05
Lớp 12A1 vào đầu năm học mới, không khí trong lớp vẫn luôn căng thẳng, đầy cảm xúc của một năm cuối cấp. Áp lực học tập, những kỳ thi cuối kỳ, kỳ thi đại học, tất cả đều đè nặng trên vai mỗi học sinh. Nhưng trong cái không khí ngột ngạt đó, có một điều đặc biệt khiến không gian trở nên ấm áp và dễ chịu hơn, đó là một mảnh tình ngọt ngào.
Mọi thứ bắt đầu thật chậm rãi, nhẹ nhàng như một cơn gió thoảng qua, không hề ồn ào, không hề vội vã. Cả hai gặp nhau, không phải vì một sự kiện đặc biệt hay một câu chuyện kịch tính, mà chỉ đơn giản là những lần tình cờ gặp mặt trong lớp học, những cái nhìn lướt qua nhau trong suốt buổi học.
----------
Hoàng Đức Duy, cao ráo và điển trai, luôn là người được các cô gái trong lớp chú ý, nhưng anh lại không thích sự ồn ào đó. Anh chỉ thích sự yên bình, sự tập trung vào những điều anh đam mê, đặc biệt là thể thao và học tập. Duy luôn là học sinh xuất sắc của lớp, và cũng là người có thể làm cho không khí trở nên vui vẻ, dễ chịu. Mỗi buổi sáng, anh thường đến lớp sớm, đứng ở ngoài sân trường ngắm ánh bình minh, cảm nhận không khí trong lành và sự tĩnh lặng trước khi ngày học bắt đầu.
Quang Anh thì khác. Cậu không phải là người nổi bật trong lớp, không có vẻ ngoài thu hút như Duy, nhưng lại sở hữu một nét dễ thương rất riêng. Quang Anh nhỏ nhắn, hơi mũm mĩm chút xíu, và luôn mang một vẻ mặt dịu dàng, hơi nhút nhát. Cậu thích vẽ, những bức vẽ của cậu thường không bao giờ được khoe với ai. Chúng chỉ là những điều riêng tư, những cảm xúc được ghi lại trong từng nét vẽ, những khoảnh khắc mà Quang Anh muốn giữ lại cho riêng mình.
Ngày hôm đó, trời mưa rơi nhẹ, không khí có vẻ dịu mát hơn mọi ngày. Lớp 12A1 bước vào giờ học đầu tiên, Duy ngồi gần cửa sổ, mắt hướng ra ngoài, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Quang Anh chỉ vừa mới chuyển vào được ít ngày, đang ngồi ở bàn cuối lớp. Cậu ấy rất ít khi nói chuyện, lúc nào cũng chăm chú vào cuốn sổ vẽ của mình. Những nét bút lặng lẽ tạo nên những hình ảnh tuyệt đẹp, nhưng Quang Anh không bao giờ dám để ai thấy những gì mình vẽ. Chỉ duy nhất một lần, Duy đã nhìn thấy loáng thoáng chút màu xanh nhạt khi cậu ấy cẩn thận gấp lại cuốn sổ, nhưng Duy không lên tiếng. Anh chỉ lặng lẽ quan sát, cảm thấy một sự tò mò lớn đối với người bạn mới này.
---
Giờ giải lao, cả lớp rộn ràng trò chuyện, những câu chuyện về kỳ thi, về cuộc sống ngoài trường, về những bộ phim đang hot. Nhưng giữa tất cả những tiếng ồn ào đó, Duy lại tìm thấy sự yên bình khi nhìn thấy Quang Anh vẫn ngồi im lặng, tay cầm chiếc bút vẽ, mắt nhìn vào cuốn sổ. Lần này, Duy quyết định sẽ làm quen với cậu ấy, mặc dù anh chẳng hiểu rõ tại sao mình lại muốn vậy.
Duy bước đến bàn của Quang Anh, đứng trước mặt cậu, cười nhẹ. Quang Anh ngẩng lên nhìn, đôi mắt trong sáng và có chút bất ngờ.
“Chào cậu, Quang Anh. Tớ có thể nói chuyện với cậu chút được không?”_Duy lên tiếng, giọng nói của anh vẫn mang một chút gì đó ấm áp, thân thiện.
“Dạ, ừ… được thôi.”_Quang Anh hơi ngượng ngùng, cúi đầu xuống, tay vẫn giữ cuốn sổ vẽ.
Duy ngồi xuống, không ngần ngại, không muốn làm Quang Anh cảm thấy khó xử. Anh nhìn vào cuốn sổ trong tay cậu:
“Cậu vẽ à? Mình thấy cậu rất chăm chú, chắc vẽ đẹp lắm.”
Quang Anh đỏ mặt, lúng túng gấp cuốn sổ lại:
“Thật ra… mình chỉ vẽ để giải trí thôi.”
Duy mỉm cười, không muốn làm cậu ấy khó chịu:
“Vẽ để giải trí cũng là một cách để thư giãn mà. Mình không giỏi về vẽ lắm, nhưng mình rất thích những bức tranh đẹp. Nếu có thể, cậu chỉ cho mình vài mẹo vẽ được không?”
Quang Anh nhìn Duy, đôi mắt hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cậu cũng nhẹ nhàng gật đầu:
“Ừm, được thôi, nhưng mình cũng chỉ biết những kỹ thuật cơ bản thôi.”
Duy mỉm cười, ánh mắt đầy thiện ý:
“Cũng tốt mà, mình chỉ muốn thử thôi. Cảm ơn cậu nhé.”
---
Từ hôm đó, mỗi giờ giải lao, Duy và Quang Anh thường xuyên trò chuyện với nhau hơn. Duy biết Quang Anh không phải là người dễ mở lòng, nhưng anh không vội vàng, không thúc giục cậu phải chia sẻ quá nhiều. Anh chỉ đơn giản là muốn tạo ra một không gian thoải mái để Quang Anh có thể cảm thấy được chấp nhận.
Quang Anh cũng cảm nhận được sự chân thành trong thái độ của Duy. Những ngày sau đó, mỗi khi Duy đến ngồi cạnh, Quang Anh dần dần trở nên cởi mở hơn. Cậu bắt đầu nói về sở thích của mình, về những bức tranh cậu vẽ, về những ý tưởng sáng tạo mà cậu ấp ủ. Duy lắng nghe một cách chăm chú, và thỉnh thoảng lại hỏi thêm vài câu khiến Quang Anh cảm thấy sự quan tâm thật lòng từ anh.
Mỗi buổi sáng, Duy đều đến lớp sớm hơn những bạn khác. Quang Anh, dù có hơi lạ lẫm, nhưng lại không thể không để ý đến sự xuất hiện của Duy. Duy luôn là người đầu tiên ngồi vào lớp, rồi đứng lên đi ra sân trường, nơi anh có thể ngắm bình minh, cảm nhận sự tĩnh lặng trước khi ngày học bắt đầu. Những buổi sáng như vậy, Duy và Quang Anh dần dần có thêm những cuộc trò chuyện nhỏ.
Một buổi sáng đặc biệt, khi lớp gần như đã đầy đủ, Duy đột nhiên đứng dậy, nhìn về phía Quang Anh:
“Cậu có muốn đi ra ngoài sân một chút không? Mình có chút thời gian trước khi lớp học bắt đầu.”
Quang Anh ngẩng lên, ánh mắt của Duy mang một chút nụ cười tinh nghịch. Cậu ngập ngừng một chút, nhưng rồi cũng đứng dậy, cùng Duy bước ra ngoài.
Ánh sáng mặt trời chiếu xuống, không gian rộng rãi, yên bình. Duy quay sang nhìn Quang Anh, khuôn mặt cậu ấy dường như nhẹ nhõm hơn, như thể cuộc sống không còn quá nặng nề nữa.
“Cảm ơn cậu đã đi cùng mình.”_Duy nói, giọng anh thật nhẹ nhàng.
Quang Anh chỉ khẽ mỉm cười, đôi mắt cậu dịu dàng, như thể đang tận hưởng khoảnh khắc bình yên này.
"Không có gì đâu mà…”_Quang Anh thì thầm, giọng cậu cũng thật nhẹ, như một làn gió thoảng qua.
Và từ khoảnh khắc đó, mọi thứ trở nên thật chậm rãi, nhưng cũng thật ngọt ngào, như một câu chuyện tình yêu đang dần dần được viết lên, từng nét một, một cách tỉ mỉ và đẹp đẽ.
---------
Mùa thu vẫn chậm rãi, những cơn gió dịu nhẹ thổi qua sân trường, mang theo hương thơm của lá rụng và không khí mát mẻ của một ngày mới. Các tiết học vẫn diễn ra đều đặn, nhưng dường như trong những khoảnh khắc ngắn ngủi giữa giờ học, một điều gì đó đang dần hình thành, thầm lặng và êm ái.
Những ngày sau buổi sáng đặc biệt ấy, Duy và Quang Anh dần trở thành những người bạn thân thiết hơn. Mỗi sáng, Duy vẫn đến lớp sớm hơn cả những bạn khác, như thói quen của anh, và Quang Anh, dù có vẻ e dè, cũng không còn ngại ngùng nữa. Cậu bắt đầu quen với việc cùng Duy đứng ngoài sân trường, nhìn những tia nắng đầu tiên chiếu xuống, cảm nhận không khí trong lành. Quang Anh cũng bắt đầu nhận ra rằng, những buổi sáng đó không chỉ là khoảnh khắc bình yên trong ngày, mà còn là thời gian quý giá để cả hai có thể trò chuyện, chia sẻ những điều chưa bao giờ nói ra.
Một buổi sáng, khi lớp học vừa bắt đầu, Duy ngồi xuống bàn, quay sang Quang Anh, thấy cậu ấy đang nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh sáng ban mai nhẹ nhàng chiếu vào khuôn mặt Quang Anh, làm nổi bật làn da sáng mịn và đôi mắt to tròn, trong sáng. Duy không thể không để ý đến vẻ đẹp thuần khiết ấy. Anh nhẹ nhàng lên tiếng:
“Cậu nhìn gì thế? Trông cậu như đang lạc vào một thế giới khác ấy.”
Quang Anh giật mình, rồi từ từ quay sang nhìn Duy, ánh mắt hơi ngượng ngùng. Cậu chỉ nhẹ nhàng trả lời:
“À… mình chỉ đang nghĩ về một bức vẽ thôi. Lúc nào mình cũng nghĩ về những bức tranh.”
Duy mỉm cười, lắng nghe Quang Anh mà không chút vội vã. Anh biết, Quang Anh không phải là người dễ dàng chia sẻ cảm xúc của mình. Tuy nhiên, mỗi lần nói chuyện với cậu, anh lại cảm thấy mình như được dạy cho một bài học về sự kiên nhẫn và hiểu biết.
"Cậu đã từng vẽ tranh về chính mình chưa?”_Duy hỏi, giọng anh vừa nhẹ nhàng, vừa chân thành.
Quang Anh nhìn vào tay mình, vẽ vẽ vào không khí như thể đang tìm lời đáp. Cậu ngần ngại một chút, rồi mới lên tiếng:
“Mình... mình vẽ những thứ xung quanh mình thôi, chưa bao giờ thử vẽ bản thân.”_Giọng cậu nhỏ, nhưng lại ẩn chứa một sự dịu dàng khó tả.
Duy gật đầu, ánh mắt anh vẫn nhìn Quang Anh với một sự quan tâm đặc biệt.
“Có thể một ngày nào đó, mình sẽ có thể được nhìn thấy những bức tranh của cậu không?”
Quang Anh mỉm cười, không nói gì thêm. Cậu chỉ im lặng, cảm nhận sự ấm áp trong từng câu chữ của Duy. Những lời nói ấy, tuy đơn giản, nhưng lại khiến trái tim cậu bối rối và vui sướng một cách lạ lùng.
---
Thời gian trôi qua rất nhanh, những buổi sáng sớm trong vắt của mùa thu như một thói quen dễ chịu giữa cả hai. Mỗi khi Duy đến trường, Quang Anh sẽ ra ngoài sân trường tìm anh, cả hai cùng đứng dưới những tán cây lớn, nhâm nhi ly nước và trò chuyện về những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống. Có những lần, Duy sẽ hỏi cậu về những bức tranh, và Quang Anh sẽ khẽ kể về những chủ đề mà cậu thích vẽ, về những bức tranh chưa bao giờ được ai nhìn thấy.
Một buổi chiều, khi giờ học kết thúc, Duy và Quang Anh cùng đi bộ về phía nhà xe, nơi những chiếc xe đạp xếp hàng ngay ngắn, đợi các học sinh về nhà. Quang Anh vẫn im lặng, nhưng cậu không còn tỏ ra e dè như lúc trước. Duy có thể cảm nhận được sự thay đổi nhẹ nhàng trong cách Quang Anh cư xử, sự thoải mái trong cách cậu nhìn nhận về mối quan hệ này.
“Hôm nay cậu học thế nào?”_Duy hỏi, giọng anh tràn đầy sự quan tâm.
“Cũng chỉ tạm tạm thôi. Bài toán hôm nay hơi khó, mình không hiểu lắm.”_Quang Anh mỉm cười nhẹ, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.
“Có gì khó đâu, để mình giúp cậu.”_Duy lên tiếng, nụ cười rạng rỡ trên môi. Anh thấy rõ ràng sự lo lắng trong đôi mắt Quang Anh, nhưng anh tin rằng chỉ cần có một chút kiên nhẫn, mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn.
Quang Anh nhìn Duy, ánh mắt cậu lấp lánh. Cậu không thể phủ nhận rằng, những lời động viên của Duy luôn khiến cậu cảm thấy yên lòng. Duy không chỉ là người bạn thân thiện, mà dường như anh còn là nguồn động lực giúp Quang Anh vượt qua những khó khăn, thử thách.
---
Những buổi chiều như thế, khi mặt trời bắt đầu lặn và ánh hoàng hôn nhuộm vàng cả bầu trời, Duy và Quang Anh lại cùng nhau ngồi trên bậc thềm của lớp học, trò chuyện về mọi thứ. Có khi là về những bộ phim mà cả hai đã xem, có khi là về những sở thích riêng của mỗi người. Quang Anh thường kể về những bức tranh cậu vẽ, và Duy luôn lắng nghe, dù không hiểu nhiều về nghệ thuật, nhưng anh lại cảm nhận được sự đam mê trong từng lời cậu nói.
“Cậu có bao giờ nghĩ rằng, những bức tranh của mình có thể giúp người khác hiểu rõ hơn về cảm xúc của cậu không?”_Duy hỏi, mắt anh nhìn thẳng vào Quang Anh, trong đôi mắt ấy là một sự quan tâm không thể chối cãi.
Quang Anh cúi đầu, tay chơi đùa với những ngón tay của mình, rồi mới trả lời:
“Có thể, nhưng mình không muốn người khác nhìn thấy những cảm xúc thật sự của mình. Cảm giác đó hơi… lạ lẫm.”
Duy cười, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Quang Anh, như một cử chỉ an ủi.
“Mỗi người có cách riêng để thể hiện cảm xúc mà. Mình nghĩ, một ngày nào đó, cậu sẽ muốn cho mọi người thấy những gì mình vẽ. Đó là cách cậu kể câu chuyện của mình.”
---
Vào một buổi tối mưa nhẹ, khi Quang Anh đang chuẩn bị rời lớp để về nhà, Duy đến gần cậu. Cả hai đều bị mắc lại trong trường vì trời mưa quá lớn. Quang Anh quay lại, nhìn thấy Duy đứng gần mình, với nụ cười thật nhẹ nhàng, nhưng lại đầy sự ấm áp.
“Mưa to quá, cậu không về được rồi. Chúng ta có thể đợi một chút nữa, đến khi mưa tạnh.”_Duy nói, giọng nói của anh vẫn ấm áp và dễ chịu.
Quang Anh gật đầu, rồi bất chợt quay sang nhìn Duy với ánh mắt dịu dàng, lấp lánh. Cậu im lặng một lúc rồi nói nhỏ:
“Cảm ơn cậu… vì đã luôn ở bên cạnh mình.”
Duy quay sang nhìn Quang Anh, trong đôi mắt anh ánh lên sự dịu dàng chưa từng có.
“Cậu là một phần quan trọng của mình, Quang Anh. Chúng ta luôn có nhau, phải không?”
Và trong khoảnh khắc ấy, giữa tiếng mưa rơi và ánh đèn vàng ấm áp, sợi dây liên kết giữa Duy và Quang Anh, nhẹ nhàng và chậm rãi, tiếp tục được thêu dệt. Không có vội vàng, không đột ngột, chỉ có những khoảnh khắc bình yên, những cuộc trò chuyện thầm thì, và những ánh mắt trao nhau đầy cảm xúc.
--------
Mùa thu vẫn miên man trôi qua, mỗi ngày trong những bước chân của Duy và Quang Anh lại trở nên đặc biệt hơn bao giờ hết. Trong sự yên tĩnh của những buổi học, trong không gian rộng lớn của lớp học và sân trường, sự hiện diện của nhau dần trở thành điều không thể thiếu. Những cuộc trò chuyện tưởng chừng như bình thường, lại chất chứa rất nhiều cảm xúc và những khoảnh khắc ngọt ngào, khiến trái tim cả hai dần xích lại gần nhau hơn.
Ngày hôm đó, như mọi khi, tiết học vừa kết thúc, Duy và Quang Anh đang chuẩn bị sách vở. Quang Anh như thường lệ, hơi cúi mặt, đôi mắt sáng trong dường như lúc nào cũng chú ý đến mọi thứ xung quanh, nhưng lại chẳng dám nhìn thẳng vào Duy. Mà Duy, anh biết, Quang Anh chẳng hề ngại ngùng với mọi người ngoài anh, nhưng với anh, cậu luôn giữ một khoảng cách đặc biệt, như thể có một thứ gì đó ngăn cách hai người.
Duy nhẹ nhàng bước lại gần, kéo ghế ngồi cạnh Quang Anh. Quang Anh có vẻ hơi giật mình, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh.
“Cậu không cần phải nhìn đâu. Mình chỉ muốn ngồi gần cậu thôi.”_Duy nói với giọng nhẹ nhàng, mang theo sự ấm áp mà chỉ có những người thật sự quan tâm mới có thể cảm nhận được.
Quang Anh cúi đầu, không nói gì, nhưng đôi tay nhỏ của cậu lại nắm chặt cuốn vở, như thể đang cố giữ lại những gì vừa chớm nở trong lòng. Cậu luôn vậy, luôn giữ lại mọi cảm xúc, như thể sợ rằng nếu nói ra sẽ làm mọi thứ trở nên lạ lẫm.
"Quang Anh, hôm nay cậu có vẽ thêm gì không?"_Duy hỏi, cố gắng kéo Quang Anh ra khỏi cái vỏ bọc thẹn thùng của mình.
Quang Anh ngước lên nhìn Duy, đôi mắt vẫn trong veo, nhưng có phần ngập ngừng. Cậu gật đầu, nhưng rồi lại nhìn xuống, như một thói quen che giấu cảm xúc của mình.
"Có, mình vẽ một bức tranh về mùa thu... về những chiếc lá rơi...”
Duy cười, nụ cười ấm áp đến mức làm tim Quang Anh thoáng chốc thắt lại. Anh nói nhẹ nhàng.
“Mùa thu là mùa của những thay đổi, phải không? Lá rụng rồi lại mọc lên những cây mới. Cậu có thấy nó giống như những điều mới mẻ trong cuộc sống không?”
Quang Anh nghe Duy nói, cảm giác như có một dòng chảy ấm áp len lỏi vào lòng mình. Cậu im lặng một lúc, rồi mới lên tiếng.
“Có lẽ là vậy... Mùa thu như là một dấu hiệu cho sự bắt đầu mới. Mình thích cảm giác đó, khi mọi thứ trở nên yên bình hơn, dịu dàng hơn.”
Duy quay sang nhìn Quang Anh, ánh mắt anh không còn chỉ là sự tò mò nữa, mà là một sự chăm chú sâu lắng. Anh hiểu rằng, Quang Anh là một người rất nhạy cảm, cậu nhìn thấy những điều mà người khác không nhận ra, và cảm nhận được sự thay đổi của mọi thứ xung quanh.
“Cậu chỉ toàn vẽ về cảnh vật. Có bao giờ cậu nghĩ rằng bản thân sẽ vẽ về con người chưa?”
Duy hỏi, giọng anh lại mang theo sự nhẹ nhàng quen thuộc, như thể anh đang đưa ra một câu hỏi quan trọng.
Quang Anh ngẩn người, đôi mắt mở to, nhưng không đáp ngay. Cậu nhìn xuống bàn, lòng có chút bối rối.
“Mình chưa bao giờ nghĩ về chuyện đó...”
Duy cười, nhẹ nhàng vỗ vai cậu.
“Có thể một ngày nào đó, cậu sẽ thử. Mình tin là cậu có thể vẽ một bức tranh rất đặc biệt, bức tranh thể hiện cảm xúc của cậu. Chỉ cần cậu muốn, chắc chắn sẽ làm được.”
Quang Anh cảm thấy một luồng ấm áp từ những lời nói ấy. Cậu không biết tại sao, nhưng lúc này, cậu có cảm giác rất lạ. Cảm giác như thể những lời của Duy đang mở ra một không gian mới, một không gian mà trước đó cậu chưa bao giờ nghĩ tới.
---
Mỗi ngày trôi qua, họ lại cùng nhau đi học, cùng nhau đứng ngoài sân trường nhìn trời, cùng chia sẻ những niềm vui và nỗi buồn, dù chỉ là những chuyện rất nhỏ. Quang Anh bắt đầu cảm thấy gần gũi với Duy hơn, không còn là sự ngượng ngùng, không còn là những khoảng lặng im. Cậu bắt đầu dám cười với Duy, dám chia sẻ những cảm xúc mà trước đây cậu luôn giữ kín. Và trong ánh mắt Duy, cậu nhận ra một điều: Duy luôn sẵn sàng lắng nghe, luôn sẵn sàng hiểu và chia sẻ.
Một buổi chiều mưa, sau giờ học, khi mọi người đã ra về hết, Duy và Quang Anh lại là những người cuối cùng ở lại lớp. Trời bên ngoài đã chuyển tối, mưa rơi xuống xối xả, tạo thành những giọt nước lấp lánh trên cửa kính.
“Cậu về chưa?”_Duy hỏi, đứng cạnh Quang Anh khi cậu đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc.
“Chắc là mình đợi mưa tạnh rồi về.”_Quang Anh trả lời, giọng nhẹ nhàng nhưng lại có chút gì đó lo lắng.
Duy nhìn cậu, rồi cười nhẹ.
“Vậy thì chờ mình với. Mình cũng không vội đâu. Cả hai chúng ta cùng đợi nhé.”
Quang Anh ngước lên nhìn Duy, ánh mắt sáng lên một chút. Cậu có thể cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Duy, và trái tim cậu như vỡ ra một chút, ấm áp hơn.
“Vậy cũng được.”_Quang Anh nói nhỏ, nhưng Duy lại nghe rõ ràng từng chữ.
Duy quay sang nhìn Quang Anh, mắt anh đầy sự dịu dàng.
Một chút yên lặng bao trùm không gian giữa họ, và rồi, cả hai ngồi xuống ghế, không nói gì thêm. Duy nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt anh đăm chiêu nhưng không buồn, trong khi Quang Anh lại nhìn vào tay mình, lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Một cảm giác như thể tất cả những gì xung quanh đều tan biến, chỉ còn lại hai người bên nhau.
---
Mưa tạnh dần, nhưng không gian vẫn ngập tràn sự lắng đọng. Duy đứng dậy, nhẹ nhàng vươn vai, rồi nhìn sang Quang Anh, đôi mắt anh sáng lên với một nụ cười nhẹ nhàng.
“ Về thôi nào. Mình đi cùng cậu một đoạn.”_Duy nói, giọng anh dễ chịu, như thể điều này là điều hiển nhiên.
Quang Anh gật đầu, không nói gì thêm. Cậu đi bên cạnh Duy, bước đi nhẹ nhàng nhưng lòng lại nặng trĩu những cảm xúc chưa thể thổ lộ. Cậu không biết, nhưng hình như, trái tim mình đã bắt đầu rung động một cách không thể kiểm soát.
Đêm đó, khi về đến nhà, Quang Anh ngồi trước cửa sổ, nhìn những giọt mưa còn sót lại trên cánh hoa, trong lòng bỗng chốc đong đầy những cảm xúc mà cậu không thể hiểu hết.
Trong đêm yên tĩnh ấy, trái tim Quang Anh chỉ thầm nghĩ: Nếu có một điều gì đó thật sự đẹp đẽ, thì đó chính là sự hiện diện của Duy trong cuộc sống của mình.
--------
Ngày hôm đó, lớp học 12A1 trở nên nhộn nhịp hơn bao giờ hết. Từ đầu giờ sáng, những tiếng cười đùa của học sinh đã vang lên khắp sân trường, khi mọi người bắt đầu chuẩn bị cho những kỳ thi quan trọng sắp tới. Nhưng giữa sự hối hả ấy, Duy và Quang Anh vẫn giữ lấy những khoảnh khắc riêng của mình, những khoảng lặng dễ thương mà chỉ hai người hiểu.
Hôm nay, Quang Anh đặc biệt có ý tưởng vẽ, và như mọi lần, cậu đem theo chiếc cặp màu nâu đã cũ, bên trong là những cuốn sổ vẽ ngổn ngang, với những bức tranh chưa hoàn chỉnh. Duy ngồi ở bàn cuối, như mọi khi, anh luôn chú ý tới Quang Anh. Duy yêu thích nhìn Quang Anh tập trung, đôi mắt cậu lóe lên khi những nét vẽ xuất hiện trên giấy, dù cậu không bao giờ tự nhận mình là người tài năng.
“Cậu vẽ cái gì thế?”_Duy quay sang, đặt tay lên bàn, khuôn mặt anh gần như nở một nụ cười nhẹ.
Quang Anh thoáng giật mình, nhưng rồi cậu cũng mỉm cười, chỉ là nụ cười có phần ngượng ngùng.
"À, mình vẽ một cái cây... nó đang trổ hoa, giống như sự thay đổi trong cuộc sống vậy."
Duy gật đầu, ánh mắt anh sáng lên, tràn đầy sự động viên và yêu thích.
"Cái cây đó chắc chắn sẽ rất đặc biệt, giống như cậu vậy."
Quang Anh bất chợt cảm thấy lòng mình ấm áp. Cậu không nói gì, chỉ cúi xuống tiếp tục vẽ. Những lời khen của Duy dù đơn giản nhưng lại có sức mạnh rất lớn. Cậu cảm thấy như mình có thể làm được bất cứ điều gì nếu có sự ủng hộ của Duy.
Cả hai cứ như vậy, cùng nhau im lặng trong lớp, một người vẽ, một người chăm chú nhìn. Trong không khí đó, mọi thứ dường như chậm lại, chỉ còn lại những nhịp tim đập nhẹ nhàng, những khoảnh khắc trôi qua rất tự nhiên mà chẳng ai cần phải cố gắng.
---
Tan học, Quang Anh dọn dẹp đồ đạc một cách chậm rãi, còn Duy như mọi khi, lại tiếp tục trêu đùa với bạn bè. Nhưng khi ánh mắt anh vô tình lướt qua Quang Anh, một cảm giác ấm áp lại dâng lên trong lòng.
“Cậu vẽ xong rồi à?”_Duy bước lại gần, nhìn vào cuốn vở của Quang Anh.
Quang Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lên chút ít khi thấy Duy đứng trước mặt mình.
"Ừm, xong rồi."
Duy nhìn bức tranh một hồi, không thể giấu được sự thích thú.
"Cậu vẽ đẹp thật nhưng không ngờ là đẹp đến mức này luôn đấy."
Quang Anh đỏ mặt, cảm giác bối rối lại khiến cậu không thể nhìn thẳng vào Duy.
“Mình chỉ vẽ theo cảm xúc thôi... không biết có đẹp không.”
Duy cười, anh đưa tay lên vuốt nhẹ tóc Quang Anh, một hành động vô thức nhưng lại đầy sự quan tâm.
“Cậu không cần phải nói như vậy. Đôi khi, những gì đẹp nhất lại chính là những điều giản dị, giống như chính cậu vậy.”
Quang Anh không biết phải nói gì, lòng cậu chỉ dâng lên một cảm giác ngọt ngào mà khó tả. Cậu cảm thấy mình như một đứa trẻ, được che chở, được yêu thương, nhưng lại không biết phải làm sao để đáp lại.
---
Ngày hôm sau, lớp học không còn ồn ào như mọi khi, bởi vì kỳ thi đang đến gần. Quang Anh đã quen với việc ôn bài một mình, nhưng hôm nay, Duy lại chủ động ngồi bên cạnh cậu. Anh không nói gì nhiều, chỉ im lặng nhìn Quang Anh học, thỉnh thoảng nhắc nhở những điều cậu quên. Quang Anh cũng không thể không cảm nhận được sự chăm chú của Duy, sự quan tâm mà anh dành cho mình.
Lúc thầy giáo bước vào lớp, cả lớp đều im lặng. Quang Anh ngẩng lên nhìn Duy, vô tình bắt gặp ánh mắt anh. Một nụ cười nhẹ lướt qua môi Duy, và một luồng nhiệt huyết dâng lên trong Quang Anh. Cậu mỉm cười lại, mặc dù là một nụ cười thoáng qua, nhưng trong đó chứa đựng cả sự cảm ơn, sự trân trọng.
Cả hai cứ như vậy, ngồi bên nhau trong sự im lặng, nhưng lại chẳng bao giờ cảm thấy cô đơn. Mỗi lần Duy quay sang nhìn Quang Anh, cậu lại cảm nhận được sự yên bình lạ thường.
---
Đến cuối buổi học, Duy đã đứng dậy, cất sách vở vào cặp. Quang Anh cũng làm theo, nhưng trong lòng lại cảm thấy một chút tiếc nuối khi không còn được ngồi gần Duy thêm chút nữa. Duy quay lại, cười với cậu.
“Đi đâu vậy? Về cùng nhau nhé.”
Quang Anh hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cũng gật đầu.
“Ừ, về thôi.”
Hai người bước ra khỏi lớp, cùng nhau đi dọc theo hành lang vắng vẻ, nơi không còn những tiếng ồn ào của học sinh. Họ đi chậm rãi, không cần nói gì, nhưng vẫn cảm nhận được sự gắn kết giữa nhau.
“Mình rất thích mùa thu.”_Duy đột ngột nói, khi cả hai đang bước ra ngoài sân.
“Vì sao?”_Quang Anh nhìn lên, đôi mắt của cậu sáng lên khi hỏi Duy.
“Vì mùa thu mang lại cảm giác yên tĩnh, giống như lúc này vậy,”_Duy nói, cười nhẹ.
“Mình nghĩ chúng ta cũng giống như mùa thu. Mặc dù cuộc sống có những lúc vội vã, nhưng nếu chúng ta dừng lại một chút, nhìn xung quanh, sẽ thấy được vẻ đẹp của từng khoảnh khắc.”
Quang Anh im lặng lắng nghe, cảm giác những lời nói của Duy như thấm vào trái tim cậu. Duy có lý, mùa thu đúng là một mùa đầy những khoảnh khắc yên bình, và lúc này, cậu cũng muốn tận hưởng sự bình yên đó.
Họ tiếp tục bước đi, những bước chân hòa vào nhau trong không gian chiều tà, và Quang Anh biết, chẳng bao lâu nữa, những cảm xúc mà cậu đang chôn giấu trong lòng sẽ tìm được lối thoát, sẽ trở thành điều gì đó ngọt ngào và thật sự không thể quên.
---
Khi về đến nhà, Quang Anh đóng cửa lại, tựa lưng vào đó, hít một hơi dài. Mọi thứ thật đẹp, nhưng cũng thật khó hiểu. Những cảm xúc trong lòng cậu vẫn chưa thể lý giải, nhưng một điều Quang Anh chắc chắn là, Duy đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của cậu. Và không biết từ bao giờ, những cuộc trò chuyện nhỏ nhặt, những ánh mắt lặng thầm, đã dần dần khiến trái tim Quang Anh rung động.
Liệu có phải tình cảm này sẽ mãi không phai?
-------
Ngày đầu tiên của kỳ thi cuối kỳ sắp đến, mọi người trong lớp 12A1 đều tỏ ra căng thẳng, nhưng không phải Quang Anh. Dù cậu học không giỏi như Duy, nhưng cậu vẫn luôn cố gắng hết sức mình. Cái cảm giác hồi hộp trong lòng Quang Anh khiến cậu không thể ngừng nghĩ về những gì sắp đến. Những trang sách dày đặc công thức và lý thuyết cậu học suốt cả tuần qua giờ bỗng chốc mờ nhạt. Trong khoảnh khắc ấy, chỉ có một điều cậu lo lắng: liệu Duy có đang nghĩ về cậu không?
---
Giờ nghỉ giải lao, lớp học trở nên yên tĩnh. Quang Anh ngồi một góc trong lớp, hai tay đặt lên bàn, đầu cúi thấp, mắt dán vào những con chữ trong quyển sách ôn tập. Cậu không để ý rằng Duy đang đi về phía mình. Mãi đến khi nghe thấy một giọng nói ấm áp vang lên bên tai, cậu mới giật mình ngẩng đầu lên.
“Cậu học quá chăm chỉ rồi.”_Duy mỉm cười, đôi mắt anh ánh lên vẻ chăm sóc.
Quang Anh giật mình, rồi lại đỏ mặt.
“Mình... mình chỉ cố gắng thôi, có gì đâu.”
Duy ngồi xuống ghế bên cạnh Quang Anh, nhìn cậu với ánh mắt trìu mến.
“Cậu đừng quá lo lắng. Mình tin là cậu sẽ làm được.”
Những lời nói nhẹ nhàng ấy khiến Quang Anh cảm thấy như được tiếp thêm sức mạnh. Cậu nhìn vào ánh mắt Duy, một cái nhìn không chỉ đơn thuần là sự động viên, mà là sự tin tưởng, sự thấu hiểu mà Duy dành cho cậu.
“Cảm ơn Duy.”_Quang Anh nhẹ nhàng nói, tay siết chặt chiếc bút.
Duy nhìn cậu, rồi quay lại với nụ cười dễ chịu.
“Không cần cảm ơn đâu. Hãy cố gắng hết sức. Cậu luôn có thể dựa vào mình.”
Quang Anh không biết phải nói gì nữa, chỉ cảm thấy trái tim mình đập mạnh. Cậu gật đầu, ánh mắt vừa ngượng ngùng lại vừa ấm áp. Cả hai đều im lặng, nhưng không khí giữa họ đầy ắp sự thấu hiểu và gắn bó. Quang Anh cảm nhận được sự dịu dàng trong từng lời nói của Duy, sự quan tâm chân thành mà cậu chưa bao giờ nhận ra cho đến lúc này.
---
Kỳ thi bắt đầu. Cả lớp 12A1 đều hối hả chuẩn bị vào phòng thi. Duy, với sự tự tin vốn có, cầm bút lia lịa làm bài, còn Quang Anh thì lúng túng một chút khi nhìn vào đề thi. Cậu cố gắng giữ bình tĩnh, tự nhủ rằng mình đã cố gắng hết sức, không cần phải quá lo lắng.
Khi Quang Anh ngước lên, mắt cậu vô tình nhìn thấy Duy đang ngồi ở bàn đầu, ánh mắt của anh vẫn chăm chú nhìn vào bài thi. Cả lớp đang chìm trong im lặng, nhưng đối với Quang Anh, trong khoảnh khắc ấy, chỉ có Duy là người duy nhất làm cậu cảm thấy an lòng.
---
Buổi chiều sau kỳ thi, lớp học lại trở lại với sự yên tĩnh bình thường. Duy tìm thấy Quang Anh ngồi một mình ở hành lang, đầu cậu cúi xuống, dường như đang suy nghĩ về kết quả bài thi.
“Cậu làm bài thế nào?”_Duy lên tiếng, bước lại gần.
Quang Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn còn sự lo lắng.
“Mình không chắc lắm. Có một số câu mình không làm kịp.”
Duy ngồi xuống bên cạnh, đặt tay lên vai cậu, làm cho cậu cảm thấy hơi bất ngờ.
“Không sao đâu. Mình biết cậu đã cố gắng rồi. Dù kết quả như thế nào, cậu vẫn là người tuyệt vời trong mắt mình.”
Quang Anh bất ngờ, trái tim cậu đập mạnh hơn khi nghe những lời này.
“Cảm ơn Duy... Mình chỉ sợ mình không làm được.”
“Quang Anh”_Duy nhẹ nhàng gọi tên cậu, rồi xoay người lại, nhìn thẳng vào mắt cậu.
“Đừng bao giờ nghĩ như vậy. Cậu không cần phải làm được tất cả mọi thứ. Cậu đã là chính mình rồi, và đó là điều quan trọng nhất.”
Quang Anh ngỡ ngàng trước những lời Duy nói. Cậu không biết phải đáp lại như thế nào, chỉ biết rằng, trái tim mình đang đập rộn ràng hơn bao giờ hết. Quang Anh mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
“Mình biết rồi, Duy.”
---
Mấy tuần sau, kết quả thi đã được công bố. Quang Anh dù không đạt điểm cao như Duy, nhưng cậu vẫn cảm thấy hài lòng vì mình đã nỗ lực hết sức. Cậu nhìn vào bảng kết quả, rồi chợt nhận ra một điều: dù kết quả có thế nào, cậu vẫn có một người luôn bên cạnh ủng hộ, động viên mình.
Sau khi nhận được giấy báo điểm, Quang Anh không ngừng nghĩ về Duy. Cậu tìm đến anh, và khi gặp nhau ở góc sân trường, ánh mắt họ lại chạm nhau, nhưng lần này, không chỉ là ánh mắt bình thường nữa, mà là một thứ cảm giác sâu sắc hơn. Quang Anh bước đến gần Duy, tay hơi run rẩy khi đưa tờ giấy điểm cho anh.
“Duy, đây là kết quả thi của mình...”_Quang Anh nói, giọng có phần lo lắng.
Duy nhìn vào tờ giấy rồi lại nhìn Quang Anh. Anh mỉm cười, không chút lo lắng.
“Cậu đã làm tốt lắm. Mình rất tự hào về cậu.”
“Cảm ơn Duy.”_Quang Anh nói, lần này không còn bối rối, mà là một sự chân thành_ “Mình thực sự cảm thấy hạnh phúc vì có Duy ở bên cạnh.”
Duy nhìn cậu, và lần này, không chỉ là sự động viên nữa, mà là một cảm giác ấm áp, như một lời thừa nhận không lời. Anh kéo Quang Anh lại gần hơn, nắm tay cậu trong một khoảnh khắc dài.
“Mình sẽ luôn ở bên cạnh cậu, Quang Anh. Không phải vì kết quả thi, mà vì cậu là một phần quan trọng trong cuộc sống của mình.”
Quang Anh ngạc nhiên, cảm giác như một thế giới mới mở ra trước mắt mình. Trái tim cậu đập thình thịch, nhưng trong khoảnh khắc ấy, chỉ có Duy, chỉ có tình cảm ngọt ngào và chân thành này.
“Duy...”_Quang Anh thì thầm.
“Anh yêu em.”_Duy nói, câu nói nhẹ nhàng, nhưng lại sâu sắc đến mức khiến Quang Anh không thể thở được.
“Anh yêu em, Quang Anh. Và anh muốn chúng ta mãi mãi như vậy, không phai.”
---
Những ngày tháng cuối cùng của cuộc đời học sinh dần dần khép lại. Mùa hè đến giữa những cánh hoa phượng rơi nhẹ nhàng, trong không gian yên bình của một chiều muộn, Quang Anh cảm thấy tim mình như tràn đầy ánh sáng. Tình yêu không phải lúc nào cũng lớn lao, không phải lúc nào cũng hoàn hảo, nhưng nó luôn là sự chân thành và sự gắn kết sâu sắc. Và lúc này, Quang Anh biết rằng, tình yêu của cậu với Duy sẽ mãi mãi không phai, như những bông hoa phượng ấy, dù thời gian có trôi qua, vẫn luôn đẹp và tươi mới trong trái tim của cả hai.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com