Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

59

-Thật sự là không cần em giúp sao? Em cũng biết trồng cây mà, em cái gì cũng làm được cả đó Quốc.

-Anh biết, nhưng em nghỉ ngơi đi, có anh ở đây rồi, em không cần phải làm gì cả.

-Mấy ngày nay anh không cho em làm gì hết, sau này em sẽ lười đó, tới khi ấy anh sẽ hối hận cho xem, nên là để em phụ cho.

-Đi vào nghỉ ngơi cho anh, có vài cây thôi, anh trồng một loáng là được, em mà còn cãi lời, anh sẽ hôn cho em không thở được luôn đó, có biết chưa?

-Em không thèm sợ anh đâu đó nha, lúc nào cũng chỉ biết dọa người ta.

-Mà Mân này, sau này cưới rồi em muốn chúng ta sống ở đâu, ở Điền gia, ở nhà mới, hay là ở đây?

-Hưm…em thì ở đâu cũng được, ở với anh là được rồi.

-Vậy thì anh dựng một cái chồi lá giữa đồng hai đứa mình ở, chịu không?

Chính Quốc xoa đầu em một cái nhưng Trí Mân lại trừng mắt nhìn hắn rồi vùng vằng đi vào trong nhà, lúc nào cũng chọc ghẹo em để em tức đến đỏ mặt, còn hắn lại ôm bụng cười đến tít mắt. Thật ra hắn đã tính toán cả thảy, rằng ngôi nhà này sẽ trở thành nhà thờ, để em nhang đèn cho cha mẹ, còn ở vẫn là ở ngôi nhà mới mà hắn đang cho xây dựng. Bên đó rộng lớn lại gần xưởng vải, đi đến chợ cũng không xa, cuộc sống của em sau này sẽ thuận lợi hơn nhiều. Còn Điền gia, hắn ngàn vạn lần không muốn mang em trở về, vì vẫn còn Điền Chính Quân ở đó.

Hắn xách một xô nước lớn cùng một cái cuốc nhỏ để xới đất. Chính Quốc nhìn quanh một lượt, nhà em cũng không lớn, phía đất trống bên ngoài cũng không nhiều nên hắn cũng chỉ mua vài loại cây đẹp mà ở quê không có, chủ yếu vẫn là để nơi này có sức sống hơn. Sau khi xới đất, hắn đem từng chậu cây được bọc bằng một lớp giấy mà xé toạc ra rồi đặt vào những chiếc lỗ mà hắn đã đào sẵn.

Ban đầu cây ngải của Chính Quân được mang đến trong một chậu cây thật, không phải là chậu giấy như những cây mà hắn đã mua, vậy nên cậu phải làm một chậu giấy gần giống như vậy, trộn đất cùng với miểng ly mà cậu đã làm vỡ trước khi tới đây. Sau khi trộn lẫn chúng dưới gốc cây, cậu phải chạy thật nhanh đến trước khi hắn cùng em ra ngoài, và từ nãy đến giờ, Chính Quân vẫn ở phía xa quan sát cả hai.

Chính Quốc bắt đầu xé những chậu giấy ra mà đặt vào, cây lá và hoa sẽ nằm riêng biệt, những cây này cũng có thể xem như là một bài thuốc vì nó cũng có tác dụng chữa bệnh. Sau khi trồng tất cả hoa đầy màu sắc, hắn mới bắt đầu trồng những loại cây kia.

Ngay khi chạm đến chậu cây của Chính Quân trộn lẫn vào trong đám cây này, hắn có chút khựng lại vì hắn nhớ bản thân không hề đặt loại cây nào như vậy, nhìn vừa quen lại vừa lạ không rõ là loại cây gì.

-Có lẽ là được tặng vì mua nhiều cũng không chừng, trồng đại vậy.

Chính Quốc không quá quan tâm mà xé lớp giấy ra, hình như cái cây này không được chăm sóc kĩ, vừa cầm đến đất đã rơi ra không bám vào rễ cây, hắn chỉ chăm chăm nhìn xuống mớ đất rơi vãi ở dưới mà không thèm nhìn thứ trên tay mình, và rồi đúng như Chính Quân mong muốn, lớp đất quá mỏng nên hắn lại càng giữ chặt cây hơn, những miểng ly bên trong lần lượt đâm vào tay hắn, có miếng còn khứa sâu đến mức máu chảy không ngừng.

Chính Quân đứng bên ngoài mừng đến sáng rỡ, hắn vì cơn đau bất ngờ ập đến mà hét toáng lên khiến Trí Mân ở bên trong giật mình mà chạy ra ngoài. Ngay khi nhìn thấy hai bàn tay ướt đẫm máu của hắn, em giật bắn người mà chạy lại cầm lấy hỏi han.

-Quốc, sao lại máu me không thế này, anh làm sao vậy?

-Vào trong đi rồi nói, cầm máu giúp anh đã.

Trí Mân đỡ Chính Quốc đứng lên rồi vội vã đưa hắn vào trong, cây ngải của cậu cũng vì thế mà nằm sõng soài trên mặt đất. Em không biết cầm máu thế nào, chỉ biết lấy nước rửa sạch tay cho hắn, sau đó dùng khăn tay của em mà bịt miệng vết thương, tuy nhiên vết cắt quá sâu, chỉ dùng một cái khăn chặn lại e là không thể.

-Mình đi thầy thuốc đi Quốc, ở đây không có cái gì cầm máu cho anh được cả, nó cứ chảy mãi đây này.

-Không sao, một chốc sẽ hết, em đừng lo.

-Anh là chồng của em mà lại bảo em đừng lo, em nói muốn anh đi thầy thuốc, lời của em với anh không có chút nghĩa lý gì hay sao hả Quốc?

Rất lâu rồi hắn mới nhìn thấy lại bộ dạng thật sự nóng nảy của em, Chính Quốc xin lỗi em một tiếng rồi đồng ý theo em đi tìm thầy thuốc, hắn là vì thương em nên mới chiều ý mà đi, chứ vết thương vốn cũng không đau đến vậy, cùng lắm thì không xài hai bàn tay nữa, cũng không có gì đáng quan ngại với hắn cả.

Trí Mân vẫn dùng khăn tay giữ khư khư vết thương của hắn mà khóa cửa lại, Chính Quốc cảm thấy bé cưng của mình thật ngốc, tuy hai tay hắn đều đang tứa máu, nhưng bản thân hắn vẫn có thể tự giữ được chiếc khăn đó mà, còn giờ thì nhìn xem, em một tay khóa cửa, tay còn lại cũng chỉ giữ được tay bên phải của hắn, chẳng phải tay bên trái vẫn bị bỏ quên sao.

-Đi thôi, mớ hoa cỏ đó một lát về em sẽ tự trồng, cái cây nào làm Quốc của em bị thương em sẽ bỏ đi luôn không thèm nữa. Giờ thì đi thôi anh, không thôi mất máu sẽ chết đó.

Hắn gật gù đi theo sau em, Chính Quốc cứ vô thức mỉm cười vì sự ngốc nghếch của em như thế, dù hắn có mất thêm một chút máu nữa cũng không thể chết được, nhưng biết khi nào bé cưng mới lại lo cho hắn đến sốt vó như thế, nên được lúc nào phải tận hưởng lúc ấy thôi.

Được một chốc lát sau khi cả hai rời đi, Chính Quân liền xuất hiện, cậu nhìn vào cây ngải của mình mà bật cười đầy mãn nguyện, máu của hắn đã thấm vào gốc cây, lá ngải cũng bỗng dưng chuyển sang màu sẫm. Có lẽ để ở đây sẽ không an toàn, Trí Mân nhất định sẽ đem nó vứt đi, vậy thì để cậu đem về phòng, nâng niu tiêu tưới cho nó lớn, còn hắn sẽ ngày càng héo mòn rồi chết đi.

–---

Thầy thuốc đã giúp hắn băng bó đàng hoàng và căn dặn trong thời gian tới không được sử dụng tay quá nhiều, trong khi em lo đến chảy mồ hôi hột thì hắn chỉ thở dài thườn thượt, rõ ràng vết thương đâu có đến mức như vậy đâu.

-Anh nghe thầy thuốc nói chưa, phải rửa vết thương mỗi ngày, đắp lá thuốc rồi băng bó lại mới mau lành. Thiệt không biết anh làm sao mà lại bị đứt tay sâu như vậy cho được, bộ anh là đồ ngốc hả?

-Ừ, anh là đồ ngốc, đồ ngốc không biết gì cả, chỉ biết yêu em thôi. Ui da…

Trí Mân mỗi lần được hắn nói lời yêu lại không thể kiềm chế bản thân mà làm những hành động kì hoặc, cụ thể là khi hắn vừa dứt lời, em liền siết chặt tay lại làm vết thương nhói lên một cái đau điếng. Em hết cả hồn mà buông tay rồi cầm lấy tay hắn thật nhẹ nhàng, sau đó thổi phù phù như thể hắn đang bị phỏng.

-Anh bị đứt tay chứ không có phỏng, em thổi cũng không có ích gì đâu.

Trí Mân bị quê mà buông tay hắn ra rồi chạy đi mất, còn hắn cứ chầm chậm theo sau lưng em. Bóng lưng bé nhỏ của Trí Mân làm hắn khắc cốt ghi tâm không sao quên được, nhỏ bé nhưng lại gánh trên người rất nhiều nỗi đau và buồn tủi, nếu hắn là em, không biết hắn có thể chịu đựng được bao nhiêu phần của em bây giờ. Vậy nên hắn chỉ muốn yêu thương em nhiều nhất có thể, bằng cả mạng sống của hắn, chỉ cần em vui, cả đời còn lại của hắn cũng sẽ luôn mỉm cười.

Phác Trí Mân chính là linh hồn của Điền Chính Quốc, nếu mất em, hắn còn gì để thiết tha gì cuộc sống này nữa, mất đi em, mọi thứ đều sẽ hóa tro tàn bay theo làn gió, mãi mãi cuốn đi không thể quay về.

---

Ngược công đây ạ, ai thích ngược công nhào vô, không ngược không lấy tiền 🤣

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com