Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 6

xiaoyang520

___

Du Hàn không mở cửa nhìn vào trong, bên cạnh cửa có đặt một cái gương, chỉ cần liếc mắt là có thể thấy được làn da của người nào đó: "Cậu mặc quần áo lại đi, để tôi vào trong xem thử."

Lạc Lâm Viễn ngoan ngoãn ừm một tiếng, cả người cậu bị nước lạnh xối đến phát run, mới chốc lát thôi mà môi tái nhợt hết cả rồi.

Du Hàn cầm lấy cái khăn tắm dày của mình, sau khi chờ Lạc Lâm Viễn ra ngoài thì đưa cho cậu: "Lau người trước đi."

Lạc Lâm Viễn có chút lúng túng nhìn chằm chắm cái khăn tắm kia: "Cái này cậu dùng qua rồi."

Du Hàn suýt chút nữa là bị chọc cho cười, nhưng ngay sau đó sự chú ý của cậu lại va phải đôi môi tái nhợt của Lạc Lâm Viễn: "Lạnh như vậy sao?"

Lạc Lâm Viễn ỉu xìu liếc cậu ta một cái, sức khỏe của cậu rất kém, không thể chịu lạnh được. Mọi người trong nhà xem cậu như thú cưng mà nuông chiều nuôi lớn, mùa hè sẽ chú ý không để cậu chịu lạnh, không để cậu hứng gió.

Nước lạnh dội thẳng xuống người, còn chưa kịp lau khô, mái tóc ướt đẫm lại bị gió thổi qua, đúng vậy, bây giờ khí sắc trông rất tệ.

Du Hàn cẩn thận quan sát cậu, mặc kệ cậu có đồng ý hay không, trực tiếp mở rộng khăn lông quấn quanh người giống như một cái áo choàng: "Cứ khoác trước đã, ngay cả áo của tôi cậu cũng mặc rồi, mà còn để ý khăn tắm tôi dùng qua vậy hả?"

Lạc Lâm Viễn ngây ngốc để Du Hàn bọc khăn lên người mình, đã vậy còn nghe được câu nói kia của đối phương, vừa rồi còn đang lạnh run, bây giờ lại thấy có chút nóng, máu nóng xông thẳng lên tới não.

Thật ra Du Hàn nói cũng không sai, đến quần áo cũng đã mặc rồi, còn làm ra vẻ ghét bỏ khăn tắm cái gì nữa, nhưng mà đây là khăn tắm đấy! Có quỷ mới biết bình thường Du Hàn dùng khăn tắm để quấn cái gì...

Nghĩ đến đây, Lạc Lâm Viễn lập tức kéo khăn tắm từ trên người xuống, muốn ném nó ra chỗ khác như thể cái khăn này chứa cả đống vi khuẩn vậy, nhưng nghĩ đi nghĩa lại vẫn là chịu đựng một chút.

Dù sao cậu cũng đang ở nhà của người khác, mà Du Hàn xem như cũng rất tốt bụng, cậu không thể làm như thế được.

Cậu đặt khăn tắm gọn gàng ở trên ghế số pha, dùng sức xoa xoa cánh tay lạnh như băng của mình.

Một lát sau, Du Hàn từ trong phòng tắm ra ngoài: "Nước nóng có rồi đó, cậu vào tắm đi."

Lạc Lâm Viễn nhìn cũng không thèm nhìn đối phương, vội vàng chạy vào trong. Độ ấm của nước rất cao, xối lên người thật sự rất thoải mái. Tuy rằng điều kiện của cái phòng tắm này chẳng ra gì, nhưng chỉ cần có nước nóng thì dù điều kiện có như thế nào đi nữa, cũng sẽ làm cho người ta thả lỏng tinh thần.

Vất vả lắm mới tắm rửa xong xuôi, lúc này Lạc Lâm Viễn mới nhận ra là cậu không có khăn lau, không cần nghĩ cũng biết chắc nhà Du Hàn không có khăn tắm mới, mà cậu thật sự không muốn dùng cái của Du Hàn chút nào.

Lạc Lâm Viễn nhất thời cảm thấy thật hối hận, rốt cuộc chính mình vì cái gì mà vẫn luôn tùy ý hành động như vậy chứ? Sao cứ phải một hai đòi tới nhà Du Hàn tắm rửa? Ở nhà mình không phải tốt hơn hả, sau khi tắm xong, bác Ngô sẽ bảo người giúp việc mang cho cậu một ly sữa vừa ngọt vừa ấm, uống để bồi bổ cơ thể.

Còn đang tính sẽ chờ nó khô tự nhiên, nhưng thật sự quá lạnh, không thể rầy rà mãi được. Cậu bắt đầu dùng khăn giấy lau nước trên người mình, giấy nào dùng rồi lập tức ném thẳng vào bồn cầu.

Sau khi mặc quần áo rồi Lạc Lâm Viễn mới nhấn nút xả nước.

Lạc Lâm Viễn: "..."

Du Hàn đang chuẩn bị nguyên liệu nấu canh, còn phải làm bài tập rồi đi tắm nữa, thời gian ngủ chỉ được có ba tiếng, 5 giờ đã phải dậy, trước khi đi học phải đến bệnh viện chăm sóc bà ngoại một lát.

Vốn dĩ mọi thứ đều được sắp xếp rất tốt, cho đến khi cậu mang theo một mớ rắc rối về nhà.

Lạc Lâm Viễn ở trong đó gần nửa tiếng rồi... Là con trai có cần tắm lâu như vậy không?

Mới vừa nghĩ như thế, cửa phòng tắm đã mở ra một chút, khuôn mặt Lạc Lâm Viễng ửng hồng, ánh mắt né tránh, dường như cậu ta muốn nói gì đó nhưng vì thẹn mà nghẹn lại, không nói nên lời.

Du Hàn lại lần nữa thở dài, cậu không đếm được tối nay mình đã thở dài bao nhiêu lần rồi.

Rửa tay, ở trên tạp dề lau qua mấy cái, hỏi: "Làm sao vậy?"

Lạc Lâm Viễn cắn răng, nói nhỏ: "Bồn cầu tắc rồi."

Biểu tình thì cứng như anh hùng lâm trận, nhưng giọng nói lại nhỏ như muỗi kêu, Du Hàn không nghe rõ: "Cái gì cơ?"

Lạc Lâm Viễn đỏ mặt: "Bồn cầu tắc rồi! Tôi không có đi vệ sinh, tôi chỉ ném mấy tờ khăn giấy vào thôi mà nó đã tắc rồi."

Du Hàn đi vào, Lạc Lâm Viễn nghiêng người tránh sang một bên.

Đây là lần đầu tiên Lạc Lâm Viễn gặp phải tình huống đáng xấu hổ như vậy, đến nhà một người không quen không biết tắm rửa thì thôi đi, đã thế còn làm nghẹt nhà vệ sinh của người ta nữa.

Du Hàn hai mắt nhìn bồn cầu: "Cậu ném bao nhiêu giấy vào trong đó?"

Lạc Lâm Viễn lí nhí như người phạm lỗi nói: "Khoảng năm sáu tờ."

Du Hàn: "Dùng để làm gì?"

Lạc Lâm Viễn: "Lau nước trên người sau khi tắm xong."

Du Hàn hoàn toàn cực kỳ bất đắc dĩ, cực kỳ không biết phải làm sao, cậu xoa huyệt thái dương: "Được rồi, cậu ra ngoài đi."

Lạc Lâm Viễn thấy cậu ta như vậy, trong lòng cũng không cao hứng: "Không phải do cậu ép tôi tới sao?"

Du Hàn: "Tôi ép cậu tới?"

Lạc Lâm Viễn cây ngay không sợ chết đứng: "Vốn dĩ tôi đã muốn đi rồi, nhưng cậu cứ kéo tôi lại hỏi chuyện của Nhậm Dữ, không cho tôi đi mà."

Du Hàn cứng họng nửa ngày trời mới nhớ mục đích mình đưa đối phương về nhà là gì, cái tên Lạc tiểu công chúa này xoay cậu như xoay chong chóng, làm cậu quên luôn chuyện chính.

Du Hàn đóng cửa phòng tắm lại: "Rốt cuộc là vì sao cậu lại nhắc đến Nhậm Dữ?"

Lúc này Lạc Lâm Viễn không còn do dự nữa: "Tôi thấy cậu và cậu ấy hôn nhau ở trên sân thượng."

Sắc mặt Du Hàn khẽ thay đổi, ánh mắt cũng nghiêm nghị hẳn: "Cậu kể với người khác rồi?"

Lạc Lâm Viễn bị một cái nồi lớn đột ngột ụp lên đầu, thiếu chút nữa là bị bức đến thở không nổi: "Tôi không có! Chuyện này có gì hay ho đâu mà nói, với cả cũng không phải chuyện gì to tát."

Đây là lần đầu tiên Du Hàn nghiêm túc đánh giá Lạc Lâm Viễn, cứ như là cậu đang tự hỏi lời của cậu ta có chân thật hay không.

Lạc Lâm Viễn cũng bắt đầu cáu giận: "Cậu tin hay không thì tùy. Tôi nói chưa kể là chưa kể."

Cậu phất tay muốn rời đi, kết quả vì không quen thuộc với nơi này, vừa quay người chân đã đá trúng cái lu gạo gần đó. Cái lu gạo kia là bà ngoại của Du Hàn mang từ quê lên, vừa dày vừa cứng, một cái đá vấp này trực tiếp khiến cậu đau đến gập lưng.

Du Hàn thấy Lạc Lâm Viễn hết lần này đến lần khác gặp chuyện, cảm thấy có chút bất đắc dĩ thật sự không có cách nào mặc kệ được. Cậu đi tới duỗi tay đỡ lấy eo người kia, muốn giúp đối phương đứng vững. Nhưng tay chỉ mới vừa vươn ra, Lạc Lâm Viễn đã đột ngột đứng thẳng lên, suýt chút nữa làm cái ót đụng trúng mũi của Du Hàn.

Lạc Lâm Viễn quay đầu tố cáo kẻ xấu: "Cậu làm gì đó!?"

Du Hàn: "Không phải cậu đang bị đau sao, để tôi đỡ cậu ra ngoài."

Lạc Lâm Viễn: "Cậu đỡ thì đỡ, mắc gì phải chạm vào eo tôi?"

Du Hàn nghe được lời này, bắt đầu cảm thấy thật thú vị. Cậu bị chọc cho tức cười, chẳng lẽ tên nhóc thẳng nam này cho rằng ai cong đều nhìn trúng cậu ta hả?

Du Hàn khoanh tay, cũng không tính đỡ nữa: "Tôi nghĩ hình như cậu hiểu lầm một chuyện."

Lạc Lâm Viễn vẫn đang chịu đựng cái chân đau: "Chuyện gì?"

Du Hàn: "Cho dù tôi có thích con trai thật, tôi cũng sẽ không thích cậu."

Lạc Lâm Viễn trừng mắt, miệng há ra nhưng lại không biết phản bác như thế nào. Cậu ngây ngốc, đầu óc loạn cả lên, cuối cùng chỉ thốt ra được một câu: "Ai cần cậu thích, nực cười!"

Du Hàn lần nữa đưa tay: "Giờ để tôi đỡ cậu ra ngoài được chưa, tiểu công chúa?"

Lạc Lâm Viễn tự mình co một chân nhảy ra khỏi phòng bếp: "Không được gọi tôi như thế!"

Cậu lò cò nhảy từng bước đến ghế sô pha, sau đó ngồi xuống xem xét ngón chân của mình. Cậu đá trúng ngón chân cái, móng chân đã đỏ lên rồi, còn sưng tấy nữa.

Du Hàn đi ra đưa thuốc bôi cho Lạc Lâm Viễn: "Tự mình thoa thuốc."

Lạc Lâm Viễn nhìn cũng không thèm nhìn: "Tôi không thoa!"

Du Hàn: "Cậu còn muốn tôi giúp cậu?"

Lạc Lâm Viễn: "Tôi bị thương ở nhà cậu đó."

Du Hàn chỉ cảm thấy gân trên trán mình đang giật giật, thiếu chút nữa đã túm Lạc Lâm Viễn ném ra khỏi nhà. Nhưng mà đêm nay cậu thật sự đã lãng phí quá nhiều thời gian, Lạc Lâm Viễn còn biết được chuyện kia nữa.

Cậu kéo một cái ghế nhỏ từ dưới bàn trà ra, ngồi xuống trước mặt Lạc Lâm Viễn, nắm lấy cái chân bị thương của đối phương đặt lên đầu gối của mình, đổ rượu thuốc vào trong tay rồi xoa cho nóng lên.

Cậu nhìn bàn chân của Lạc Lâm Viễn, nói như thế nào nhỉ... Khá là xinh xắn, chẳng giống như chân của con trai gì cả, vừa nhìn qua đã biết không đi đứng bao nhiêu. Mu bàn chân trắng nõn, đầu ngón chân thon dài, chỉ cần nhìn một cái cũng biết là người rất được cưng chiều.

Du Hàn lúng túng dời tầm mắt, giơ tay ấn trên bàn chân của đối phương.

Lạc Lâm Viễn: "A! Cậu nhẹ thôi." Giọng điệu của cậu mang theo sự trách cứ, nhưng lại có chút gì đó mềm như bông, nghe hệt như đang làm nũng.

Lần này không cần Du Hàn suy nghĩ lung tung, tự bản thân Lạc Lâm Viễn cũng muốn bóp chết thanh âm mờ ám của chính mình kia.

Mình phát ra tiếng kêu gì vậy chứ!

Tất cả chương truyện xuất hiện ở những nơi khác ngoài Wattpad của @xiaoyang520 đều là REPOST KHÔNG CÓ SỰ CHO PHÉP.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com