CHƯƠNG 7
xiaoyang520
Tất cả chương truyện xuất hiện ở những nơi khác ngoài Wattpad của @xiaoyang520 đều là REPOST KHÔNG CÓ SỰ CHO PHÉP.
___
Lạc Lâm Viễn mặt đỏ tai hồng, Du Hàn cũng bị đối phương làm cho cảm thấy kỳ quái, cậu đành phải nói: "Cố nhịn một chút."
Lạc Lâm Viễn nghẹn lại, chịu đựng cơn đau để Du Hàn xoa thuốc cho mình. Nhưng nào ngờ đâu, sau khi Lạc Lâm Viễn che miệng, âm thanh hừ hừ phát ra càng thêm ái muội.
Âm thanh này có chút giống như bị một người nào đó bịt miệng, rồi lại chịu không được mà hừ hừ mấy tiếng, đứt quãng, không dứt.
Du Hàn nới lỏng bàn tay: "Cậu có thể đừng thở gấp như thế nữa được không?"
Lạc Lâm Viễn bị chọc giận, cậu đột ngột rút lại cái chân đang đặt trên đầu gối đối phương xuống: "Ai thở gấp chứ! Là do tay nghề của cậu quá kém, không biết xoa. Tôi muốn về nhà!"
Du Hàn thấy cậu ta cáu kỉnh như vậy cũng không ngăn cản nữa, còn có rất nhiều việc cần phải làm. Cậu đứng dậy đi rửa tay, dứt khoát ném Lạc Lâm Viễn ra sau lưng.
Lạc Lâm Viễn khập khiễng đi đến trước đôi giày của mình, rất chật vật để có thể mang tất và mang giày vào. Du Hàn từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy cậu ta định xỏ chân vào giày, cậu tốt bụng nhắc nhở một câu: "Cậu có thể mang dép của tôi." Dù sao ngón chân cái cũng đang bị sưng.
Lạc Lâm Viễn không thèm để ý tới cậu, cố ý làm phẳng đế giày thể thao của mình giống như một chiếc dép lên, nhưng đáng tiếc là giày thể thao này quá cứng, cậu chật vật nửa ngày mà vẫn không được. Thật muốn cứ thế mang tất không đi về.
Du Hàn ngồi ở bàn ăn lấy bài tập về nhà của mình ra, thấy thế mà chán nản nói một câu: "Con chó ở dưới lầu thường xuyên đi ị ở hành lang, cậu có chắc là chỉ mang mỗi tất đi về không?"
Lạc Lâm Viễn: "..." Thân là con trai co được dãn được*.
(*: biết ứng phó với tình hình cụ thể.)
Cậu xoay người lấy ví tiền của mình ra, rút một tờ một trăm tệ đặt trên tủ giày: "Coi như tôi mua lại đôi dép của cậu."
Du Hàn đang vùi đầu làm bài tập, nghe thấy lời đối phương, cậu lập tức ngước mắt lên liếc nhìn mệnh giá tiền, lười biếng nói: "Cảm ơn đã chiếu cố."
Lạc Lâm Viễn không tức giận với người khác, nhưng lại tức giận với chính mình. Cậu kéo cửa đi ra ngoài, ngay cả Du Hàn ở phía sau có đi ra đóng cửa hay không cũng không thèm để ý tới.
Du Hàn mắt nhìn cửa mở toang, nghĩ chờ làm xong đề này rồi ra đóng cửa cũng không muộn. Nhưng chỉ mới vừa giải được nửa đề, lại thấy Lạc Lâm Viễn hùng hổ quay trở về, vịn lấy cánh cửa nói: "Cái kia... Tôi không nhớ đường, cậu dẫn tôi đi một lát."
Lạc Lâm Viễn cũng tự thấy ngượng ngùng, nhưng cậu thật sự không thể nào nhớ được đường đi, hơn nữa cái tiểu khu này quá cũ kỹ rồi, dười lầu tối đen, một cái đèn đường cũng không có, không biết có an toàn hay không, có thể hay không đột nhiên bị một người từ trong tối nhảy ra hù dọa.
Cậu muốn nhờ Du Hàn đưa cậu ra ngoài, vốn dĩ cứ nghĩ Du Hàn sẽ đồng ý, kết quả Du Hàn lại thẳng thừng từ chối: "Tôi không rảnh, cậu lấy điện thoại mở bản đồ ra rồi đi đi."
Lạc Lâm Viễn nghiến răng, điện thoại của cậu chỉ còn 8% pin, cậu còn phải dùng để gọi taxi nữa. Một trăm tệ còn sót lại trên người cậu cũng ném cho Du Hàn rồi, chung quy lại vẫn là không thể gọi người chở về, đúng thật là quá mất mặt.
Thấy cậu ta cứ đứng bất động ở cửa, Du Hàn đành phải nói: "Vậy cậu ngồi đó đợi tôi một lát, tôi làm xong bài tập rồi tính tiếp."
Lạc Lâm Viễn cảm thấy mình hẳn là nên đáp một câu, cậu đang đùa cái gì vậy, sau đó ra cửa rẽ phải rời khỏi cái nơi quái quỷ này.
Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào cậu lại ở lại, cậu miễn cưỡng đi đến bên cạnh Du Hàn. Du Hàn ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, chỉ lôi cái ghế dựa bên cạnh ra: "Ngồi đi."
Lạc Lâm Viễn ngồi xuống, mắt liếc nhìn trên mặt bàn. Chỗ Du Hàn làm bài tập là bàn ăn của nhà cậu ta, cả một bàn đầy sách giáo khoa và vở ghi bài. Tốc độ viết chữ của Du Hàn rất nhanh, Lạc Lâm Viễn lén lút liếc nhìn một cái, chữ viết cũng khá đẹp.
Cậu bắt đầu nhìn từ chữ viết rồi đến bàn tay, rồi lại từ bàn tay đến khuôn mặt, khuôn mặt đến yết hầu, yết hầu lại đến bờ vai, bờ vai chuyển sang đôi mắt... và từ đôi mắt?
Lạc Lâm Viễn thật sự không chịu được tầm mắt mình và tầm mắt Du Hàn giao nhau, mặt đối mặt, mắt to mắt nhỏ trừng nhau.
Lạc Lâm Viễn lớn tiếng doạ người: "Cậu nhìn cái gì?"
Du Hàn: "..." Rốt cuộc là ai nhìn ai chứ.
Du Hàn lật một tờ bài thi: "Cậu chán sao?"
Lạc Lâm Viễn không được tự nhiên dời tầm mắt: "Rất là chán luôn, nhà cậu không có thứ gì để chơi cả."
Du Hàn một bên làm bài thi một bên đáp: "Cậu có thể chơi điện thoại."
Lạc Lâm Viễn: "Điện thoại tôi sắp hết pin."
Du Hàn lấy sách ngữ văn đẩy qua: "Vậy ôn tập đi, đừng nhìn tôi nữa."
Lạc Lâm Viễn: "Ai thèm nhìn cậu!"
Du Hàn: "Cậu có biết dáng vẻ của cậu bây giờ giống cái gì không?"
Lạc Lâm Viễn vốn dĩ không dám nhìn vào mắt đối phương, đôi mắt kia quá sâu, cứ như thể chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ bị cuốn vào đó. Cậu nghe thấy lời này, trong vô thức hỏi lại: "Giống cái gì?"
Du Hàn dừng bút, liếc nhìn Lạc Lâm Viễn giống như là đang suy tư điều gì đó, bắt gặp vẻ mặt ngây thơ của người kia, vẫn là nuốt câu nói trông giống như học sinh tiểu học cố gắng thu hút sự chú ý của người mình thích vào trong lòng.
Ăn thì có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói bậy, tránh cho tâm tư từ không cũng thành có. Du Hàn không muốn tìm phiền phức cho mình, cậu thuận miệng trả lời cho có lệ: "Không có gì, tôi nghĩ nếu cậu muốn về nhà sớm một chút thì đừng quấy rầy tôi."
Sau đó Lạc Lâm Viễn thật sự ngồi im lặng, mở sách ngữ văn ra đọc, vừa nhìn liền rất chăm chú.
Tất cả chương truyện xuất hiện ở những nơi khác ngoài Wattpad của @xiaoyang520 đều là REPOST KHÔNG CÓ SỰ CHO PHÉP.
Đối với chuyện học tập cậu không có hứng thú lắm, dù có đạt được bao nhiêu thành tích đi chăng nữa, cậu vẫn phải về nhà kế thừa sản nghiệp của gia đình. Với sự sắp xếp sẵn này cậu cũng không có ý kiến gì, bởi vì cậu không có việc gì mình muốn làm cả.
Nhưng Lạc Lâm Viễn lại vô cùng thích đọc sách, khi còn nhỏ ở trong bệnh viện suốt một thời gian dài, cậu đã đọc rất nhiều sách, hết cuốn này đến cuốn khác.
Du Hàn cảm giác không gian xung quanh có chút tĩnh lặng, không nhịn được mà quay đầu liếc mắt. Cậu thấy Lạc Lâm Viễn đang rũ mắt đọc sách, một Lạc Lâm Viễn trông có vẻ an tĩnh nhưng lại có chút lạnh lùng, u buồn.
Như thế này mới có nét giống với Lạc Lâm Viễn trong lời đồn.
Du Hàn không biết vì sao Lạc Lâm Viễn cứ muốn dây dưa với mình như vậy, có lẽ là hứng thú nhất thời, hay là có lí do khác.
Cái suy nghĩ này chỉ mới vừa dạo quanh tâm trí một vòng đã bị Du Hàn thẳng thừng vứt ra sau đầu. Cậu có quá nhiều việc phải làm, có quá nhiều điều phải nghĩ. Đoạn thời gian tiếp xúc ngắn ngủi với Lạc Lâm Viễn, tốt nhất là nên dừng lại ở đây thôi, cậu không muốn có gút mắt nhiều hơn với người này.
Bọn họ không phải cùng một loại người, càng không cùng một thế giới.
Chờ Du Hàn làm bài tập xong, Lạc Lâm Viễn cũng bắt đầu mệt rồi, cậu xoa xoa đôi mắt.
Du Hàn đứng dậy, lấy áo khoác mặc vào rồi bước đến bên cạnh: "Đi thôi."
Lạc Lâm Viễn tự nhiên giơ tay: "Kéo tôi một chút." Chân cậu vẫn còn đau đây.
Du Hàn duỗi tay nắm lấy cậu, kéo người đứng lên. Lạc Lâm Viễn được người ta giúp, mà vẫn còn ghét bỏ nói một câu: "Lòng bàn tay cậu thô ráp quá."
Du Hàn: "À, thật xin lỗi."
Lạc Lâm Viễn làm bộ như không nghe ra ý châm chọc, xua tay: "Lần sau nhớ phải thoa kem dưỡng da tay đó."
Du Hàn bình tĩnh nói: "Không có lần sau."
Lạc Lâm Viễn ậm ừ một tiếng khó hiểu. Cậu quá mệt, không chỉ phát ra giọng mũi, còn ngáp ngắn ngáp dài vài cái, đôi mắt cũng không quá thanh tỉnh, có chút mờ mịt.
Du Hàn sợ cậu nghe không hiểu nên nói trắng ra, cực kỳ thẳng thắn: "Tôi mong sau này ở trường học, cậu không cần làm ra vẻ như quen biết tôi. Cứ giống như trước kia đi, chúng ta chỉ là bạn học xa lạ mà thôi, tôi không quen cậu, cậu cũng không biết tôi, có thể không?"
Lạc Lâm Viễn hoàn toàn tỉnh táo, mắt cậu mở to, có chút không thể tưởng tượng được mà nhìn Du Hàn.
Du Hàn né tránh tầm mắt của cậu: "Đi thôi, tôi đưa ngươi cậu ra ngoài."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com