53. Give you all of my love
* Giao thừa trắng
Sea Eel Place treo biển đóng cửa ngay sau khi Yoo Ah In bước vào. Anh cẩn thận liếc nhìn xung quanh xem có "cái đuôi" nào bám theo không. Bọn họ không sợ những tay săn ảnh của Dispatch, bởi vì Dispatch là chỗ thâm tình, có tin gì mà không moi được nhưng lại khui hoặc không khui theo thỏa thuận với nhà UAA cả. Năm nay, để tòa soạn báo săn tin hàng đầu Dân quốc im hơi lặng tiếng trong ngày 1 tháng 1 quả là một điều khó khăn. Dân tình cả Châu Á chín tin mười ngờ mối quan hệ "ngọt ngào trong từng khoảnh khắc" của couple Song, chỉ chờ bị khui và cặp đôi vàng chính miệng xác nhận: "Đúng vậy..."
Thế mà Yoo Ah In biết sáng mai Dispatch sẽ không khui. Đơn thuần chỉ vì couple Song chưa muốn khui. Scandal chính trị vẫn hâm nóng bầu không khí của cả nước. Nhất là ở Seoul, những đoàn người đấu tranh trước cửa Nhà Xanh vẫn không ngơi lấy một ngày, bà Park vẫn bác bỏ mọi luận tội. Trong hoàn cảnh cả nước đang căm phẫn, tòa báo hàng đầu cả nước lại đăng tin về một cặp đôi mới của làng giải trí có lẽ không hợp lý lắm, quốc dân cũng chẳng còn tâm trí nào mà vui mừng chúc phúc cho họ. Yoo Ah In mỉm cười, nghĩ: "May quá, scandal đã làm chệch hướng dư luận rồi. Lần đầu tiên đi chơi thoải mái thế này mà không bị ai theo "bảo vệ"...". Anh phấn khích nhắn tin cho Hye Kyo "Chị, em đã đến nơi an toàn. Không có ai bám theo. Chị đã xuất phát chưa?"
...
Hye Kyo nhận được tin nhắn khi họ trên đường đến Sea Eel Place. Cô mỉm cười chìa điện thoại trước mặt Joong Ki, nói khẽ:
- Khách mời đặc biệt của chúng ta đã đến nơi rồi này ...
Joong Ki liếc đọc tin nhắn, cong môi ra vẻ hờn dỗi:
- Vì bọn mình bị chậm trễ mà... Fanboy của em chuyện trò gì mà lâu quá...
Hye Kyo ngạc nhiên nhìn Joong Ki rồi sực nhớ ra:
- Anh muốn ám chỉ tay MC... Ha ha... Anh đùa em đó à?
- Không. Anh ghen...
Chàng trai đáp tỉnh bơ. Kang De Won đang lái xe cũng phải phá lên cười:
- Cậu quá đáng thật đấy! Có thế mà cũng để trong lòng...
Joong Ki không đáp lời quản lý Kang. Anh đang mải nhìn Hye Kyo ngồi nghiêng nghiêng, phản chiếu vẻ rực rỡ qua ánh đèn mờ ảo trong xe:
- Đáng ra phải bảo chị Hye Young makeup sao cho xấu đi một chút chứ... Người gì mà đẹp khủng khiếp thật!...
Hye Kyo đỏ bừng mặt liếc nhìn quản lý Kang ở băng ghế trên. Qua kính chiếu hậu, cô thấy anh ta tủm tỉm cười trộm thì thẹn lắm, nhéo mạnh vào đùi Joong Ki, càu nhàu:
- Cái người này... Không biết ngượng à? Mà anh cũng thật là... Lên đến lễ đài còn lẩm bẩm nói gì mãi thế? Em cá là tiếng nói của anh chắc chắn vọng qua micro...
Joong Ki cười cười:
- À... à... Em nói lúc phát biểu nhận giải Daesang phải không?
- Ừm... Làm gì anh phải nhắc thế? Em nhớ mà...
- Anh sợ em bối rối lại quên...
Cô quay hẳn người lại, tròn mắt kinh ngạc nhìn anh:
- Omo... Cái người này... Làm sao em lại quên lời cảm ơn cơ chứ? Đó là mẹ của em mà?
Kang De Won bật cười nói xen vào:
- Cô biết tính cậu ấy sẽ thế mà, phải không? Nếu cô định về thăm nhà, chắc chắn cậu ấy sẽ nhắc cô mua hoa gì mẹ cô thích, món ăn nào mẹ cô thường ăn, rồi thức ăn cho các con cún, xà phòng, bàn chải,... không thiếu thứ gì cả!
Joong Ki cười lớn, chế nhạo:
- Vì em có cô vợ với cả anh quản lý hay quên nên mới trở nên tỉ mỉ, lo vặt thế đấy! Mà anh này, cup với hoa anh đã mang vào xe chưa?
- Cả hoa à? Kang De Won lơ đãng hỏi.
- Vâng! Phải mang cả về chứ anh! Đó là phần thưởng, là danh dự, là kỉ niệm,...
Hye Kyo nhớ lại hình ảnh chàng "soái ca" của cô khóc nghẹn ngào, đưa tay gạt nước mắt liên hồi thì không khỏi bật cười:
- Anh De Won ạ, chàng trai của chúng ta là người giàu tình cảm lắm, ở một nơi như thế mà khóc ròng như mưa...
Cô lại bật cười lớn, quay sang nói với chàng trai bên cạnh:
- Vậy mà còn đỡ hơn thằng nhóc Bo Gum. Nhìn nó khóc mà em buồn cười quá...
Joong Ki đỏ mặt nhướng mắt nhìn quản lý Kang rồi lại nhìn Hye Kyo, cười xòa:
- Cái cô này lạ chưa? Người ta xúc động đến vậy mà lại buồn cười à? Em có biết giọt nước mắt đàn ông là hiếm hoi và quý giá thế nào không?
Cô Song thôi không cười nữa. Cô ngậm ngùi ngước nhìn anh rồi lại lơ đãng nhìn dòng xe cộ vun vút lao đi trên đại lộ rực rỡ ánh đèn:
- Vâng. Đó là những giọt nước mắt đáng quý... Em biết... Những giọt nước mắt ấy rơi vì những yêu thương. Vì Bo Gum và ... vì em...
Dưới băng ghế khuất ánh đèn xe, Joong Ki nắm chặt bàn tay cô. Anh nghiêng người tựa vào đôi vai mịn màng như lụa, hơi thở nồng nàn mơn man trên vành tai cô, thì thầm:
- Chúc mừng em, em yêu! Khoảnh khắc tên em được xướng lên cũng chính là khoảnh khắc hạnh phúc nhất cuộc đời anh ... kể từ khi được sinh ra đến tận phút giây này...
Có một bàn tay thật mềm và ấm áp trong đêm mùa đông tìm đến bàn tay anh, nắm chặt...
...
Joong Ki đưa tay nhẹ nhàng đỡ phía sau lưng Hye Kyo khi bước lên bậc cửa phòng VIP của Sea Eel Place. Anh vẫn luôn có thói quen như thế mỗi khi bước chân cô gái ấy sắp đến cầu thang, bậc cửa. Hye Kyo thản nhiên đón nhận điều ấy, dịu dàng ngoảnh lại mỉm cười với anh.
Bỗng dưng trong đêm mùa đông này, Joong Ki thèm một ly soju thật cay nồng, muốn có một luồn ấm nóng len vào từng mạch máu, hòa nhiệt độ với dòng máu nóng trong tim đang đập hối hả vì hạnh phúc. Khi nghe anh gọi soju, Yoo Ah In gạt đi:
- Anh à, em không uống soju đâu! Cay lắm...
Anh đã nháy mắt với Ah In, cười đến rạng rỡ:
- Một chút thôi, Ah In. Anh chỉ uống một ly thôi!
Hye Kyo cười dịu dàng nhìn cậu em trai, khẽ nói:
- Hãy để anh ấy uống soju, Ah In à... Mỗi khi vui vẻ hay buồn bực, anh ấy vẫn thích soju nhất...
Rồi quay sang Joong Ki, hồ hởi:
- Anh gọi đi! Em sẽ uống cùng anh!
Bấy giờ đã qua năm mới Tây lịch. Ở Hàn Quốc, Tết Tây lịch chỉ là một kì nghỉ lễ ngắn, họ vẫn chú trọng và ăn Tết dân tộc lớn hơn nhiều so với Tết Tây. Hye Kyo cũng thế, tuy cô thích lối sống hiện đại và phóng khoáng của người phương Tây nhưng lại không quan tâm lắm đến Tết dương lịch. Riêng chỉ năm nay, khi đứng cạnh Joong Ki trong khoảnh khắc giao thừa cùng với các couple khác, cô mới cảm nhận rõ niềm vui đón xuân về. Sea Eel Place có trang bị hệ thống điều hòa vô cùng hiện đại nên họ không cảm nhận được cái lạnh trong làn mưa tuyết bay bay dưới lòng đường kia. Joong Ki cởi áo vest, hai tay kéo nới rộng ra một chút chiếc áo dệt kim cổ lọ, xắn cả hai tay áo lên rồi thuận tay vắt hờ chiếc áo vest màu huyết dụ trên chiếc ghế trống bên cạnh Hye Kyo. Cô gái khẽ quay sang nhìn anh, ngạc nhiên:
- Anh cảm thấy nóng bức sao? Hay là ngột ngạt? Em bảo họ điều chỉnh nhiệt độ nhé!
- Không em ạ... Joong Ki nháy mắt tinh nghịch nhìn cô, với tay chụp lấy bàn tay cô đặt trên ngực mình:
- Anh chỉ cảm thấy thân nhiệt đang tăng lên thôi. Em xem tim anh đập đây này!
Hye Kyo khẽ lườm anh:
- Có cần phải vui thế không? Trông anh như đang muốn hét lên cho cả thế giới biết anh vui lắm vậy...
Joong Ki vẫn say sưa nói, chưa uống qua giọt rượu nào mà ánh mắt đã sóng sánh men say:
- Nếu không có những bất ổn chính trị thì anh đã diễu hành khắp đại lộ Gwanghwamun để cầu hôn em rồi đấy...
Ah In bật cười nói xen vào:
- Em cũng mong hai người cưới nhau lắm. Thằng em này sắp vào trại rồi...
Nội dung câu chuyện thì ngậm ngùi lắm nhưng biểu cảm và kiểu nói chuyện của Ah In lại rất buồn cười. Chị Park cười vang:
- Em muốn có chuyện vui để quậy cho đã sao? Chẳng lẽ Sea Eel Place đêm nay không đủ phục vụ em sao cậu chủ Yoo?
Yoo Ah In cười ngã ngớn:
- Phải say một chút nữa mới quậy được chứ chị! Anh rể à, anh gọi thêm rượu cho em đi!
Joong Ki với tay ấn chuông gọi phục vụ. Đêm ở Sea Eel Place vẫn còn rất dài.
...
* Phú Sĩ sơn mùa đông
Một năm đã trôi qua kể từ khi hoàn thành dự án "Descendants of the sun" nhưng mùa "làm ăn" của Joong Ki vẫn chưa có dấu hiệu giảm nhiệt. Anh vẫn thường xuyên vắng nhà để tham dự các event quảng cáo, quảng bá ra mắt phim "Battleship Island", ... Tất nhiên, gia vị của những xa cách ấy là nhớ nhung, là bịn rịn đến không nỡ bước chân ra đi để rồi khi quay về, mỗi người họ đều cảm thấy yêu thương đối phương hơn, cảm thấy thực sự không thể thiếu vắng nhau trong đời.
Trong bữa tối bên ánh nến, hoa hồng, Hye Kyo nhấp 1 ngụm rượu vang rồi nhẹ nhàng đặt ly xuống, ngước nhìn Joong Ki, dịu dàng hỏi:
- Tuần sau anh sang Taiwan à? Có cần chị Hye Young theo cùng không?
Anh đã mỉm cười:
- Em làm stylist cho anh là được rồi...
Cô bĩu môi:
- Xì... Em có đi đâu ...
- Sao lại không đi chứ? Sẵn mình ở lại du lịch vài hôm cũng hay đó em à...
Cô gái cười hì hì, nũng nịu ngã đầu lên cánh tay anh:
- Em không đi Đài Loan đâu! Em muốn đi Nhật cơ...
Đôi mắt của chàng trai lập tức sáng lên:
- Ngày mai mình đi luôn đi! Để anh báo anh De Won sắp xếp ngay!
Hye Kyo la hoảng lên:
- Omo... Omo... Em còn chưa chuẩn bị gì cả mà? Còn phải gọi Hyun Kyoung nữa chứ?
Joong Ki phấn khích chồm qua hôn chụt một cái thật kêu lên môi cô, nháy mắt tình tứ:
- Chỉ có chúng mình thôi... Không có anh De Won cũng không có Hyun Kyoung gì cả... em chịu không?
Hye Kyo cũng cười nghịch ngợm, đáp lời anh:
- Ồ... Hay nhỉ... Sao em không nghĩ ra được nhỉ? Hay là tìm một cái đảo hoang nào cùng người đàn ông đẹp trai này trốn ra đó vài hôm đi...
Cả hai nhìn nhau cười vang. Joong Ki lưu luyến vuốt ve thật dịu dàng trên má người yêu, khẽ nói:
- Anh vẫn luôn nhớ về màu nước biển xanh như ngọc bích ở đảo Zakinthos, vịnh Navagio, con tàu hoen gỉ,... Nhất định hôn lễ của chúng ta sẽ được tổ chức ở nơi đó. Với anh, đó là những ngày hạnh phúc nhất. Những khi ấy, mỗi phút giây của đời anh đều ở bên cạnh em...
Hye Kyo nheo mắt tinh nghịch nhìn anh, khẽ hỏi:
- Chẳng lẽ những khi này anh đang thấy buồn sao? Thấy chúng ta xa cách nhau sao?
Anh ôm choàng cô vào lòng, bàn tay chầm chậm vuốt dọc theo tấm thân mềm, lần lên mân mê mái tóc mượt, thì thầm:
- Anh vẫn còn bận quá, chưa thể dành nhiều thời gian hơn cho em. Anh xin lỗi...
- Không đâu! Cô gái cười dịu dàng:
... Trái tim anh vẫn luôn ở chỗ em. Anh không nhớ sao? Anh đã tặng nó cho em rồi...
Cô nhẹ nhàng xoay hẳn về phía anh, úp cả khuôn mặt e lệ ửng hồng vào ngực anh:
- Cơ mà anh vẫn giữ ý định sẽ tổ chức hôn lễ hoành tráng sao? Hay là mình tính toán lại thời gian đi! Tình hình đất nước thế này, một lễ cưới rình rang có vẻ không hợp cho lắm...
Joong Ki vẫn vuốt tóc người yêu, ôn tồn nói:
- Chuyện lớn của đời người sao có thể tùy tiện, qua loa được hả em? Anh sẽ tính toán lại nhưng quyết không thể sơ sài...
Sắc mặt Hye Kyo thoáng chút trầm ngâm:
- Em thì nghĩ rằng đây là thời điểm thích hợp để chúng ta đưa nhau đi trốn. Nơi nào cũng được, ngoài tầm ngắm của tất cả mọi ống kính và có tuyết rơi...
Chàng trai âu yếm nhìn cô, đôi mắt sáng lên lấp lánh:
- Một nơi tuyết rơi như núi Fujiyama mùa đông thì thế nào? Mình thi trượt tuyết nhé! Có muốn đấu với anh không?
Hye Kyo nổi máu hiếu thắng cười vang:
- Nếu anh thua thì sao?
- ...Thì anh sẽ giao trọn trái tim cho em tùy nghi sử dụng, mỗi mỗi ngày, cho đến mãi mãi ...
Cô nhìn sâu vào mắt anh, mỉm cười:
- Cái đó đã là của em lâu rồi...
...
Mùa đông, núi Fujiyama trầm mặc giữa muôn trùng tuyết phủ và mây trắng. Từ xa ngước nhìn lên, đỉnh núi vun cao và thon mềm như vồng ngực thanh xuân được che hờ tấm lụa trắng, kín đáo mà gợi tình. Núi cao, trời biếc và mây trắng soi bóng xuống lòng sông gợi chút gì cô liêu, tịch mịch mà quyến rũ xuất thần. Trong nắng chiều mùa đông hanh hao, thiên nhiên càng muôn phần lộng lẫy...
Dẫu Joong Ki muốn làm một chuyến du lịch kiểu "honeymoon" chỉ có hai người nhưng cuối cùng cũng phải chịu cảnh mặt nhăn mày nhó, lếch thếch kéo theo cả một đội hình "500 anh em". Hye Kyo thì cảm thấy vui hơn vì có Hyun Kyoung, cô bạn thân rất yêu và hiểu Nhật Bản. Họ đi thăm thú khắp nơi, kín đáo mà công khai, thoải mái giữa đất nước có "ngành công nghiệp không khói" vô cùng phát triển. Người dân Nhật văn minh, hiếu khách, cư xử tế nhị ấy tất nhiên đã dành cho đoàn khách du lịch đông đảo đến từ xứ củ sâm trọn vẹn sự riêng tư. Đó cũng là lý do giới nghệ sĩ Hàn rất thích sang chơi ở nơi này...
Chiều lạnh, KiKyo thay vì trùm chăn trong phòng ấm đã đột nhiên trỗi lên sở thích trái khoái: đi trượt tuyết. Gió rét căm căm là lý do để các "bóng đèn" Hyun Kyoung, Park Hyun Jung, Raymond Chae, ... tình nguyện bó gối trong phòng, không bám đuôi theo couple Song nữa. Người dân bản xứ cũng ngại ra đường nên khu trượt băng của công viên quốc gia Phú Sĩ - Hakone Izu trở thành thế giới riêng tư của hai người đang hồ hởi lướt như bay trên mặt băng. Cuối cùng Hye Kyo cũng thắng sau khi đã vận dụng tất cả mọi "chiêu trò" từ dụ dỗ đến dọa nạt làm "đối thủ" phân tâm. Cuộc thi kết thúc, cả kẻ thắng lẫn người bại đều ngã lăn trên nền tuyết lạnh, cười vang. Hye Kyo gối đầu lên vai Joong Ki, nằm ngược chiều với anh, vừa thở hổn hển vừa cười như reo:
- Lâu lắm rồi em mới được trượt tuyết sảng khoái đến vậy. Sau này mỗi mỗi mùa đông chúng mình đều đi nhé!
Joong Ki đưa tay phủi nhẹ những bông tuyết trắng vươn lấm tấm trên khuôn mặt đỏ hồng vì lạnh đang dúi sát bên mặt mình, yêu chìu nói:
- Bất cứ lúc nào em muốn!
Hye Kyo lật người lại, ngẩng đầu lên nhìn chàng trai đang thoải mái nằm giang tay trên mặt tuyết:
- Anh hứa đó nhé! Cơ mà anh chìu theo tất cả mọi điều em mong muốn sao?
- Tất nhiên rồi. Trái tim cũng dám giao cho em thì còn gì không vì em được nữa? Em cứ nói hết với anh mọi điều em thích...
Rồi anh xoay người lại nằm song song với cô, đôi tay rắn rỏi và nhanh nhẹn vươn ra kéo nhanh tấm thân mềm mại quấn kín trong bộ đồ trượt tuyết màu len xám dày cộp ấy vào lòng. Anh ôm Hye Kyo nằm gọn trên người mình, vuốt ve trêu ghẹo:
- Ôi... Con gấu xám của tôi đáng yêu chưa này...
Cô gái được nuông chìu càng thêm mè nheo, vừa cố vùng ra khỏi vòng tay anh vừa nũng nịu trách yêu:
- Anh không giống con gấu chắc? Không đùa nữa, kéo em dậy nào! Em lạnh quá...
Vòng tay ấy không nghe lời, càng xiết chặt thêm ...
...
* Sapporo - shi, Hokkaido
Người Trung Quốc gọi Hokkaido là Bắc Hải Đạo bởi nó nằm ở vùng viễn bắc lạnh giá giáp giới với nước Nga. KiKyo và những người bạn đã nối dài chuyến du lịch xuyên Nhật Bản của mình ở nơi đây. Họ đến thủ phủ Sapporo - shi vào một chiều muộn, vừa kịp đón Lễ hội tuyết Yuki Matsuri. Hòa trong dòng người đông đúc tiến về công viên Odori, Song Song couple vô cùng phấn khích. Đây là mùa đông đầu tiên họ xem lễ Yuki Matsuri bên nhau. Đây là một trong hai lễ hội lớn nhất ở Sapporo-shi và là lễ hội mùa đông đặc sắc nhất ở Nhật Bản. Đoàn khách đã ghi lại những hình ảnh, những khoảnh khắc thật đẹp của họ trong lễ hội. Thức ăn cũng nhiều, độc đáo và lạ mắt. Hyun Kyoung quan tâm nhiều đến các con búp bê bằng gốm tinh xảo còn Raymond Chae, vốn là bệnh nghề nghiệp, vừa chăm chú chụp rất nhiều ảnh vừa không ngừng tấm tắc, xuýt xoa. Park Hyun Jung và Kang De Won thì đi lùi sau KiKyo khoảng 10 bước chân, vừa tò mò xem lễ, mắt vẫn không rời cặp đôi phía trước. Hai người quản lý tận tâm ấy, ý thức bảo vệ vốn đã thành bản năng, thành phản xạ mất rồi.
...
Đêm khuya, đoàn người trú lại trong một khách sạn sang trọng và kín đáo ngay trung tâm thủ phủ Sapporo. Sau một ngày đáp chuyến bay và rong chơi mệt nhoài, giấc ngủ rất nhanh tìm đến. Hye Kyo ngáp dài gối đầu lên cánh tay Joong Ki, mắt đã lim dim muốn nhắm lại mà miệng vẫn còn hân hoan muốn trò chuyện:
- Anh này, anh có biết vì sao nơi này được gọi là Hokkaido không? Em kể cho anh nghe nhé...
- Anh à, anh có muốn trở lại cánh đồng hoa KiKyo không?
- Anh à, em còn muốn đến cảng Hakodate...
- Anh à...
Từ nãy giờ Joong Ki vẫn say đắm ngắm nhìn cái miệng xinh xắn, nũng nịu đang thì thầm kia, anh mỉm cười ngọt ngào. Cứ sau mỗi câu cô nói, anh lại yêu chìu vuốt ve nhẹ nhàng lên bờ vai mềm, khẽ đáp: "Anh biết rồi...", "Ừm, sẽ như ý em..." hay "Anh sẽ đưa em đến đó...",... Kể từ khi có nhau trong đời, Joong Ki đã thầm nghĩ, mỗi phút giây bên nhau, anh sẽ dâng hiến trọn vẹn trái tim, tình yêu. Sẽ cùng cô trải qua một tình yêu một ngày mà ngỡ 1 năm, ngắn ngủi kiếp người vẫn mong rằng trường cửu...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com