Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngày 13

"Bae, đến giờ đi học rồi, dậy thôi."

Bright lay người tôi. Tôi lười biếng kéo anh xuống giường, ôm chặt anh.

"Cho bé ngủ thêm chút nữa đi."

"Dậy mau, không thì...."_ Nói rồi, anh đưa tay bóp mông tôi.

Tôi chồm dậy né tránh.

"Không, hôm qua vẫn chưa đủ sao? Giờ em vẫn còn đau này!"

"Dậy đi học được chưa?"

"Dạ rồi. Thôi chết, em không mang đồng phục."

"Không sao, anh còn giữ đồng phục cũ, đợi chút anh tìm cho."

Sau 1 hồi lục lọi, anh tìm được một bộ đồng phục, có hơi rộng đối với tôi nhưng không sao.

"Em muốn thử ngồi mô tô không?"

"Có ạ!"

"Để anh đi tìm chìa khóa."

Bỗng dưng anh khựng lại. Thấy lạ, tôi bèn hỏi:

"Sao vậy ạ?"

"Anh quên cách lái rồi."_ Trông anh buồn hiu.

"Không sao mà, đi bộ đến trường với em nhé!"_ Tôi áp hai tay vào má anh, đặt lên môi anh một nụ hôn.

"Ừm."

Chúng tôi dắt tay nhau đến trường. Vừa đến cổng, một nhóm bạn đã chạy đến chỗ chúng tôi, có vẻ là bạn của anh. Họ tách tôi ra khỏi anh. Anh trở thành trung tâm, mọi người thi nhau hỏi han anh. Sau khi biết anh bị mất trí nhớ, ai cũng sốc. Họ dắt anh đến lớp. Còn tôi chỉ biết đứng nhìn, có lẽ không có chỗ cho tôi rồi.

Chả sao, giờ không phải lúc bận tâm điều đó. Tôi nhanh chóng đi lên lớp. Vừa ngồi vào bàn học, tôi đã nghe tiếng than vãn của thằng đầu moi:

"Huhu bài về nhà nhiều quá, hôm qua tao thức cả đêm làm đấy."

"KHOAN! Có bài về nhà á? Cho tớ chép với bạn Enzo ơi~"

"Được rồi, gọi đại ca đi rồi cho."

"Dạ đại ca"

"Ngoan lắm tiểu đệ, ta ban thưởng cho ngươi"_ Hắn nói rồi đưa cho tôi cuốn vở bài tập.

"Dạ cảm ơn đại ca"

Hí hửng cầm cuốn vở về chỗ, tôi chợt nhận ra tôi không mang cặp. Thế là ôi thôi.

/ Hạt bụi nào hoá kiếp thân tôi
Để một mai vươn hình hài lớn dậy
Ôi cát bụi tuyệt vời
Mặt trời soi một kiếp rong chơi/

Thật là đen đủi mà. Dĩ nhiên buổi học hôm ấy chẳng suôn sẻ tí nào, tôi bị giáo viên mắng vuốt mặt không kịp. Giờ ra chơi, mãi tôi mới có thể thả lỏng. Tôi thong thả xuống căng tin mua ít đồ mukbang.

"Minions có phần mới á, cuối tuần chúng mình cùng xem nha"

Tôi tình cờ nghe được cuộc trò chuyện một và bạn nữ, cũng thú vị phết, cuối tuần nên đi xem phim cùng anh yêu không nhỉ? Đang hí hửng thì ánh mắt tôi va phải một bóng hình quen thuộc, tôi mừng rỡ.

"Bright!"

Nhưng mà hình như anh không nghe thấy. Tôi lách qua đám đông chạy tới chỗ anh. Thế nhưng anh yêu đi nhanh quá trời. Thôi đành vậy, tan học gặp anh sau. Tôi quay lại căng tin nhưng bánh tôi thích bán hết rồi. Ngày gì mà xui xẻo quá trời! Tôi mệt mỏi nằm gục trên bàn.

/Cạch/

Tiếng động thu hút sự chú ý của tôi. Mở mắt ra đã thấy bánh ngay trước mặt.

"Ăn đi"

"Ôi Zata, tớ cảm ơn, sao cậu biết tớ thích bánh này. Bao nhiêu tiền tớ trả"

"Không cần"_ Nói xong cậu ta quay đi.

Người gì đâu mà lạnh lùng thật sự. Mà thôi kệ, ăn trước đã. Tôi ngấu nghiến ổ bánh. Chắc là đồ chùa nên ngon hơn hẳn mọi khi. Ăn nhanh quá nên tôi bị nấc, thật khó chịu. Zata lại xuất hiện như một vị thần, cậu ta đưa tôi hộp sữa.

"Không thích uống sữa, uống hộ"

"Ể, cảm ơn nhé"

Tan học, tôi đứng chờ Bright ở cổng trường. Muỗi đốt sưng vù mà chẳng thấy anh đâu, dỗi dễ sợ. Chờ mãi cũng thấy đằng ấy xuất hiện.

"Chồng yêu ơi!!"_ Tôi chạy ra ôm chặt lấy anh. Nhớ quá.

"Ờm, Lavi à, anh có chút việc đi trước nhá"

Nói xong anh cùng bạn vụt mất, để lại tôi bơ vơ. Sao vậy nhỉ, cảm giác này khó chịu quá. Tôi buồn rầu trở về nhà. Căn nhà trống trải quá, bố mẹ lại để tôi một mình rồi. Haizz, ngủ một giấc vậy, đằng nào chiều cũng không có tiết.

Lúc tỉnh dậy cũng là gần tối. Tôi lười biếng nằm lướt điện thoại, bỗng có tin nhắn tới.

/Laville à, anh tìm thấy điện thoại rồi. Nay ghé cửa hàng điện thoại, người ta trả anh. Đỡ phải mua cái mới haha👽👽/

/Tốt quá rồi!/

/Mà Laville này, em có giấu anh điều gì không?/

/Dĩ nhiên là không. Sao em nỡ lừa anh yêu chứ :3/

/Chúng ta không phải người yêu, anh biết hết rồi/

Tôi sững người, từ bao giờ anh phát hiện ra chứ?

/Anh biết từ bao giờ?/

/Mới hôm nay, từ bạn cùng lớp và từ tin nhắn. Anh không nghĩ em sẽ có tình cảm với anh. Ờm.../

Xong rồi, cuộc tình đến đây là chấm hết. Tôi không khóc, không nháo vì đây là lỗi của tôi. Làm việc sai trái vốn chẳng thể giấu diếm. Tôi tắt máy, đi ra cửa hàng tiện lợi mua ít đồ ăn. Đến nơi, tôi thấy Zata đã ở đó. Trên bàn cậu là 1 đống lon bia, đã hết một nửa.

"Đừng uống, cậu chưa đủ tuổi"

"Kệ tôi"

"Được, vậy tôi uống cùng cậu"

Tôi lẳng lặng ngồi cạnh cậu ta, mở bia ra uống. Tôi ăn chùa của cậu ta hơi nhiều, nhưng kệ đi. Một lon, hai lon, rồi ba lon, rồi bao nhiêu lon tôi chẳng nhớ nữa. Đầu tôi quay vòng vòng, tôi bật khóc, trút hết mọi uất ức lên đầu Zata. Tôi chửi bản thân mình ngu dốt, làm việc không suy nghĩ để giờ chẳng thể nhìn mặt nhau. Tôi cứ khóc như thế. Zata đặt tay lên vai tôi an ủi

"Cậu say rồi, về thôi, tôi đưa cậu về"

"Không...hức.. tôi ...phải uống tiếp"

Cậu ta mặc kệ mà lôi tôi đi.

"Nhà cậu ở đâu?"

"Nhà... Là cái gì?"

"Cậu uống nhiều quá khờ rồi"

"Ô.... Hức... Ở kia có khách sạn. Mình vào đấy đi... Hức. Huhuhu"

Tôi triệt để mất ý thức.

"Ư... Đau đầu quá, mình đang ở đâu nhỉ? Khoan, đừng nói là..."

Tôi sờ khắp người, quần áo còn nguyên. Tôi thầm thở phào, may quá chưa có gì xảy ra. Mà đây là đâu nhỉ, quen quá. Rời khỏi giường, tôi lảo đảo ngã xuống đất. Có lẽ đêm qua uống nhiều quá. Thôi nằm đây cũng được, mệt quá. Tỉnh dậy lần nữa, tôi lại nằm trên giường, trên đầu tôi là 1 cái khăn chườm. Tôi mệt không nhấc nổi người. Ai đã chăm sóc tôi vậy nhỉ? Zata sao? Đói quá, không giờ là lúc nào rồi.

Bỗng tôi cảm thấy có tiếng bước chân đi vào. Người ấy thay khăn cho tôi. Trước lúc anh quay đi, tôi cố gắng nhìn xem anh là ai. Ôi, chẳng phải Bright sao? May quá anh không ghét tôi. Nhận thấy anh sắp rời khỏi, tôi vội nắm lấy tay anh.

"Em tỉnh rồi sao?"

Tôi móc tay, ý bảo anh đến gần. Anh làm theo

"Em... Đói"_ Tôi thều thào

"Đợi chút nhé, cháo chưa chín"

Nói rồi anh xoa đầu tôi.

"Sao em lại uống nhiều vậy"

"Sao anh lại ở đây?"

"Nhà anh mà"

Thảo nào tôi thấy quen thế

"Tại sao"

"Để anh kể"

*Góc nhìn của Bright*

Ôi đau đầu quá, từng mảnh kí ức ùa về. Tôi choáng váng. Tôi nhớ hết rồi. Nhanh hơn tôi tưởng.

/Mới hôm nay, từ bạn cùng lớp và từ tin nhắn. Anh không nghĩ em sẽ có tình cảm với anh. Ờm.../

Tôi soạn tiếp tin nhắn

/Sau những ngày qua, anh nghĩ rằng anh đã thực sự yêu em rồi. Em có đồng ý làm người yêu anh không?/

Hồi hộp quá, dù biết chắc kết quả nhưng tôi vẫn sốt ruột. Chờ lâu không thấy em phản hồi, tôi quyết định ra ngoài hóng gió chút. Đang đi thì tôi chứng kiến một cảnh tượng không mấy dễ chịu. Chả phải em yêu của tôi và thằng nhóc Zata sao. Chúng nó lôi lôi kéo kéo thấy ghét.

"Ô.... Hức... Ở kia có khách sạn. Mình vào đấy đi... Hức. Huhuhu"

Tôi cạn cmn lời rồi. Tôi hậm hực đi về phía 2 người, túm lấy Lavi, nói:

"Let me do it for you"

Không để thằng nhóc kia phản ứng, tôi vác em chạy như bay về nhà. Vừa đến cổng thì em nôn vào người tôi. Sau đó là 1 màn vật lộn. Em nôn khắp nhà tôi. May quần áo em không bị bẩn. Hôm đấy tôi dọn đến tận khuya. Sáng tôi ngủ quên, lúc tỉnh dậy cuống cuồng chuẩn bị đi học. Lúc tôi về thấy em nằm gục trên đất. Tôi hốt hoảng đưa em về giường, sờ trán thấy bỏng rát. Tôi nhanh chóng lấy khăn chườm cho em rồi chạy ra ngoài mua thuốc. Về tôi tranh thủ nấu ít cháo rồi lên xem em thế nào.

*Góc nhìn của Laville*

"Ra là vậy, em xin lỗi"

Nước mắt tôi vô thức chảy ra.

"Không sao đâu"_ Anh xoa đầu, nhẹ lau đi hàng nước mắt_ "Anh thấy không thích hợp lắm, nhưng em có nguyện ý làm người yêu anh không?"

"Em đồng ý"

Bàn tay ấm áp siết chặt tay tôi. Từ giờ không gì có thể ngăn cản chúng tôi đến với nhau nữa.

"Chắc cháo  được rồi, để anh xuống lấy cho em nhé"

"Dạ, từ hôm qua đến giờ em chưa có gì bỏ bụng hết, đói lả rồi"

"Sao em lại bỏ bữa hả!? Đã thế còn uống rõ nhiều. Muốn chết à?"_ Anh nhéo mũi tôi

"Em xin lỗi mà"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com