Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[3] Lần nữa

-"Bạn nhỏ ơi?"

...

-"Bạn nhỏ ơi? Chào em!"

Hoàng Văn Trường cúi đầu nhìn đứa trẻ đang ngồi thu lu ở gốc quýt, không rõ là em ấy đang làm gì, Trường liền tò mò muốn bắt chuyện. Đứa trẻ ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn xoe như bi ve, ngơ ngác nhìn anh đăm đăm. Trường nghĩ thầm, đứa bé này đáng yêu quá rồi!

Trường cười tươi, vu vơ nói một câu, muốn kích thích đứa trẻ đáp lời mình:

-"Bạn nhỏ cho anh xin ít quýt nhé?"

Ngay lập tức bạn nhỏ hơi xụ mặt, lí nhí:

-"Nhìn đâu có lớn hơn nhau bao nhiêu mà gọi là bạn nhỏ?"

Trường cảm thấy vui vì cứ ngỡ rằng đứa bé này sẽ ngại mà bơ lời mình. Anh ngồi xuống trước mặt em ấy, vờ nghiêm túc hỏi:

-"Anh mười sáu tuổi rồi đấy, đủ lớn hơn bạn nhỏ chưa?"

Bạn nhỏ tinh nghịch lè lưỡi, đáp:

-"Bằng tuổi nhau đấy bạn lớn ạ!"

Trường ngạc nhiên lắm, đứa bé ngồi cuộn một góc nhỏ xíu vừa bằng ổ mèo này mà mười sáu tuổi? Anh híp mắt khó tin:

-"Bạn nhỏ không thích cho anh quýt nên nói vậy sao? Làm người lớn không vui như con nít đâu!"

Đột nhiên, bạn nhỏ đứng lên, cao ước chừng ngang mang tai Trường. Hoá ra bạn nhỏ cao như vậy, thế nhưng Trường lại bị sự gầy gò và gương mặt quá đỗi trẻ thơ lừa mất. Anh vuốt nhẹ vành tai, ngượng ngùng cười:

-"À... vậy em... tớ nên gọi cậu là gì nhỉ?"

Bạn nhỏ lại ngồi xuống, ngẫm ngẫm một chút mới đáp thật nhỏ nhẹ:

-"Tớ là Hà Thương."

Thương?

Hoàng Văn Trường chợt cảm thấy cái tên này hơi "con gái". Nhưng anh chóng bỏ qua suy nghĩ này. Anh cười:

-"Tớ là Hoàng Văn Trường."

Hà Thương chỉ gật đầu, nghe đã rõ tên đối phương.

Hoàng Văn Trường lại nghĩ ra thêm lý do để bắt chuyện, nói:

-"Thương cho Trường xin ít quýt về nhá? Mấy lần đi qua nhà, thấy cây sai trĩu quả, mà Trường không thấy ai để hỏi xin..."

Hà Thương không nói gì, đứng dậy trở vào trong nhà, một lát sau trở ra với túi quýt nhỏ vàng ươm. Có vẻ cũng là quýt vừa hái xuống, một vài quả hái vội, còn ngắt theo đoá hoa quýt, mùi hoa quyện cả vào mùi quả thơm ngào ngạt.

Thương ngó vào túi quýt rồi mới cẩn thận dúi vào tay Trường. Cậu vẫn có vẻ rất ngại nên bước lùi cách Trường một khoảng khá xa.

Thương nói:

-"Quýt nhà Thương là quýt đắng, năm nào ra quả cũng sai nhưng ăn vào rất đắng. Đây là quýt nhà bà Thương, quýt ngọt lắm đấy!"

Đoạn, cậu hỏi thêm:

-"Nhưng nhà Trường ở đâu mà đi qua nhà Thương nhiều thế?"

Trường chẳng qua chỉ mượn cớ xin quýt để nói chuyện với Thương mà thôi, không ngờ cậu lại đưa quýt thật. Trường mỉm cười, đáp:

-"Nhà Trường vừa chuyển tới ở cách vách nhà Thương."

------

Từ lúc sinh ra, Mạch Ngọc Hà đã khắc cốt ghi tâm đoạn kí ức này. Bởi chính kí ức này đã mở ra câu chuyện của kiếp trước.

Cậu tin rằng, kí ức còn lưu lại rõ ràng đến thế, chắc chắn kiếp này sẽ có cơ hội gặp lại Hoàng Văn Trường lần nữa.

Lúc lên năm tuổi, Mạch Ngọc Hà ngồi trong lòng mẹ, mân mê quả quýt mẹ mua cho mình. Cậu bé ngước đôi mắt ngây thơ lên nhìn gương mặt dịu dàng của mẹ mình, hỏi:

-"Mẹ, con có thể gặp lại người bạn quan trọng nhất của mình không?"

Mẹ cậu cười, vuốt lại mái tóc rối tung của cậu, đáp:

-"Quan trọng như thế nào? Có phải giống như bạn Tôm, bạn Bin không?"

Tôm và Bin là hai người bạn tưởng tượng của cậu.

Mạch Ngọc Hà lắc đầu, bắt đầu tỏ ra nghiêm túc hơn:

-"Hơn cả Tôm và Bin nữa. Mẹ ơi, mẹ nói có thể hay không ạ?"

Mẹ cậu hơi ngạc nhiên, nhưng chỉ cho là con trai mình lại nghĩ nhiều, đầu óc thằng bé vốn đã rất mơ mộng nên bà cũng không cảm thấy kì lạ cho lắm.

-"Có thể. Nếu con tin sẽ có ngày gặp lại."

Mẹ cậu nói, càng ôm chặt cậu vào lòng.

Có thể sao?

Mạch Ngọc Hà ở trong lòng mẹ, lén lút dụi mắt, cảm thấy vui vẻ vô cùng.

Thời điểm đó cho tới tận lúc mười sáu tuổi, Mạch Ngọc Hà vẫn luôn trông chờ. Cậu không dám ngừng tin tưởng vào tương lai, vào một ngày may mắn nào đó có thể gặp lại Hoàng Văn Trường.

Chỉ cần bắt đầu một lần nữa, thì có phải liều mạng, Mạch Ngọc Hà cũng không buông tay, không để bi kịch lặp lại.

Năm mười sáu tuổi là năm cậu chờ mong nhất.

Hà Thương và Hoàng Văn Trường gặp nhau chính là vào năm mười sáu tuổi.

Thế nhưng đã đợi đến tận đầu tháng chín, khai giảng bắt đầu năm học mới, Mạch Ngọc Hà vẫn chưa gặp ai hao hao Hoàng Văn Trường. Hoặc chí ít, một người khiến cậu liên tưởng tới Trường cũng không hề xuất hiện.

Mạch Ngọc Hà lo lắng, lẽ nào sẽ gặp muộn hơn sao?

Cậu tựa lưng vào gốc dương, tâm tư phút chốc bay xa. Ánh chiều tà đã rơi về phía Tây, để lại màu đỏ như máu, nghĩ về chuyện đã qua. Cậu không thể kìm được mà nghĩ, có khi nào sẽ không gặp lại Trường được nữa không?

Bởi vì rất rất nhiều người, chỉ một đời qua đi đã cạn kiệt duyên phận với người mình yêu.

Đến lúc chết, Hà Thương cũng không có cơ hội gặp Hoàng Văn Trường. Chẳng lẽ cứ như vậy mà kết thúc hay sao?

Xe bus chầm chậm dừng lại trước mặt khiến Mạch Ngọc Hà sực tỉnh khỏi suy nghĩ ngổn ngang. Từng học sinh nhôn nhao, có chút chen lấn nhau vì muốn xuống cho nhanh, tạo nên cảnh tượng hơi náo loạn.

Mạch Ngọc Hà đứng né một phía, khi học sinh trên xe đã xuống phân nửa mới đặt chân bước lên. Không biết là vô tình hay hữu ý, một nam
sinh từ trên bus đi xuống, không cẩn thận va vào người Mạch Ngọc Hà.

-"Xin lỗi... xin lỗi..."

Đối phương khẩn thiết cúi đầu, gật gật hai cái rồi bước đi ngay.

Mà Mạch Ngọc Hà nghĩ mình nhất định đã lầm.

Giọng nói này... Giọng nói trầm ấm quen thuộc đến mức khắc cốt ghi tâm, đã theo cậu suốt một đời trước kia.

Nhân lúc người đó chưa đi xa, Mạch Ngọc Hà cố gắng nhìn theo.

Gương mặt góc cạnh không chút đổi khác dù đã ở cuộc đời mới. Dù chỉ là nhìn từ xa, từ góc nghiêng mặt tới tấm lưng rộng vững chãi, giống đến mức không ngôn từ nào lột tả được.

Mạch Ngọc Hà xoay lưng bước lên xe, ngồi xuống chiếc ghế đầu, thái dương ứa ra mồ hôi. Ngay cả đôi mắt cũng chóng phủ một tầng sương. Vui sướng lẫn chua xót đan xen khiến ngực trái cậu đau nhói.

"Hoàng Văn Trường... cuối cùng cũng có thể gặp lại anh..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com