Phần 41
Tôi tên là Trần Lạc Tư, nơi tôi ở từ bé cho đến hiện tại là một khu chung cư đang xuống cấp trầm trọng.
Thế nhưng lại có rất nhiều nhà dân sinh sống, ở đây bọn họ mỗi người một vẻ. Ai muốn làm gì thì làm, xem mọi chuyện đều không liên quan đến mình.
Họ cứ thế im lặng mà sống...
Nơi tôi học là một ngôi trường cấp ba có chút danh tiếng. Học sinh ở đây đa số đều có ba mẹ là người có tiền, có quyền, đến cả thầy cô trong trường cũng phải nể mặt một chút.
Còn tôi lại thuộc loại gia đình nghèo, đối lập hoàn toàn. Vì thế cho nên mỗi khi tôi đến lớp học thì...
"Bụp!"
Một tiếng nhỏ vang lên, tiếp đến là tiếng cười nói xung quanh của mọi người trong lớp.
Tôi nhìn xuống bộ đồng phục của mình, chậm rãi đưa tay lên phủi đi lớp nhờn nhợt màu trắng vàng hỗn độn trên người xuống, một mùi hôi thúi cùng lúc bốc lên.
"Bụp.... bụp!"
"Haha ném đi, mau ném trứng gà thúi vào người cậu ta đi."
Mọi người trong lớp học thì thay phiên nhau ném vào người, còn tôi thì im lặng đứng im ở đó không hề phản khán lại.
Tôi hé hé mở mắt nhìn xung quanh lớp, họ đang dùng ánh mắt cười nhạo, thích thú khi xem trò vui.
"Này đồ sao chổi, có phải cậu không tắm không? Làm sao mà đến lớp với bộ đồ hôi thúi đến thế?"
Nhìn Lý Lệ, người vừa mới thốt lên câu nói kia. Dưới ánh mắt đầy khiêu khích của cậu ta.
Tôi lại mím môi tiếp tục im lặng.
"Ai cho cậu đi? Đồ sao chổi?"
Phủi đi hết chất dơ trên người, tôi đang cố gắng lách người để đi ra khỏi đám đông...
"Có ba mẹ như thế thì cậu chẳng khác nào là cặn bã của xã hội. Đồ sao chổi, cậu còn dám ở lại lớp này học nữa à?"
Tiếng cười rần rần lên, cũng chẳng biết lấy đâu sức mạnh khiến tôi vụt chạy ra khỏi lớp.
"Đuổi theo cậu ta mau."
Tôi cứ chạy, cứ thế mà chạy, chạy cho đến khi tôi nghĩ đã chạy thoát được. Nhưng nào ngờ lại bị ai đó ở phía sau đạp mạnh vào người.
"A..."
Đau quá, tôi nhìn bàn tay đang rướm máu mà khẽ rên, tay tôi đau quá...
"Trần Lạc Tư, sao cậu không cẩn thận tí nào vậy?"
Lý Lệ lên tiếng, nhìn cậu ta từ từ đi tới tôi lại càng lui về phía sau.
"Này! Chỗ tôi đang ngủ, các cậu lại ồn ào cái gì thế?"
Ngay khi bàn tay Lý Lệ chạm đến tôi thì một giọng nói lười biếng cất lên.
Nhìn rõ được mặt của người vừa nói, đám Lý Lệ liền im re hẵng, lại còn cười nói không có gì rồi vội vàng xoay người bỏ đi.
Tôi chật vật đứng dậy, nghiêng đầu qua. Một cậu con trai đang dựa người vào gốc cây, trên miệng cậu còn ngậm lấy một cọng cỏ, đồng phục cũng chẳng gọn gàng.
"Không cảm ơn vì tôi vừa mới cứu cậu à?"
"Tôi và cậu không quen, tôi cũng không kêu cậu cứu tôi."
"Làm sao không quen? Chúng ta cùng họ với nhau mà, có khi chúng ta còn là anh em thất lạc nữa đấy."
Tôi nheo mắt nhìn nhìn cậu, trong đầu có một suy nghĩ, cậu ta là một người thần kinh à?
"Sao lại không phản? Cậu im lặng nên mới bị bắt nạt đấy."
Cậu nói, nhưng tôi không đáp, lại tiếp tục im lặng bỏ đi.
"Này trả lời tôi đi chứ, Trần Lạc Tư?"
Nhìn cánh tay bị kéo lại, tôi nghiêng đầu lên nhìn. Cậu thật là cao, phải, cao hơn tôi cả một cái đầu cơ.
"Phản kháng cũng chỉ là chuyện nhất thời, càng phản kháng thì về sau tôi cũng sẽ càng bị bạo lực nhiều hơn mà thôi."
Tôi cố lách tay ra khỏi tay của cậu, đang định bước đi thì lại nghe thấy tiếng cười cười ở phía sau.
"Tôi tên là Trần Tịch Diệp! Nhớ nhé..."
Bỏ ngoài tai tiếng cười của Trần Tịch Diệp, tôi im lặng bước đi nhanh hơn.
Nhìn xuống bộ đồng phục, tôi quyết định không quay về lớp. Hôm nay tôi trốn học rồi, ra khỏi cổng trường tôi cũng không quay về nhà ngay mà là đi đến một bờ sông, ngồi mãi cho đến tối thì mới đứng dậy đi về nhà.
"Tư Tư, phần tiền này là tiền đóng học phí kì này, cầm lấy mà đi đóng cho thầy."
Trong một căn nhà nhỏ, một người phụ nữ trung niên trên người mặc một cái đầm xòe màu đỏ. Khuôn mặt đánh một lớp phấn, nhìn sơ qua liền có cảm giác vẫn còn trẻ đẹp.
Vừa nhìn thấy tôi về thì bà liền đưa một sấp tiền, nói rồi lại đưa thêm vài tờ tiền nữa.
"Còn đây là tiền chi tiêu sinh hoạt hàng ngày. Dùng hết rồi thì tao lại đưa thêm cho."
"Con không cần."
Tôi chỉ liếc nhìn qua sấp tiền kia một cái rồi ngước lên nhìn bà lạnh nhạt trả lời lại.
"Con đi làm thêm nên đã có tiền đóng học phí rồi."
"Mặc kệ mày cần hay là không. Tao đã đưa tiền cho mày rồi, sau này cũng đừng có nói sao mà tao không nuôi mày."
Người phụ nữ ném sấp tiền xuống bàn rồi lớn tiếng nói.
"Này? Đã đi được chưa vậy?"
Giọng nói phát ra từ một người con trai đang hút thuốc ở phía trước cửa, nghe qua có vẻ rất khó chịu.
"Phụ nữ đúng thật là lề mề."
"Được được, em ra liền đây..."
Bà vừa định đi thì giờ mới chú ý đến bộ dạng của tôi, cũng không nhanh không chậm nói.
"Đúng là đồ sao chổi, đi tới đâu cũng chẳng có ai yêu thương."
Tôi đứng trân trân ở đó nhìn theo bóng lưng của hai người.
Rồi lại quay về nhìn sấp tiền trên bàn.
Tôi im lặng, mím môi.
Cầm lấy sấp tiền đi vào phòng, đến ngăn tủ kéo ra. Trong đó được chia làm hai ngăn, mỗi ngăn tôi đều để một tờ giấy.
Tiền của ba và tiền của mẹ...
Tôi đem sấp tiền kia bỏ vào ngăn của mẹ rồi nhẹ nhàng đóng lại.
Lúc tôi lên 5 tuổi, ba ngoại tình bỏ hai mẹ con của tôi. Sau đó cả hai li dị, từ đó mẹ tôi có bao nhiêu trút giận liền đổ lên tôi.
Mẹ nói, tôi là đồ sao chổi. Vì đứa sao chổi như tôi được sinh ra nên mới khiến cho ba tôi thay lòng.
Những nhà xung quanh đều thì thào nói, mẹ tôi làm gái.
Đúng vậy, bà làm gái, số tiền vừa rồi cũng là từ việc đó mà ra.
Ba đi, mẹ cũng đi.
Nhìn quanh căn nhà liền yên lặng, lạnh lẽo thật.
Đến tôi, tôi cũng im lặng theo...
Tắm rửa sạch sẽ xong, tôi liền ngồi vào bàn học. Đem quyển nhật ký mà mình viết mỗi ngày ra.
Tôi viết, tôi cứ im lặng viết những gì hôm nay đã xảy ra với tôi.
Lại nhớ đến câu nói cuối của mẹ. Bất chợt một giọt nước mắt rơi xuống. Một giọt rồi lại thêm một giọt...
Tôi khóc, lần này không im lặng nữa. Tôi khóc thật lớn, xem như là bao nhiêu uất ức của tôi cứ thế mà rơi theo giót nước mắt.
Ngón tay tôi cố viết thêm một dòng chữ cuối cùng nữa.
Tại sao vậy? Tại sao ba mẹ họ lại không yêu thương tôi?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com