Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 91: Một ván định thắng thua

"Muốn uống trà có thể, có việc muốn nhờ cũng có thể, thắng bổn công tử trước rồi nói sau!"

Địch Lệ Nhiệt Ba thấy công tử Phong Nguyệt trước mặt nhìn mình chằm chằm mang theo vẻ mặt khiêu khích, trong lòng thầm cảm thấy buồn cười.

Nàng đương nhiên biết rõ Hàn Minh Nguyệt bây giờ không ở Giang Nam, thậm chí nàng còn biết Hàn Minh Nguyệt đi đâu.

Mặc dù Hàn Minh Nguyệt và Hàn Văn Long là hai huynh đệ, nhưng so với Hàn Minh Nguyệt thì Hàn Văn Long dễ tiếp xúc hơn nhiều. Xuất phát từ các nguyên nhân khác nhau, Địch Lệ Nhiệt Ba không thích gặp Hàn Minh Nguyệt.

"Hàn công tử muốn đánh cuộc gì?"

Hàn Văn Long nhướn mày cười nói: "Bổn công tử không chiếm tiện nghi của ngươi. Mới vừa rồi không phải ngươi rất lợi hại sao? Chúng ta vẫn đánh bạc đổ xúc sắc, so lớn nhỏ."

Địch Lệ Nhiệt Ba nhướn lông mày, không phản đối, "Được."

Hàn Văn Long thoả mãn cười nói: "Tốt, sảng khoái. Nếu như ngươi có thể thắng bổn công tử, bất kể ngươi có chuyện gì muốn nhờ, bổn công tử đều sẽ giúp ngươi làm."

Địch Lệ Nhiệt Ba cười nói: "Thế thì không cần, tại hạ cũng không thích người to mồm. Có chuyện muốn nhờ cũng sẽ không khiến Hàn công tử chịu thiệt. Dù sao. . . Làm kinh doanh thì đôi bên phải cùng có lợi mới có thể lâu dài, ngươi nói phải không?"

"Thú vị." Hàn Văn Long cười nói, "Nếu ngươi thua thì làm sao bây giờ?"

Địch Lệ Nhiệt Ba nói: "Nếu ta thua chuyện ngày hôm nay coi như tại hạ chưa đề cập qua. Ngoài ra, hai mươi mốt vạn lượng ngân phiếu vừa rồi thắng được ở quý lâu sẽ làm tiền đặt cược."

"Một ván định thắng thua?" Hàn Văn Long hỏi.

"Mời." Địch Lệ Nhiệt Ba đưa tay ra hiệu.

Hàn Văn Long phẩy tay áo một cái, đàn cổ trên bàn bay ngang ra ngoài, rơi ở ngăn tủ bên cạnh, Hàn Minh Nguyệt từ bên cạnh lấy ra một bộ xúc xắc bỏ lên trên bàn, kiêu ngạo nói: "Ngươi có thể thử xúc xắc trước."

Địch Lệ Nhiệt Ba lắc đầu, đẩy cốc xúc xắc về, cười nói: "Tại hạ tin tưởng Thanh Phong Minh Nguyệt lâu và tín dự của Hàn công tử. Mời Hàn công tử trước."

Hàn Văn Long nhếch miệng, "So đại hay so tiểu?"

Địch Lệ Nhiệt Ba suy tính một chút, nói, "Đại."

Hàn Văn Long hừ nhẹ một tiếng, nắm cốc xúc xắc trên bàn, bỏ xúc xắc vào, sau đó không nhanh không chậm bắt đầu lắc.

Địch Lệ Nhiệt Ba nhàn nhã thưởng thức động tác đổ xúc xắc của Hàn Văn Long, không thể không nói rất vui tai vui mắt.

Cốc xúc xắc trong tay hắn như biến thành trò ảo thuật bịp bợm bình thường, cuối cùng bị hắn đập một phát mạnh trên mặt bàn. Nhướn lông mày về phía Địch Lệ Nhiệt Ba, Hàn Văn Long nhìn cũng không nhìn mở cốc xúc xắc ra, Địch Lệ Nhiệt Ba bình tĩnh nhìn xúc xắc trên bàn.

Ba viên ban đầu biến thành sáu viên, ba viên giữa mỗi viên đều bị cắt chéo ở giữa. Hình thành sáu Kim Tự Tháp ngay ngắn rơi trên mặt bàn.

"Hàn công tử nội lực tốt, ba mươi ba điểm."

Hiển nhiên tâm tình của Hàn Văn Long rất tốt, mặt mày mang ý cười nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba, "Xem ra cái này không thể dùng, Sở công tử có thể dùng cái mới. Tin tưởng Sở công tử sẽ không bắt chước người khác đi?"

Vẻ mặt Địch Lệ Nhiệt Ba bình tĩnh, thong dong tiếp nhận bộ xúc xắc ngà voi mới mà Hàn Văn Long đưa tới, ném xúc xắc vào trong cốc.

Không giống với phương pháp lắc bịp bợm của Hàn Văn Long, Địch Lệ Nhiệt Ba chỉ nắm cốc xúc xắc lắc phù hợp với các tiêu chuẩn của xã hội, ngay cả tốc độ cũng không thể nói nhanh.

Bên trong Thủy Các một mảnh yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng va nhau của xúc xắc do bị đong đưa. Nụ cười nhẹ nhàng thoải lúc đầu của Hàn Văn Long cũng dần dần trở nên đường hoàng. Ngay cả thân thể lười biếng dựa nghiêng cũng ngồi thẳng lên, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bình tĩnh của Địch Lệ Nhiệt Ba.

Hắn hoàn toàn không nghe ra số điểm của xúc xắc có thể lắc ra! Nhưng mà hắn cũng không quá lo lắng thắng thua, ba mươi ba điểm đã là điểm số cao nhất có thể dao động ra, trừ phi thiếu niên trước mắt này bắt chước cách làm của hắn, bằng không thì hắn căn bản không có khả năng thắng mình.

Phanh!

Địch Lệ Nhiệt Ba úp cốc xúc xắc trở lại trên mặt bàn, mỉm cười nhìn Hàn Văn Long nói: "Hàn công tử muốn đoán thử là bao nhiêu điểm hay không?"

Hàn Văn Long vứt cho nàng một ánh mắt khinh thường, nói: "Bao nhiêu điểm ngươi cũng không thắng được bổn công tử, mở ra đi. Để bổn công tử nhìn xem Sở công tử rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại."

Địch Lệ Nhiệt Ba nhướn lông mày cười nói: "Hàn công tử nói đúng."

Từ từ mở cốc xúc xắc. Ba viên xúc xắc hoàn hảo không tổn hao gì dừng ở trên mặt bàn. Nhưng mà... Ba viên xúc xắc đều là một góc nhọn dừng ở trên mặt bàn, một mặt phẳng nghiêng dựa vào nhau áp sát cùng một chỗ. Hai mặt của mỗi viên xúc xắc hướng lên trên, mà hai mặt này vừa đúng đều là năm và sáu, nói cách khác, Địch Lệ Nhiệt Ba cũng là ba mươi ba điểm.

Địch Lệ Nhiệt Ba cười yếu ớt nói: "Ba mươi ba điểm, xem như là hoà không phân thắng bại. Hàn công tử nghĩ như thế nào?"

Hàn Văn Long nhìn chằm chằm nàng, một lúc lâu mới mở miệng khẽ nói: "Ngươi thắng. Có chuyện gì nói đi."

Vung tay lên, cốc xúc xắc chứa ba viên xúc xắc cùng bị đưa đến ô vuông rất quý báu bên cạnh, Hàn Văn Long cao giọng nói: "Dâng trà."

Bên trong Thủy Các, Địch Lệ Nhiệt Ba hài lòng thưởng thức trà thơm thượng hạng vừa mới đưa lên.

Thanh Phong Minh Nguyệt lâu không hổ là nơi hưởng thụ tốt nhất thiên hạ, ngay cả trà cũng gần có thể so sánh với cống phẩm trong nội cung.

Hàn Văn Long nhìn chằm chằm Địch Lệ Nhiệt Ba, ánh mắt thâm trầm, "Bây giờ Sở công tử có thể nói rốt cuộc ngươi tìm Thiên Nhất các chủ có chuyện gì?"

Địch Lệ Nhiệt Ba đặt chén trà xuống, cười nhạt nói: "Thật ra cũng không phải chuyện lớn gì. Sắp tới tại hạ muốn đi Nam Cương, cho nên cần một ít tình báo mà thôi. Thiên Nhất các đã được xưng là tổ chức tình báo tốt nhất Đại Sở, tại hạ đành phải mặt dày đến thăm muốn nhờ."

Bị một người không thua bởi mình nịnh nọt, sắc mặt Hàn Văn Long bình thường, hừ nhẹ một tiếng nói: "Có thể biết rõ quan hệ giữa Thanh Phong Minh Nguyệt lâu và Thiên Nhất các, tin tức của bản thân Sở công tử đã tương đối nhanh rồi. Sao cần Thiên Nhất các giúp đỡ?"

Địch Lệ Nhiệt Ba bất đắc dĩ cười nói: "Biết rõ điều này. . . Chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, mong rằng Hàn công tử đừng trách tại hạ mạo muội. Đương nhiên, Thiên Nhất các buôn bán tình báo mưu sinh, tất nhiên tại hạ sẽ trả thù lao khiến Thiên Nhất các hài lòng."

Hàn Minh Nguyệt nhắm mắt phượng lại, cả người dựa vào phía sau phong độ thảnh thơi đánh giá Địch Lệ Nhiệt Ba, "A? Khiến Thiên Nhất các hài lòng. . . Thoạt nhìn Sở công tử rất có lòng tin với chính mình."

Địch Lệ Nhiệt Ba mỉm cười nói: "Tại hạ tin tưởng Thiên Nhất Các nếu mở cửa làm kinh doanh, chắc có lẽ không ra giá quá đắt?"

"Hừ! Không phải Sở công tử định cầm tiền thắng được ở Thanh Phong Minh Nguyệt lâu của ta đến trả nợ cho Thiên Nhất các chứ?"

"Không dám. Ở thành Quảng Lăng, tại hạ vừa khéo cũng có hai cửa hàng, mặc dù mới mở không lâu nhưng mà chắc hẳn có thể vừa mắt Hàn công tử." Địch Lệ Nhiệt Ba lạnh nhạt uống trà, nhìn Hàn Văn Long mỉm cười nói.

Hàn Văn Long hơi nhíu mày, dung mạo tuấn tú tà khí vô ý liền để lộ ra khí tức có sức quyến rũ tâm hồn, mặc dù Địch Lệ Nhiệt Ba không bị hắn ảnh hưởng, nhưng không ngại tán thưởng ở trong lòng. Rõ ràng lớn lên rất giống với Hàn Minh Nguyệt, nhưng mà khí chất vẫn khác nhau rất nhiều.

"Cái mà Sở công tử nói sẽ không phải là cửa hàng hương liệu có tên là Huân Nhã các mới mở nửa năm trước trên đường Huyền Vũ chứ?" Hàn Văn Long mang theo sự thăm dò thích thú hỏi rõ ràng.

Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu nói: "Đúng vậy. Huân Nhã các có lợi nhuận bao nhiêu chắc hẳn Hàn công tử biết, chỉ cần Hàn công tử có thể cung cấp tin tức khiến ta hài lòng. Hàng năm ta có thể chia hai phần lợi nhuận của Huân Nhã các cho Hàn công tử."

"Hàng năm?" Hàn Văn Long nhướn lông mày nói: "Như vậy bổn công tử có thể hiểu điều Sở công tử nói chính là hợp tác lâu dài? Huân Nhã các xác thực kiếm được rất nhiều tiền, nhưng mà dường như còn chưa tới mức độ có thể trở thành bạn hợp tác lâu dài với Thiên Nhất các."

Đương nhiên hắn biết Huân Nhã các, trên thực tế hương liệu hắn dùng trên người là từ Huân Nhã các. Hơn nữa từ sau khi dùng hương liệu của Huân Nhã các thì các hương liệu khác đều không vừa mắt hắn nữa.

Huân Nhã các chỉ mới khai trương nửa năm ở thành Quảng Lăng, nhưng danh tiếng đã ngầm áp đảo tất cả các cửa hiệu son phấn lâu đời, cửa hàng hương liệu ở thành Quảng Lăng.

Chỉ có điều bởi vì giá đắt hơn ba lần so với cửa hàng bình thường, cho nên không nhận được sự yêu thích của các gia đình bình thường. Nhưng mà Hàn Văn Long dám khẳng định, toàn bộ tiểu thư khuê các, phu nhân danh môn của thành Quảng Lăng ít nhất có hơn bảy phần chỉ dùng hương liệu của Huân Nhã các. Nếu như Huân Nhã các chịu giảm giá, tin tưởng độc bá hương liệu chuyện này ở trong tầm tay.

Địch Lệ Nhiệt Ba mỉm cười lắc đầu nói: "Hàn công tử có biết trên đời này tiền của người nào dễ kiếm nhất không?"

Hàn Văn Long nhíu mày, "Đương nhiên là phú thương."

Thu nhập khác thường hằng năm của Thanh Phong Minh Nguyệt lâu là những phú thương hầu giàu có cung cấp.

Địch Lệ Nhiệt Ba duỗi tay nắm quạt giấy, cười nói: "Không đúng, là nữ tử."

"Nữ tử?" Hàn Văn Long xì mũi coi thường.

Nữ tử không có nguồn thu nhập, hoàn toàn phụ thuộc nam nhân mà sống. Đã định trước là các nàng ở phương diện dùng tiền không cách nào tùy ý như nam tử. Hơn nữa cũng rất ít có nữ tử có thể phóng khoáng vung tiền như rác như nam nhân.

Địch Lệ Nhiệt Ba than nhẹ, thờ ơ ngắm nghía quạt giấy trong tay, vừa cười nói: "Trên đời này. . . Nữ tử nhiều hơn nam tử. Nhưng mà. . . Chưa hẳn tất cả nam nhân đều thích ăn uống chơi gái đánh bạc, nhưng đã định trước tất cả nữ tử đều thích tuổi trẻ xinh đẹp."

Cho dù kiếp trước các nàng là những nữ binh, dù cho trên chiến trường không thua nam nhân, chờ lúc trên phố lựa chọn ưu tiên nhất vĩnh viễn là cửa hàng trang phục và đồ trang điểm.

Trong lòng Hàn Văn Long khẽ động, hắn không giống huynh trưởng có thiên phú khác thường và cảm giác nhạy bén với buôn bán, cũng không có quá nhiều cố chấp với tiền. Nhưng mà không có nghĩa hắn là kẻ ngốc, đương nhiên những điều vừa nói hắn tự nhiên nghe chút ý tứ.

Cho Địch Lệ Nhiệt Ba một ánh mắt nói tiếp, Hàn Văn Long duỗi tay thêm trà cho mình và Địch Lệ Nhiệt Ba, hiển nhiên đã có hứng thú với đề tài này.

Địch Lệ Nhiệt Ba cũng không để ý, "Cách điều chế sản phẩm hương liệu của Huân Nhã các là bí mật tuyệt đối, không phải bất cứ cửa hàng son phấn nào có thể điều chế ra được. Nói thực ra, chất lượng son phấn và hương liệu bây giờ của Đại Sở khiến ta không thế nào thích nổi, tin tưởng Hàn công tử cũng không hài lòng đúng không?"

Hàn Văn Long nhíu mày, vốn không có cảm giác gì. Nhưng mà từ sau khi Huân Nhã các xuất hiện hắn mới cảm thấy những mùi hương liệu lúc trước dùng, một loại không nói, cũng không dễ ngửi như vậy.

Mặc dù hắn cũng lén có hương liệu cực phẩm do người tự chế ra nhưng mà tinh lực và thời gian tiêu hao phí tuyệt đối vượt xa giá trị của chính hương liệu. Thỉnh thoảng hắn cũng sẽ cầm đồ vật của Huân Nhã các tặng các mỹ nhân tri kỷ, mấy cô nương xinh đẹp kia rõ ràng cũng tỏ ra thích phấn son của Huân Nhã các hơn.

Hàn Văn Long không muốn thừa nhận bản thân mình e rằng gián tiếp lôi kéo không ít khách hàng cho Huân Nhã các.

Địch Lệ Nhiệt Ba hài lòng nhìn dáng vẻ suy tư cúi đầu của Hàn Văn Long, tiếp tục nói: "Mặc dù bây giờ Huân Nhã các chỉ có một cửa hàng ở thành Quảng Lăng, nhưng mà lấy ánh mắt của Hàn công tử thấy ta không thể mở các cửa hàng như vậy ở mỗi thành trấn trung tâm ở Đại Sở sao, hoặc là. . . Kể cả Tây Lăng, Bắc Nhung và Nam Cương, thậm chí là địa phương xa hơn. Dù sao. . . Nơi có nữ nhân không lo bán không được. Ngươi cứ nói đi?"

Hàn Văn Long cảm giác mình hơi bị tiểu thiếu niên trước mắt rõ ràng còn chưa tròn mười lăm tuổi hù dọa rồi, tin tưởng nếu đại ca yêu tiền như mạng ở chỗ này có lẽ sẽ có rất nhiều đề tài nói chuyện với hắn.

Mỗi thành trấn mở một cửa hàng Huân Nhã các. . . Dường như rất vĩ đại, Hàn Văn Long bắt đầu tưởng tượng nếu như ở mỗi thành trấn mình mở một Thanh Phong Minh Nguyệt lâu, như vậy. . .

"Ha ha, ta khuyên Hàn công tử tốt nhất không nên nghĩ như vậy. Bằng không thì. . . Chỉ sợ công tử Minh Nguyệt sẽ tức giận."

Nhìn Hàn Văn Long nâng cằm lên hai mắt sáng lên nhìn bên ngoài Thủy Các, Địch Lệ Nhiệt Ba liền đoán được hắn đang suy nghĩ gì rồi, vội vàng lên tiếng ngăn cản.

Thanh Phong Minh Nguyệt lâu sở dĩ có thể trở thành thiên hạ Đệ Nhất Lâu, cũng bởi vì nó độc nhất vô nhị. Nếu mở khắp nơi thì đã không tuyệt vời như vậy.

Nàng tin Hàn Minh Nguyệt mở thanh lâu ở chỗ khác, chỉ sợ không nổi tiếng như thế mà thôi. Hơn nữa, kỹ viện nghành này nói thực ra không yêu cầu nhiều kỹ thuật gì, có lẽ có thể trở thành nhân tài kiệt xuất trong đó, nhưng mà rất khó nói là độc bá hoàn toàn.

"Hương liệu son phấn là sản phẩm tiêu hao, mà Thanh Phong Minh Nguyệt lâu. . . È hèm, đó là trò tiêu khiển, hai cái hoàn toàn không giống nhau không phải sao? Nhưng mà. . . Tại hạ cảm thấy về điều này chúng ta hoàn toàn có thể hợp tác."

Hàn Văn Long cũng chỉ là đầu óc nhất thời không sáng suốt mà thôi, muốn hắn thực sự mở Thanh Phong Minh Nguyệt lâu khắp Đại Sở, chỉ sợ chính hắn chịu không được mà chạy trước. Nghe lời nói của Địch Lệ Nhiệt Ba cũng không tỏ ý gì nhướn lông mày rửa tai lắng nghe.

Địch Lệ Nhiệt Ba cười nói: "Ví dụ như. . . hương liệu son phấn các cô nương của Thanh Phong Minh Nguyệt lâu dùng hoàn toàn có thể mua ở Huân Nhã các, Hàn công tử cảm thấy thế nào? Xem như là thành tâm hợp tác lần đầu của chúng ta, tại hạ có thể đưa một hương liệu đặc chế cho Hàn công tử, hơn nữa cung cấp miễn phí không kỳ hạn. Như thế nào?"

Hàn Văn Long trầm tư một lát, nhướn mày cười nói: "Sở công tử có thành ý như thế, nếu bổn công tử không đồng ý chẳng phải là đẩy việc buôn bán ra ngoài cửa? Rất tốt, Sở công tử cần tình báo gì nói mau, bổn công tử cảm thấy sẽ khiến công tử cảm thấy giá trị nội dung vượt quá mức bình thường."

Địch Lệ Nhiệt Ba hài lòng gật đầu, "Rất tốt, như vậy không bằng Hàn công tử đi chuẩn bị trước, tại hạ cũng muốn chuẩn bị một chút. Mấy ngày nữa chúng ta lại tụ họp tùy ý ký khế ước?"

"Một lời đã định."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com