Anh Sẽ Đợi Em Chứ?
Khóc một hồi áo em ướt nhẹp nước mắt P'Tine luôn, một lúc sau anh buông em ra.
Em ngồi kế P'Tine, hối thúc ảnh ăn cho bằng hết đống đồ ăn em gắp hồi nãy.
"Bà anh mà thấy anh bỏ bữa sẽ không vui đâu!"
"Mà nhiều quá..."
"Thì anh cứ ăn đi còn dư em sẽ phụ cho!"
Cuối cùng cũng chịu ăn, ai ngờ được cái con người to xác này lại biếng ăn như vậy chứ.
Mà vừa ăn P'Tine lại khóc lần nữa... khiến em bối rối chỉ biết lấy tay chùi nước mắt cho anh.
Cứ thế phải vừa ăn vừa dỗ như đang dỗ dành trẻ con vậy.
" Anh sao vậy?"
"Anh nhớ đồ ăn của bà nấu..."
Anh lại khóc nhiều hơn...
"Thôi thôi nào, anh nín đi! Bà anh thấy sẽ rất buồn đó, người ta thường nói rằng con người ai rồi cũng sẽ phải đối mặt với sinh ly tử biệt. Chỉ là bà anh muốn nghỉ ngơi, bà thương P'Tine nhiều lắm nên anh đừng khóc nữa, có được không?"
"Anh cảm ơn em nhiều lắm, Sarawat..."
"Ơn gì chứ, mắt anh đỏ hoe hết rồi này, sáng mai thế nào cũng mở mắt không nổi cho xem. Ăn xong thì đi ngủ anh nhé!"
"Bố mẹ anh còn thức mà"
"Cô chú cũng đâu muốn thức, nghe em, ngủ để sáng mai còn có sức tiễn đưa bà lần cuối."
Đột nhiên em lại nói chuyện như người lớn làm bản thân em có chút bất ngờ. Chắc là vì bản năng vốn có của một người con trai khi thấy người mình thương đau khổ...
Em ôm P'Tine lần nữa để anh dựa đầu vào lồng ngực em.
P'Man mặt mũi bơ phờ về phòng mà bố mẹ Tine đã sắp xếp chỗ cho ba anh em ngủ.
Lúc này P'Tine đã say giấc, ngày hôm nay quả là mệt mỏi với người em thương.
Đến lúc khuya thì em chợt tỉnh giấc, thấy P'Man có lẽ đã tỉnh ngủ từ rất lâu, đang ngồi ngòai ban công. Em ra ngòai ngồi tâm sự với ổng, nhìn men men vậy thôi chứ coi chừng tí khóc còn dữ hơn P'Tine nữa...
"P'Tine ngủ rồi hả Sarawat?"
"Dạ ảnh ngủ say lắm rồi, chắc đã quá mệt..."
"Còn nhóc, không ngủ được à?"
"Em ngủ được một giấc rồi, tỉnh giấc thôi"
"Anh làm mày thức giấc à?"
"Đâu có. Thấy anh ngồi đây một mình... Anh không có gì muốn tâm sự à? Có thể nói với em"
"Thì... anh nhớ lại ngày xưa thôi. Bà là người rất quan trọng với Tine. Mặc dù anh không thân thiết mấy với bà nhưng Tine nó khóc nhiều cũng có lí do. Từ nhỏ nó và bà như hình với bóng, đựoc bà hết mực yêu thương, chăm sóc. Hỏi sao không khóc đến hết nước mắt như thế chứ... "
" P'Tine cũng thật trẻ con, em mới nói vài câu về bà anh ấy lại nghe răm rắp, ngoan ngoãn mà đi ngủ. Em chỉ mong anh ấy có thể vượt qua được nỗi mất mác lớn này, trở về là một P'Tine vui vẻ thường ngày"
"Tine cũng có rất nhiều mặt tối, ngay cả anh là người thân nhất nó còn chẳng sẻ chia. Sarawat, nếu em thật lòng yêu thương Tine, hãy thay anh tâm sự, an ủi động viên cùng nó. Anh tin mày!"
"Anh cứ tin ở em!"
"Thôi vào ngủ đi ngòai này lạnh, hồi bị cảm bây giờ"
"Dạ, anh cũng mau vào trong nghỉ ngơi đi nhé!"
Em leo lên giường, nằm cạnh P'Tine, ôm anh thật chặt vào lòng.
Có lẽ bây giờ vòng tay của đứa trẻ 16 tuổi này không thể đủ lớn để ôm hết người anh vào lòng, không thể đủ rộng để che chở cho anh. Nhưng vài năm nữa thôi, chỉ cần vài năm nữa, liệu... anh có thể chờ em?
_______________
Nếu thật lòng yêu nhau thì tự khắc người yêu dù nhỏ hơn bao nhiêu tuổi cũng sẽ tự giác lớn để làm điểm tựa cho bạn thôi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com