Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

S1:E6.75: Người quen (END)

7/7/2022
10:45
1 ngày, 10 tiếng, 45 phút sau vụ tấn công Yoo Jae Suk


Sau gần 100 năm sống trên đời, cuối cùng, Jong Kook cũng hiểu cảm giác bị trap là như thế nào.

_ Chú thích anh ta như thế thì giữ anh ta lại đi. Chú thừa sức-

Không để Hae Jin nói hết câu, Jong Kook liếc mắt lên, lườm cậu ta một cái cháy mặt. Cậu nhóc ma cà rồng lập tức rụt cổ lại, lủi đi với một ánh mắt uất ức.

Jong Kook biết, hắn chỉ đang giận cá chém thớt thôi. Hae Jin chẳng hề nói gì sai cả. Nếu hắn muốn, hắn hoàn toàn có thể giữ Yoo Jae Suk lại và làm bất cứ thứ gì với anh ta. Một con người nhỏ bé như anh ta là cái thá gì với một người sói hùng mạnh như hắn chứ?

Vậy nhưng, hắn lại không thể làm được điều đó. Hắn đã không thể giữ anh ta lại khi anh ta quay lưng chạy đi với vết thương tỏa ra mùi hương ngọt ngào trên cổ, và...


_ Tôi còn một điều kiện nữa.

_ Anh lắm điều hơn tôi nghĩ đấy. Nào, nói đi.

_ ...Điều kiện cuối cùng của tôi là... _ Jae Suk đẩy kính lên, tỏ vẻ ngập ngừng. _ Tôi sẽ nói sau khi xong việc.

Jong Kook cau mày, hoàn toàn không vui, nhưng vẫn nhún vai cho qua và đưa anh ta tới địa điểm hắn chọn được - một hang động cách nơi trú ẩn của hắn nửa cây số - để bắt đầu thực hiện kế hoạch.


Giờ nghĩ lại, Jong Kook cũng không hiểu vì sao hắn lại ngoan như thế nữa. Hắn là sói chứ có phải chó đâu.

Tuy vậy, đó là giờ nghĩ lại, còn lúc đó Jong Kook vẫn răm rắp nghe theo mọi sự sắp xếp của Yoo Jae Suk mà không một lời phản đối. Phần vì hắn không muốn, phần vì hắn không thể. Hắn tò mò về những gì con người đó định làm, và khi hắn biết được rồi, thì kỳ lạ thay, nó lại hoàn toàn trùng khớp với những gì hắn nghĩ. Các hành động đều hợp lý tới nỗi Jong Kook không phản đối được một lời nào, dù rằng bản thân hắn cũng cảm thấy khó chịu khi phải xuống tay với anh ta nặng như thế.

Ừ thì...trừ lúc hắn đè anh ta xuống "đánh dấu" ra. Đó là thứ duy nhất nằm ngoài kế hoạch của Yoo Jae Suk, nên ánh mắt anh ta lúc đó thực sự rất buồn cười.


_ Tôi nghĩ là...được rồi đấy. _ Jae Suk nói trong tiếng thở dốc, tay giữ rịt lấy phần hông phải. Jong Kook đã cố để không làm gãy bất kỳ cái xương nào, nhưng cảm giác bị đánh vào mạng sườn chắc chắn vẫn rất khủng khiếp. _ Giờ...anh phải đâm con dao này vào vai tôi.

_ Anh nghiêm túc đấy à? _ Jong Kook chớp mắt nhìn con dao gọt trái cây sáng lấp lánh trong tay Jae Suk. Nó không phải con dao anh ta dùng đâm hắn, và cũng không giống bất kỳ con dao nào hắn có. Anh ta lấy nó từ chỗ quái nào vậy?

_ Tại sao không? _ Tên thám tử nhếch môi cười, nhưng tay anh ta lại hơi run. _ Anh nhớ vị trí các mạch máu chứ?

_ Nhớ thì nhớ, nhưng...

_ Đâm vào mạch dưới đòn. Đừng đâm sâu tới động mạch chủ.

Jong Kook nhận lấy con dao, nhìn nó, rồi nhìn Yoo Jae Suk đang xoay xoay vai chuẩn bị một cách vô cùng thản nhiên. Anh ta không phải người đầu tiên nhờ hắn đâm mình, nhưng là người duy nhất không nhìn hắn bằng ánh mắt lo sợ. Thậm chí đó còn chẳng phải cố tỏ ra mạnh mẽ, anh ta thực sự chẳng sợ một chút nào.

_ Anh không lo à? _ Không kìm chế được, hắn cất tiếng.

_ Lo gì?

_ Lo rằng tôi sẽ đâm trượt, giết chết anh. Hoặc là tôi sẽ phản bội anh?

Jae Suk khẽ mỉm cười.

_ Anh sẽ làm thế sao?

_ Không. _ Jong Kook trả lời trước cả khi hắn kịp nghĩ. _ Nhưng lỡ...

_ Tôi giao tính mạng mình cho anh. _ Jae Suk cắt lời hắn với một nụ cười. _ Đừng làm tôi thất vọng, nếu không tôi sẽ ám anh đến hết phần đời còn lại đấy.

_ ...

Hắn muốn hôn anh ta.

Hắn đã thực sự có ý định đó khi đặt tay lên vai anh ta, khi nhìn vào đôi mắt đen kiên định chứa đầy sự tin tưởng dành cho hắn. Nhưng thay vì nụ hôn, Jong Kook đã mím chặt môi mình lại, và ghim con dao vào vai Jae Suk.

Rồi, ngay sau đó, hắn đã phải sững người vì cảm giác âm ấm ép chặt lên môi hắn.

Thời gian như dừng lại ngay khoảnh khắc đó. Trong phút chốc, Jong Kook quên sạch toàn bộ kế hoạch và cả con dao trong tay. Hắn đưa tay lên, định ôm lấy eo vị thám tử, ấn sâu thêm nụ hôn của họ, nhưng đã bị kéo lại hiện thực bởi một cú đẩy mạnh vào ngực. Jong Kook lùi lại vài bước để tránh bị ngã, vô tình rút con dao ra, khiến một tia máu bắn vọt ra từ hõm cổ Jae Suk, thứ chứng minh rằng hắn đã đâm đúng chỗ.

_ Điều kiện cuối cùng của tôi. _ Vị thám tử giữ lấy vết thương, ngăn không cho máu tiếp tục phun. _ Quên chuyện vừa rồi đi.

Dứt lời, anh ta quay lưng, chạy một mạch vào trong cánh rừng tối tăm, bỏ lại một tên người sói vẫn còn đang ngơ ngác với con dao đầy máu trong tay.


Jong Kook ôm đầu, gục mặt xuống không nói nên lời.

Nhục, thật sự là quá nhục. Hắn đường đường là một người sói, một thực thể vượt trên nhân loại, một kẻ đã sống cả thế kỷ, vậy mà lại để một con người tầm thường thao túng, lợi dụng, sàm sỡ (?) mà không thể phản kháng lại. Hắn còn mặt mũi nào nhìn đồng loại của hắn đây?

_ Đùa chứ, chú, cháu vẫn không hiểu. _ Giọng Hae Jin từ ngoài sofa vọng tới, tạm thời đánh lạc hướng Jong Kook khỏi suy nghĩ. _ Rốt cuộc là vì sao chú để cho thám tử Yoo đi như thế? Anh ta có cấm chú tán anh ta đâu.

_ Vì chú mày kết hôn rồi. _ Jong Kook gầm gừ.

_ Chỉ là lời hứa với một đứa nhóc thôi mà, chú có cần phải nghiêm túc thế không?

_ Trẻ con hay người lớn thì có khác gì nhau đâu. Hứa là hứa, đã hứa thì phải làm. Chưa kể, đứa nhóc đó đã cứu tôi. Tôi sẽ không phản bội ân nhân của mình.

Từ đây, Jong Kook cũng có thể cảm nhận được cái đảo mắt của Hae Jin.

_ Nhưng chú còn chẳng biết tên anh ta kia mà?

_ Vậy nên tôi mới tới Hàn Quốc. Một công đôi việc, tiện thể tìm con chó giả mạo kia luôn. _ Jong Kook thở hắt ra một tiếng. _ Với lại...

_ Với lại?

Gã người sói khoanh tay lại, trầm ngâm nhớ về đứa trẻ hắn đã gặp ở Canada nửa năm trước. Cậu bé khoảng 10 tuổi, là người Hàn Quốc, và có một bộ não cực kỳ, cực kỳ thông minh. Hắn đã cứu cậu bé khi cậu bé bị một đám nhóc người Mỹ bắt nạt, rồi sau đó, hắn được cậu bé cứu khi bị truy đuổi bởi một băng đảng mafia Ý. Thực ra, bảo "cứu" thì cũng không hẳn, vì đống đạn của băng mafia đó đều là đạn thường, không thể làm hắn bị thương, nhưng, nếu không có cậu bé, có lẽ hắn sẽ bị lộ danh tính là một kẻ phi nhân loại, lúc đấy thì phiền phức khỏi bàn. Vậy nên, Jong Kook vẫn thấy mình mắc nợ, và quyết định thực hiện một điều ước cho cậu bé thông minh ấy.

Hắn đã tưởng rằng nó chỉ là một yêu cầu đơn giản, ví dụ như đồ chơi hay gì đó tương tự. Thế nhưng, những gì cậu bé nói ra hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn.

Chú có thể cưới bố cháu được không ạ?

Giờ nghĩ lại, Jong Kook cảm thấy thằng bé đó thật sự rất giống Yoo Jae Suk. Cả hai đều vô cùng thông minh, cả hai đều thích đưa ra những yêu cầu quái gở, kèm theo một đống bí mật chẳng biết đường nào mà lần. Và, cái ánh mắt đó...

_ Với lại...tôi nghĩ tôi biết anh ta là ai rồi.

7/7/2022
11:00
1 ngày, 11 tiếng sau vụ tấn công Yoo Jae Suk
16 ngày, 3 tiếng, 35 phút trước vụ mất tích của ảo thuật gia Charming


(Spoiler: Hai con người này sẽ có happy ending nhé, yên tâm. Chỉ có quá trình là hơi bị gian nan thôi. :)))))))))))) 

Hy vọng sẽ sớm được gặp lại mọi người trong vụ án tiếp theo, mình đi chạy deadline tiếp đây.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com