Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7: Thi Giữa Kì (1)

Tháng tám nắng rám cành hồng, thời tiết lúc nào cũng oi bức, việc ôn thi trên trường dày đặc cộng thêm mấy ngày nay đến tháng khiến tinh thần tôi lúc nào cũng uể oải, thiếu sức sống. Cả hai tiết toán đều bị tôi bỏ rơi để lên nằm bẹp dí trên phòng y tế.

''Nhớ chép bài rồi giảng cho tao đấy'' Tôi nhắn cho Huệ một tin rồi lịm mất

Nhưng cũng vì thế mà tôi không được chứng kiến vụ ẩu đả chấn động của con Chi với cô giáo bộ môn mới, gọi là mới thì cũng không phải cô từ trường Vinh sang đây dạy kiến tập mấy hôm, khỏi phải nói cô ghét bọn tôi ra mặt, tiết nào cũng chửi lũ học sinh trường An cậy giỏi, cậy giàu ức hiếp mấy đám học sinh trường cô.

''Cô này dở rồi'' Chi lấy tay che miệng thì thầm với mấy đứa xung quanh, đó giờ con bé ít khi làm mấy việc như thế này, để nó giở cái thói bép xép ra, cô cũng phải ghê gớm lắm.

Chẳng đợi nó nói hết câu cô đã tinh mắt tia thấy, cô ngừng giảng trừng mắt nhìn nó

''Cô kia, đứng lên''

''Dạ?'' Chi chột dạ

''Cô vừa nói cái gì?''

''Dạ.....''

Với cái mồm lỡ dại của con Chi cộng thêm việc mấy đám bạn xung quanh bán đứng vì cô tra hỏi như tù nhân, nó đã được cô ''hỏi thăm'' họ hàng hang hốc một cách tường tận, cha sinh mẹ đẻ đến anh em láng giềng cô cũng vác ra chửi, cả tiết cô cứ đứng chửi nó hỗn láo, coi thường cô rồi còn viết thẳng tên nó vào sổ đầu bài đầu tháng.

''Kì này cô hạnh kiểm khá cho tôi'' Cô dứt khoát nói với cái giọng oang oang rồi tức giận rời đi.

''Chết mẹ rồi, quả này ăn cứt với cô Duyên rồi'' Hoàng nhìn Chi một cách thương hại. Nó ngần ngừ nhét viên kẹo lên bàn Chi rồi không nói gì nữa.

***

"Tớ đau bụng quá, cậu rót cho tớ cốc nước được không?" Uyên mặt mũi tái nhợt nhìn Duy Khang cầu khẩn.

Xinh vãi nho, đứa nào nhìn chẳng muốn giúp!

Khang nhìn nó với ánh mắt quan ngại rồi cũng tiến đến rót cốc nước ấm đặt lên bàn cho Uyên.

"Ối giời ơi, Trâm, Trâm thổi cổ cho tớ cái" Khôi cười cợt trêu chọc Khang.

Mấy bọn xung quanh cũng hùa nhau vào trêu làm Uyên ngại đỏ cả mặt, nó mím môi quát nhẹ.

"Tao đang ốm thôi"

Huệ đang tính chạy lên kéo bạn về thì bắt gặp cảnh này, nó nhìn Uyên với ánh mắt khinh bỉ, thích bỏ xừ ra, cười e thẹn thấy mà ghét.

Mà chuyện của Chi quan trọng hơn.

''Về ngay, có biến rồi'' Huệ từ đâu phi tới, nó lật tung chăn của tôi ra rồi lôi tôi về lớp.

''Sao đấy?'' Tôi nhăn mặt

''Nó bị cô Hạnh cho vào sổ đầu bài''

''Vãi, làm sao bây giờ''

Thường thì bị ghi tên vào sổ đầu bài không phải là một chuyện quá lớn, kì trước thằng Khôi cũng dính một lần do cái tội chơi game trong giờ, nó bị hạ một bậc hạnh kiểm tháng đấy rồi cũng xong nhưng đối với Chi, nó là một đứa học sinh giỏi trong nhiều năm, hạ hạnh kiểm cũng được nhưng danh dự thì không.

Nhưng hình như tôi đã đoán nhầm!

''Này, sao mày tỉnh bơ thế'' Huệ ngơ ngác nhìn Chi

''Có sao đâu, hạnh kiểm khá thôi mà, ngoan quá cũng không tốt đâu con ạ'' Chi xùy một tiếng dài, miệng ngậm kẹo cười ngọt ngào nhìn hai đứa tôi.

''Ghê nhở, Chi mà cũng nói được câu này à?''

''Chứ sao, Hoàng cũng bảo thế''

À.......hóa ra là Hoàng bảo thế

Tôi nghiến răng nguýt Chi, nhưng thôi, nó không suy nghĩ tiêu cực là được rồi, ai nói không quan trọng, nó nghe ai cũng không quan trọng.

''Này, Diệu Anh không biết đâu, nãy bạn Khang đi rót nước giúp Uyên đấy'' Huệ ngồi xuống bàn tiện tay lấy vài viên kẹo về phía mình thì bị Chi đánh.

''Cho tao cái'' Huệ bĩu môi

''Không, xuống canteen mà mua''

''Khiếp, có cái kẹo''

''Rót cho ai thì kệ cậu ta'' Tôi hậm hực về chỗ

Học ở trường trọng điểm, với những con người tài giỏi, cái tôi cá nhân đặt lên rất cao, mới vào đầu năm lớp tôi đã ganh đua thành tích quyết liệt, không có cái gọi là tình bạn đẹp đẽ, chỉ toàn thấy giẫm đạp nhau giành thứ hạng.

''Giảng cho tớ câu này'' Khang dùng chân móc ghế của tôi xuống sát gần bàn, ánh mắt trêu chọc ném lên người tôi.

Tôi dậm chân xuống đất muốn kéo ghế lên lại thì bị Khang dẵm lên, hai tay đã chắc nịch đưa một xấp đề tiếng anh đến gần tôi.

''Mệnh đề quan hệ, Who chỉ người, Which chỉ vật, Whose....''

Khang nghiến người ghé sát gần tôi, đèn điện trên lớp sáng nhưng không quá chói mắt, trời nóng Khang mở bung hai cúc, tay áo xắn lên, cơ bắp lồ lộ hiện ra trên cánh tay của cậu, gân anh nổi lên, tôi lơ đễnh vô thức nhìn.

''Sao nữa?'' Khang hỏi

''À....'' Tôi chột dạ vơ lấy bút trên bàn Khang khoanh vào đáp án đúng

''Thằng này, vừa rót nước cho Uyên xong lại thổi tóc cho Diệu Anh, Khang ghê quá, chịu rồi'' Khôi nhổm người dậy nói chen vào, tôi nắm chặt bút trong tay, xoay người quay lên.

''Ơ, này...... mẹ thằng này, nó bị ốm..'' Khang hắng giọng chửi Khôi

''Diệu Anh cũng từ phòng y tế về mà, ôi giồi, đéo tin được trai phố đâu Diệu Anh ạ'' Khôi cười như nắc nẻ đánh lại Khang.

''Mẹ thằng này, câm mồm'' Khang kéo tôi ra ngoài, bỏ luôn cả tiết Văn, tôi liếc xuống thì thấy cả đội đang chơi bóng rổ ở dưới, cơn nóng giận trong người tăng lên ngùn ngụt, bẻ gãy làm đôi bút bi của Khang.

***

Hè vẫn chưa đi nhưng cũng không còn quá gay gắt, tôi đứng dưới tán lá bàng nghiêng đầu tìm kiếm bóng dáng của Chi. Nó hẹn tôi ra quán cà phê học bài mà đợi mãi không thấy đâu, chuông tan học bất chợt reo lên, tôi đứng nép vào một góc nhìn các bạn trường Vinh đi về, ai đi qua cũng nán lại nhìn vào áo đồng phục của tôi một chút, tôi hơi mất tự nhiên lấy quai cặp che đi logo trên áo.

''Đỗ trường top đi phải ưỡn ngực, phanh áo cho mọi người thấy chứ'' Giọng điệu cợt nhả quen thuộc cất lên đằng sau tôi, tôi nhíu mày quay lại nhìn. Chàng trai với gương mặt anh tuấn, mái tóc cắt tỉa điệu nghệ, tai đeo khuyên, đeo cặp bỏ một quai, ngoài bộ đồng phục trên người cậu ta ra thì chẳng có chỗ nào đứng đắn cả.

''Đứng đây không sợ chúng nó ngứa mắt đấm cho vỡ mồm ra à?''

''Thế á, bai bai'' Tôi mở điện thoại lên định book grab đến thẳng quán cà phê luôn.

''Không vãi ạ, hahaha'' Minh Đăng giật lấy điện thoại trong tay tôi, thoát app ra rồi kéo tôi đến nhà gửi xe.

''Anh đây cho năm phút, đọc địa chỉ''

Tôi kéo quai cặp, rời đi.

''Ơ, này, lên đi, cho cậu quá giang'' Đăng mở cốp xe lấy mũ bảo hiểm chụp lên đầu tôi, kéo tôi lên xe.

''Đi chậm thôi, tôi mặc váy...'' Tôi kéo chặt mép váy, lí nhí đề nghị với Đăng ở phía trước mặt.

''Đỗ trường top, phải cởi váy, phanh áo ra cho mọi người ngưỡng mộ chứ'' Đăng cợt nhả đáp lại tôi, tay đã rồ ga phóng đi, có điều cậu ta đi khá chậm, chậm đến mức mép váy của tôi còn chẳng bay lên chút nào.

''Cảm....ơn...'' Tôi bỏ mũ ra đang tính nói cảm ơn thì Đăng cũng thoải mái bước vào, miệng huýt sáo giữ cửa đứng ở trong vọng lại về phía tôi.

''Lương Thế Vinh cũng sắp thi, kèm bạn tí chắc không sao đâu nhỉ''

Quán cà phê khá yên tĩnh, tôi ngơ ngác nhìn cốc trà sữa trên mặt bàn của Đăng rồi lại quay ra nhìn cốc cà phê sữa trước mặt mình.

''Thề, ngon vãi....''

Tôi bật cười nhìn Đăng, Đăng học không giỏi, tính cách cũng cợt nhả, cả ngày cứ cà lơ cà phất, quen đủ thể loại trong trường, có điều cậu ta nhảy giỏi lại biết rap, từ bé chơi thể thao nên người cũng săn chắc, vóc dáng hơi hiphop boy phố nên người thích cậu ta đếm không xuể, hồi học cấp hai, Uyên cũng phải chết mê chết mệt vì vẻ đẹp này của cậu ta.

''Con gái mà đi thích cà phê à?''

Không, tôi uống cho tỉnh ngủ, nhưng vì nó đắng quá nên phải đổ sữa vào!

''Um''

Đăng thấy tôi mở sách vở ra thì cũng mở ra, nghiêm túc làm bài không ho he gì nữa, tôi làm được mấy đề thì Chi cũng đến, nó kéo Huệ đi đằng sau hét lên.

''Ôi bạn Đăng cũng ở đây à?''

''Ờ, muốn uống gì gọi đi'' Đăng thoải mái đưa menu cho Huệ

''Huệ uống latte....''

''Uống xong tự trả tiền''

''.......''

Tôi cố gắng nhịn cười đến đỏ cả mặt, Chi cũng cười rồi kéo Huệ xuống rồi gọi latte đá xay đúng theo ý của nó.

Làm xong đề thì cũng nhập nhoạng tối, tôi còn lớp học thêm lúc bảy giờ nên cũng không làm phiền Đăng nữa, đang đứng đợi xe đến thì Khang đột nhiên phóng vèo qua, tay dài giật lấy cặp của tôi.

''Này, trả đây....'' Tôi hét lên

Khang dừng xe lại rồi vẫy tay gọi tôi đến gần.

''Quen cả bọn trường Vinh'' Khang duỗi tay ra vứt cặp vào người tôi, giọng nói trầm khàn cất lên, yết hầu khẽ chuyển động, chẳng rõ là đang tức giận hay cợt nhả nữa.

''Thì sao?'' Tôi hừ lạnh quay người bỏ đi

''Thì mất cặp, thì sao à?'' Khang gạt chân chống xuống, gỡ cặp tóc trên đầu tôi ra, đứng dùng dằng chặn đường nhất quyết không cho tôi đi.

''Đi ra, điên à?'' Tôi đấm vào ngực Khang nghiến răng

''Người yêu à?'' Khang thổi thổi tóc mái của tôi cất tiếng

''Không''

''Thế thì sau cấm giao du với mấy bọn đấy nữa, hỏng người'' Khang nhét cặp tóc của tôi vào túi, kéo tôi lên xe, phóng vèo đi.

''Này, tôi còn phải đi học thêm''

''Ngõ 6, *** ******* **** phải không?'' Khang ậm ừ đáp lại tôi

''Sao cậu biết?''

''Huệ bảo''

''.......'' Con nhỏ này!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com