nói.
Coi đến đoạn tình cảm cô ấy khóc sướt mướt dựa vào vai hắn, cậu nhìn không vừa mắt nhưng cũng không làm gì. Cậu khẽ luồn tay cầm lấy tay hắn, cậu xoa xoa mu bàn tay, tay hắn rất đẹp, da lại trắng cậu chỉ muốn cầm đôi tay này đi suốt cuộc đời, hắn cũng không buông tay ra, hai người đan tay cầm tay nhau suốt bộ phim.
- Phim hay quá anh ha.
- Ừm- hắn ừm cho có vì hắn có biết bộ phim nội dung như thế nào đâu, hắn không thích mấy thể loại đó mà bên cạnh lại cho Hạo Hạo thì hắn còn để tâm coi phim được?
- Thôi em về trước đây. Hai người ở lại chơi đi nha, em có việc bận.
Cô ấy vừa đi ra ngoài là ở trong ầm ầm
- Cậu có thu ngay cái chìa khóa đó lại ngay cho tôi không, cái gì mà sơ cua, tôi còn không có sao cô ta có được. À, lúc nãy còn dám ăn đồ cô ta nấu, cô ta nấu ngon hơn tôi chứ gì? Rồi nữa, nãy còn để cô ta dựa vào vai?
- Thì sao? Cậu có quyền gì xen vào? cô ấy là bạn gái tôi, tôi làm sao cậu có quyền.
- Bạn gái? Bạn gái? Cậu hay lắm. - Hạo Hạo tiến tới cưỡng hôn hắn, cậu áp người hắn vô tường, cậu dò tìm đầu lưỡi mặc cho đối phương đang cự tuyệt. Cậu luồn tay cởi nút áo rồi nút quần. Thiên Di dùng hết sức mình đẩy cậu ra.
- THÔI ĐI! ĐỦ RỒI! CÚT!
Đứng sững một hồi Hạo Hạo mở cửa bước ra ngoài, cậu bước đi như vô định, hai từ ấy vẫn in trong đầu cậu, nó khiến cậu đau "Bạn gái? Bạn gái?". Cậu tức đập mạnh tay vô tường làm tay chảy máu không cầm được. " Tôi không phải đồng tính luyến ái" cậu lại nhớ lời cự tuyệt đó một lần nữa, cậu nhếch mép cười.
- Mẹ nó, tôi cũng không phải, chỉ là vừa khéo người tôi yêu là cậu thôi, cậu biết không? - Hạo Hạo đập tay một lần nữa vô tường. Nhưng tâm bảo cậu sẽ không từ bỏ. Vừa lúc cậu đi ngang quán bar cậu thấy một cô gái rất quen đang đi với một người đáng tuổi bố cô ta. Hai người tình tứ đi vô trong. Cậu lén đi đằng sau theo dõi, lúc cô ta quay lại cậu sững người " Thạch Tâm?, Sao cô ta ở đây?" Thấy người đàn ông đi bên cạnh cô ta cậu cũng hiểu được vấn đề. Cậu tới chỗ cô ta
- Thật trùng hợp, lại gặp cô ở đây. Cô cũng biết chốn này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com