Tấm chân tình
Trước khi đọc oneshot này, mình chỉ muốn nói, toàn bộ nội dung câu chuyện đều là hư cấu, không có thật, và vì mình đang quá lậm phim cổ trang của Trung Quốc, nên hôm nay mình sẽ viết một shot mang hơi hướng cổ trang. Chúc các bạn đọc vui ❤
Khang Nghĩa Kiện vốc nước lên mặt, ngày nào cũng vậy, gà còn chưa gáy, hắn đã tỉnh dậy, dần dà trở thành một thói quen.
Hắn trở vào gian phòng nhỏ hẹp dành cho gia nô trong viện, Ung Thành Vũ vẫn đang co quắp người trong chiếc chăn gần như đã rách tả tơi, ngáy đều đều. Khang Nghĩa Kiện ngồi xuống bên cạnh, theo quán tính liền đưa tay vuốt ve khuôn mặt khả ái của nam nhân đang say ngủ đó, hắn thật sự dám chắc rằng, Ung Thành Vũ mà là nữ nhân, thì các vị tiểu thư ở trong ngôi viện này đều phải e dè lo sợ.
Khang Nghĩa Kiện thở dài, Ung Thành Vũ trời sinh cơ thể ốm yếu, gầy gò, thế nhưng tiểu tử thối cậu ta cứ luôn xung phong làm tất cả mọi việc, từ gánh nước đến quét dọn, rửa bô,.. làm việc quá độ như vậy, cơ thể ốm yếu đó làm sao chịu nổi, dăm ba bữa lại lăn đùng ra ốm, sốt cao triền miên. Khang Nghĩa Kiện đã từng rất nhiều lần than trách.
" Huynh hà tất phải khổ sở như vậy? Cả cái phủ này đâu phải chỉ có mỗi huynh là gia nô? Giành hết việc thì bọn họ đào đâu ra chuyện để làm, huynh cũng chẳng được trả thêm một quan tiền nào, sao cứ phải tự làm khổ bản thân như vậy?"
" Ta còn không than khổ, đến lượt đệ khóc hộ hay sao? Đệ phải cảm ơn ta đi, chẳng phải đệ ham học võ, sau này muốn vào cung xin làm quan võ để phục vụ cho triều đình hay sao? Ta làm hộ công việc để đệ có thời gian luyện võ, còn oán trách cái gì?"
" Nhưng... huynh làm thay đệ là được rồi, tại sao phải làm luôn cả phần của họ?"
" Thôi thôi, nếu chỉ thiên vị mỗi mình để, chuyện này để đến tai lão gia, đệ nghĩ mình còn đất để luyện võ hay sao? Không cần phải cảm thấy có lỗi, sau này trở thành quan thì đừng quên ta là được." Ung Thành Vũ mỉm cười, kéo theo một tràng ho dài.
Tiếc thay, Khang Nghĩa Kiện vô tâm, tới khi đã trở thành một võ quan được hoàng thượng tin tưởng, lại quên mất người huynh đệ từng cùng mình trải qua bao gian khổ, hắn cứ mải miết chạy theo sự xô đẩy của thời gian, mải miết ra chiến trường, rồi cuối cùng cũng tìm được cho mình một thê tử xinh đẹp.
Ung Thành Vũ đối với Khang Nghĩa Kiện mà nói, đã sớm bị thời gian vùi lấp rồi...
Khang Nghĩa Kiện một lần nữa thắng trận trở về, lập tức xin hoàng thượng ân xá cho trở về thăm quê nhà, và để tìm lại cố nhân.
Cố nhân? Ung Thành Vũ? Khang Nghĩa Kiện rốt cuộc cũng nhớ tới người huynh đệ đó hay sao?
Khang Nghĩa Kiện trở về ngôi viện cũ, đã tám năm trôi qua, đám gia nô trong viện đều đã trưởng thành hơn xưa, có kẻ sắp rời viện bàn chuyện hôn sự, nhưng hắn tìm mãi vẫn không thấy Ung Thành Vũ.
" Ung Thành Vũ đâu rồi? Ta muốn gặp huynh ấy."
" Tướng quân, từ ngày ngài lên triều đình làm quan, Thành Vũ ngày ngày ngóng chờ thư từ của ngài, bệnh phong hàn ngày càng nặng, sau cùng không chữa được... đã sớm.. qua đời rồi."
Khang Nghĩa Kiện cảm thấy trời đất tối sầm, cả người bất động.
" Tướng quân, đám gia nô trong viện còn đồn đại Thành Vũ yêu ngài, nên huynh ấy mãi chả chịu thành hôn, ngài xem, huynh ấy phong độ như vậy, ngay cả tam tiểu thư của phủ còn si mê, vậy mà lại phũ phàng từ chối thành ý của tiểu thư và lão gia, ngày hôm đó bị đánh đến gãy chân, vẫn không chịu đồng ý hôn sự. "
" Hỗn xược, Ung Thành Vũ là người ngay thẳng, làm sao lại có tình cảm với ta được? " Khang Nghĩa Kiện gằn giọng, nhưng nghĩ đến cảnh người con trai ấy vì từ chối hôn sự mà bị đánh đến gãy chân, lòng hắn bỗng quặn lại từng cơn, lúc Thành Vũ cần hắn nhất, hắn đã ở đâu?..
Khang Nghĩa Kiện bước từng bước nặng nề về phía gian phòng dành cho gia nô, hắn tiến tới chỗ nằm của Ung Thành Vũ, hai bàn tay không biết từ khi nào đã bắt đầu run rẩy. Hắn khẽ ngồi xuống, tay lần mò đến tấm chăn rách nát phía góc giường, liền đụng vào một tập giấy dày cộp.
Khang Nghĩa Kiện vội vã lấy ra, là thư, rất nhiều thư, đều là Ung Thành Vũ viết cho hắn.
Khang Nghĩa Kiện đọc tới khi hai mắt đã nhòe nhoẹt nước, rồi gào lên đau đớn khi đọc đến bức thư cuối cùng.
" Khang Nghĩa Kiện, đã năm năm rồi, ta không biết đệ có sống tốt hay không? Đã tìm được cho bản thân một thê tử nết na xinh đẹp chưa, tên ngốc nhà đệ hoàn toàn không biết tự lo cho bản thân mình, chỉ mong đệ tìm được một tiểu thư đoan trang hiền thục, yêu thương đệ hết lòng.
Đệ biết không, ta vốn dĩ đã đến tuổi cần phải có vợ, rồi có con, nhưng chẳng hiểu sao ta lại không đành lòng.
Trân Nhi nói với ta, là do ta quá nặng tình với đệ.
Lúc ấy ta còn mắng Trân Nhi hồ đồ, ta và đệ đều là nam nhân, là huynh đệ tốt, đương nhiên không thể nảy sinh thứ tình cảm sai trái như vậy được. Nhưng đệ biết không, đúng là ta nặng tình với đệ...
Có thể đệ sẽ ghê tởm ta khi phát hiện ra thứ tình cảm này, nhưng tình cảm là tình cảm, bản thân ta cũng chẳng thể nào kháng cự. Ta ở đây, ngày ngày cầu mong đệ sẽ trở về, để ta được ôm đệ một cái, để ta có thể ăn với đệ một bữa cơm như ngày xưa.
Nhưng có lẽ không kịp nữa rồi... cơ thể của ta không còn nghe lời ta nữa, nó bảo với ta, tới lúc ta phải đi rồi...
Khang Nghĩa Kiện, xin lỗi vì ta không thể chờ đợi đệ quay về, chúc đệ mãi mãi bình an, một đời hạnh phúc."
Khang Nghĩa Kiện gục xuống, gào lên những tiếng kêu ai oán. Là ta, là ta có lỗi với huynh, là ta phụ huynh, là ta bị tham vọng làm cho mờ mắt, là ta quên đi cố nhân, quên đi người thương của mình.
Ung Thành Vũ, đời này, ta nợ huynh.
Seoul 2018.
Daniel ôm máy ảnh đi vòng vòng trong khu viện cổ, mải miết chụp hình.
" Ê, đi đâu đấy?" Jisung gọi với theo khi thấy Daniel rẽ vào một lối khác.
" Em đi xem ở đây có gì." Daniel mỉm cười vui vẻ.
Daniel rảo bước tới một gian phòng xập xệ, có lẽ vì muốn giữ nguyên nên họ không hề tu sửa lại, cả gian phòng bốc lên một thứ mùi ẩm thấp khó chịu.
Daniel khịt mũi, bước vào bên trong, anh phát hiện trong gian phòng còn có một du khách khác.
Là con trai, dáng người dong dỏng cao, ăn mặc rất đơn giản, cậu ta đang chú tâm chụp từng góc của căn phòng.
Daniel vui vẻ cất tiếng.
" Xin chào, anh cũng hứng thú với căn phòng này sao?"
Người kia quay lại, mỉm cười gật đầu.
Khoảnh khắc đó, Daniel cảm thấy lồng ngực nhói lên một cái, rất đau, nước mắt bỗng nhiên tuôn ra không tự chủ, người đang đứng trước mặt anh, thật sự rất quen thuộc, nhưng anh chưa từng gặp cậu ta, đối mặt với một con người xa lạ, cớ sao lại đau lòng thế này..?
Daniel vô thức tiến tới, từng bước từng bước, quan sát kĩ càng khuôn mặt của người kia, rồi ôm cậu ta thật chặt.
Anh khẽ gọi lên một cái tên xa lạ
" Thành vũ.."
Ong Seongwu có hơi bất ngờ, anh chàng này sao lại ôm cậu chặt cứng như vậy? Nhưng không hiểu sao, cậu lại cảm thấy rất yên bình trong vòng tay xa lạ này..
Phía bên ngoài, chim vẫn đang hót, mặt trời đã gần lặn, tạo nên một khung cảnh tươi đẹp, hệt như rất rất nhiều năm về trước, hai nam nhân co gối ngồi dưới đất, cùng nhau ngắm hoàng hôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com