Chương 21: Nhân tố hãm l xuất hiện
Sau trận yêu cuồng nhiệt, Andree mơ màng nhắm mắt, khi anh sắp ngủ đến nơi thì tiếng nói chuyện điện thoại của B Ray vô tình lọt vào tai.
"Vâng, có gì để em xem xét rồi báo lại anh." Cậu tắt máy, quay trở lại giường ôm lấy anh, âm thanh ngái ngủ của Andree mơn trớn bên tai cậu.
"Có người muốn mời em biểu diễn hả ?"
"Vâng, nhưng em đang suy nghĩ."
"Sao em không nhận lời, địa điểm rất gần, diễn trong ngày xong là có thể về ngay, em ở ẩn vậy cũng đủ lâu rồi, đến lúc nên xuất hiện lại đi."
Anh chỉnh lại tư thế cho thoải mái hơn, tiếp tục thủ thỉ: "Hay em lo anh ở nhà một mình sẽ suy nghĩ nhiều, thôi nào, yên tâm đi, anh ổn rồi mà, còn có Car bầu bạn nữa, em khỏi lo. Tiện thì em ra ngoài nhìn qua mấy cửa tiệm của anh luôn đi, xem nhân viên họ làm việc thế nào."
"Được rồi, em nghe anh mà, ngủ đi anh."
__________
Sáng hôm sau khi thức dậy, B Ray đã rời đi từ sớm, cậu để lại giấy note dặn anh nhớ ăn uống đúng bữa, chụp ảnh lại cho cậu càng tốt. Andree bật cười, tưởng anh là trẻ con chắc. Anh khoan thai vệ sinh cá nhân, ăn sáng, dọn qua nhà cửa, chơi đùa với Cartier, đương nhiên là không quên chụp ảnh gửi cho B Ray để cậu yên tâm.
Một ngày cứ thế bình yên trôi qua, cho đến lúc Cartier cắn lấy gấu áo của anh, lôi lôi kéo kéo, Andree nhướn mày, gấp lại cuốn sách đang đọc dở, đứng dậy theo ý của nó.
Car sốt sắng hướng anh ra phía cổng, sủa nhặng lên. Anh ngờ ngợ đoán, nó muốn ra ngoài chơi, có vẻ mấy hôm ở nhà đã khiến Car bị cuồng chân, nó chán phải chạy trong vườn rồi.
Andree cắn môi, chần chừ nghĩ, bình thường luôn là B Ray dẫn Car ra ngoài chạy bộ, vì cậu không muốn anh lộ mặt bên ngoài. Nhưng bây giờ cậu không có ở đây. Car lại dụi vào chân anh, rên gừ gừ làm nũng.
Anh thở dài xoa lông cho nó, nghĩ cũng tội, mấy ngày nay anh xuống tinh thần, cứ một mực ôm rịt lấy nó ngồi một chỗ. Giống chó chăn cừu này ưa hoạt động, nó lại vì anh mà chịu ngồi im một chỗ lâu như vậy, chắc nó cũng khó chịu lắm.
Căn hộ của anh và cậu nằm trong khu đô thị hiện đại, người trong khu đa số là người thành đạt giàu có, họ rất bận rộn, ít khi ở nhà buổi sáng, xung quanh luôn có bảo vệ đi tuần nghiêm ngặt, lực lượng bảo an cũng là người đã trải qua huấn luyện, họ chỉ làm tốt công việc, không soi mói đến đời sống của cư dân. Nếu vậy, anh đeo kính, mang khẩu trang dẫn Car ra ngoài một lát chắc không sao đâu nhỉ.
Rốt cuộc chính anh cũng không cưỡng lại được ham muốn ra ngoài chơi, anh dứt khoát ngụy trang cần thiết, nhắn cho B Ray việc sẽ dắt Car ra ngoài rồi hào hứng đeo dây xích cho nó. Hai người một chủ một chó vui vẻ tung tăng.
Được ra khỏi nhà, Cartier mừng rơn, nó guồng chân phóng như bay trên đường, kéo theo Andree cũng phải tăng tốc để ghìm nó lại. Anh hiểu được sự vất vả của B Ray mỗi khi đưa nó ra ngoài rồi, không khác gì tăng động hết. Cả hai chạy đua khắp mọi con đường trong khu, Andree cũng hơi thấm mệt, anh ra lệnh cho nó dừng lại để nghỉ ngơi một lát. Car vẫn chưa có vẻ mệt, nó vẫn xoay tròn người không chịu đứng yên.
Ngồi được một lát, bỗng Andree thấy gió thổi mạnh hơn, xung quanh bỗng tối sầm đi, không khí mang theo hơi ẩm lan tới, trời sắp mưa rồi. Anh không mang theo ô, ai mà ngờ được thời tiết lại thất thường như vậy, giờ chạy về nhà chắc vẫn kịp.
"Car, về thôi, sắp mưa rồi. Ơ kìa, này mày chạy đi đâu thế ?"
Anh hốt hoảng khi Cartier bất ngờ giật dây xích khỏi tay anh, chạy như bay đi về hướng khác. Andree cuống quít chạy theo nó, nhưng được một quãng thì mất dấu. Anh sốt ruột vừa hét tên nó vừa chạy đi khắp ngả.
Trời bắt đầu mưa rồi, nhưng vẫn chả thấy tăm hơi nó đâu, Andree không nỡ bỏ về trước, kiên trì tiếp tục tìm kiếm. Đây rồi, con báo này đang lùng sục cái gì đấy ở trong bụi cây, khi nghe thấy tiếng quát của anh, nó ngẩng lên, chạy đến với bộ mặt rất vô tri khoe với anh một thứ chả nhìn ra hình thù gì cả.
Anh cạn lời rồi, chả còn sức mà mắng nó nữa, mưa bắt đầu nặng hạt, chẳng mấy chốc sẽ trút xuống như thác vậy. Anh để ý thấy một đình nghỉ chân gần đó, tình hình này chắc phải trú tạm ở đó thôi.
Andree kéo dây xích dắt Car chạy đến nơi trú mưa. Khi vào đến nơi, người anh đã ướt từ bao giờ, Andree giật chiếc khẩu trang ướt sũng nước ra, vuốt nước trên khuôn mặt, hơi lạnh xông vào khoang mũi làm anh muốn hắt hơi liên tục. Quần áo ẩm ướt cũng làm anh khó chịu không thôi, nó cứ dính bết vào người.
Bỗng tiếng kêu của Car vang lên khiến anh giật mình quay sang, ở trong đình xuất hiện thêm một người đàn ông nữa, chừng trên dưới ba mươi tuổi. Không biết có chuyện gì mà anh ta đang chửi mắng Cartier.
"Đ*t mẹ con chó này, mày làm bẩn giày của tao rồi đấy, à mày còn sủa nữa à, bố mày đạp cho cái bây giờ. " Gã không nói đùa, mà thật sư giơ chân muốn đạp Cartier.
Andree cau mày, anh bước đến, kéo Car ra phía sau mình, nghiêm giọng can: "Dừng lại, có gì từ từ nói chuyện, anh đừng hành động như thế. "
Gã đàn ông ngẩng lên, câu chữ chửi rủa sắp tuôn ra khỏi miệng bỗng nghẹn lại, mẹ kiếp mưa to gió lớn tự dưng xuất hiện thằng nhóc đẹp trai nào đây, mà với người đẹp thì gã chẳng nỡ nặng lời.
Gã đảo mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt non nớt trắng trẻo đang ửng đỏ vì lạnh, lướt xuống thân hình mảnh mai hấp dẫn dưới lớp áo ẩm ướt đang dính vào da thịt, mơ hồ hiện ra đường cong cơ thể, gã nuốt nước bọt ừng ừng khi nhìn vào đôi chân trần trắng bóc căng mịn bóng lên bởi nước mưa. Thằng nhóc ngon miệng quá, vừa đúng với gu của gã, từ lúc nó vừa chạy vào trú mưa, gã đã không rời mắt khỏi dáng người này.
Mà càng trùng hợp hơn khi con chó mà nhóc này mang theo vẩy nước làm bẩn hết đôi giày của gã. Đem tới cho gã cơ hội tuyệt vời để tiếp cận cậu chàng đẹp trai này. Gã nhe răng, lướt đầu lưỡi qua hàm răng, cợt nhả nói: "Ồ em trai là chủ của nó hả, vậy em xem giải quyết thế nào đi, chó của em vẩy nước bẩn hết giày của anh rồi này, giày anh hàng xịn đấy, bẩn rồi chỉ có bỏ đi thôi chứ không giặt được đâu."
Andree bình tĩnh lướt xuống đôi giày của gã, đúng là bị bẩn thật, nhưng cũng chỉ là giày tầm trung mà thôi, thằng cha nói lố không biết ngượng miệng hay sao mà kêu hàng xịn, lại còn không giặt được nữa chứ. Vậy đôi giày mười mấy củ anh đang đi cũng nên vứt mẹ đi vì vừa dính mưa nhỉ.
"Thành thật xin lỗi anh, giày của anh bao nhiêu để tôi đền cho anh."
Với loại này tốt nhất đền tiền cho nó nhanh, đỡ lằng nhằng. Gã đàn ông bật cười thích thú, người đẹp mạnh miệng chưa kìa.
"Ờ thì cũng không đắt lắm đâu, ba củ thôi ấy mà. "
Biết ngay mà, giày tầm trung chỉ vậy thôi. Andree nghĩ thầm trong đầu, anh ngẫm nghĩ xem lúc ra ngoài mình có mang đủ tiền mặt không nhỉ, đưa cho thằng này cho nó xong, đỡ rách việc.
Nhưng ở trong mắt gã, vẻ mặt của anh lại biểu hiện cho sự khó xử, gã tự suy diễn ra là anh không có đủ tiền để đền, gã như mở cờ trong bụng, có trò vui để chơi rồi. Đang chán vì mưa tự dựng ông trời lại đưa đến cho gã một món quà, gã không mở ra thì đúng là lãng phí.
Gã đàn ông đột ngột áp sát lại gần Andree, ánh mắt ngày càng sỗ sàng, đùa cợt nói: "Tôi có một đề nghị khác cho em đây, nếu em hôn tôi một cái, tôi sẽ không bắt em đền tiền."
Andree đến buồn nôn khi đứng gần gã, mẹ kiếp cái ngày khỉ gió gì vậy, ra ngoài mắc mưa lại còn gặp thằng biến thái này nữa. Anh dứt khoát lôi ví ra, vừa mở vừa hừ giọng khinh khỉnh.
"Không cần, tôi đền tiền cho anh."
Gã lại lắc đầu, bỉ ổi đáp: "Nhưng giờ tôi không cần tiền của em nữa, một là em hôn tôi, hai là tôi đá con chó này một cái xem như hòa."
Gã cố chấp lao về anh, không cần biết anh có đồng ý hay không. Nhưng gã bỗng khựng lại vì bị những vật thể lạnh băng, thô ráp đập vào mặt.
Andree rút ra sấp tiền polyme xanh lét quật vào mặt gã, gầm gừ cảnh cáo: "Một là anh nhận tiền rồi đứng ra bên kia, cách xa tôi ra. Hai là tôi cho anh ăn mấy đòn muay Thái, anh thích thế nào ?"
Dứt lời, anh thả tay, mặc kệ những tờ tiền rơi lả tả xuống nền đất. Gã đàn ông chưa hết sốc, hết nhìn những tờ tiền rơi vãi rồi lại nhìn anh đã đứng thủ thế, như sẵn sàng cho gã ăn đấm tới nơi.
Cartier đứng bên anh sủa lên thị uy, nó ngứa mắt thằng cha này lắm rồi, lúc vừa chạy vào, nó đã để ý thấy gã nhìn chằm chằm vào chủ của nó, trực giác báo động nó kẻ này là kẻ nguy hiểm có thể gây hại cho chủ nhân. Nên nó cố tình lắc người để làm bẩn đôi giày của gã. Chỉ là nó không hiểu, nó đang vô tình tiếp tay để gã có cái cớ để làm phiền anh.
Andree im lặng đứng đó, sẵn sàng cho thằng cha này ăn vài chiêu nếu gã còn dám sán lại gần mình.
Bỗng gã đàn ông nhe răng cười hềnh hệch, gã cúi xuống nhặt từng tờ tiền lên, đưa lên mũi hít hà, bệnh hoạn nói: "Thơm thật đấy, cảm giác được người đẹp ném tiền vào mặt cũng phê ra phết."
Anh không muốn nói gì thêm với thể loại này nữa. Đúng lúc đó, B Ray nhắn tin cho anh, nói cậu sắp về đến nhà, anh ngay lập tức nhờ cậu chạy xe ra gần chỗ anh đang trú. Mau rời khỏi đây thôi, anh đếch muốn ở chung với thằng biến thái.
Gã đàn ông tuy đã lùi ra một góc cách xa anh, nhưng vẫn tia mắt sang chỗ anh. Gã thề, càng ngắm lại càng mê mệt cậu nhóc này, vừa đẹp, vừa cá tính. Chinh phục những người như vậy mới kích thích.
Gã ngứa mồm nói:"Em vừa trẻ vừa đẹp thế này, chắc nhiều đại gia vây quanh em lắm."
Đáp lại gã là sự im lặng khinh bỉ từ anh, không có nhu cầu giao tiếp với loại vô duyên vãi chưởng này. Nhưng mặt thằng cha này dày hơn anh nghĩ, gã vẫn thở ra những lời vô cùng chói tai.
"Em kiêu quá đấy, anh cũng sống trong khu này, anh em mình trước lạ sau quen, có khi anh lại thành người đặc biệt của em đấy. Đẹp như em, chắc không thiếu đại gia theo đuổi, nhưng anh cũng thấy mình cũng phù hợp với em đấy."
"Tôi có tay có chân, tiền dư cả đời chứ có phải làm đĩ đâu mà cần đại gia vây quanh. Anh không nói được lời hay ý đẹp thì nín họng lại, coi chừng không còn răng ăn cháo đấy."
Anh đã định bơ rồi nhưng thể loại trông mặt bắt hình dong này không chửi không được, anh cũng đếch sợ nó làm gì hết.
Khi nhìn thấy ánh đèn xe tiền đến gần, nhận ra là Bray, anh ngay lập tức cúi xuống ôm Cartier lên, khi B Ray cầm ô chạy đến gần, anh chạy ra cúi người chui vào ô, giục cậu về nhanh.
Gã đàn ông nhìn chằm chằm cho đến khi chiếc xe khuất sau màn mưa, lắc đầu tự nhủ: "Không thèm chào mình lấy một câu nữa, nhưng yên tâm chúng ta còn gặp lại nhau mà, người đẹp da trắng."
‐-------------------------------
Hôm nay tui gặp thằng khách hãm quá mọi người ạ, hãm như thằng trong truyện ấy. Bts, nó vào mua giày, vừa cầm một đôi lên rồi hỏi:
" Em tư vấn cho anh xem anh đi đôi này lên bar có được không ?"
Ê duma mày đi vào đâu keme mày chứ, nó thử chắc phải gần 30 đôi, báo hại tui chạy lên chạy xuống, giày mang ra như bày đồ chơi vậy. Mãi mới đồng ý thanh toán mua một đôi thì kỳ kèo giảm giá. Ôi cha nội ơi, tui là nhân viên tui đâu có tự ý giảm giá cho khách được. Vật vã mãi mới thanh toán, xin số điện thoại làm bảo hành thì lại đòi em cho anh xin số em rồi anh cho số anh. Lạy anh luôn 🙏
Trước khi về nó nói vậy nè:
" Tính anh hay đùa, nãy tới giờ có gì quá đáng cho anh xin lỗi, anh em mình trước lạ sau quen, có gì sau lên Lạng Sơn cần anh giúp cứ alo anh. Mai anh lại tới."
Cmn thôi khỏi, anh đi đi đừng quay lại nữa. Xin đấy, vc dọn mấy đôi giày cũng hụt hơi rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com