Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: ☪ siêu trí nhớ chứng

Chương 4: ☪ siêu trí nhớ chứng

◇ "Hắn muội muội thật thông minh, tương lai có cơ hội vượt qua ca ca đâu." ◇

Shiho dựa theo Ranpo mong muốn thân một ngụm, nhưng Ranpo không phòng bị má dính nước miếng, dù biết Shiho không có cố ý, nhưng là hắn nhịn không được ghét bỏ.

Chính là kỳ quái, Ranpo một bên xoa mặt, một bên rối rắm liếc nhìn tiểu nữ hài, rõ ràng nhão dính dính thân thân không giống hắn tưởng tượng, vì cái gì có điểm muốn bị thân thân lần nữa a?

Nhưng Shiho-chan căn bản không biết thân thân.

Ranpo nhăn mặt buồn rầu, "Shiho hảo ngốc, chỉ biết dán nước miếng thân thân."

Shiho mặc dù không hiểu Ranpo lời nói, nhưng nàng nhạy bén cảm nhận được Ranpo ghét bỏ lại tưởng tiếp cận dán mặt đến nàng.

Nàng nhăn mày, có chút tiểu khó chịu hừ lên: "Ya da.... Y ô ô ô!"

Ranpo: "!"

Từ từ không cần khóc a!

Tiểu hài tử nước mắt tuyến phát đạt, vô luận là kích động buồn vui đều sẽ khóc, cho nên không ngoài ý muốn Shiho khó chịu hừ một tiếng liền biến thành nỉ non khóc lên.

Hạt châu trong suốt rơi xuống đầy mặt, cùng bình thường em bé oa oa khóc lớn bất đồng, Shiho khóc lên thời điểm càng nghẹn ngào nhỏ giọng nức nở, càng làm người cảm giác được ủy khuất đau lòng.

Ranpo da đầu tê dại, trinh thám trực giác điên cuồng cảnh báo khiến hắn luống cuống tay chân đi trấn an Shiho đừng khóc, sau đó việc gì tới cũng tới.

"Ranpo! Ngươi như thế nào liền khi dễ Shiho-chan khóc đâu ——"

"Ta không có khi dễ nàng! Là Shiho khó chịu khóc a!"

"Nhưng ai làm Shiho khó chịu? Ranpo mau đi xin lỗi!"

Edogawa Kikyo hắc mặt đè lấy đầu Ranpo, một bên bế lên Shiho dỗ dành an ủi, Miyamoto Reika đi đến yên lặng nhìn Shiho nhỏ giọng khóc nức nở.

Ranpo buồn bực, nhưng cũng có điểm lo lắng nhìn tiểu nữ hài bị mẫu thân ôm trong lòng dỗ dành.

"Reika a di...." Ranpo tay nhỏ nắm lấy kim sắc tóc dài nữ nhân vạt áo, "Thật xin lỗi, ta chọc Shiho-chan khóc."

"Không có gì." Miyamoto Reika hoàn hồn cúi đầu, nàng nở nụ cười: "Ta phải cảm ơn Ranpo mới đúng, Shiho có thể khóc thật tốt quá đâu."

Ranpo: "A?"

Miyamoto Reika bụm một bên mặt nghiêng đầu, nàng mơ hồ không rõ: ".... Từ kia sinh sản khóc ra tiếng, Shiho-chan liền đã không khóc quá, ta thực lo lắng hài tử kia sinh bệnh, hiện tại có thể khóc ra tới thật là.... Tốt quá rồi."

Miyamoto Reika biết rõ bình thường em bé là như thế nào phản ứng, vì vậy khi Shiho quá ngoan ngoãn an tĩnh làm nàng thật sự lo lắng. Nàng tình nguyện Shiho khóc nháo, cũng không nghĩ nàng an tĩnh ngoan đến làm người đau lòng như vậy.

Tóm lại, có thể khóc ra tới liền tốt rồi, Shiho-chan.

Miyamoto Reika trong lòng buông xuống một ít trầm trọng, nàng cúi người bế lên Ranpo.

"Không cần lo lắng nga Ranpo, Shiho-chan khóc sẽ không lâu lắm."

".... Reika a di, Shiho sẽ chán ghét ta sao?" Ranpo có chút lo âu hỏi.

Miyamoto Reika kiên định nói: "Sẽ không, Shiho sẽ không chán ghét Ranpo ca ca nga."

Ranpo bị nàng kiên định chắc chắn trấn an xuống, hắn không nghĩ chọc muội muội chán ghét, hắn nghĩ lại chính mình khi nãy hành vi, nên sẽ không Shiho cảm nhận được hắn ghét bỏ mới khóc đi.

Shiho cũng không nghĩ bị hắn chán ghét.... Hắn thật quá đáng.

Ranpo chậm rãi mím môi, quyết định chờ mẫu thân dỗ dành xong rồi Shiho, hắn liền chia sẻ cho nàng điểm tâm ngọt.

.

Thời gian bất tri bất giác vận chuyển, từ nguyên bản mới sinh ấu tể chậm rãi tiến vào biết đi biết nói thời kỳ.

Miyamoto gia cẩn thận chăm sóc hạ, Shiho càng ngày khoẻ mạnh, mặc dù vẫn an tĩnh lại dịu ngoan, nhưng là có thể dùng chính mình phương thức biểu đạt ý nguyện, khiến cho Miyamoto Reika và Miyamoto lão ba tấm tắc bảo lạ.

"Shiho-chan, ca ca gọi điện thoại tới, muốn nghe ca ca thanh âm sao?"

Đang ngồi trên thảm đưa lưng về phía Miyamoto Reika, thuần hắc mái tóc mềm mại rũ xuống bên tai, nữ hài đang ở chuyên chú tô vẽ tranh họa, nghe vậy liền thoáng ngẩng đầu.

".... Ca ca?" Cặp kia kim sắc đôi mắt phi thường mỹ lệ mà thuần túy, tiểu nữ hài muốn lưu loát phát âm còn quá khó khăn, nhưng miễn cưỡng có thể nói ra đến đơn giản từ ngữ: "Muốn, cùng ca ca, trò chuyện."

"Hảo nga ~" Miyamoto Reika kiên nhẫn chờ Shiho trả lời, nàng đưa di động cho tiểu nữ hài, cười tủm tỉm đứng dậy, "Kia Shiho cùng ca ca trò chuyện đi, mụ mụ đi vào phòng bếp làm bữa trưa."

"Úc." Shiho khuôn mặt nhỏ nghiêm túc gật đầu, nàng hai tay cầm lấy di động, chậm rãi đặt vào bên tai, "Ni-chan?"

Non nớt mà thanh thúy tiếng nói vang lên, giống như bọt sóng vỗ vào đá ngầm vỡ nát thanh, làm người vô ý thức mềm mại nội tâm

"Buổi trưa tốt lành, Shiho-chan." Từ trong hộp nhỏ truyền đến ca ca thanh âm, mang theo ý cười lưu luyến ôn nhu.

Hôm nay Shiho vừa tròn một tuổi, đã có thể học đi lại cùng nói chuyện, nàng học tập năng lực rất nhanh lại nhận thức nhạy bén, có thể xem như là thông tuệ nhi đồng, nhưng là bởi vì Miyamoto gia trên xuống dưới đều thông tuệ hơn người, vì vậy bọn họ đối Shiho tiếp thu rất cao.

Miyamoto Hiroto dù không xem trọng huyết thống truyền thừa loại này hư vô mịt mờ, bất quá Shiho là hắn nhìn ở trong mắt sinh trưởng tiếp thu tin tức ngoại giới.

Hắn muội muội thật thông minh, tương lai có cơ hội vượt qua ca ca đâu.

"Đại khái hai tháng sau ta mới có thể xin nghỉ hè trở về thăm các ngươi, Shiho có gì muốn mua sao? Ta trước tiên gửi đến đồ chơi." Miyamoto Hiroto đối với vật chất sinh hoạt không có gì yêu cầu, cho nên đối với ba ba mụ mụ đưa tiền tiêu vặt tích góp rất nhiều, càng đừng nói hắn ở bên ngoài hứng thú cho phép tiếp một ít ủy thác tự mình thu nhập gánh vác.

Cho đến khi có Shiho xuất hiện, Miyamoto Hiroto liền đối mua sắm cấp muội muội lễ vật thập phần hứng thú, ở Shiho mười tháng tuổi liền mua về phỉ thúy trang sức xa hoa mỹ kỳ danh Shiho đồ chơi.

Shiho nghĩ đến ca ca cấp nàng hiếm lạ cổ quái lễ vật, nhẹ thanh cự tuyệt: "Không cần mua lễ vật, ngươi có thể về nhà, ca ca."

Miyamoto Hiroto còn có chút tiếc nuối: "Như vậy a, kia ta tận khả năng giải quyết tốt sự tình lại trở về sớm đi."

"Úc, ca ca bảo trọng."

Shiho chuẩn bị đóng máy, liền nghe được ca ca hơi mang oán giận cười khẽ: "Thật là, Shiho-chan, ca ca khó được cùng ngươi trò chuyện, chưa đến năm phút ngươi liền tưởng cắt đứt sao?"

Shiho: "Ca ca, không cần làm nũng, ba ba nói, ngươi phải nghiêm túc, học tập."

Miyamoto Hiroto: ".... Nga? Ca ca ta vẫn luôn vất vả học tập, chỉ là tưởng cùng Shiho-chan hàn huyên mà thôi, không thể sao?"

Shiho có điểm khó xử, nhưng ngẫm lại tối hôm qua ba ba thấm thiết dặn dò, nàng hạ quyết tâm: "Nghe nói đại học, rất nặng nề, ba ba sợ ngươi, không tập trung, thi rớt."

Bởi vì Shiho lượng từ ngữ còn ít, muốn biểu đạt lời nói liền có điểm dài, nhưng Miyamoto Hiroto không hề cảm thấy kiên nhẫn còn thích thú nghe xong muội muội khuyên nhủ.

Hắn trong lòng ôn nhu, một bên lại nghiến răng nghiến lợi tưởng —— lão ba hắn rốt cuộc nói mê sảng cái gì dạy hư Shiho-chan a!

"Nghe Shiho, ca ca sẽ không thi rớt, đừng lo lắng." Miyamoto Hiroto nghiêm túc sửa đúng muội muội nhận tri, không nghĩ để muội muội thế giới cho rằng hắn ca ca không đáng tin cậy ngu ngốc ấn tượng: "Nếu ca ca tưởng, hiện tại trực tiếp tốt nghiệp cũng không vấn đề, mặc dù không phù hợp ta tác phong điệu thấp, nhưng ca ca rất lợi hại, Shiho-chan phải nhớ kỹ, một khi có chuyện gì liền đến tìm ca ca giúp đỡ."

Shiho cái hiểu cái không gật đầu, "Đã biết."

Miyamoto Hiroto: "Ngoan.... Đúng rồi, nếu như Ranpo khi dễ ngươi liền phải nói cho ca ca biết."

Shiho phản bác: "Ranpo ca ca không có khi dễ ta."

Miyamoto Hiroto thanh âm hơi trầm xuống, "Phía trước là ai lừa đi rồi ngươi điểm tâm?"

Shiho nghiêng đầu: "Không có lừa, Ranpo thích ăn, ta không thích, liền cấp Ranpo."

Miyamoto Hiroto: "Nga —— như vậy cũng không thể, tiểu thèm ăn lại muốn ăn điểm tâm Shiho-chan không được cho hắn, ca ca là hảo tâm muốn giúp Ranpo nga, Shiho-chan có biết ăn nhiều đồ ngọt rất không tốt cho sức khỏe sao? Shiho nếu thích Ranpo, liền không thể cho hắn ăn đồ ngọt."

Kế tiếp Miyamoto Hiroto không ngừng dặn dò Shiho không được cấp đồ ngọt cho Ranpo, thậm chí nói có sách mách có chứng về Ranpo ăn nhiều đồ ngọt sâu răng tiền lệ, khiến cho Shiho dù không hiểu vẫn theo bản năng nhớ kỹ ngưng trọng gật đầu.

Chờ đến Miyamoto Hiroto thoả mãn chủ động tắt máy, Shiho mãn đầu óc đều là đồ ngọt không tốt cho sức khỏe sẽ hư rớt răng.

".... Mụ mụ chuẩn bị cấp Ranpo đồ ngọt." Shiho buông điện thoại, vẻ mặt ngưng trọng nhìn mụ mụ hừ ca trong phòng bếp, nàng biết mụ mụ gần nhất hứng thú làm đồ ngọt, mà Ranpo thường xuyên xuyến môn ăn điểm tâm đã thành thói quen.

Vì tránh cho Ranpo bị hư răng, Shiho quyết định hôm nay điểm tâm liền đi cấp Suguru xử lý.

Còn về Shiho, nàng không hảo đồ ngọt cho nên sẽ không đi ăn.

Vì thế, buổi chiều mát mẻ thời tiết, đang chờ mong tiểu đồng bọn đến nhà chơi đùa Suguru liền thấy Shiho móc ra điểm tâm ngọt.

Suguru: "?"

Shiho chỉ vào Ranpo điểm tâm phần ăn, "Đây là Ranpo điểm tâm, Suguru giúp ta ăn rớt đi?"

Suguru sửng sốt, "Như vậy, không tốt?"

Shiho nghiêm mặt: "Ca ca nói, Ranpo ăn điểm tâm sẽ hư răng, chúng ta phải, hỗ trợ ăn giúp Ranpo."

"Hư, hư răng?"

Suguru đầu nhỏ căn bản không tiếp thu quá hư rớt răng chuyện này, hắn mê mang mịt mờ biểu tình có thể khiến cho gia trưởng đốn tim tại chỗ.

Shiho cùng Suguru đứng nhìn điểm tâm, Shiho nghĩ nghĩ lặp lại ca ca phía trước giải thích lời nói, nhưng phát hiện Suguru càng nghe càng vô pháp lý giải, hai mắt đều sắp thành nhang mũi.

Shiho chợt ý thức được, Suguru không hiểu nàng nói gì, Shiho phát hiện Suguru là ngu ngốc.

"Suguru là ngu ngốc sao?" Shiho không mang ác ý dò hỏi.

Suguru chần chờ: "Ngu ngốc, là chỉ ta sao?"

Shiho trầm tư: "Không quan hệ, Suguru không hiểu, ta sẽ không chán ghét, Suguru."

Suguru hai mắt sáng lên: "Hảo, ta thích, Shiho!"

"Ân."

Shiho lại thúc giục hắn, "Kia Suguru mau ăn đi."

"Nga nga nga."

Suguru trực tiếp đem đề tài quăng ra sau đầu, hắn ngoan ngoãn nhấm nháp điểm tâm ngọt, Miyamoto Reika tay nghề rất tốt, Suguru lập tức ăn xong hết rồi.

Shiho và Suguru bắt đầu bọn họ trò chơi nhỏ, xếp gỗ đầy màu sắc chồng lên thành pháo đài, hai người chơi đến đầu nhập nghiêm túc, cho dù chơi chán rồi cũng có thể ra ngoài sân vườn nhìn xem Getou Sumiko loại trồng trái cây cùng cây cảnh.

Bất giác thời gian liền đến Ranpo tới nhà chơi, hắn thập phần chờ mong vừa tan học liền thoáng đến Miyamoto gia, hắn đã biết Miyamoto Reika sẽ cấp cho hắn điểm tâm ngọt, nhưng vì tránh cho mẫu thân biết được hắn ăn điểm tâm nên không cho hắn tiếp tục ăn.

Ranpo quyết định trước tiên đi ăn xong Reika a di điểm tâm lại đi trở về nhà.

Như vậy sẽ không ai biết hắn ăn qua hai lần điểm tâm!

Hừ hừ~ Ranpo trong lòng đắc ý, hắn vội vã bỏ giày ra, chạy từng bước nhỏ đến phòng bếp tủ lạnh, tinh chuẩn mở ra phía dưới tìm kiếm.

Sau đó, Ranpo tràn đầy chờ mong tâm tình lạnh xuống, giống như bị người tạc một gáo nước lạnh.

"Điểm.... Điểm tâm...."

Từ trống rỗng tủ lạnh không có điểm tâm, xem nhẹ đi đoán sai đáp án, Ranpo phi thường tức giận hô to: "Ô oa như thế nào liền cướp ta điểm tâm ăn rớt a!!"

Đáng giận! Mau trả lại cho Ranpo điểm tâm!

Hắn giờ phút này thông minh đại não lập tức nhìn thấu suy luận ra chân tướng, lấy đi Ranpo điểm tâm là Shiho-chan, nhưng Shiho không có thích ăn điểm tâm, vì cái gì Shiho sẽ lấy đi điểm tâm.... Không cần nghi ngờ gì nữa, tuyệt đối là do Hiroto lừa gạt Shiho!

Hắn đã đuổi không kịp.... Điểm tâm khả năng đã bị Suguru tiểu tử kia ăn mất.

Đáng giận a!!

Hiroto ca ca thù này ta nhớ kỹ!

.

Shiho sinh hoạt vẫn luôn thực bình tĩnh, mặc dù chưa từng đi ra xa nhà, nàng vẫn sinh trưởng tốt đẹp khoẻ mạnh, Miyamoto gia đều là thực giỏi về giao tế xã giao, Getou gia cùng Edogawa gia là thường xuyên đến thăm bọn họ cùng bọn họ đến bái phỏng lẫn nhau.

Đôi khi còn có thể gặp ba ba nhận thức bằng hữu.

Shiho hằng ngày buổi sáng tỉnh lại bị ba ba ôm đi rửa mặt súc miệng, thay một bộ quần áo lại ngồi nhi đồng ghế nhìn đối phương chuẩn bị bữa sáng, chờ đến khi mẫu thân tỉnh lại ba ba mới đi công tác.

Kế tiếp Shiho liền cùng mẫu thân ở nhà xem Tivi, hoặc mẫu thân tìm cái gì đó giết thời gian tỷ như học tập liệu lý dinh dưỡng ẩm thực, hay là đan len cho Shiho khăn quàng cổ, nhàm chán liền đi Getou gia bái phỏng hoặc là Edogawa Kikyo đến chơi lẫn nhau tâm sự trò chuyện.

Chỉ là ở ca ca từ Tokyo trở về phía trước, Shiho đột nhiên bị ba ba và mẫu thân ôm đi Tokyo bệnh viện kiểm tra tổng quát, chờ trở về Shiho liền ngủ một giấc.

Shiho vốn dĩ sinh hoạt đều bình đạm như nước lặng, cho đến khi nàng đêm khuya bị bừng tỉnh trong giấc mộng.

Bên người không có mẫu thân, Shiho mê mang nhìn xung quanh tối tăm phòng ngủ, gặp bình thường hài tử phản ứng đầu tiên chính là khóc lên tìm người, nhưng Shiho chỉ là an tĩnh phát ngốc trên giường.

"Cho dù ta cũng mong rằng.... Sự thật.... Kiểm tra Shiho....."

"Sao có thể.... Đứa bé chỉ mới..... Ngươi xác định sao...."

"Ân...."

"... Chúng ta đây phải làm gì bây giờ?"

Nàng nghe rõ, đó là ba ba và mụ mụ tiếng nói chuyện. Shiho chậm rãi ngồi dậy khỏi giường, cẩn thận bò xuống dưới chạy chậm đến cánh cửa, nàng không thể với tới tay nắm cửa, cho nên chỉ có thể ngồi xổm ở trong góc.

Không biết vì sao, chỉ cách một cánh cửa nhưng Shiho thính giác thập phần nhạy bén, có lẽ vào ban đêm nên mới như vậy.

Nàng mơ hồ nghe thấy ba ba nhắc tới cái gì "Siêu trí nhớ chứng bệnh" cùng mẫu thân nỗ lực trấn định hạ bất an "Bác sĩ tâm lý"....

Chỉ mới một tuổi nàng không hiểu ba ba mụ mụ nói những cái đó ý nghĩa là gì, nhưng nàng chỉ biết theo bản năng nhớ kỹ, giống như trời sinh liền nhớ rõ hết thảy.

Thậm chí nàng có thể nhớ được ba ba đôi khi nhìn nàng lo lắng.

Nàng không hiểu.

Nhưng Shiho sẽ nhớ kỹ.

Không quan hệ, Shiho chậm rãi ôm chân dựa vào tường, tối tăm không gian lại lệnh nàng cảm thấy bình tĩnh.

—— sẽ không có việc gì.

Tựa như có ai đó trấn an nàng giống nhau, Shiho nhắm mắt lại, nàng ngủ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com