Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter I (Part 1)

Ngày thứ 8

Có một trận mưa rào sáng nay.

Một trận mưa đông khoan thai và giá rét, như thể thời điểm dành cho sự lạnh lẽo tột cùng đã đến.

Tôi mong muốn được sống theo lí tưởng.

Để thực hiện được các lí tưởng, đó chính là lí do tôi làm việc. Tiến lên phía trước mà không hề sợ hãi, không hề vụ lợi, không hề lưỡng lự.

Alas! Để đuổi theo sau đặc quyền có thể mơ ước về tương lai, liệu tôi có được ban phước để thực hiện nhiệm vụ chuyên môn một cách chính xác?

Nếu bạn leo lên con dốc gần cảng Yokohama, văn phòng của Cơ Quan Thám Tử Vũ Trang nằm ở đó.

Đó là một toà nhà được xây bằng gạch màu nâu đỏ. Bởi vì đó là toà nhà cũ và với gió biển mạnh, nên kể cả ống dẫn nước và bốt điện thoại đều bị rỉ sét. Mặc dù vẻ ngoài nhìn khá là đáng lo ngại nhưng toà nhà thực sự khá vững chãi, cả khi, kẻ thù bắn nó bằng súng máy, thiệt hại bên trong cũng không đáng kể.

Tại sao tôi lại có đủ tự tin để nói vậy? Bởi vì đã từng có kẻ thử làm điều đó rồi.

Văn phòng Cơ Quan Thám Tử Vũ Trang chỉ đơn giản ở mỗi tầng bốn, còn lại, các tầng khác đều đã thuộc chủ thuê riêng. Tầng thứ nhất là một quán cà phê, tầng thứ hai là công ti luật sở hữu. Tầng thứ ba lại trống và tầng thứ năm là nhà kho để các đồ đạc hỗn hợp linh tinh. Trước ngày trả lương, tôi thường xuyên mắc nợ quán cà phê. Khi nào mấy công việc rắc rối đến, tôi xuống công ti luật và cầu xin sự trợ giúp.

Bây giờ tôi đang ở trong thang máy của toà nhà đầy sự hứa hẹn, đến chỗ làm việc.

Tôi ra khỏi thang máy và đứng trước cửa trụ sở. Được viết bởi bút lông, dòng chữ Cơ Quan Thám Tử Vũ Trang được đóng khung và treo trên cửa.

Tôi nhìn đồng hồ đeo tay. Vẫn còn 40 giây nữa mới tới giờ làm việc vào 8 giờ sáng.

Tôi đến hơi sớm.

Làm theo đúng thời gian nghiêm chỉnh là phương châm của tôi. Trong 40 giây phải chờ đợi đó, tôi mở cuốn sổ tay và xác nhận kế hoạch làm việc ngày hôm nay một lần nữa. Tôi nhìn qua thời gian ăn bữa sáng một lần, nhìn qua thời điểm mọi người rời khỏi khu ngoại ô một lần, thời gian chờ đợi đèn đỏ mà không để ý rằng mình đã nhìn qua chúng vài lần rồi, tôi sẽ không đối xử kế hoạch như đã chết.

Trong khi đọc cuốn sổ, trí nhớ tôi lướt qua các công việc cần làm. Tôi chỉnh lại cổ áo và nhìn xuống đồng hồ đeo tay lần nữa.

....... Được rồi.

"Chào buổi sáng."

Tôi mở cửa.

"Ah, Kunikida-kun, buổi sáng! Này, làm ơn hãy nhìn đi! Thật là khủng khiếp!"

Dazai đột nhiên xuất hiện trước cửa. Cười.

"Sau quá trình nỗ lực lâu dài, cuối cùng tôi đã làm được! Oh, thế giới thật là tươi đẹp! Đây chính là thế giới sau cái chết, Địa Ngục! Nó giống hệt như tôi tưởng tượng, nhìn đi! Khói cứ là là dưới mặt đất, ánh trăng màu gương thật quen thuộc, ở bầu trời màu hồng phía tây có một con voi đang nhảy múa!"

Hắn ta diễn tả một cách cường điệu và nhảy nhót trước cửa trụ sở. Quả là một mối phiền toái.

"Hohohohoho, đúng như tôi mong đợi cuốn Hướng Dẫn Tự Sát Đầy Đủ là một kiệt tác! Chỉ bằng cách ăn những cây nấm mọc theo đường mòn ven ngọn núi, tôi có thể đi xuống con đường tự sát đầy vui vẻ và dễ chịu đến thế! Thật tuyệt vời! Hoho!"

Đôi mắt Dazai không tập trung. Đồng tử của hắn thì co giật.

"L-Làm gì đó đi Kunikida-san." Một tên nhân viên nhìn tôi với một ánh mắt đẫm lệ.

Tôi đoán chừng, thậm chí trước khi giờ nhân viên bắt đầu làm việc, cậu ta đã ở trong trạng thái này.

Tôi liếc sang bàn của Dazai.

Đằng kia, một trang sách đang mở, nằm trong một cuốn sách cổ xưa chết tiệt, Hướng Dẫn Tự Sát Đầy Đủ. Tiêu đề của trang sách đó là 'Chết bởi chất độc ─ Nấm'. Trên một chiếc đĩa đằng sau cuốn sách, đó là một lát nấm bị cắn dở.

Thêm nữa, nếu chú ý cẩn thận hơn một chút, có một khác biệt nhỏ về màu sắc đối với bản vẽ trong cuốn sách.

"Này này Kunikida-kun, hãy tới Địa Ngục nào! Nhìn kìa, rượu đang tự do tuôn ra, thức ăn thì vô tận, và anh có thể tìm thấy những quý cô xinh đẹp mà anh muốn."

"Làm ơn hãy giúp tôi Kunikida-kun, cho dù chúng tôi làm gì, anh ấy vẫn... "

Tóm lại, thứ mà Dazai ăn không phải là loại nấm độc chết người mà là nấm gây ảo giác.

Nhưng đó không phải là vấn đề.

Mỗi sáng, ngay sau khi tôi tới làm việc, hắn ta luôn phá loạn các kế hoạch làm việc đã sắp xếp và hành động theo trật tự của tôi. Nếu tôi không thể xuất phát với kế hoạch buổi sáng trôi chảy, thì tôi sẽ có thể tiến hành với cả ngày một cách suôn sẻ chắc? Còn lâu.

Mặc kệ tên Dazai đang ngọ nguậy, uốn éo đủ các kiểu và tên nhân viên đang chuẩn bị phát khóc, tôi đi thẳng về phía bàn làm việc.

Tôi đặt cái cặp lên bàn như thường lệ. Sau đó, bật máy tính rồi làm việc như mọi ngày.

"Wow! Kunikida-kun, có một con hải quỳ bự chảng ngoài cửa sổ! Chuối! Nó đang ăn chuối! Nó đang nói về tiệc trắng thổi quanh chúng ta!"

Như bình thường, tôi rót cà phê vào cốc, vứt đi đống tài liệu không dùng nữa từ ngày hôm trước.

"Tôi biết rồi! Tôi sẽ cởi quần áo! Nếu tôi thoát y thì tỉ lệ người xem sẽ tăng cao! Đây không phải là công việc dễ dàng nhưng hãy khoả thân đi, và sau đó để thay đổi thì chúng ta sẽ mặc đồ bó sát! Mọi người cùng mặc đồ bó, đi đến ngân hàng và cùng nhảy Cossack!"

Tôi kiểm tra điện tín trong tủ đựng thư từ như thường lệ. Tôi uống hết cốc cà phê trong một ngụm.

"Có một giọng nói... Urgh, h-hắn đang ở trong đầu tôi!... Một lão già nhỏ bé! Và ông ta thì thầm với tôi, hãy đến Kyoto, ở đó chắc chắn có đậu phụ với mùi vị độc đáo mà tôi phải th─"

Tôi phi cước vào sau đầu Dazai. Hắn ta tông thẳng vào tường và bất tỉnh.

------

Ngay từ đầu.

Cái ngày mà tên này, người dứt khoát trượt bài kiểm tra với 0 điểm trở thành đồng nghiệp của tôi tầm 4 ngày trước.

"Nhân viên mới?"

Ngày đó, tôi đang sắp xếp lại tài liệu làm việc thì được gọi tới văn phòng của Thống Đốc.

Một điều tra viên mới được thuê và Thống Đốc muốn tôi trông coi cậu ta.

Tôi khá là ngạc nhiên.

Mặc dù làm việc ở Cơ Quan Thám Tử Vũ Trang là một công việc nguy hiểm bao gồm giết chóc và đánh đấm. Tôi chưa từng nghe rằng chúng tôi thiếu nhân viên. Theo cách đó, tôi còn làm giảng viên môn đại số ở trường như nghề tay trái hai ngày trong tuần.

Đương nhiên, như 'vụ khủng bố cờ xanh' mới xảy ra gần đây, hay vụ việc 'trường hợp biến mất liên tục của những vị khách đặt chân tới Yokohama', hoặc 'xung đột bất hợp pháp của Mafia Cảng'...v..v.

Những vụ việc cần tới sự trợ giúp của Công Ty Thám  Tử Vũ Trang đã tăng vào dạo gần đây. Những yêu cầu được gửi tới điều tra viên chính Ranpo-san cũng sẽ tăng lên, tôi chắc chắn. Tôi nghĩ rằng quyết định của Thống Đốc là do ông ấy đã liệu trước được việc này.

"Tôi sẽ giới thiệu cậu, vào đi."

Sau khi suy ngẫm một lúc, thống đốc nhìn ra ngoài cửa và gọi.

"Hân hạnh được gặp anh."

Tôi nhìn cậu ấy đi vào với một nụ cười.

Chiếc áo khoác màu cát cùng cổ áo mở. Cậu ta cao và khá gầy, mái tóc màu tối bù xù và quần áo xộc xệch. Mặc dù vẻ ngoài đầu bù tóc rối, cậu ta lại có một nét mặt khá đẹp. Tôi có chút lo lắng bởi những dải băng trắng quấn quanh cổ và tay của anh ta.

"Dazai Osamu, 20 tuổi, rất vui được gặp anh."

Hai mươi. Cũng như tôi.

"Kunikida, nếu có gì ở đây không hiểu hãy hỏi tôi. "

"Ooh! Anh có phải là một điều tra viên được đánh giá cao của Công ty Thám Tử Vũ Trang không? Tôi rất ấn tượng."

Cái tên Dazai nắm lấy tay tôi thật mạnh rồi lắc lấy lắc để. Hắn vung tay quá mức.

Trong khoảnh khắc ấy, đột nhiên - tôi cảm thấy lạnh lẽo và sự sắc sảo thoáng qua trong mắt cậu ta. Không, cảm giác đó nhìn xuyên sâu trong tâm trí của tôi, như một vị phật.

Nhưng trong chớp mắt, cái nhìn 'thánh thiện' đó biến mất và Dazai trở lại vớ một khuôn mặt ngốc nghếch như ban đầu.

Tôi có nhìn sai không? Đó có phải là ảo ảnh thị giác?

"Dù sao, Dazai? Sao lại là công ty thám tử? Đây không phải là ngôi chùa nơi mà cậu sẽ được nhận nếu chỉ khóc lóc van xin, cậu biết đấy."

"Về việc đó. Tôi thất nghiệp, không có bất kì mục đích nào và thường xuyên say xỉn ở quán bar. Lúc đó , tôi đã nói chuyện với ông bác bên cạnh và chúng tôi đặt cược. Kẻ nào chiến thắng cuộc thi uống rượu sẽ được dàn xếp làm một công việc. Tôi đã nghĩ đó là một trò hề nhưng sau đó tôi đã thắng."

Ông bác quái quỷ đó là ai?

"Người được nhắc đến là Taneda-sensei ở Ban Lực Lượng Đặc Biệt. Hôm qua ông ấy tới chào chúng ta với một lời thiên vị nhờ vả."

Thống Đốc nói với một ánh mắt nghiêm nghị.

Tuy nhiên, khi khoảnh khắc tên của Taneda-san được nhắc đến, tôi như ngừng thở.

Nếu chúng ra nói về Taneda-sensei của Ban Nội Bộ Lực Lượng Đặc Biệt, chẳng có ai mà không biết ông ấy trong ngành. Công việc của ông ấy là quản lý và chỉnh đốn những người sử dụng khả năng đặc biệt. Kể cả khi Thống đốc xây dựng cơ quan Thám Tử Vũ Trang, ông ấy cũng phụ thuộc vào sự giúp đỡ có sức ảnh hưởng của Taneda-sensei.

Bất kể Thống đốc là nhân vật quan trọng đi chăng nữa, ông ấy cũng không thể từ chối những người Taneda-sensei tiến cử theo cá nhân.

"Tôi sẽ được anh hướng dẫn và giúp đỡ, senpai."

Tôi không biết cậu ta có biết được sự băn khoăn trong đầu tôi hay không nhưng tên nhân viên mới để lộ hàm răng trắng trong khi cười toe toét.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com