Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

27

Trí Mân không phải làm việc nhà trong vài ngày vì hôm qua lúc bà hai tát em, những mảnh vụn đã ghim vào lòng bàn chân khiến em không thể đi lại. Trí Mân ngồi trên giường thở dài, làm việc cả ngày đã quen, giờ ngồi không thì thật buồn chán.

-Mân ơi, anh đem đồ ăn sáng vào cho em nha.

Trí Mân không hề có quyền nói không, hắn vừa nói xong đã tự mở cửa bước vào nhưng em thì không thèm đoái hoài đến hắn. Hôm qua em đã nói hãy cho em thêm thời gian suy nghĩ, những mặc cả trong lòng không thể nói bỏ là bỏ, mà chắc gì người ta đã thật lòng với em đâu.

-Chân của em còn đau nhiều không, để anh gọi thầy thuốc sang.

-Dạ thôi, nó còn hơi rướm máu chứ không đau lắm, cậu cả không cần lo.

-Lo chứ sao không lo, lo muốn chết luôn thì có, em đúng là cục đá không có trái tim, bỏ mặc sự quan tâm của anh như vậy mà coi được.

-Em có bị sao đâu mà, cậu cho em làm việc đi, ngồi hoài chán lắm.

-Thôi, chân cẳng vầy còn làm gì nữa, không cãi nữa, ngồi ngoan đi, để anh đút em ăn sáng.

-Tay em đâu có đau đâu, em tự ăn được mà cậu.

Hiện tại hắn chính là không dám chọc em giận, càng không dám làm trái ý em. Hắn phải cho em thấy sự thành tâm của mình, may ra con kiến ngoan cường đó mới có chút động tâm, ban bố cho hắn một cơ hội được tìm hiểu.

Trong lúc em ngồi ăn, hắn liền giúp em rửa vết thương để tránh nhiễm trùng. Hắn lấy một cái ghế thấp rồi ngồi xuống đất, sau đó nhẹ nhàng đặt chân em lên đầu gối của mình. Hành động này của hắn khiến Trí Mân rất hoảng, em vội rụt chân lại nhưng cơn đau điếng vì tác động mạnh của em khiến em không thể chống đối lại hắn. Chính Quốc định la em nhưng rồi lại thôi, bé bỏng của hắn, sao mà hắn dám la rầy đây.

-Thầy thuốc nói ngày nào cũng phải rửa sạch rồi thay cái băng khác thì mới mau khỏi đó Mân, anh làm có mạnh tay không, em có đau không vậy?

-Dạ không có, em không có đau.

Sau khi quấn lại miếng vải vào vết thương, hắn liền cúi đầu đặt lên chân em một nụ hôn nhẹ, dù hôn nhẹ nhưng tác động đến Trí Mân rất lớn, đến mức em giật mình mà làm rơi cả tô đồ ăn xuống đất vỡ toang.

-Cậu…

-Làm sao? Hôn một cái cũng keo kiệt không cho à?

-Ai lại đi hôn bàn chân người khác?

-Anh đó, mới vừa tức thời không thấy sao? Yêu em rồi thì chỗ nào anh cũng muốn hôn cả, bàn chân nhỏ xíu đáng yêu vậy sao mà không hôn đây.

-Cậu…

-Muốn chửi anh hay sao mà lắp bắp mãi vậy, muốn thì chịu quen anh đi, em chửi anh từ sáng đến đi ngủ anh cũng không nói một tiếng nào nữa.

-Cậu bị khùng rồi đúng không, toàn nói cái gì đâu không à.

-Ừ, nếu em không chịu quen anh, anh sẽ hóa điên hóa khùng đi lang thang ngoài đường đó. Mân, em không thể ban chút lòng thương xót cho anh hay sao, em sờ thử đi, trái tim anh ở gần em liền đập rất nhanh đó. Trong sách vở nói chỉ ở gần người mình rất thương thì mới như vậy, nửa lời anh cũng không dám nói xạo đâu.

Trí Mân rụt tay lại không thèm nhìn hắn nữa, em dĩ nhiên là yêu hắn, thương hắn, nhưng Chính Quốc có thể thương em được mấy ngày, yêu em được mấy hôm. Đợi đến khi nào tổn thương trong em vơi hẳn, em sẽ cho Chính Quốc câu trả lời như hắn mong đợi, còn lúc này vẫn nên để hắn bị dày vò thì hơn.

Hi vọng từ đây đến lúc ấy sẽ không có biến cố nào xảy ra.

–---

-Cậu Mân ơi có cơm rồi này, có cần anh đút cho cậu Mân ăn không?

Hết ăn sáng rồi lại ăn trưa, hắn chẳng chịu buông tha cho em dù chỉ là phút giây nào. Ai đời chủ cả lại đi cơm bưng nước rót cho người ở như hắn, em khập khiễng đi lại bàn ăn, nào ngờ hắn lại nhanh tay hơn mà chạy nhanh đến ẵm em như công chúa. Trí Mân đúng là bị cho ăn quả ngọt đến đầu óc mê sảng, những chuyện đã xảy ra em liền không nhớ nữa, chỉ còn chìm đắm trong sự cưng chiều của hắn mà thôi.

-Anh biết em thích ăn cái này nhất nên mới dặn ông Nhã làm, em ăn đi không thôi nguội sẽ mất ngon đó.

-Dạ cậu cả, cậu cả ăn đi.

-Haiz, muốn nghe người ta gọi một tiếng anh Quốc quá trời mà không được. Nếu mà ai kia chịu kêu anh Quốc một cái, anh sẽ ăn chay ba ngày. Còn nếu ai kia chịu cho anh yêu thương, anh sẽ đến chùa mỗi ngày suốt một tháng để dâng hương cho phật, cũng sẽ ăn chay hết tháng để cảm ơn ơn đức của bề trên.

-Cậu cả, mấy chuyện này không phải cứ nói suông là được, không nên đâu có biết không? Lỡ cậu không làm được sẽ mang nghiệp đó.

-Anh không có nói suông, Mân gật đầu một cái là anh làm liền. Anh thương Mân dữ lắm, mà giờ mọi thứ không như ý muốn, anh sợ Mân không tin anh, anh có làm thế nào Mân cũng không tin anh. Em nói xem, nhà anh thường đi chùa như vậy, anh cũng rất tin vào phật pháp, anh thương Mân nên mới dám hứa, chứ nếu đùa giỡn với em, anh không dám nói những thứ như vậy đâu.

Trí Mân lần này lại tin hắn, em để ý cứ rằm mỗi tháng Chính Quốc lại đến ngôi chùa mà hắn đã đưa em đến để dâng lễ, ở nhà hắn cũng thường thắp nhang ở cửu quyền thất tổ, có lẽ hắn thật sự là người tin đạo. Em ngẫm nghĩ một hồi lâu, nếu hắn đã dám hứa như vậy, vậy em cũng muốn đánh cược cùng hắn một lần.

-Thế cậu làm được trước đi, nếu cậu thật sự có thể đi chùa mỗi ngày, nhưng phải có em đi cùng em mới tin, và ăn chay cả tháng nữa, như vậy em sẽ tin cậu. Chuyện cậu nói với em, em cũng sẽ suy nghĩ, có được không? Chứ nếu giờ em bị cậu lừa, vậy thì xong chuyện cậu cũng không màng đến em nữa, rồi những lời hứa ban nãy cậu cũng sẽ không làm, em muốn cậu làm trước, rồi em mới tin. Lỡ đâu cậu thấy em ngu si dễ lừa, em vừa nghe theo cậu thì cậu lại bỏ rơi em. Em nói vậy cậu nghe có được không?

-Dĩ nhiên là được, anh dĩ nhiên sẽ làm như vậy rồi. Nhưng mà em không được tự nói mình ngu ngốc nữa, em là đứa nhỏ thông minh cơ mà, dạy chữ chưa được mấy hôm đã thành thạo, kẻ ngốc có thể làm được sao? Anh thương Mân, anh không muốn ai nói lời không hay về Mân hết, kể cả anh và em nữa. Vậy bắt đầu từ ngày mai, anh sẽ thực hiện những lời anh nói, anh làm được rồi, Mân phải chịu quen anh á nha. Hứa đi, em mà nuốt lời thì em sẽ bị lùn lại còn chút xíu, em hứa đi.

-Cậu đúng là đồ ngốc, em làm sao mà lùn lại được. Vậy nếu em nói xạo, tóc của em sẽ rụng hết, vậy cậu có chịu chưa?

-Quân tử nhất ngôn! Rồi giờ Mân ăn cơm đi, ăn xong anh dạy Mân học chữ mới, chừng nào chân em khỏi thì anh sẽ đưa em đi chùa cùng, còn giờ anh sẽ cho Tại Hưởng đi theo, em tin cậu ta nhất mà, đúng không?

Trí Mân gật đầu thật mạnh rồi ăn bữa trưa của mình, em đã rất vui vì sự kiên định của hắn, lòng em sớm đã bị mật ngọt nhấn chìm, trong tim đã không còn chút nhớ nhung nào nữa về việc em sẽ giận dỗi hắn ra sao. Chính Quốc nói đúng mà, em nên sống thật với lòng mình, có thương thì phải nói, dẫu cho có ra sao đi nữa, chí ít em cũng đã sống thật với tình cảm của mình, cũng đã dành cả trái tim để yêu thương.

Trí Mân đủ lớn để hiểu được những chuyện vừa xảy ra Chính Quốc không hề có lỗi, hắn cũng đã chống đối lại mọi người mà bên vực cho em. Vậy nên em cũng muốn liều mình đánh đổi những đau thương ở quá khứ để tin hắn một lần, nếu đúng thì thật xứng đáng, còn nếu em tin sai người, vậy thì cứ coi như một bài học, để em tự hiểu được vị trí của mình ở đâu. Mặc cả trong lòng vẫn sẽ còn đó, nhưng em sẽ vùi sâu nó vào lồng ngực, để bản thân được phép chọn yêu thương một lần, để có thể cùng hắn trải qua những mật ngọt lẫn khổ đau.

----

Tin đi rồi bị chơi bùa :)))) còn khờ khạo lắm Mân ơi 🤣🤣🤣🤣

Spoil: lí do Trí Mân nhanh siêu lòng như vậy là vì bị Chính Quốc chơi bùa, chứ ông Quân cải tà quy chánh ở nước ngoài không về nữa đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com