*Những yếu tố tâm linh trong fic không có thật và được viết theo sự tưởng tượng của mình nên đừng ai nói ở ngoài đời phải này này kia kia nha, tại mình viết theo ý mình thôi á. Rồi let's go!
---
Dường như vấn đề không nằm ở sức khỏe của Trí Mân, dù đã uống thuốc và chỉ nằm nghỉ trên giường, nhưng tình trạng của em những ngày sau đó không hề thuyên giảm mà còn trở nặng hơn. Những cơn đau đầu khủng khiếp ập đến, những lời nói vô dạng bên tai cứ liên tục liên tục chẳng ngừng. Nhìn thấy Trí Mân đau đớn như thế, Chính Quân vô cùng kinh hãi mà tìm đến Doãn Kỳ.
-Bùa nhập vào người thì ban đầu phải thế đấy, mà cậu nhát vừa thôi, hại người mà còn nghĩ đến tình nghĩa à? Ngày mai ngày mốt gì đó thôi thì cậu ta cũng không còn đau đớn gì nữa đâu.
-Vậy nếu bùa hiệu nghiệm, tôi nói gì em ấy cũng nghe sao?
-Phải, cậu ta sẽ nghe theo cậu mù quáng luôn đấy. Nhưng tôi nói cậu nghe, lá bùa này "sống" là nhờ máu của cậu, sau khi bùa có công hiệu, cách bảy ngày cậu phải nhỏ máu một lần để "nuôi" bùa, nhớ là mỗi bảy ngày mới nhỏ máu, nếu nó nhận được nhiều hơn như vậy, cậu trai kia có bị bùa quật không thì tôi không dám nói trước.
-Vậy còn nếu tôi quên mất cái hẹn bảy ngày thì sao?
-Thì cậu ta sẽ bị bùa "nhả" ra từ từ, dễ hiểu mà, có máu thì nó sống, không có máu thì nó chết thôi.
Đó sẽ là chuyện của những ngày sau, còn ngay lúc này, trong hôm nay Trí Mân gần như hóa điên vì không thể xua tan được những lời nói vô nghĩa bên tai mình. Chính Quốc vì lo cho em nên đã tìm đến cả bác sĩ của thành phố nhưng không cách nào tìm ra bệnh. Đã hai, ba ngày rồi, em cứ đau đầu như thế rồi lại ngất, tỉnh lại được một lúc lại đau đầu khóc thét lên khiến hắn lo lắng đến xanh xao, không còn màng đến công việc nữa.
Hiện tại Trí Mân đã ngất trong lòng hắn, Chính Quốc liên tục giúp em lau người sau khi mồ hôi đã thấm ướt cả cơ thể của em. Chính Quốc thương em nên trái tim cũng âm ỉ rỉ máu, hắn nhẹ nhàng đặt những nụ hôn ngọt ngào lên gương mặt đầy mệt mỏi của em rồi thủ thỉ.
-Rốt cuộc là em đang bị gì vậy Mân?
Chính Quốc rơi nước mắt, đã lâu lắm rồi hắn mới có thể khóc trở lại. Ngày chưa có Trí Mân, hắn còn nghĩ mình là hòn đá vô tri vô giác không còn cảm xúc của con người. Từ ngày em đến, cuộc sống của hắn như hoàn toàn thay đổi, và ngay lúc này, lồng ngực hắn như bị bóp nghẹn, Trí Mân đau thì hắn còn đau hơn vạn lần, sự bất lực của hắn lúc này không sao giải tỏa được, chỉ có nước mắt mới có thể khiến hắn nguôi ngoai.
Hắn đặt em xuống giường để Trí Mân nằm thoải mái hơn một chút, em nói với hắn em nghe được tiếng ai đó bên tai, nhưng làm gì có ai nói với em đâu chứ. Hắn khô khan, từ xưa đến nay không tin chuyện ma cỏ, càng không biết đến những chuyện tâm linh, đi chùa chỉ là vì hắn muốn lòng được an yên hơn một chút, bất cứ vấn đề liên quan đến tâm linh, hắn đều không nắm rõ, và dường như là không biết gì đến nó.
Đó chính là điểm bất lợi lớn nhất, để hắn bại dưới tay của em trai mình.
Lá bùa càng được "nuôi dưỡng", Trí Mân lại càng thêm kiệt quệ, không một thầy thuốc hay bác sĩ nào có thể tìm ra được bệnh tình của em khiến lòng hắn như lửa đốt. Ấy vậy mà đến tối ngày thứ bảy, Trí Mân lại hoàn toàn khỏe mạnh như chưa có chuyện gì xảy ra. Chính Quốc vô cùng vui mừng khi Trí Mân đột nhiên khỏe lại, có lẽ là một phương thuốc nào đó đã có tác dụng, nhưng hắn không quan tâm, Chính Quốc chỉ cần biết em hiện tại đã ổn là được.
-Mân, em có thật sự khỏe không Mân?
Không, Trí Mân không hề khỏe hơn một chút nào cả, chỉ là cơn đau đầu đã biến mất, thế nhưng giọng nói suốt mấy ngày qua văng vẳng bên tai em vẫn còn hiện hữu, thậm chí là còn rõ ràng vô cùng. Giọng nói bên tai cứ liên tục nói với em người trước mặt là kẻ thù, là người em căm ghét nhất trên đời này. Trí Mân thất thần mất một lúc lâu, em cố dùng phần lý trí sót lại để chống đối với giọng nói ấy, Chính Quốc là người em yêu, là người em thương cả đời này, không phải là người để em căm hận.
-Anh có nghe ai nói gì không Quốc?
-Ở đây chỉ có anh và em thôi, đâu có ai nữa đâu Mân.
Câu trả lời của hắn chỉ càng khiến em thêm sợ hãi, giọng nói ấy chỉ lặp đi lặp lại rằng Chính Quốc là kẻ thù của em, chỉ cần em còn tỉnh táo, giọng nói ấy sẽ không bao giờ buông tha cho em dù chỉ một giây. Nhưng làm sao để em nói với hắn đây, ngay khi em còn không biết bản thân mình bị làm sao nữa.
Trí Mân dùng tất cả niềm tin và sức mạnh của mình để chống chọi lại với giọng nói ấy, hôm nay đã đủ bảy ngày "nuôi" bùa của Điền Chính Quân, chỉ cần em buông lỏng dù chỉ một giây, lá bùa ấy sẽ nuốt chửng em ngay lập tức. Trí Mân nằm trong lòng hắn lại run lên cầm cập, tay siết chặt đến nỗi đỏ ửng cả lên, nhưng cơn đau điếng ấy không đủ để khiến em tỉnh lại. Và rồi cho đến khi Trí Mân hoàn toàn buông lỏng, cũng là lúc em đã đánh mất chính bản thân mình.
----
Dấu hiệu rõ nhất để nhận ra em đã không còn là em nữa chính là đôi mắt đã trở nên vô hồn, em hay nhìn xa xăm không có tiêu cự, đôi lúc lại ánh lên tia máu nhìn vô cùng kì lạ. Ngày thứ tám cũng là ngày đầu tiên sau khi bùa có hiệu lực lên cơ thể nhỏ bé của em, Chính Quốc đã nhận ra em kì lạ ngay từ lúc tỉnh giấc, nhưng bất luận hắn nói gì em cũng không đáp lại, lại liếc nhìn hắn đầy ai oán và phẫn uất khiến Chính Quốc đã rối rắm còn rối rắm hơn.
-Mân, em làm sao vậy, tỉnh dậy rồi có thấy khỏe hơn không? Anh đi pha nước ấm cho em rửa mặt, nhé.
-Bỏ tay ra khỏi người em.
Trí Mân trừng mắt lên rồi gạt tay hắn ra khỏi người mình, em bỗng dưng lại sinh ra cảm giác bài xích với hắn, không muốn có bất kì động chạm nào với nhau. Trí Mân hiện tại chỉ còn nghe lời của mỗi Chính Quân, đầu óc đã không còn phân biệt được đúng sai phải trái.
Nhưng phía Chính Quân vẫn chưa vội cướp người, cậu hiểu rõ nếu không làm Chính Quốc lui bước, Trí Mân có ở bên cậu cũng sẽ không yên ổn. Hôm qua cậu đã cho người tìm đến Tuệ Minh, hẹn cô gặp nhau ở xưởng vải. Cậu chính là muốn em phải bắt gặp Chính Quốc dang díu với một cô gái khác sau lưng em, sau đó làm lớn chuyện rồi chia tay hắn. Chuyện của lúc trước, cậu hoàn toàn không biết gì cả, nhưng cô nàng dù đang ai oán với nhà họ Điền, vẫn chấp nhận lời hẹn mà đến nơi.
Chính Quốc rời khỏi phòng em để rửa mặt một chút, nhân lúc này Chính Quân liền xuất hiện bên cạnh em. Bộ dạng ngoan ngoãn của em lúc này càng khiến cậu yêu em nhiều hơn nữa, bảo bối bé nhỏ này, chỉ có cậu mới có thể sở hữu và cưng chiều.
-Mân, anh đã đến rồi.
Trí Mân xoay đầu nhìn cậu, ánh mắt vẫn vô hồn thơ thẩn, nhưng em không còn né tránh cậu nữa, giọng nói này chính là giọng nói mà em đã nghe được trong suốt một tuần qua. Em nhìn cậu một hồi lâu như chờ mệnh lệnh, em không còn phân biệt được gì nữa, chỉ biết là bản thân phải nghe lời của người có giọng nói như giọng mà em vẫn luôn nghe văng vẳng bên tai.
-Một lát nữa, em nói với anh ta đến xưởng vải một lát, nói là em muốn chọn vải có được không, em đừng lo, anh sẽ đi theo phía sau em mà. Nhớ là đừng thể hiện sự chán ghét ra mặt, vẫn chưa đến lúc đâu Mân, vài hôm nữa anh sẽ giúp em dọn đồ sang phòng anh, có chịu không?
Trí Mân ngoan ngoãn gật đầu, Chính Quân mỉm cười hài lòng rồi rời đi. Lá bùa này khiến cậu có cảm giác mình đang thôi miên em vậy, nhưng thôi miên chỉ có thể trong thời gian ngắn, còn lá bùa này, chỉ cần "nuốt" máu của cậu, sẽ khiến em nghe lời Chính Quân đến cả đời.
---
Miễn là mọi người đau khổ hehe
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com