Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 4

xiaoyang520

Tất cả chương truyện xuất hiện ở những nơi khác ngoài Wattpad của @xiaoyang520 đều là REPOST KHÔNG CÓ SỰ CHO PHÉP.

___

Lạc Lâm Viễn hả hê cười đắc ý khi thấy người gặp họa, cậu muốn nhìn thấy Du Hàn sẽ phản ứng kỳ lạ như thế nào đây.

Nhưng ai ngờ đâu Du Hàn vẫn rất bình tĩnh, không nhìn ra được một xíu kinh hoảng nào trên mặt cậu ta: "Mời cậu xuất trình chứng minh thư."

Lạc Lâm Viễn bị đánh một cái đột ngột không kịp chống đỡ, cậu kinh ngạc trừng mắt, giống như không thể tin được, cùng là học sinh cấp ba nhưng Du Hàn lại muốn làm cậu mất mặt như vậy, chẳng lẽ cậu ấy không phải là học sinh cấp ba giống mình sao?

Người bên cạnh bị Lạc Lâm Viễn cho ăn bơ nãy giờ vẫn luôn nở nụ cười: "Em trai nhỏ, chưa thành niên thì không thể uống rượu nha."

Lạc Lâm Viễn lạnh lùng nhìn người kia, thật ra đối phương có vẻ ngoài cũng không quá khó coi, là một người đàn ông trung niên, mang mắt kính, trông giống như một nhân viên văn phòng nho nhã.

Nhân viên văn phòng bị Lạc Lâm Viễn làm mặt lạnh cũng không tức giận, ngược lại còn dùng ánh mắt nóng bỏng để nhìn Lạc Lâm Viễn, khẽ cúi người lại gần, bày ra động tác như đang ngửi gì đó: "À~ đây chính là mùi vị của người trẻ tuổi."

Nháy mắt da gà da vịt nổi khắp toàn thân. Vốn dĩ Lạc Lâm Viễn chỉ muốn đến tìm phiền phức cho Du Hàn thôi, mà nào ngờ đâu phiền phức lại đến tìm mình trước.

Nhưng đã đặt chân vào đây rồi thì sao có thể chạy đi được. Cậu cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh hết mức có thể, kết quả cái người nhân viên văn phòng kia giơ tay, trực tiếp cởi mũ của cậu xuống: "Trời tối rồi còn mang mũ làm cái gì."

Đôi mắt Lạc Lâm Viễn trợn tròn, mái tóc rối bời bị vành mũ hất tung lên rồi lại chậm rãi phủ trên vầng trán.

Đôi mắt là bộ phận đẹp nhất trên cơ thể cậu, bây giờ chúng hoàn toàn bị lộ ra ngoài, phản chiếu đủ loại màu sắc ánh sáng trong quán bar, xinh đẹp đến mức làm người ta phải kinh ngạc mà cảm thán. Trong mắt nhân viên văn phòng hiện lên chút ngạc nhiên, nhịn không được mà áp sát gần hơn.

Nhưng anh ta chỉ mới vừa động một cái, đã bị bàn tay của một người nào đó dùng lực đè trên bả vai, à hóa ra là của cậu batender vẫn luôn đứng ngoài cuộc nãy giờ, nhìn qua có vẻ như không dùng bao nhiêu sức, nhưng lại trực tiếp ấn người trở về chỗ ngồi.

Du Hàn nhìn cái người nhân viên văn phòng kia: "Cậu ấy còn chưa thành niên, tôi đề nghị anh nên tìm đối tượng khác đi."

Nhân viên văn phòng cảm nhận được lực đạo truyền đến từ bờ vai, biết Du Hàn không phải loại dễ chọc, rồi lại dời sự chú ý đến khuôn mặt của Du Hàn, anh ta lập tức sờ lên tay cậu: "Thật ra, tôi càng thấy hứng thú với cậu hơn."

Vừa dứt lời, bàn tay trên vai anh ta bỗng nhiên thả lỏng ra, nhưng không phải là do Du Hàn tự mình buông, mà là do Lạc Lâm Viễn đẩy ra.

Lạc Lâm Viễn chán ghét, giật lại cái mũ của mình và đội lên.

Nhân viên văn phòng nhìn một màn như thế này, như thể đột nhiên hiểu ra gì đó mà bật cười, cầm lấy ly rượu của mình uống một ngụm: "Hóa ra là như vậy, nếu sớm biết hai người các cậu là một đôi, thì tôi sẽ chẳng tới đây góp vui đâu."

Hai bàn tay Lạc Lâm Viễn nắm chặt, muốn cho đối phương một trận, đúng lúc này Du Hàn lại lên tiếng hỏi cậu: "Muốn uống cái gì?"

Lạc Lâm Viễn ngẩn ra, càng thêm tức giận, tên nhóc Du Hàn này  bị người ta chiếm tiện nghi như vậy mà không để bụng chút nào sao?! Đã thế còn có tâm tư hỏi cậu muốn uống cái gì, hơn nữa đây là cái quán bar kiểu gì thế, sao có nhiều người quấy rối tình dục quá vậy?!

Vì sao Du Hàn còn muốn làm việc ở chỗ này? Bộ lúc cầm tiền không thấy bẩn tay hả?

Lạc Lâm Viễn hỏi ngược lại: "Tiền lương một tháng ở đây của cậu là bao nhiêu?"

Du Hàn lau ly rượu, thấy cậu không có ý gì là muốn uống, cậu ta lập tức xoay người đến gần quầy rượu, tiếp tục công việc pha chế, căn bản là không có phản ứng với câu hỏi của cậu.

Nhân viên văn phòng cũng rất thức thời, uống rượu xong thì rời quầy bar, để lại một mình Lạc Lâm Viễn ở đó.

Thật ra không khí của quán bar này không tính là quá ồn ào, mọi người đều rất yên tĩnh vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm, ừm, còn vừa tán tỉnh nữa, so với cái chỗ của bọn Phương Tiêu kia còn thanh tịnh hơn nhiều.

Lúc này có một người giống như là quản lý hay giám đốc đi tới: "Tiểu Du."

Du Hàn đặt ly rượu xuống: "Sao vậy ạ?"

Quản lý nói: "Tối nay trong ban nhạc có người không tới được, cậu đi lên thay họ đi."

Du Hàn gật gật đầu, cắn bao tay kéo nó xuống, động tác nhanh nhẹn, có mang theo chút hơi thở đẹp trai.

Nhưng Lạc Lâm Viễn nhìn rất không quen, cậu thấy rất không vệ sinh, cái bao tay này chạm qua không biết bao nhiêu là thứ rồi, đặc biệt là còn chạm qua bả vai của tên nhân viên văn phòng kia nữa. Cậu ta không biết chạm vào miệng như thế là gián tiếp hôn môi sao?

Du Hàn đi đến phía trước, lấy ra một cái ly sạch, rót đầy sữa tươi rồi đưa đến cho cậu: "Uống xong thì về đi."

Lạc Lâm Viễn nhìn chằm chằm cái ly sữa kia, thiếu chút nữa là bị chọc cho vừa tức vừa cười mỉa, đây là sỉ nhục ai vậy?

Du Hàn bước nhanh như chạy đến dưới sân khấu, một tay chống nhảy lên sân khấu. Đồng phục của bartender là một cái áo sơ mi màu đen, vạt áo đóng thùng trong quần tây, bị bả vai rộng lớn của cậu kéo căng ra, thậm chí còn có thể mơ hồ nhìn thấy một chút đường cơ bắp trên lưng.

Cậu ta ngồi trước một cây đàn điện, mười ngón tay đan vào nhau, nới lỏng xương khớp, xong xuôi rồi mới nhẹ nhàng đặt những ngón tay lưu lạc trên phím đàn.

Khúc nhạc dạo đầu là tiếng đàn, ngay khi âm thanh phát ra, Lạc Lâm Viễn giống như có chút sáng tỏ, vì lí do gì mà cả trường học đều gọi cậu ta là vương tử khó khăn.

Một khoảnh khắc kia giống như mọi ánh hào quang đều thuộc về Du Hàn, hoặc ít nhất là Lạc Lâm Viễn không có cách nào rời mắt khỏi người đối phương.

Bóng dáng kia ôn nhu trầm ổn, đầu ngón tay nhẹ nhàng tấu nên những âm thanh dễ nghe vô cùng.

Nhạc êm tai, mặt cũng đẹp, hàng lông mi dài kia thậm chí còn có thể kéo thành một cái bóng trên gò mà.

Lạc Lâm Viễn nhìn nửa ngày, vừa nhìn vừa nghĩ, lúc Nhậm Dữ và Du Hàn hôn môi, trên mặt có thấy ngứa không, có bị lông mi quẹt trúng hay không?

Trong vô thức cậu nâng ly sữa lên uống, sữa còn ấm, thật sự rất thơm cũng rất ngọt, so với rượu còn ngon hơn nữa, khiến cho cậu bất tri bất giác mà uống nhiều thêm một chút. Mãi cho đến khi uống được nửa ly rồi, Lạc Lâm Viễn mới hồi phục tinh thần, chính mình thế nhưng lại dùng cái ly công cộng này uống sữa.

Da đầu Lạc Lâm Viễn một trận tê dại, hung hăng lấy khăn giấy lau sạch miệng, lập tức đứng dậy đi ra ngoài, cậu muốn mua chai nước khoáng để súc miệng.

Ra khỏi quán bar, gió đêm thổi đến làm cho đầu óc choáng váng của cậu tỉnh táo hơn không ít, nhớ đến mục đích mình đi tới quán bar này. Vốn dĩ cậu chỉ muốn đến tìm Du Hàn, người thì tìm được rồi, nhưng Du Hàn không có chút hoảng loạn nào cả.

Cậu ta thấy mình, nhìn mình giống như một người bạn học xa lạ...

Cái suy nghĩ này vừa hiện lên, Lạc Lâm Viễn liền ngẩn người, cậu nhận ra Du Hàn với mình quả thật chỉ là bạn học xa lạ mà thôi...

Chỉ có mỗi cậu là đơn phương chú ý tới người kia.

Mặc dù cậu đã nhìn thấy dáng vẻ khó nói nhất của Du Hàn, cậu ta cùng người khác hôn môi.

Cũng biết được bí mật mà Du Hàn không muốn để cho bất kì ai biết, là cậu ta làm việc ở quán bar.

Nhưng trên thực tế, Du Hàn với cậu, vốn dĩ không có thân thiết...

Lạc tiểu công chúa cuối cùng cũng ý thức được vấn đề này, chính là giữa cậu và Du Hàn không có bất cứ quan hệ gì.

Bây giờ mình bỗng nhiên đến đây tìm phiền phức cho người ta thì có ích lợi gì? Du Hàn căn bản là không coi mình ra gì cả.

Như vậy cũng không được, sao có thể không coi cậu ra gì chứ?

Lạc Lâm Viễn sau khi súc miệng xong, một lần nữa quay trở lại quán bar, ngồi xuống là ngồi luôn đến 12 giờ rưỡi, thẳng đến khi Du Hàn thay ca kết thúc công việc.

Cậu đứng dậy gọi người lại: "Cậu muốn đi đâu?"

Du Hàn không để ý tới cậu, Lạc Lâm Viễn khẽ cắn môi: "Nhậm Dữ biết cậu làm ở chỗ này không?"

Câu này thành công làm cho Du Hàn dừng bước, cậu ta từ từ quay đầu lại, làm ra tư thế chờ người đuổi kịp.

Lạc Lâm Viễn nhảy từ trên ghế cao xuống, đi theo cậu ta ra sau quán bar. Đằng sau quán bar là một cái hẻm nhỏ, có vết tích của đống rác, có mấy con chuột hay chạy qua, thậm chí còn có thể ngửi được mùi nước tiểu nữa.

Lạc Lâm Viễn nhăn mũi, cổ áo của cậu bị đối phương túm lấy nhấc lên. Toàn bộ cái lưng cùng với cái ót đều đập lên vách tường cứng ngắc, Lạc Lâm Viễn thảm thương kêu rên một tiếng: "Á!"

Du Hàn bị tiếng la của cậu làm cho sửng sốt, nới lỏng sức lực: "Đau như vậy sao?!"

Nước mắt Lạc Lâm Viễn muốn tuôn trào đến nơi: "Bẩn! Bẩn chết đi được!"

Tất cả chương truyện xuất hiện ở những nơi khác ngoài Wattpad của @xiaoyang520 đều là REPOST KHÔNG CÓ SỰ CHO PHÉP.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com