Chương 18: Bí ẩn chưa được giải đáp
Vừa mở cửa bước vào, Andree đã nhận được chào đón nhiệt tình từ Cartier, nó phóng đến, bổ nhào lên người anh, cũng may Andree phản xạ nhanh, vòng tay ôm trọn nó vào người, tránh được cảnh người và chó ngã ngửa ra giữa nhà.
Anh nở nụ cười hiếm hoi, đưa cho Car món đồ chơi mới rồi ngồi thụp xuống, vùi mặt vào lớp lông mềm mượt của nó. Car có khả năng giảm bớt phiền muộn đáng kinh ngạc, còn anh, từ lúc bước ra khỏi ngôi đền đó, luôn ở trong tình trạng căng thẳng.
Trong đầu Andree tràn ngập những ám ảnh về hậu quả khi dính tới bùa ngải, trong showbiz, việc dùng ngải để nổi tiếng hay chơi ngải hại người vô cùng phổ biến, anh từng nghe và thậm chí chứng kiến những người bị ngải hành tới thân tàn ma dại. Nghĩ đến bản thân rồi cũng sẽ giống như họ, anh thấy lạnh cả người.
Anh rủa thầm bản thân tại sao lại mất cảnh giác làm chuyện ngu ngốc đến vậy. Anh đang có cuộc sống rất tốt cơ mà, sự nghiệp tiền bạc và danh tiếng đều có đủ, lại có người yêu tâm đầu ý hợp bên cạnh, anh có quá nhiều thứ để mất.
Khi B Ray bước vào, nhìn thấy Andree thẫn thờ chôn chặt khuôn mặt vào Cartier, cậu lại thấy lòng nhói đau. Anh chỉ vừa mới vui vẻ trở lại được một thời gian ngắn, vậy mà bây giờ trên khuôn mặt xinh đẹp đó lại tràn đầy lo sợ. Câu giang tay ôm trọn anh trong vòng tay, tựa như vỗ về để anh vơi đi sợ hãi.
Mãi một lúc lâu, Andree mới chịu ngẩng đầu lên, anh thì thào: "Bảo, anh sợ, mọi chuyện rồi sẽ đi đến đâu ?"
"Đừng sợ, còn có em mà, em sẽ luôn ở cạnh anh, dù trời có sập cũng có em chống đỡ cùng anh."
Sắc mặt Andree tươi tỉnh lên đôi chút, bây giờ sự cũng đã rồi, chỉ còn cách chờ đợi, nhưng quan trọng là anh không chỉ có một mình.
Đêm đó cả hai đều ngủ không yên, khi trời tờ mờ sáng, anh đã dậy vì không chịu nổi sự bồn chồn trong lòng. B Ray cũng dậy theo, họ quyết định nhanh chóng khởi hành. Cartier nghe được tiếng động, nó đã chạy đến quấn vào chân cả hai, Andree cúi xuống dỗ dành nó một chút. Hôm này lại đành để nó một mình trông nhà.
Anh và cậu đi sớm, chỉ là không ngờ khi đến nơi đã thấy thầy pháp và học trò đứng đó đợi sẵn, dưới chân họ là năm chiếc du lịch đã được nhồi đầy. Cả hai xuống xe, cất lời chào trước:
"Chào thầy và cậu, hai người đợi có lâu không, bây giờ vẫn sớm, chúng ta ăn sáng xong rồi xuất phát."
"Chào hai cậu, tôi và Hiếu vừa ra thôi, vậy chúng ta ăn xong sẽ đi."
Bốn người rẽ vào quán cơm bên đường, ăn uống qua loa, thông qua trò chuyện, họ biết được thầy pháp tên Phong, hành nghề được hơn ba mươi năm, còn người thanh niên trẻ tên Hiếu, là học trò theo học từ nhỏ, cậu ta đến với nghề này vừa là duyên vừa là nghiệp, vì đôi mắt âm dương bẩm sinh khiến cậu ta không thể sống một cuộc đời bình thường.
Khi xuất phát, B Ray xung phong lái xe vì cậu đã có kinh nghiệm dò đường, Andree ngồi ở ghế lái bên cạnh, hai thầy trò ngồi hàng sau. Trên đường chạy, thầy Phong và Hiếu đồng loạt nhắm mắt thiền định, anh và cậu cũng không dám làm phiền tới họ, nên họ đi trong bầu không khí im lặng.
Nhưng khi Bray vừa rẽ vào con đường dẫn tới một ngoại thành vắng dân cư, thầy Phong bỗng mở mắt, ông quay sang nhìn học trò, Hiếu cũng cau mày, người căng lên. Họ cảm nhận được nhiệt độ lạnh đi bất thường, không khí xung quanh lởn vởn âm khí dày đặc. Rõ ràng bên ngoài trời nắng chói chang, nhưng không gian xung quanh lại âm u, kì dị. Hai thầy trò hiểu ngay, đây là một vùng đất dữ, ma quỷ đang ẩn nấp sau những tán cây xum xuê kia, nhưng có lẽ chúng e dè không dám lại gần càn quấy vì có sự hiện diện của người trấn áp.
"Andree, anh sao vậy ?" Bray lo lắng hỏi, cậu thấy anh đột nhiên run lên, sắc mặt hơi tái lại.
"Không hiểu sao anh thấy lạnh quá, Bảo, em tăng điều hòa đi." Cơn ớn lạnh đột ngột xâm lấn trong cơ thể anh.
Cậu tăng nhiệt điều hòa lên, nhưng không hiểu sao anh vẫn không hết lạnh, bất chợt Andree nhăn mặt, bên tai anh đang ồn ào những âm thanh ma quái, chúng nheo nhéo gọi anh bằng tên thật, thúc giục anh mau theo chúng.
"Bảo, em có nghe thấy gì không, ồn quá, anh sắp điên lên mất. "
"Không, em không nghe thấy gì cả, thầy Phong, cậu Hiếu, anh ấy bị làm sao vậy ?"
"Cậu Bảo, cậu dừng xe lại, Hiếu, con lên xem cậu Thế Anh đi. "
Hiếu gật đầu, anh ta nhanh nhẹn chạy lên chỗ Andree, ra hiệu cho B Ray giữ chặt lấy anh, rồi thoăn thoắt lấy ra một cái lọ, thấm nước bên trong lên ngón tay. Hiếu thoa lên ấn đường của anh, rồi miết lên hai vành tai, xong xuôi anh ta lấy ra một tấm bùa bình an đưa cho B Ray để cậu đeo lên cổ anh.
Khoảng mấy phút sau, Andree từ từ bình tĩnh lại, những tiếng gào bên tai đã mất, nhưng người anh hiện giờ đột nhiên uể oải mất sức. Thầy Phong rút ra một lá bùa, vận chú, lá bùa bốc cháy tự nhiên, ông đưa cho Andree ý bảo anh cầm lấy, trấn an rằng đây không phải lửa thật. Anh ngập ngừng nhận lấy, quả nhiên không hề bị bỏng, người anh được truyền một luồng khí ấm, từ từ xua đi cái lạnh.
"Cậu quá hợp vía với nơi này, Vùng đất này nhung nhúc ma quỷ, chúng đã nhận ra cậu nên mới quấy nhiễu hòng câu đi hồn phách. Không biết thổ công nơi này đã đi đâu, lại để chúng lộng hành như vậy. Tôi thấy chúng ta bắt đầu tìm từ ở đây luôn đi, thể chất của cậu Thế Anh không thể ở đây lâu. Hiếu, con bày trận giúp thầy đi. "
Hiếu vâng lời, anh ta nhanh chóng lôi đạo cụ ra, bày một trận pháp dưới đất, thầy Phong lấy một bó nhang, đốt cháy nó, làn hương tỏa ra nghi ngút. Thầy bước vào trận, khấn vái một lúc rồi gieo quẻ. Tiếp đó ông ra hiệu mọi người đi theo mình.
B Ray đỡ Andree đứng dậy, dìu anh đi theo, mỗi khi được một quãng, thầy Phong lại tung đồng xu, rồi mới tiếp tục đi theo chỉ dẫn. Chỉ ít lâu sau, họ đã thấy trước mặt là khoảng sân to, tiếp đến là quán rượu đóng cửa im lìm, không thấy bóng dáng ai hết.
Andree bước đến gần hơn, trí nhớ anh bắt đầu rõ ràng. Anh quay lại khẳng định.
"Đúng là quán rượu này."
Thầy Phong yêu cầu anh và B Ray đi phía sau ông và Hiếu. Ông vươn tay đẩy thử cánh cửa, nó không khóa. Khi cửa được mở rộng ra, một mùi tanh tưởi xộc vào mũi ông và Hiếu, khung cảnh bên trong khiến hai thầy trò phải khựng lại.
"Thầy Phong, anh Hiếu bên trong có gì vậy."
Cậu và anh khó hiểu nhòm vào trong, bên trong nhiều bàn ghế đồ đạc, giống như một quán rượu bình thường, không có gì bất thường hết.
Đó là khung cảnh dưới mắt người bình thường, còn dưới con mắt âm dương của thầy Phong và Hiếu, cảnh tượng bên trong cực kỳ kinh dị. Bên trong kín đặc ma quỷ, ngay cửa ra vào, đập vào mắt họ là mái tóc dài thượt, một con quỷ đang treo ngược nhìn họ, gương mặt nó lở loét đầy dòi bọ, cổ lòi xương trắng, miệng ngoác ra cười với họ. Trên trần nhà, bàn ghế, cửa sổ đủ mọi loại ma, đủ mọi trang phục, từ đồ hiện đại, đồ dân tộc, có cả những hồn mặc áo xanh, đeo ba lô lính. Chúng đều không được toàn thây, không mất tay thì cũng mất chân, máu me vương vãi tung tóe khắp nơi.
Hiếu thổi ra năm lá bùa trấn áp buộc chúng phải lùi xa, lúc này thầy Phong mới cho phép Andree và B Ray bước vào. Họ thử lên tiếng gọi, tìm các ngóc ngách trong quán, Hiếu cũng vào kho xem thử, nhưng tuyệt nhiên không hề thấy một vật thể sống.
"Xem ra chúng không chỉ có một địa bàn, chúng có thể đã đoán ra chúng ta sẽ tìm đến đây nên trốn đi trước rồi."
B Ray nghiến răng, lũ xảo quyệt đó, nhìn thấy Andree càng ngày càng mệt hơn, cậu sốt ruột gặng hỏi: "Thầy có thể truy lùng hắn ta được không, nếu để càng lâu, tôi sợ anh ấy không chịu nổi. "
Thầy Phong thở dài lắc đầu: "Nếu là truy lùng ma quỷ thì rất dễ dàng, nhưng kẻ này cũng là một thầy pháp, hắn thừa biết cách để tránh đi, tôi có thể gieo quẻ truy lùng thì hắn cũng có thể bói toán để biết được đường đi nước bước của chúng ta. Bây giờ chỉ có thể chờ hắn xuất hiện. "
"Chờ hắn xuất hiện, vậy nhỡ hắn lẩn trốn cả đời này thì sao, thầy Phong, thầy không còn cách nào khác sao ?"
B Ray có chút nổi nóng, cậu không ngờ mọi chuyện lại bế tắc đến thế này. Thầy Phong ngược lại rất bình tĩnh, ông từ tốn hỏi Andree: "Lúc hắn cho cậu uống nước bùa, cậu có hứa hẹn là sẽ trao đổi gì với hắn không ?"
"Không, lúc đấy tôi chỉ ước rồi uống, cũng không hắn yêu cầu gì ?
"Vậy từ lúc trẻ lại, cậu có thấy cơ thể có biểu hiện mệt mỏi hay bất thường không ?"
"Cũng không nốt, tôi thấy mình khỏe lắm."
Thầy Phong quay lại nhìn học trò, gật đầu ra hiệu, Hiếu đến trước mặt Andree, xin phép trước: "Xin thứ lỗi, tôi cần làm kiểm tra, anh không phiền chứ ? "
Andree gật đầu, lúc này Hiếu nắm lấy cẳng tay anh, nắn nhẹ, rồi lướt lên bả vai, vùng gáy, dọc sống lưng. Rồi quay lại lắc đầu với thầy, sửng sốt nói: "Thầy, con kiểm tra thử, không thấy trong người cậu ấy có ngải ký sinh, hoàn toàn bình thường."
Thầy Phong bất ngờ, rốt cuộc mục đích của tên thầy pháp ấy là gì, hắn ban bùa nhưng lại không lấy thứ gì trao đổi, cũng không thả ngải vào cơ thể người xin bùa để theo dõi. Chẳng lẽ hắn đang chờ đợi thời cơ, ông thở dài, quay lại thương lượng với Andree và Bray.
"Hắn có lẽ đang đợi thời cơ, hai cậu cứ yên tâm, chưa đạt được mục đích hắn sẽ không hại cậu Thế Anh, bằng chứng là cơ thể cậu ấy không có dấu hiệu bị ngải hành. Rất nhanh thôi hắn sẽ tự động đến tìm hai cậu. Lúc đó chúng ta mới biết hắn muốn gì để đối phó."
"Vậy chúng tôi vẫn phải đợi sao, nhưng thầy có chắc là anh ấy sẽ không gặp nguy hiểm."
"Tôi cam đoan, nếu có bất cứ điều gì bất thường cậu cứ gọi tôi, chúng tôi sẽ ngay lập tức có mặt để giải quyết."
Anh thở dài nhìn cậu, vậy là hai người sẽ phải sống trong thấp thỏm nữa rồi.
"Hai cậu về trước đi, cậu Thế Anh nhớ giữ lá bùa bình an bên người, đừng để mất nó, nó sẽ bảo hộ và đỡ cho cậu trong tình huống xấu."
Bray ngạc nhiên, họ không về cùng sao.
"Nếu hai thầy có việc thì chúng tôi đợi chút cũng không sao, giờ chúng tôi về trước thì hai thầy sẽ không có phương tiện để về. "
Không ngờ thầy Phong quả quyết từ chối, nói họ sẽ tự ra đường lớn bắt xe. Khuyên nhủ không thành, anh và cậu đành rời đi trước. Đợi khi cả hai khuất bóng, thầy Phong lại yêu cầu Hiếu bày lễ để cúng. Hôm nay, họ phải tẩy uế chỗ này, siêu thoát cho những vong ma ở đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com