Chương 53
xiaoyang520
Tất cả chương truyện xuất hiện ở những nơi khác ngoài Wattpad @xiaoyang520 đều là REPOST KHÔNG CÓ SỰ CHO PHÉP.
.
Phương Tiêu muốn kéo Lạc Lâm Viễn về phòng học, trên đường đi cậu ta hai ba miếng đã xử sạch que kem, rồi tiện tay ném que gỗ vào thùng rác như cách ném bóng vào rổ cái bụp, xong xuôi còn huýt sáo tự khen chính mình.
Lạc Lâm Viễn đi được nửa đường hồn thất lạc mới về: "Mày làm gì đấy, không phải đang chơi bóng ngoài sân à, mày đi ra ngoài luôn rồi đó."
Phương Tiêu nhìn vẻ mặt ủ rũ của Lạc Lâm Viễn, thấy bộ dạng mất hứng của cậu là lại không nhịn được mà vỗ vai đối phương: "Ây da, chơi bóng thì tan học chơi cũng được, tao đưa mày về."
Lạc Lâm Viễn không chịu: "Đưa về cái gì chứ, mày mau quay lại sân bóng đi, tao không sao hết."
Phương Tiêu: "Lỡ rồi mà, cứ đi luôn thôi."
Cậu ta dang tay đổi hướng, nắm cổ tay Lạc Lâm Viễn kéo người kia về phòng học. Lạc Lâm Viễn nhìn tay Phương Tiêu, cuối cùng vẫn là không hất ra.
Lạc Lâm Viễn có thói ưa sạch sẽ, cũng không hẳn không phải là không biết tốt xấu, cậu biết Phương Tiêu quan tâm cậu, chăm sóc cậu như vậy, bình thường thì có thể từ chối nhưng bây giờ thì không.
Hơn nữa lúc này trong lòng Lạc Lâm Viễn lạnh lắm, thật sự rất lạnh, cậu không nhịn được mà hỏi Phương Tiêu: "Mày có thấy ánh mắt Du Hàn nhìn tao không?"
Phương Tiêu: "Thấy chứ."
Lạc Lâm Viễn: "..."
Phương Tiêu: "Không ngờ Du Hàn là loại người như vậy, không phải là chỉ chen ngang lúc cậu ấy nói chuyện với hoa khôi thôi sao, cần gì phải dùng ánh mắt đáng ghét nhìn mày kiểu đó chứ?"
Phương Tiêu càng nói Lạc Lâm Viễn càng ủ dột, vốn dĩ cậu đang không cảm thấy Du Hàn chán ghét mình vì điều này, nhưng nghe Phương Tiêu nói thế, cậu cũng dần mất hết hi vọng.
Nghĩ đến sau này Du Hàn có người con gái mình thích, cậu ấy sẽ làm mặt lạnh, sẽ tức giận nếu người khác quấy rầy lúc cậu ấy và cô gái kia bên nhau, trong lòng Lạc Lâm Viễn buồn đến cùng cực, hít thở không thông.
Phương Tiêu nói xong mới chợt nhận ra mình nói xấu sau lưng người ta như thế thì không tốt lắm, cậu ta quay lại nhìn Lạc Lâm Viễn, cảm thấy nên an ủi cậu vài câu. Như là quan hệ giữa Du Hàn và Lạc Lâm Viễn khá tốt mà, dạo này Du Hàn còn dạy kèm cho Lạc Lâm Viễn nữa.
Nếu giữa hai người có vướng mắc gì thì không hay lắm.
Kết quả vừa quay đầu liền thấy Lạc Lâm Viễn ôm ngực, sắc mặt trắng bệch, bộ dạng khó chịu chật vật làm cậu ta hết hồn.
Phương Tiêu: "Tiểu Viễn mày đừng làm tao sợ, mày bị sao vậy?!"
Lạc Lâm Viễn lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Không sao."
Phương Tiêu: "Không sao cái rắm! Mau theo ông đây lên phòng y tế! Có phải mày bị say nắng không? Tao đã dặn mày bao lần rồi là không được dang nắng mà!"
Phương Tiêu lập tức hóa thân thành mụ già lải nhải, thiếu điều muốn cõng Lạc Lâm Viễn chạy đến phòng y tế. Lạc Lâm Viễn đấu không nổi cậu ta, chỉ có thể nghỉ tiết thể dục để lên phòng y tế.
Nhân viên y tế hỏi cậu khó chịu ở đâu, thật ra nơi khó chịu nhất là trong lòng cậu, không phải do sinh lý mà là do tâm lý.
Cậu cực kỳ, cực kỳ khó chịu.
Hóa ra thích một người sẽ dễ dàng cảm thấy đau khổ như vậy, thậm chí không cần đối phương làm cái gì cả, chỉ cần một ánh mắt thôi cũng đủ đánh mình tơi bời.
Lạc Lâm Viễn lần nữa nhận ra rằng tình yêu này bất khả kháng đến nhường nào, nếu như đổi lại giới tính vẫn chưa chắc sẽ bên nhau được. Cổ tích ngày xưa cũng chỉ viết về cô bé lọ lem kết hôn với hoàng tử, còn thiên kim nhà giàu và anh chàng nhà nghèo thì màu chó lỗi thời lắm rồi.
Cuối cùng bác sĩ pha cho cậu một cốc nước đường, ban đầu còn hỏi cậu có muốn uống Hoắc Hương Chính Khí* không, Lạc Lâm Viễn kiên quyết từ chối.
(*:藿香正气水 – bài thuốc Đông Y chủ yếu dùng để trị ngoại cảm phong hàn, nội thương thấp trệ hay trúng thử gây nên đau đầu, chóng mặt, cảm giác nặng đầu, tức ngực, thượng vị đau trướng, nôn mửa, tiêu chảy, tỳ vị hàn.)
Tình yêu của cậu đủ cay đắng rồi, không cần thêm miệng đắng nữa đâu.
Lạc Lâm Viễn cầm cốc nước đường, cậu thật sự không chịu nổi Phương Tiêu cứ kè kè ở bên hầu hạ cậu như đang ở cử, còn muốn dùng áo khoác đồng phục trùm kín người cậu để không trúng gió.
Phương Tiêu nghiêm túc nói: "Mẹ tao bảo sau khi say nắng thì không được để trúng gió, nếu không sẽ bị cảm."
Lạc Lâm Viễn: "Tao thật không sao, tha cho tao đi."
Phương Tiêu: "Nhìn gương mặt tái nhợt của mày đi, vốn dĩ đã chẳng khỏe mạnh gì rồi."
Lạc Lâm Viễn: "Thật sự tao không có bị say nắng, tao chỉ thấy khó chịu."
Phương Tiêu: "Không phải vì mày dang nắng nên mới khó chịu sao, mẹ tôi ơi, mày xem cách mày nói kìa, có logic miếng nào không. Hay là mày về nhà nghỉ ngơi đi, tao tìm giáo viên chủ nhiệm xin giúp mày."
Đầu Lạc Lâm Viễn ong ong hết cả lên, cậu đang suy nghĩ phải làm thế nào mới khóa cái miệng Phương Tiêu lại được đây, trong lòng muộn phiền muốn chết khiến đầu óc cũng nóng lên theo, cứ thế mà thốt lên: "Không phải vì dang nắng mà vì chuyện tình cảm."
Phương Tiêu: "Hả?"
Phương Tiêu ngẫm nghĩ mọi chuyện vừa rồi, bỗng nhiên ngộ ra: "Mày thấy Hạ Phù với lớp trưởng đi cùng nhau?"
Lạc Lâm Viễn: "Không liên quan đến cô ấy."
Phương Tiêu cẩn thận quan sát cậu, cho rằng cậu chỉ mạnh miệng thôi, nên đành an ủi: "Không sao, không sao, cũ không đi mới sẽ không tới, tối nay cùng tao ra ngoài tìm bạn gái không?"
Lạc Lâm Viễn: "Phương Tiêu."
Phương Tiêu sửng sốt, Lạc Lâm Viễn chưa từng gọi tên cậu ta với giọng điệu nghiêm túc như vậy, cậu ta ngừng bước, có chút căng thẳng nhìn Lạc Lâm Viễn.
Lạc Lâm Viễn và cậu ta mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau, cậu nghiêm túc gằn từng chữ: "Tao thích một người con trai."
Phương Tiêu: "..."
Phương Tiêu: "!!!"
Lạc Lâm Viễn thấy Phương Tiêu đưa tay ôm ngực, cái dáng làm bộ làm tịch đó càng khiến cậu đau đầu hơn: "Người đó đương nhiên không phải mày, là Du Hàn."
Lúc này một chuỗi ba chấm, mỗi chuỗi dấu chấm than cũng không đủ để hình dung được hết tâm tình của Phương Tiêu, cứ như Ngũ Lôi Oanh Đỉnh* từ trên trời liên tục giáng xuống một lần luân chuyển biển xanh thành nương dâu**, Phương Tiêu run rẩy định thần lại: "Mày, mày, mày vừa mới nói..."
(*:Chỉ năm loại sét: Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ mà trời cao giáng xuống để trừng trị những kẻ ác.)
(**: 沧海桑田 – thương hải tang điền. Chúng ta hay nghe đến cụm "bể dâu", "trải qua một cuộc bể dâu", ý để nói đến sự thay đổi lớn lao trong cuộc đời. Theo mình tìm hiểu thì từ "bể dâu" người ta còn hay dùng để diễn tả cuộc sống bất hạnh của ai đó.)
Lạc Lâm Viễn bình tĩnh nói: "Tao thích Du Hàn."
Phương Tiêu gào lên, một tiếng này dọa sợ chú chim trên cành bay đi mất, cậu ta cuống cuồng cả lên: "Không thể nào! Không phải mày từng hẹn hò với Hạ Phù sao, sao bây giờ lại. Tính hướng của mày rõ ràng là Schrodinger* mà, nhoáng cái nói đổi là đổi ư?"
(*: Liên quan đến thí nghiệm con mèo của Schrodinger. Con mèo ở trong hộp sẽ không biết còn sống, hay mình đã chết hoặc là đang trong trạng thái sống dở chết dở trước khi được mở ra quan sát. Có thể hiểu như là một người con trai sẽ không bao giờ biết rằng mình là người đồng tính cho đến khi họ gặp được người con trai mình yêu.)
Lạc Lâm Viễn: "Tao đã nói với Hạ Phù rồi, nhưng tao không thích cô ấy... không có cách nào thích cô ấy được."
Phương Tiêu: "Người anh em à, có phải mày hiểu lầm cái gì không, Du Hàn rất đẹp trai... À không! Dù cậu ấy có đẹp thì cậu ấy vẫn là con trai mà, bởi vì cậu ấy đối tốt với mày nên mày mới sinh ra ảo giác hả? À không phải, nếu thế thì mày nên thích ông đây mới đúng."
Lạc Lâm Viễn nhìn bộ dạng Phương Tiêu đang trong quá trình xử lý một lượng tin tức quá lớn mà dẫn đến quá tải, bỗng nhiên cảm thấy tâm tình ủ dột lúc nãy bị chọc cười mà thả lỏng hơn.
Cậu nhẹ nhõm nói sau khi thú nhận: "Mày là bạn tốt nhất của tao, tao không muốn giấu diếm mày."
Phương Tiêu nghe được mấy chữ bạn tốt nhất, lập tức ngậm miệng, sắc mặt vừa rối rắm vừa phức tạp, hết lần này tới lần khác lén lút liếc nhìn Lạc Lâm Viễn, ngẫm nghĩ lại chuyện vừa mới xảy ra đây.
Cho nên không phải Lạc Lâm Viễn đầu óc hỏng hóc mới chen ngang bầu không khí giữa Du Hàn và hoa khôi, mà là cậu đi bắt gian?
Cái tên Du Hàn lăng nhăng* này, dám cắm sừng* anh em của cậu ta à?
(*: 大猪蹄子 - Móng heo bự: thường được dùng để công kích những người đàn ông hay thay lòng, nói lời không giữ lấy lời.)
Phương Tiêu còn chưa kịp diễn vai nhân vật lòng đầy căm phẫn thì người anh em mà cậu ta nghĩ là bị cắm sừng đã lên tiếng: "Du Hàn không thích con trai, là tao đơn phương cậu ấy."
Phương Tiêu: "..."
Lạc Lâm Viễn uống xong cốc nước đường sau đó nhét vỏ nhựa rỗng vào tay Phương Tiêu, chỉ chỉ thùng rác cách đó không xa: "Ném đi."
Phương Tiêu máy móc nhận lấy, thẳng tay ném vào thùng rác. Lạc Lâm Viễn ngồi bên cạnh phối hợp vỗ tay: "Tâm trạng hòa hoãn hơn chút nào chưa?"
Phương Tiêu lập tức chua xót trong lòng: "Hòa cái gì hoãn chứ, trọng điểm lúc này là tâm trạng của tao à!"
Lạc Lâm Viễn nhẹ nhàng ồ một tiếng, suy nghĩ chốc lát: "Vậy trọng điểm bây giờ là tính hướng của tao sao?"
Phương Tiêu hung hăng vỗ cái bộp vào lưng Lạc Lâm Viễn, vỗ đến khi mặt mày người ta xanh mét mới nói: "Trọng điểm là mày thích một đứa trai thẳng."
Lạc Lâm Viễn im lặng.
Phương Tiêu nhìn ánh mắt cậu: "Mày nhìn tao như vậy là có ý gì?"
Lạc Lâm Viễn: "Sao tao cứ cảm thấy mày còn gay hơn tao nữa."
Phương Tiêu: "..." Tao không phải, tao không có mày đứng có ăn nói lung tung.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com