Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap10.Bóng tối


Sangwon đứng trước nhà kho cũ, cánh cửa sắt hoen gỉ mở hé như một vết thương rỉ máu trên bức tường đá lạnh. Cậu hít một hơi thật sâu, nuốt xuống cảm giác bất an đang dâng lên trong lồng ngực. Mảnh giấy bí ẩn đã dẫn cậu đến đây, và trong sâu thẳm, cậu hy vọng đó là Leo, người bạn thân nhất của mình. Tiếng kẽo kẹt của bản lề cũ vang lên khi cậu đẩy cửa bước vào, một âm thanh chói tai phá vỡ sự tĩnh lặng của đêm.
Bên trong, không khí nặng trĩu mùi ẩm mốc và kim loại cũ. Một luồng ánh sáng yếu ớt, hiếm hoi xuyên qua những khe hở trên mái nhà, rọi xuống sàn bê tông loang lổ. Bụi bay lơ lửng, tạo thành một vũ điệu ma mị phản chiếu những hạt sáng nhỏ li ti. Nhà kho trống rỗng, chỉ có những cỗ máy cũ kỹ bị bỏ lại, như những bộ xương khổng lồ nằm im lìm trong bóng tối. Cậu cẩn thận bước đi, mỗi bước chân đều tạo ra một tiếng vọng nhỏ, vang vọng rồi tan biến vào hư vô.
Cảm giác bị theo dõi bủa vây, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, khiến mọi giác quan của cậu trở nên nhạy bén hơn bao giờ hết. Cậu nín thở, lắng nghe. Chỉ có tiếng tim đập thình thịch của chính mình.
"Ai đó?" Sangwon lên tiếng, giọng nói khô khốc và không chắc chắn, nhanh chóng tan biến vào sự im lặng.
Không có tiếng trả lời, nhưng cậu biết mình không hề đơn độc. Ai đó vừa ở đây. Một sự thật lạnh lùng và không thể chối cãi.
Cậu đi sâu hơn vào trong, ánh mắt quét qua từng góc khuất. Phía sau một chiếc máy cũ kỹ, cậu phát hiện một vết bẩn lạ, một vết dầu loang có hình thù kỳ dị trên sàn nhà. Cậu quỳ xuống, dùng ngón tay chạm vào. Chất lỏng nhờn, còn ướt. Một bằng chứng không lời rằng cậu đã đúng. Ngay lúc đó, một tiếng động nhỏ phát ra từ phía góc tường, như một lời cảnh báo. Một chiếc hộp kim loại rơi xuống, va vào một đống sắt vụn tạo ra một âm thanh chói tai, vang dội khắp không gian trống rỗng.
Sangwon quay phắt lại, tim đập loạn xạ. Ánh mắt cậu dừng lại ở một bóng người đang ẩn mình trong bóng tối, chỉ là một đường nét mờ nhạt. Người đó mặc áo hoodie đen, đội mũ che gần hết khuôn mặt. Dù không thể nhìn rõ, nhưng cảm giác quen thuộc đến lạ thường. Cậu đã từng thấy bóng dáng này ở đâu đó. Một ký ức mơ hồ nhưng đầy mạnh mẽ.
"Leo?" Sangwon hỏi, giọng nói đầy hy vọng, một tia sáng yếu ớt le lói trong lòng cậu.
Bóng người đó từ từ bước ra khỏi bóng tối, từng bước chân chậm rãi như một màn kịch được sắp đặt sẵn. Ánh sáng mờ nhạt rọi lên, để lộ khuôn mặt của người đó. Đó không phải là Leo. Đó là Harryjune. Cơn giận dữ và sự thất vọng trào dâng, nuốt chửng tia hy vọng nhỏ nhoi.
"Cậu... là người đã gửi mảnh giấy?" Sangwon hỏi, giọng run rẩy, không phải vì sợ hãi mà vì một cảm giác bị phản bội.
Harryjune cười, một nụ cười nửa miệng đầy bí ẩn và mỉa mai. "Chắc cậu đã rất mong đợi người khác, phải không? Nhưng tôi nghĩ, chỉ có tôi mới có thể trả lời những câu hỏi của cậu."
"Cậu muốn gì ở tôi?" Sangwon gằn giọng, siết chặt nắm tay.
"Tôi không muốn gì ở cậu. Tôi chỉ muốn... cho cậu thấy sự thật," Harryjune nói, giọng nói lạnh lùng, từng chữ như những mũi dao găm sâu vào tim Sangwon. "Sự thật về Leo, và về trò chơi mà cậu đang bị mắc kẹt." Hắn ta tiến lại gần hơn, ánh mắt lấp lánh sự độc địa. "Leo không phải là bạn của cậu. Cậu ấy là một con cờ. Cậu ấy đã bị mua chuộc. Cậu ấy đã phản bội cậu."
"Không thể nào." Sangwon lùi lại một bước, cảm thấy như toàn bộ thế giới của mình đang sụp đổ. Những lời nói của Harryjune vang vọng trong tâm trí cậu, nhưng lý trí cậu từ chối chấp nhận.
"Thật sao?" Harryjune nói, giọng đầy mỉa mai, như đang đùa giỡn với nỗi đau của Sangwon. "Nếu không, tại sao cậu ấy lại giấu cậu về tổ chức đó? Tại sao cậu ấy lại không nói với cậu về biểu tượng đó? Tại sao cậu ấy lại để cậu một mình trong cuộc chiến này?"
Sangwon không biết trả lời thế nào. Mọi điều Harryjune nói đều đúng. Những mảnh ghép rời rạc bỗng chốc khớp vào nhau một cách đáng sợ.
"Tất cả mọi thứ cậu nghĩ, đều là một vở kịch," Harryjune thì thầm, như một con rắn độc. "Và người điều khiển vở kịch này... là Leo."
Sangwon nhìn Harryjune, và trong khoảnh khắc đó, cậu cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Có phải Harryjune đã nói đúng? Có phải Leo đã lừa dối cậu?
"Đó là những gì cậu muốn nghe, phải không?"
Một giọng nói trầm ấm vang lên từ phía góc khuất, không quá gần nhưng đủ để khiến cả Sangwon và Harryjune giật mình. Sangwon quay phắt lại, tim đập mạnh hơn bao giờ hết. Leo đang đứng đó, ánh mắt cậu ta nhìn thẳng vào Sangwon, đầy vẻ mệt mỏi và đau khổ.
"Leo!" Sangwon thốt lên, giọng nói đầy sự ngỡ ngàng và bối rối.
Harryjune cười nhạt. "Trò chơi vẫn chưa kết thúc, Sangwon."
Sangwon quay lại nhìn Leo. Cậu ấy không nói gì. Cậu ấy chỉ nhìn cậu, như thể đang cố gắng truyền đạt một điều gì đó mà không cần lời nói.
"Tại sao?" Sangwon hỏi, giọng nói vỡ vụn, cảm xúc tuôn trào không thể kìm nén. "Tại sao cậu lại giấu tớ? Cậu... có phải là người đã gửi tớ trở về không?"
Leo hít một hơi thật sâu. "Tớ xin lỗi, Sangwon. Tớ không thể nói. Tớ đã hứa với... với bản thân mình rằng sẽ không nói ra."
"Ai? Ai đã gửi tớ trở về?"
"Đó là một câu hỏi mà cậu không cần phải biết," Harryjune xen vào, giọng nói đầy quyền lực. "Chỉ cần biết rằng, cả hai chúng ta đều là những con rối."
"Không," Sangwon nói, ánh mắt cậu trở nên kiên định, sự giận dữ được thay thế bằng quyết tâm. "Tôi không phải là con rối. Tôi sẽ tìm ra sự thật. Dù có phải đơn độc."
Sangwon quay lưng bỏ đi, không thể ở lại thêm nữa. Niềm tin đã sụp đổ. Mối quan hệ đã tan vỡ. Cậu chỉ muốn rời khỏi nơi này.
"Sangwon, đợi đã!" Giọng nói của Leo vang lên, đầy khẩn khoản.
Sangwon dừng lại. Cậu không quay đầu lại.
"Tớ... tớ không phải là con rối," Leo nói, giọng nói run rẩy. "Tớ đã đến đây... chỉ vì cậu."
Sangwon quay lại, nhìn Leo. Ánh mắt cậu ấy đầy sự chân thành và đau khổ. Từng lời nói của Leo như những giọt nước mát lành thấm vào vết thương lòng của cậu. Cậu ấy không hề lừa dối. Cậu ấy đang nói sự thật.
"Tớ đã trở về quá khứ... vì tớ muốn gặp lại cậu," Leo nói, giọng nói nhỏ dần, như đang thú nhận một bí mật lớn lao. "Tớ muốn... bảo vệ cậu. Và tớ muốn... chúng ta có một cơ hội."
Sangwon chết lặng, trái tim cậu như ngừng đập. Leo đã quay trở về quá khứ vì cậu?
"Đừng nghe hắn ta," Harryjune nói, giọng nói đầy thù địch, cố gắng phá vỡ khoảnh khắc đó. "Hắn ta đang lừa dối cậu."
"Không," Sangwon nói, giọng nói đầy chắc chắn. "Hắn ta đang nói thật. Tôi có thể cảm nhận được điều đó."
Sangwon tiến đến gần Leo. Cậu nhìn thẳng vào mắt Leo, và trong khoảnh khắc đó, cậu nhìn thấy một điều gì đó khác lạ. Đó không phải là sự hối hận, mà là tình yêu. Không phải là sự sợ hãi, mà là sự dũng cảm. Cậu nhìn thấy một điều gì đó... đã thay đổi.
"Tớ tin cậu," Sangwon nói, giọng nói nhẹ nhàng, như một lời thề. "Tớ tin vào những gì cậu vừa nói."
Harryjune chết lặng. Hắn ta không thể tin vào mắt mình. Kế hoạch của hắn đã thất bại. Hắn ta đã không thể chia rẽ hai người họ.
"Các ngươi sẽ phải hối hận," Harryjune cười nhạt. "Các ngươi sẽ phải đối mặt với sự thật. Và sự thật là... các ngươi sẽ không bao giờ chiến thắng được."
Harryjune quay lưng bỏ đi, biến mất vào trong bóng tối, để lại không gian cho hai người họ.
Sangwon quay lại nhìn Leo. Hai người đứng đối diện nhau, giữa không gian tĩnh mịch của nhà kho cũ.
"Tớ... tớ xin lỗi vì đã không tin cậu," Sangwon nói, giọng nói run rẩy, mang theo cả sự hối hận.
"Không sao," Leo nói, khẽ lắc đầu. "Tớ hiểu mà. Tớ đã quá ngốc nghếch. Tớ đã nghĩ mình có thể bảo vệ cậu... bằng cách giấu cậu khỏi sự thật."
"Vậy... ai đã gửi cậu trở về đây?" Sangwon hỏi.
Leo mỉm cười, một nụ cười đầy bí ẩn. "Đó là một câu chuyện dài. Một câu chuyện mà chúng ta sẽ kể cho nhau nghe... khi chúng ta đã kết thúc trò chơi này."
Sangwon gật đầu. Cậu không cần biết thêm nữa. Cậu chỉ cần biết rằng, Leo vẫn ở đây. Và cậu ấy vẫn tin tưởng cậu.
"Chúng ta... sẽ chiến đấu cùng nhau, phải không?" Sangwon hỏi.
"Đúng vậy," Leo nói, ánh mắt cậu ấy đầy sự quyết tâm. "Chúng ta sẽ chiến đấu cùng nhau. Và chúng ta sẽ không thua."

Sangwon mỉm cười. Nụ cười đầu tiên sau một đêm dài đầy bão tố. Cậu biết, cậu không còn đơn độc nữa. Cậu có Leo. Và chỉ cần có Leo, cậu sẽ có đủ sức mạnh để đối mặt với tất cả.
Harryjune vẫn bước đi trong im lặng, nhưng hắn không hề biến mất. Hắn chỉ ẩn mình trong bóng tối, quan sát hai người họ. Ánh mắt hắn ta không còn vẻ mỉa mai, thay vào đó là sự lạnh lùng và một nỗi đau thầm kín. Sangwon và Leo đã chọn tin tưởng lẫn nhau, một quyết định mà Harryjune biết rõ, sẽ dẫn họ đến một con đường đầy chông gai. Ánh trăng mờ nhạt xuyên qua những ô cửa sổ vỡ, chiếu xuống hai người, như một lời chúc phúc thầm lặng.
Hai trái tim đã tìm thấy nhau. Hai số phận đã được gắn kết. Và một câu chuyện tình yêu... đã bắt đầu.

Trong khoảnh khắc đó, một tia sáng lóe lên trong mắt Sangwon. Đó là tia sáng của hy vọng, của sự can đảm, của sự quyết tâm. Cậu đã sẵn sàng đối mặt với tất cả. Với một người bạn đồng hành. Với tình yêu của mình.

——————————//———————————

End chap10

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com