Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23: Joon Gi trở về

8 giờ 45 phút a.m sân bay Incheon

Chuyến bay từ New York đến Hàn Quốc kéo dài khá lâu, tất cả các bác sĩ đều mệt mỏi nhưng khá hưng phấn vì đa số họ đều chưa đến đây bao giờ. Chỉ có 12 người bước ra mà làm tất cả mọi người ở khu vực đó thu hút bởi vẻ ngoài của họ. Cô y tá người Nga cao đẹp và mái tóc vàng, mắt xanh, hay một anh da đen tóc xoăn nhưng thật quyến rũ. Xe đã đợi sẵn để đón họ đến khách sạn tốt nhất để nghỉ ngơi.

Xe bắt đầu lăn bánh, mọi người cũng thích thú với mọi thứ xung quanh. Cô trưởng khoa tim mạch người gốc Việt- Kiều Anh nói đùa với tất cả mọi người:

- Có thể tôi sẽ đi dạo ăn hết đồ ăn ở phố hơn là phải nằm lì ở trong phòng. Tôi có thể sẽ tăng cân mất thôi.

- Chị ngay khi ở Việt Nam cũng đã ốm rồi, qua Mỹ một thời gian chị cũng vẫn giữ nguyên số cân đó thôi. Không phải sợ đâu, tôi đi với chị *cô bác sĩ khoa tai mũi họng người Thái- Tina nói*

- Còn cậu thì sao Joon Gi, thấy cậu là người im lặng từ nãy giờ luôn đó *nữ bác sĩ khoa gây mê Kang So Yeon lo lắng*

- Tôi sẽ về thăm gia đình, cũng đã hơn 25 rồi. *anh tháo tai nghe ra trả lời*

- Tận 25 năm sau? Vậy có khi nào cậu quên luôn cả đường về nhà không vậy?
*cậu bác sĩ châu Phi khoa lồng ngực- Jay ngạc nhiên*

- Sẽ không đâu! Nếu mọi người có rãnh thì đến quán mẹ mình ăn thử đi. *anh cười nhẹ lắc đầu*

- Mẹ cậu mở tiệm đồ ăn hả? Vậy phải đi thôi. Tối nay không phải ăn cơm khách sạn rồi *anh điều dưỡng người Pháp- Nick gật đầu*

Mọi người vui vẻ nói chuyện đến khi tới khách sạn 5 sao NMR. Joon Gi gấp gáp nhờ anh bạn thân Jay đem hành lí lên phòng hộ rồi leo lên xe taxi về nhà. Anh cảm thấy hứng khởi vì sắp được gặp lại gia đình rồi. Cuối cùng cũng đã trở về quê hương sau bao nhiêu năm xa cách, nhìn từng hàng cây, con đường, quán ăn lúc trước mình từng đi qua, nay đã đổi khác rồi. Theo như hướng dẫn thì anh ra quán của mẹ So Hye trước nhưng lại đóng cửa. Anh nghĩ nay là thứ 7 chắc là mẹ nghỉ ngơi để mai bán không chừng. Anh lên xe taxi chạy thẳng về nhà, đến trước cửa nhà, thấy nhà đóng cửa, anh đang bối rối không biết sao thì anh hàng xóm Peter đi bộ vòng đây đến bắt chuyện.

- Có phải anh tìm người trong nhà này có phải không?

- À đúng vậy! Anh có biết họ đi đâu rồi không?

- Tôi nghe mấy cô hàmg xóm kể tối qua cô gái đẹp trong nhà này bị tai nạn được đưa đến bệnh viện quốc tế Jin Hit rồi. Nghe nói là nặng dữ lắm.

- Cảm ơn anh!

Anh nghe xong như xét đánh ngang tai, không thể tin được sao lại có thể. Anh vội bắt xe ngay đi đến bệnh viện. Do giờ này mọi người đều bắt đầu đi làm nên kẹt xe ở nhiều đường. Trong lòng anh nơm nớp lo sợ, cắn răng tức giận vì đã hơn 25 năm rồi con đường này vẫn bị kẹt xe như hồi đó. Đến cổng bệnh viện, anh chạy ù vào trong, đến cô y tá trực lễ tân ở đó hỏi:

- Cho hỏi bệnh nhân Choi Y/n nằm ở phòng nào vậy?

- Chờ tôi một chút. Bệnh nhân Choi Y/n 25 tuổi đang ở phòng hồi sức số 7 lầu 9...

- Cảm ơn! *nghe xong một mạch chạy đi*

- Anh ấy đẹp trai ghê ha! *cô y tá đứng cạnh bắt chuyện*

- Hỏi tên con gái vậy chắc là người yêu rồi, đừng có mơ mà mình với tới *cô y tá đó nói xong cầm hồ sơ bỏ đi*

Joon Gi bấm thang máy lên lầu 9, quẹo trái quẹo phải tìm phòng. Đi đến dãy hành lang thì thấy mẹ và ba đang đứng ngoài cửa nói chuyện. Anh rưng rưng nước mắt đi chầm chậm lại gần họ. Đã rất lâu rồi, rất lâu rồi đã không gặp bên ngoài. Ba mẹ bây giờ đã lớn tuổi đi rất nhiều, anh rơi nước mắt đến cất giọng:

- Ba.... mẹ...

Mẹ So Hye và ba Jung Suk giật mình, họ cũng run run bắt đầu quay lại. Nhìn thấy Joon Gi, cả hai không kìm được xúc động. Con trai của hai người đã trở về, đang đứng trước mặt họ. Họ như không tin vào mắt mình, nhào đến ôm thật chặt anh vào lòng.

- Con hả? Joon Gi! Con cuối cùng cũng về rồi, cuối cùng cũng về rồi! *mẹ xúc động vỗ vào lưng anh*

- Về là tốt rồi, về là tốt rồi! Con đã trưởng thành, khỏe mạnh vậy là mừng rồi *ba kìm nước mắt lại vui sướng*

- Không ngờ lại gặp nhau ở nơi này, thật là biết trêu đùa con người. *mẹ lắc đầu than thở*

- Con nghe hàng xóm bảo nên mới dến đây, em ấy sao lại ra nông nổi như vậy? *anh lấy tay lau đi nước mắt*

- Nó bị người ta đụng trúng, may là Yoongi đến kịp đưa em con vào bệnh viện rồi. *ba giải thích*

- Chúng ta vào thăm em đi, rồi ba mẹ kể rõ bệnh tình hơn cho con biết đi *tay Joon Gi vòng ra sau lưng ôm hai người*

Anh mở cửa bước vào trong, người em gái thân thương của anh đang nằm trên giường bệnh, các dây nối, dây truyền dịch quanh người, miệng gắn ống thở, đầu và tay băng bột lại. Joon Gi từ từ đi đến ngồi cạnh, tay run run từ từ chạm nhẹ vào Y/n rồi nắm tay cô , sờ sờ vai, rồi nhìn vào khuôn mặt. Cô đã ôm đi nhiều kể từ lần gọi call trước, vết thương kính vỡ làm trầy nhiều đường trên gương mặt cô, môi bị bầm sưng lên. Joon Gi nhìn mà rơi nước mắt, đã lâu rồi không được gặp em gái, thời gian trôi qua nhanh, cô đã trưởng thành hoạt bát hơn, trải qua những gì? thích những gì? thích đi đâu anh cũng mù tịt, anh cảm thấy như mình đã có tất cả, trở thành một bác sĩ tài ba nhiều người ngưỡng mộ nhưn lại chẳng thể hiểu được em mình.

- Bác sĩ bảo Y/n bị gãy tay trái, nứt xương sườn, đầu thì chấn thương mạnh ảnh hưởng đến bệnh lúc trước. Có thể là sẽ mất đi kí ức khoảng 95%, có trí nhớ ngắn hạn trong vòng 1 ngày thôi. *ba kể rõ bệnh tình*

- Ba mẹ yên tâm, con về đây sẽ làm ở bệnh viện này luôn. Con sẽ thay các bác sĩ để điều trị cho Y/n, chắc chắn có cách giải quyết thôi. Tiện thể sẽ chăm sóc Y/n em ấy tốt hơn.

- Vậy thì quá tốt rồi! Đợi khi con bé tỉnh dậy nhìn thấy con chắc là sẽ vui lắm đó! *mẹ tiếp lời*

- Vâng ạ, con mong là em ấy vẫn còn nhớ đến con. *nắm lấy tay Y/n nhìn*

Yoongi cũng vừa xong việc ở công ty và giao việc bên phía công ty cho Minji và Tae Joon quản lý thay. Anh đi ra xe rồi lái ghé ngang siêu thị mua đồ về tự tay anh nấu cho Y/n.

Đến bệnh viện, nghe bên trong có thêm tiếng của con trai lạ, anh thắc mắc rồi mở cửa bước vào.

- Kìa Yoongi đến rồi! Mới nhắc đến con luôn đấy! *ba lên tiếng*

- Con chào ba mẹ! Công việc bận bịu nên con đến trễ! Đây là....

- Đây là Joon Gi đó con! Anh trai ruột cuả Y/n.

- À! Do nhìn ở ngoài đẹp trai cao lớn hơn nhiều so với trong điện thoại nên con nhìn không ra. Em chào anh hai! *lễ phép cúi chào*

- Em khách sáo rồi, nhìn em rể trong thật đẹp trai, sang trọng thật. Chắc là con bé Y/n cũng ghen tuông nhiều lần rồi nhỉ? *Joon Gi hỏi*

- Ngược lại thì đúng hơn ạ. Em ấy xinh đẹp tài giỏi, nhiều thằng tia lắm có khi còn có con gái nữa cơ! *Yoongi than thở*

- Đúng là em của anh, sát mọi thể loại giới tính luôn. Cũng cảm ơn em đã chăm sóc Y/n như vậy, anh không gần gũi với em ấy nên cũng không biết tính cách em ấy sao nữa, em hiểu được nó thì hãy bao dung theo tính cách của nó, anh cũng học hỏi theo.

- Hai đứa nói chuyện với nhau như cha vợ dặn dò con rể các thứ vậy á! Thật là... *mẹ nói*

- À quên! Con có nấu cháo, phòng khi em ấy em ấy tỉnh dậy thì có thể ăn.

- Em ấy tạm thời không thể ăn được, nếu tỉnh dậy thì chỉ có thể truyền dịch hoặc uống một ít nước lọc tránh bị ảnh hưởng đến các khúc nối của xương sườn. Cái này để anh ăn cho! *lấy cà mên từ tay Yoongi*

- Con muốn ăn thì nói đại đi, khoa học các thứ vô....

- Đâu có đâu!!! *miệng đầy cháo ú ớ*

Bên ngoài, Seok Jin đứng nhìn lén bên cửa sổ. Trong lòng anh hiện đang suy tính gì đó rồi bật cười:

- Chào mừng! Người bạn tốt của tôi đã quay trở lại.





#Mọi người nhớ bình chọn cho Sò để Sò có động lực làm tiếp chap mới nha! Yêu mọi người😘#

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com