21
Vì số công việc đã giảm đi đáng kể nên cả ba quyết định sẽ chia ngày đi chợ cùng nhau, và hôm nay sẽ là Trí Mân đi chợ trước, cứ hai ngày sẽ xoay người một lần. Em cầm một mớ đồng xu rồi đi ra chợ, giờ em cũng khá quen với việc này rồi, chỉ có điều là em không biết tính toán, người ta thối lại bao nhiêu thì em lấy bấy nhiêu, không hề biết tính lại xem đủ hay thiếu gì cả.
Trí Mân đi chợ rất nhanh để trở về nhà phụ việc với hai người còn lại. Hôm qua sau khi thả diều xong em về ngủ thẳng giấc đến sáng, cứ tưởng có phòng mới rồi thì sẽ bị lạ chỗ không ngủ được, vậy mà em ngủ đến mức cậu cả vào kêu thì mới dậy, nhớ lại cũng thấy xấu hổ quá chừng.
Trên đường trở về em lại gặp được hai người mà em nghĩ cả đời sẽ không gặp lại, đôi mắt của em như sáng rực lên khi nhìn thấy cha mẹ của mình. Thế nhưng ông bà không dành cho em một ánh mắt vui mừng hay nhớ nhung gì cả, thứ họ nhìn là giỏ thức ăn còn tươi mới và số tiền còn dư lại trên tay em.
-Dạ con thưa cha mẹ, cha mẹ dạo này có khỏe không?
-Đợi thằng bất hiếu như mày hỏi thì vợ chồng tao chết từ đời nào rồi. Sang đó ăn sung mặc sướng nhỉ, quần áo thì thẳng thớm mới tinh, mày cũng mập ra không ít đấy. Mày sống sung túc như vậy, không thấy có lỗi với tao và cha mày sao Mân?
Trí Mân như ù cạc đi không hiểu được lời mẹ mình nói, em sống sung sướng từ bao giờ, là họ dùng em để gán nợ cho Điền gia, làm sao có chuyện còn trở về báo hiếu. Trí Mân đỏ hoe mắt đầy thất vọng, nếu gặp lại chỉ để nghe lời chửi rủa thế này, vậy thì cả đời không gặp thì hơn.
-Nè, đi làm có được đồng nào không, đưa cho tao với bả xài, mày sống ở đó có người lo cả, cần tiền làm gì?
-Con làm gì có tiền, con đi làm trả nợ cho cha mẹ, có ai trả tiền cho con đâu mà có.
-Mày nói xạo vừa thôi, không lẽ họ ác đến mức không cho mày một đồng nào, mày sống ích kỷ với cha mẹ mày vậy hả Mân?
-Ích kỷ? Con thật sự không có một xu nào trong người cả, con là làm không công cho Điền gia, lúc cha mẹ đem con sang đó, bà hai cũng nói rồi không phải sao?
-Nay còn dám mồm mép trả treo lại, vậy thì không biết dùng cái đầu đất của mày để suy nghĩ hả. Đưa giỏ đồ ăn với mớ tiền đó đây, tụi tao mỗi ngày đứng đây chờ mày, không đưa thì tao kêu ổng đập què giò mày đấy.
Trí Mân mở to mắt rồi ôm chặt lấy giỏ đồ của mình, đây là thức ăn của rất nhiều người trong Điền gia, nếu đưa cho hai người họ, em về biết ăn nói làm thế nào. Họ không thương tiếc cho em thì thôi, còn muốn mỗi ngày đến đây để lấy đồ, tại sao làm cha mẹ mà một chút cũng không nghĩ cho con của mình.
-Thưa cha thưa mẹ con về, đồ này là của họ, con không đưa cho cha mẹ được, con đi trước.
-Mẹ nó thằng này, nay mày biết cãi lời cha mẹ mày đúng không?
Ông không nhân nhượng một chút nào với con trai mình, tay nhanh chóng giật lấy nhưng Trí Mân nhất quyết giữ chặt không buông. Nào ngờ ông lại tát em một bạt tay thật mạnh, khiến em chao đảo mà ngã xuống đất. Họ khôn ngoan chọn nơi vắng vẻ, em có kêu gào cũng không ai giúp cho em.
-Đưa liền thì đâu có bị đánh, thứ bất hiếu như mày chết đi cho rồi, vô dụng. Ngày mai tao lại ở đây chờ mày, nghe chưa?
Trí Mân muốn giật lại nhưng họ đã chạy nhanh đi mất, em vừa đau vừa lo sợ, đi chợ cả buổi về tay không, có nói sự thật em cũng không dám, cỡ nào thì đó vẫn là cha mẹ em, em không thể khiến họ gặp chuyện. Em vừa lửng khửng đi về, đầu óc vắt ra vạn lý do nhưng đều vô nghĩa, em từ đó đến giờ chưa từng nói dối ai.
-Trời đất ơi, mày đi chợ cái gì mà dữ vậy Mân, ông Nhã mới sai anh đi ra chợ kiếm mày về đó.
-Dạ em xin lỗi anh Hưởng.
-La mày chơi thôi, rồi đồ ăn đâu, đưa đây anh vô làm lẹ nè.
Trí Mân vò lấy vạt áo đến muốn bung cả chỉ, em sợ đến mức không thể nói thành lời. Tại Hưởng nhìn em cũng không thể hiểu, cứ nhướng mày ra hiệu nhưng em chỉ im lặng mà đứng đó.
-Nặng quá xách hết nỗi rồi hả, vậy để anh mày ra xách vô cho, thương mày lắm mới làm giùm mày, lát phần thịt của mày nhớ cho anh một nửa đấy.
-...anh Hưởng…
-Ừ, sao? Mày nói lẹ, còn lấp lửng anh đập đầu mày bây giờ.
-Em làm mất giỏ đồ ăn rồi.
-CÁI GÌ?
Tiếng hét của Tại Hưởng làm ông Nhã cũng phải chú ý mà đi ra, Trí Mân sợ đến mức tay tự bấu vào nhau đến chảy máu, đôi mắt đọng nước không biết làm sao để nói rõ mọi chuyện với mọi người.
-Khùng hay gì mà mới sớm la làng vậy, Mân, đưa giỏ đây bác còn vô nấu cơm.
-Giỏ còn đâu mà đưa, nó làm mất luôn rồi, nên con mới la đó.
Ông Nhã đưa mắt nhìn sang em như xác nhận, Trí Mân chỉ dám gật đầu chứ không nói gì thêm. Ông thở dài để lấy lại bình tĩnh, chuyện gì cũng nên từ từ mà nói với nhau.
-Để ở đâu mà mất, còn tiền dư đâu, sao không biết ra mua lại.
-...dạ…tiền…tiền cũng mất luôn rồi bác ơi…
-Sao mà mất được, mấy hôm nay mày đi chợ có gì đâu, sao nay bất cẩn dữ vậy Mân?
-Sao mà um sùm dữ vậy?
Chính Quốc tìm em cả buổi sáng không gặp, vừa thấy người liền thấy bộ dạng ủy khuất của em. Khác như mọi ngày, em không còn mừng rỡ khi nhìn thấy hắn, mà là sợ sệt cùng lo âu, em sợ hắn sẽ khiển trách mình.
-Mân, sao lại khóc nữa rồi, hai người họ la em sao?
Trí Mân lắc đầu liên tục, vì lời hắn nói mà nước mắt bỗng dưng rơi khiến Chính Quốc cũng hoảng hồn mà chạy lại dỗ dành em. Trí Mân cứ liên tục xin lỗi, dù rằng em chẳng có lỗi gì trong chuyện này.
-Sao em ấy cứ xin lỗi mãi thế, có chuyện gì?
-Nó đi chợ làm mất giỏ đồ ăn với tiền hết rồi nên khóc đấy, chưa ai kịp la mắng gì cả.
-Sao lại mất được hả Mân?
-...em…em bị té…nên rớt hết rồi…em không lấy lại được…
Trí Mân có cái tật mỗi lần nói dối ánh mắt đều dán chặt vào mặt đất, một chút cũng không dám nhìn người đối diện, hắn nhìn dĩ nhiên là biết em đang nói dối, nhưng Chính Quốc hiện tại không muốn vạch trần ra.
-Cầm lấy tiền này đi mua lại đi Hưởng, xem như hôm nay chưa có gì cả, mất rồi thì thôi. Còn Trí Mân, mau đi theo anh.
Trí Mân chỉ biết òa lên khóc vì nghĩ hắn đã giận mình mất rồi, em vừa đi vừa rơi nước mắt, làm cách nào cũng không ngăn lại được. Hắn thở dài mà nắm tay em đi thật nhanh, để nhiều người thấy cũng không hay chút nào.
-Ngồi xuống.
Trí Mân khóc đến không còn thấy được phía trước, em vô thức ngồi xuống như hắn bảo, dù cố dùng áo để lau đi, nhưng nước mắt cứ liên tục nhỏ giọt. Hắn kéo ghế ngồi sát bên em, dùng khăn tay của hắn thấm một ít nước rồi nhẹ nhàng lau mặt cho con người mít ướt từ nãy đến giờ.
-Đã la tiếng nào chưa mà khóc, hả? Ngồi im để anh lau mặt rồi nín dứt liền, một hồi sưng con mắt đi ha, anh đánh cho cái đít em còn sưng hơn con mắt đó, nín liền cho anh.
Trí Mân sợ càng thêm sợ, nước mắt nước mũi thi nhau chạy xuống, nhưng rồi em cũng phải cắn môi để ngăn bản thân lại, hắn nói được là làm được, em cũng không biết câu nói vừa nãy là thật hay đùa.
-Thức ăn không phải bị rơi đúng không Mân? Sao nay lại thêm cái tật nói xạo nói dóc vậy hả? Có cái gì thì phải nói để anh còn lo liệu, không có im im rồi nhận hết về mình. Còn nếu em thật sự sai thì nói ra để người ta dạy lại, như vậy mới không tái phạm, anh rất ghét khi anh hỏi mà người khác cứ im ru không trả lời, em hiểu anh nói gì không Mân?
-...hức…em xin lỗi…xin lỗi cậu cả mà…
-Không cần xin lỗi, có chuyện gì mau nói ra cho anh, để anh tự mình biết được là em không yên đâu đấy.
Biết là không còn đường chối cãi, em vừa nấc vừa kể lại, miệng liên tục xin lỗi khiến hắn vô cùng đau lòng. Chính Quốc ôm lấy em mà xoa nhẹ lên tấm lưng đang run rẩy, chuyện này nếu còn kéo dài e là Trí Mân cũng sẽ không yên với họ, vẫn là nên để hắn giải quyết một lần rồi thôi. Dù sao thì hắn cũng chỉ muốn cưới Trí Mân, một mình hắn có thể lo cho em cả đời cũng được, còn cha mẹ như thế, một giây hắn cũng không muốn nhìn, một đồng hắn cũng không muốn cho.
----
Gia trưởng nhưng được cái thương em 😘
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com