Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 120: Chúa Bên Ta (41)

Tại cuối hang động, một cái hố sâu và rộng lớn hiện ra trước mắt họ.

Những sinh vật không rõ đang quằn quại bên trong cái hố, và xét theo chi của chúng, có vẻ như chúng là loài đi bằng hai chân. Tuy nhiên, thật khó để phân biệt chúng thực sự là gì vì chúng trông giống như những khối thịt được khâu lại với nhau.

Chỉ cần quan sát chuyển động của chúng, chúng tôi có thể dễ dàng nhận ra có hàng chục sinh vật kỳ lạ. Không thể nói chính xác có bao nhiêu con vì cũng có nhiều con không nhúc nhích.

Tuy nhiên, phần dễ thấy nhất là cái cây gớm ghiếc ở trung tâm của những khối thịt đó.

Cái cây, dường như được tạo thành từ thịt, vặn vẹo khi những tĩnh mạch dày đặc bao bọc nó đập mạnh với ánh sáng đỏ thẫm đáng sợ.

Với mỗi nhịp đập, những cái kén treo lủng lẳng trên cành cây như trái cây, phát ra một ánh sáng kỳ dị, để lộ những hình dáng méo mó bị bao bọc trong lớp màng mỏng của nó.

"...Cái quái gì vậy?"

"Đó là một 'Tổ Thịt'."

Yuren là người đã trả lời câu hỏi của tôi. Ánh mắt của cả nhóm đồng loạt hướng về phía cậu ấy.

Cậu mang một vẻ mặt vô cùng say mê, và sau khi suy tư vuốt cằm, cậu bắt đầu giải thích.

"Theo truyền thuyết, đã có một cuộc chiến giữa nhân loại và Delphirem. Như tất cả đã biết, đó là 'Thần Ma Đại Chiến'. Sinh vật đáng ghét này được nhắc đến trong những biên niên sử hiếm hoi từ thời đại đó. Đó là một sinh vật kinh hoàng được cho là nảy mầm từ ngón tay cái bị chặt đứt của Delphirem."

Thần Ma Đại Chiến?

Cậu làm tôi bất ngờ với sự tham chiếu của mình, nhắc đến một câu chuyện từ một truyền thuyết thậm chí còn chưa được xác minh là đúng.

Tuy nhiên, khoảnh khắc tôi nghe những lời của cậu ấy, tim tôi đập mạnh.

Cảm giác bất an cứ đeo bám tôi càng trở nên mạnh mẽ hơn, khiến tôi khó thở.

May mắn thay, không ai trong số họ nhận thấy sự khó chịu của tôi vì sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào câu chuyện của Yuren.

"Những sinh vật di chuyển xung quanh nó là 'Hạt Thịt'. Chúng bảo vệ tổ thịt, và một số trong số chúng thậm chí còn phát triển thành những tổ thịt khác."

"...Chúng canh gác cái cây kinh tởm đó sao?"

"Đúng vậy, chúng có thể trông yếu ớt, nhưng theo ghi chép, chúng khá mạnh. Ngay cả những đội quân được Thánh Thần ban phước cũng miễn cưỡng đối đầu với chúng."

Tôi nhìn Yuren, tự hỏi làm thế nào những sinh vật trông chậm chạp đó có thể canh gác cái cây.

Tuy nhiên, Yuren chỉ nhún vai đáp lại.

"Đó là tất cả những gì tôi biết. Chúng ta đã khám phá đủ rồi, vậy chúng ta quay lại bây giờ thì sao?"

Tôi im lặng.

Yuren đã đúng trong quyết định của mình. Hành động hợp lý nhất là quay trở lại và báo cáo cho Đế quốc hoặc Thánh quốc.

Dù chúng tôi chưa gặp bất kỳ ma nhân nào, nhưng chúng tôi đã bắt gặp một con quái vật thần thoại.

Điều đó thật khó tin đến mức có thể gây rắc rối. Đến mức nếu chúng tôi không có bất kỳ bằng chứng nào, có thể sẽ không ai tin chúng tôi.

Tuy nhiên, với sự hiện diện của Thánh Nữ, Delphine và Elsie, những người đều có đủ thẩm quyền để gây ảnh hưởng đến chính phủ, không cần phải mạo hiểm thu thập bằng chứng.

Dù có thể trở nên khá phức tạp để điều động quân đội, nhưng gần như chắc chắn rằng vào một thời điểm nào đó trong tương lai, họ sẽ đến đây.

So với việc đối đầu với một sinh vật từ thời đại thần thoại, một loài mà chúng tôi thậm chí không thể bắt đầu hình dung, giao phó nhiệm vụ cho quân đội là lựa chọn tốt hơn. Do đó, không cần phải do dự thêm nữa.

Thế nhưng, tại sao môi tôi vẫn run rẩy?

Mắt tôi cứ hướng xuống cái hố nơi những hạt thịt đang di chuyển một cách lờ đờ. Thoạt nhìn, chúng không có vẻ gì là đáng sợ.

Nhưng đó là điều khiến nó càng trở nên đáng sợ hơn.

Không thể biết chúng sẽ như thế nào khi chúng di chuyển một cách nghiêm túc. Cảm giác trong ngực tôi càng trở nên mãnh liệt hơn.

Tôi lại thở hổn hển, hít một hơi thật sâu.

Nhóm trở nên căng thẳng, chuẩn bị rút lui, và mắt họ hướng về phía tôi.

Họ dường như thấy lạ khi tôi vẫn chưa ra lệnh rút lui. Tôi cũng bối rối không kém, vì vậy việc họ cảm thấy như vậy là điều tự nhiên.

Dựa hoàn toàn vào linh cảm có thể chấp nhận được nếu tôi đơn độc, nhưng bây giờ tôi đang dẫn dắt một đội, các quyết định không thể chỉ dựa vào trực giác, vì chúng có khả năng làm tình hình của chúng ta tồi tệ hơn.

Cuối cùng, tôi thận trọng cúi xuống và thì thầm, sợ rằng những con quái vật bên dưới bằng cách nào đó có thể nhận ra.

"...Chúng ta sẽ rút lui một cách kín đáo nhất có thể. Delphine và tôi sẽ yểm trợ phía sau, với Yuren dẫn đầu."

Đáp lại hướng dẫn của tôi, đội nhanh chóng tự tổ chức lại.

Yuren đi tiên phong, tiếp theo là Thánh Nữ, Elsie, Celine, và cuối cùng là Seria. Delphine và tôi bố trí ở phía sau, chuẩn bị cho bất kỳ cuộc phục kích tiềm tàng nào.

Không thể dự đoán liệu những ma khỉ có thể tấn công chúng tôi từ phía trước, hay những con quái vật bên dưới sẽ phản ứng như thế nào.

Ngay cả tôi cũng không thể hiểu tại sao tôi lại chọn tập trung phần lớn sức mạnh của chúng tôi ở phía sau.

Đó có thể là một quyết định được đưa ra sau khi vô thức tăng mức độ nguy hiểm do các sinh vật gây ra, nhưng với việc chúng không có phản ứng gì, có vẻ như đó có thể là một phán đoán ngu ngốc.

Nhưng như mọi khi, mọi thứ không diễn ra đơn giản như chúng tôi hy vọng. Khoảnh khắc Yuren bước về phía lối ra của hang động, miệng tôi mở ra một cách khẩn cấp.

"Khoan đã!"

Yuren bản năng dừng lại tại chỗ khi cậu nhìn về phía tôi một cách bối rối.

Tôi vã mồ hôi lạnh khi mắt tôi đảo xuống đáy hố.

Những hạt thịt trước đó đang quằn quại đã ngừng di chuyển. Thay vào đó, giờ đây chúng đang nhìn về phía chúng tôi.

"Những thứ chết tiệt đó... Chúng không phải đang nhìn chằm chằm vào chúng ta sao?"

"Chết tiệt..."

Nghe lời tôi nói, Yuren buột miệng chửi thề, bỏ đi vẻ duyên dáng thường ngày để lộ ra sự thô lỗ mà cậu dường như đã mang theo từ những ngày ở trại trẻ mồ côi.

Mặt Celine tái mét, và Seria ném một câu hỏi vào chúng tôi với ánh mắt kiên quyết.

"Anh có thấy dấu hiệu nào cho thấy chúng có thể tấn công không?"

"Chưa... Yuren, thử lùi lại từ từ."

Yuren thận trọng rút chân mình lại.

Khoảnh khắc cậu lùi lại, những hạt thịt lại tiếp tục quằn quại quanh hố.

Tôi thuật lại tình hình cho đồng đội, vẻ mặt họ vẫn đầy căng thẳng.

"Chúng lại di chuyển rồi."

Elsie lấy tay ôm trán. Là người thành thạo ma thuật nhất trong số chúng tôi, cô dường như đã có một số ý tưởng khi nghe thông tin cập nhật của tôi về chuyển động của sinh vật.

"...Có vẻ như chúng được thiết kế để kích hoạt nếu chúng ta cố gắng trốn thoát."

"Vậy chúng ta phải làm gì?"

Delphine vốn điềm tĩnh, nghe có vẻ lo lắng bất thường. Ngay cả cô cũng không thể giữ bình tĩnh khi đối mặt với một con quái vật thần thoại.

Elsie thở dài sâu, một tia sợ hãi thoáng qua trong đôi mắt xanh ngọc bích của cô nàng. Tuy nhiên, giọng nói của cô đầy vẻ khó chịu.

"'Phải làm gì' là ý gì? Chúng ta phải chạy như thể mạng sống của mình phụ thuộc vào nó. Tôi đã nghĩ thật kỳ lạ khi một nơi bí mật như vậy lại không có bất kỳ biện pháp nào để giữ bí mật, nhưng có vẻ như chúng đang cố gắng giết chúng ta sau khi chúng ta mất cảnh giác. Những ma nhân chết tiệt đó."

Sự tức giận của cô đối với những kẻ có khả năng dàn dựng tình huống này là rõ ràng. Sau đó, ánh mắt cô hơi dịch chuyển về phía tôi, pha lẫn một chút sợ hãi.

Cách cô tuyệt vọng tìm kiếm tôi ngay khi có dấu hiệu rắc rối gần như thể cô là một chú chó con.

Đáp lại, tôi trấn an cô bằng một nụ cười gượng gạo.

"Đừng lo tiền bối. Tôi có thể chạy trong khi cõng một người như cô trong vòng tay."

".....H-Hở?! C-Cõng?!"

Rõ ràng là bị bất ngờ bởi những gì tôi nói, cơ thể cô giật giật như thể cô có thể nhảy tại chỗ.

Tôi nhanh chóng ra hiệu cho cô bình tĩnh lại, nhận thức được rằng bất kỳ chuyển động đột ngột, lớn nào cũng có thể báo động cho những hạt thịt.

"Không phải lúc nào tôi cũng có thể cõng cô trên lưng được. Cô có thể bị thương nếu chúng ta bị tấn công từ phía sau. Tất nhiên, nếu cô thực sự không muốn..."

"K-không! T-tốt thôi! Cõng tôi! Ý là, làm ơn!"

Elsie vội vàng trả lời, dường như sợ rằng tôi có thể thay đổi ý định.

Tôi không biết tại sao cũng không phải là việc của tôi, nhưng cô thể hiện cùng một cảm giác nhẹ nhõm như khi tôi xoa đầu.

Trách nhiệm của tôi là đảm bảo an toàn cho nhóm, và do khả năng suy nghĩ nhanh của tôi, tôi nên gánh vác nhiều gánh nặng hơn.

Ngay khi tôi chuẩn bị gật đầu, một giọng nói buồn bã vang vào tai tôi.

"...Thế còn tôi?"

Tôi chuyển ánh mắt về phía nguồn giọng nói.

Đó là Thánh Nữ. Vì lý do nào đó, cô đang nhìn tôi với vẻ mặt bối rối và đôi mắt ngấn lệ.

"Ai sẽ cõng tôi?"

Bối rối trước lời cô nàng, tôi trả lời một cách thờ ơ.

"Yuren có thể cõng cậu trong vòng tay mà."

Thánh Nữ và Yuren nhìn nhau trong giây lát. Yuren dang tay ra một cách tinh nghịch, nhưng Thánh Nữ ngay lập tức chắp tay lại và quỳ xuống như đang cầu nguyện.

"Ôi, Chúa ơi! Người thiếu nữ yêu dấu nhất của ngài đang đối mặt với một thử thách gây ra sự hiểu lầm về một mối quan hệ không phù hợp với một người cộng sự thân thiết. Cừu non này phải làm gì đây..."

"Vậy thì, tôi sẽ cõng cô."

Lời cầu nguyện kịch tính của Thánh Nữ đột ngột dừng lại. Sau đó, cô lén lút mở mắt, và nhìn người đã đưa ra lời đề nghị bằng đôi mắt hồng hẹp mở.

Đó là Celine. Quan sát cảnh tượng với vẻ không tán thành, cô đối mặt với ánh mắt của Thánh Nữ và một nụ cười nhếch mép nhẹ nhàng xuất hiện trên môi cô nàng.

"Tôi sẽ cõng cô. Cả hai chúng ta đều là con gái, nên không có chỗ cho sự hiểu lầm nào cả."

"Nhưng, người chị em Celine, sức mạnh của—"

"Thực ra, tôi khá tự tin về khả năng mana của mình. Ngay cả về thể chất, tôi có lẽ cũng mạnh hơn Ian-oppa."

Không nói nên lời, Thánh Nữ từ từ chuyển ánh mắt về phía tôi. Tôi gật đầu, xác nhận rằng điều đó là sự thật.

Cuối cùng, Thánh Nữ chỉ có thể cam chịu tình hình.

Tôi lắc đầu không tin nổi trước những trò hề của họ trong một tình huống quan trọng như vậy và tiếp tục đưa ra chỉ dẫn cho nhóm.

"Vậy thì, tôi sẽ cõng Elsie, và Celine sẽ cõng Thánh Nữ. Mọi người, chuẩn bị rút lui."

Khi tôi đến gần Elsie, cô nhìn tôi với vẻ mặt đầy sức sống dường như pha trộn giữa sự mong đợi và lo lắng.

Chính lúc đó, Delphine bước tới.

"...Tôi sẽ cõng cô ấy."

Tôi đột ngột dừng lại khi Delphine xuất hiện trong tầm nhìn của mình.

Cô đã nhìn Elsie với vẻ mặt cau có dần dần biến thành một nụ cười thoải mái.

"Tôi sẽ cõng Rinella. Cậu là thủ lĩnh mà? Cậu nên quản lý phía sau và ra lệnh mà không bị phân tâm."

"...Cô chắc chứ?"

Tôi hỏi một cách thận trọng, nhận thức được lịch sử đối đầu của họ, nhưng tất cả những gì tôi nhận được là đôi mắt cười hình lưỡi liềm của cô nàng.

"Tất nhiên, cứ để đó cho tôi."

Tôi ngập ngừng một lúc, nhưng đề nghị của Delphine hợp lý hơn.

Cuối cùng, tôi dừng việc đến gần Elsie, và tâm trạng ngay lập tức trở thành một mớ hỗn độn của niềm vui và nỗi buồn.

Một vết nứt xuất hiện trên vẻ mặt mong đợi của Elsie, và khi nhìn thấy điều đó, nụ cười của Delphine càng lớn hơn. Ngay cả Thánh Nữ cũng vui mừng và cố gắng lên tiếng.

"V-Vậy thì, tôi sẽ..."

"Tôi nói rồi, tôi sẽ cõng cô mà."

Nhưng cô đã nhanh chóng bị dập tắt và thất bại trước sự phản đối nghiêm khắc của Celine.

Tôi cúi đầu cam chịu.

Chẳng phải ai cũng đang cảm thấy lo lắng sao? Chúng tôi thậm chí còn chưa bắt đầu rút lui, thế mà tình hình đã hỗn loạn rồi.

Một lần nữa, tôi liếc xuống đáy hố.

Những khối vật thể ngọ nguậy bên dưới liên tục kéo giật dòng suy nghĩ của tôi, như thể chúng đang dùng kim châm vào dây thần kinh.

Tim tôi đập thình thịch dữ dội.


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com