61
-Nhà họ Điền lại đám ma nữa sao, này tôi nói nhé, không khéo là trùng tang đấy, không chừng vài hôm nữa lại có người chết cho xem.
-Cái miệng của bà! Lanh chanh đi rồi lãnh hậu quả, cậu cả nhà họ Điền hung dữ ra sao bà không biết à?
-Nhắc đến cậu ta mới nhớ, không phải từ lúc cậu ta đòi cưới thằng người ở thì nhà liên tiếp có tang sao, ông Điền chết, cha mẹ thằng nhóc đó cũng chết, giờ bà Điền cũng không còn, thằng quỷ nhỏ đó là vận xui xẻo, rước nó về nên Điền gia mới tán loạn như vậy đấy, tại nó nên mới trùng tang.
Ngay khi cờ đám ma của bà Điền được treo lên, tất cả mọi người trong làng đều tụ tập lại xì xầm to nhỏ, chưa được một năm mà nhà đã có hai tang, chưa biết liệu có được yên ổn hay lại xảy ra chuyện.
Khi Chính Quốc cùng em rời khỏi bệnh viện liền thấy người ta để xác bà hai trên một xe kéo để đi về, xe hơi đắt tiền sang trọng không ai muốn dùng để chở xác chết. Ngay khi hắn và em nhận ra đó là bà, dù không hẹn nhưng bốn mắt lại nhìn nhau đầy kinh ngạc, và rồi cả hai đã theo sau xe kéo về Điền gia.
Hắn còn nhớ như in cú đấm mà Chính Quân dành cho mình khi thấy hắn trở về cùng xác chết của bà. Cậu gào thét lên rất dữ tợn, và quy chụp chính hắn là người gây ra cái chết của bà, chẳng cần hắn giải thích đã lao vào đánh người. Nếu ban nãy không phải vì Trí Mân ngăn lại, e là hai anh em sẽ đánh nhau đến chết, mà người yếu thế có lẽ là Chính Quốc, vì cả hai tay hắn đều đã bị băng bó mất rồi.
Chính Quân bần thần ngồi bên xác của mẹ, nước mắt tuôn rơi không sao ngừng lại được, cậu căm hận Chính Quốc, vì hắn mà bà mới mất mạng, cả đời này Điền Chính Quân thề sẽ không đội trời chung cùng Điền Chính Quốc, có hắn thì sẽ không có cậu, một trong hai phải biến mất khỏi thế gian này.
Chính Quốc cùng em trở về phòng sau thời gian dài ở lại nhà Trí Mân, hắn gục mặt vào lồng ngực em mà thở dài đầy mệt mỏi. Hắn cảm nhận được sức khỏe của bản thân đang xuống dốc trầm trọng, trong nhà lại lục đục hết chuyện này rồi lại đến chuyện kia. Em xoa xoa đầu hắn để vỗ về, chuyện thành ra thế này, có giải thích làm sao cũng không thể khiến Chính Quân nguôi ngoai được, khi hắn và em đều có mặt trong vụ tai nạn của bà.
-Anh Quốc ngủ một chút đi, bên ngoài đã có mọi người lo rồi, chẳng phải anh cũng không cần quỳ lạy sao, anh đâu phải là con ruột, nên là, nghỉ ngơi một chút đi anh. Tay chưa khỏi đã thêm vết thương mới, tay chân bầm lên cả rồi đây này.
-Em cũng bị thương chứ đâu có mỗi anh, muốn nghỉ thì mình cùng nghỉ, em cũng đã vất vả nhiều rồi.
Trí Mân quả thật đã mệt trong người rất nhiều, em nằm xuống trong vòng tay hắn, ngoan ngoãn đến không cử động vì sợ chạm vào những vết thương của người yêu. Hắn hôn lên mái tóc em thật khẽ khàng, rồi từ từ chìm sâu vào giấc ngủ, giây phút bình yên ít ỏi này là những gì cả hai còn có thể có được trước khi giông bão thật sự xảy ra.
Đám tang diễn ra không có bất cứ chuyện gì khác lạ, trừ việc Chính Quân chỉ cần gặp sẽ chì chiết anh trai, ngoài ra sẽ không còn gì nữa. Dù đám ma diễn ra mấy ngày liền, cậu vẫn không hề quên việc tưới nước cho cây ngải, nếu không phải vì em, cậu đã giết chết hắn bằng một nhát dao từ rất lâu rồi.
Hôm nay ở gian nhà bên kia chỉ còn mỗi Chính Quân, cậu dần dần thiếp đi sau những ngày vất vả và mệt mỏi. Sự ra đi của bà hai là một cú sốc rất lớn với Chính Quân, người duy nhất yêu thương cậu bằng cả tính mạng, giờ cũng chẳng còn trên đời này, tất cả đều chính là vì Điền Chính Quốc.
"Thằng nghịch tử, là mày đã giết chết cha với mẹ của mày, tại sao mày lại dùng bùa dùng ngải hại người, để nghiệp chướng của mày đều đổ hết lên đầu của tao."
"Mày cũng sẽ không có kết thúc tốt đẹp, rồi mày cũng sẽ trả giá vì những gì mày đã làm, Điền Chính Quân, cha của mày mãi mãi bị giam giữ ở ngôi mộ đó, sẽ không thể siêu thoát được, mày là thằng bất hiếu, là con rắn độc, tao rất hối hận vì lúc sinh thời vẫn còn bênh vực cho một thằng ác nhân thất đức như mày."
Những lời chửi rủa bên tai khiến cậu không thể nào ngủ được, lời nói của bà hai đay nghiến lấy tâm trí cậu, đáng lý ra cậu không nên chôn bà kề cận ông như thế. Nhưng giờ biết thì còn nghĩa lý gì, khi mà cả hai đều đã là ma là quỷ, không có cách nào vạch mặt được Chính Quân.
-Chết tiệt, uổng công mình khóc thương cho bà ta, cuối cùng cũng chửi rủa mình chẳng khác gì ông ta cả.
Cậu bực dọc mà đi xuống bếp lấy một ít nước để uống, chẳng hiểu vì sao Chính Quân lại vô thức đi sang dãy nhà của Chính Quốc, nơi vẫn còn đang sáng đèn khi cả nhà đều đã tối om. Hắn lên cơn sốt giữa đêm đã mấy hôm liền dù bàn tay đã có chút lành lại, Trí Mân phải thức để dùng nước lau người cho hắn, nhưng không có cách nào làm thuyên giảm được cơ thể nóng như lửa của Chính Quốc.
Vì em cứ đi ra đi vào nên cửa phòng cũng không đóng lại, Chính Quân có thể nhìn rõ sự vất vả của em thế này. Cậu biết hắn mãi không khỏi một phần cũng là vì ngải hành, nhưng cậu không biết việc mẹ mình cũng bị như hắn chính là vì nghiệp báo từ cậu, lại còn cộng thêm những nghiệp chướng bà đã gây ra từ trước đến giờ nên mới chết thảm khóc như vậy.
-Đợi anh ta chết rồi, em sẽ là của anh, cả Điền gia này sẽ là của chúng ta, anh và em sẽ sống hạnh phúc đến cuối đời, chỉ cần một đoạn thời gian nữa thôi, Mân nhỉ?
Cậu rời đi về phòng nghỉ ngơi, Chính Quân cũng muốn em cảm nhận nỗi đau thêm một chút, để khi em ngả vào vòng tay của cậu rồi, em sẽ thấy được ở bên Chính Quân mới là hạnh phúc, để Trí Mân phải hối hận về suốt quãng thời gian đã ở bên Điền Chính Quốc đầy khổ tâm.
-Sao mãi không bớt nóng vậy chứ, thuốc cũng uống rồi, làm gì cũng làm cả rồi nhưng sao anh lại không khỏe hơn vậy Quốc, rốt cuộc em phải làm sao đây.
Trí Mân vừa lau người cho hắn lại vừa khóc, từ lúc quen nhau đến giờ, đây là lần đầu tiên em thấy hắn bị bệnh nặng như vậy, đến mức bây giờ em có nói gì, hắn cũng chẳng còn đủ sức để trả lời. Ông Nhã và Tại Hưởng cũng vô cùng lo lắng, hai người thay phiên nhau nấu thuốc rồi nấu nước để em lau người cho cậu cả, thậm chí đêm qua Tại Hưởng nửa đêm phải chạy đi tìm thầy thuốc, vậy mà cũng chẳng thể đỡ hơn.
Khó khăn nhất là khi ban ngày hắn chỉ hơi hầm hầm một chút, có đi tìm thầy thuốc cũng chẳng có tác dụng gì. Nhưng chỉ cần trời sụp tối một chút, hắn liền sốt mê man đến mất cả đầu óc, nhưng giờ này thì làm gì còn ai kiểm tra sức khỏe của hắn nữa đây.
-Mân, ngày mai con đưa cậu cả đi lên bệnh viện lần nữa đi, để ở mấy hôm xem thế nào, chứ cứ như vậy hoài, bác sợ cậu cả sẽ không chịu nỗi.
-Phải đó Mân, em theo cậu cả lên đó vài hôm đi, anh nghe nói lên bệnh viện người ta giỏi lắm, cái gì cũng làm được, còn nếu sợ thì bác Nhã cũng đi chung đi, ở đây một mình con lo được mà.
Trí Mân đắn đo vài giây rồi gật đầu, ngày mai cùng hắn đi lên bệnh viện để kiểm tra, tiền bạc hắn cũng đưa em không ít, chắc sẽ đủ dùng, việc trong nhà đã có Tại Hưởng, việc bên ngoài cũng có người trông coi, em cũng có thể yên tâm cùng hắn lên thành phố mấy ngày.
----
Chap này không có ai chết hết 🤣🤣🤣🤣
Nhưng ai ở nhà thì người đó chết, ố kề chưa
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com