Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 12


Phòng sách ~>>

Ngôn Kỳ đang phê duyệt đề án mới của IPT

– Ba tìm con ak_Bảo Lâm cúi mặt đi vào.

– Còn em sao không vào luôn đi, núp ngoài đó làm gì?_nghe Ngôn Kỳ nhắc đến mình, Tử Di cũng mở cửa vào luôn.

– Hihi anh thấy em sao?

– Nói thử xem?_Ngôn Kỳ dừng viết, ngẩn đầu nhìn Tử Di

"Lần nào động đến tụi nó mà em không xen vào? việc hôm nay cần phải đoán sao?"

– Anh đừng lo em chỉ vô ngồi nghe thôi_Tử Di ngồi lên đùi Ngôn Kỳ, tay thì quàng lên cổ

– Ngồi nghe thì được_Ngôn Kỳ đặt tay lên eo Tử Di, mắt nhìn Bảo Lâm_con biết mình sai chỗ nào chứ?

– Là con không nên tự ý đánh nhau, gây ồn ào

– Tsk, đánh nhau thôi mà có gì đâu_Tử Di nói.

– Tiếp tục_Ngôn Kỳ vẫn không thay đổi sắc mặt

– Không nên chụp hình lung tung gây mất trật tự.

– Mẹ thấy mấy tấm đó đẹp mà, con gái mẹ còn đẹp hơn cả đám con trai ngoài kia ..a_*bị nhéo*

– Tiếp.

– Không nên trốn học về nhà_Bảo Lâm biết thế nào cũng không giấu được chuyện này nên tốt nhất là nói thật.

– Gì? con nói với mẹ là thầy cho nghỉ tiết mà?_Tử Di bỏ tay khỏi cổ Ngôn Kỳ, đứng lên nhìn Bảo Lâm

– Thêm cả nói dối, nhưng vẫn chưa đủ_Bảo Lâm chưa kịp giải thích đã bị Ngôn Kỳ cắt ngang

– Lần này thật sự hết rồi đó ba.

– Chuyện này nguyên nhân chính là Hạ Tiểu Vũ, bảo con tránh xa con không tránh, không xem lời ba ra gì phải không?_*đập bàn*

– Nhưng mà ba....

– Anh từ từ, chuyện đâu còn có đó.

– Xuống lầu, nhảy cóc từ dưới lên sân thượng sau đó chạy 20 vòng quanh nhà (có 1000m vuông chứ nhiêu đâu)

– Dạ?_Bảo Lâm thầm nghĩ: chết chắc!

– Anh muốn giết con mình ak?_Tử Di nhìn Ngôn Kỳ

– Còn đứng đó?_Ngôn Kỳ nói với Bảo Lâm

– Anh không được đối với con như vậy! Rốt cục anh có xem nó là con hay không?

– Chấp hành ngay-lập-tức.

– Dạ_Bảo Lâm lủi thủi đi ra, thầm hi vọng ngày mai còn có thể đi được.

– Chu Ngôn Kỳ!_Tử Di hét lên

– Em về phòng đi, đây không phải chuyện của em!

– Được, nếu anh thích phạt như vậy, em sẽ chịu phạt cùng Bảo Lâm, không được cản em!

– Em đứng lại_Ngôn Kỳ nhìn thấy Tử Di toan chạy đi thì vội ôm chầm lấy_lần này chỉ cảnh cáo nó thôi, không có gì đâu!

– Cảnh cáo? chỉ cảnh cáo mà anh phạt con như vậy, nếu như thật sự phạt thì chắc anh sẽ giết luôn con phải không?_Tử Di nhìn Ngôn Kỳ, nước mắt bắt đầu rơi.

– Em nghĩ kỹ đi, anh chỉ nói là thực hiện ngay đâu có nói là phải thực hiện trong bao lâu đâu chứ, em đúng là ngốc mà!_Ngôn Kỳ đưa tay lau nước mắt cho Tử Di

– Nhưng mà lỡ con không hiểu thì sao?

– Tự làm tự chịu!_Ngôn Kỳ nhìn ra cửa, nhướng mắt.

– Anh.....không được em sẽ đi nói với nó!

– Hừm_Ngôn Kỳ kéo tay Tử Di lại và cưỡng hôn, trong khi người nào đó cố vùng vẫy xong sau đó lại ngừng và bắt đầu hoà nhịp với nụ hôn kia thì người còn lại nhíu mày "biết đường chuồn thì tốt đó nhóc con!"

Số là Bảo Lâm cũng đang thực hiện hình phạt, nhưng nhảy đến phòng khách thì nghe là hình phạt không giới hạn nên đứng rình xíu, ai dè bị phát hiện đã đành còn thấy một cảnh nóng bỏng mắt hí nên ba chân bốn cẳng vọt về phòng luôn.  

__________________ta đến để thông báo là chuyển đổi sang cảnh của người khác thôi, qua nhà Tiểu Vũ xem có gì hot_____________________

Hạ Trí Nguyên cùng hai thuộc hạ bước vào nhà, ngôi nhà mà một năm hết 352 ngày ông bận rộn với bang hội ở bên ngoài, mỗi tháng ông chỉ về đúng một lần và thêm ngày giỗ của mẹ Tiểu Vũ, ông chưa bao giờ chăm sóc đến Tiểu Vũ từ nhỏ đến lớn luôn như vậy.

•Tiểu Vũ pov

– Tiểu Vũ con xuống đây cho ba_ông ấy gọi tôi khi thấy tôi đứng ở cửa phòng mình

Không trả lời, tôi chỉ lặng lẽ bước xuống dưới đó, tôi biết lần nào ông ấy muốn nói chuyện đều chẳng có gì tốt đẹp.

– Con là đang không muốn nói chuyện với ba sao?_ông ấy nắm lấy hai vai tôi, buộc tôi đối diện với ông ấy.

– Đúng!_tôi cũng chẳng muốn quanh co làm gì.

– Con..._có lẽ ông ấy đang rất tức giận, tôi có thể nhìn ra điều đó trong cái nhìn ông ấy dành cho tôi.

– Hết chuyện rồi chứ, tạm biệt_tôi không muốn đứng đây thêm một giây nào nữa, hình ảnh mẹ nằm hấp hối trên giường bệnh luôn ám ảnh tôi, đến phút cuối bà ấy vẫn hy vọng được gặp mặt ông nhưng ông đã không xuất hiện.

Mẹ nói tôi không được hận ông ấy, ông ấy là người tốt? ông ấy là người thân duy nhất của tôi, mẹ khuyên tôi phải chăm sóc cho ông ấy thay mẹ và đừng bao giờ đi theo con đường đó.

Tôi nghĩ mẹ đã quá yêu ông ấy rồi, si tình như vậy chỉ tự làm đau bản thân thôi! Xã hội đen cũng có người tốt sao? Nếu ông ấy là người tốt tại sao lại bỏ mẹ con tôi đi như vậy?

Tôi không hận ông ấy, chỉ trách bản thân quá nhu nhược không thể làm gì cho mẹ, đến khi mẹ mất đi tôi mới nhận ra mình không thể yếu đuối như vậy mãi được, tôi phải mạnh mẽ đối mặt với tất cả, cái vỏ bọc lạnh lùng này cũng từ đó mà ra, tôi nghĩ nó sẽ bảo vệ tôi khỏi những tổn thương và đau khổ của cuộc sống này.

– Ba muốn con giúp một việc!_lần đầu tiên ông ấy nhờ đến tôi, trên đời này còn có chuyện gì mà Hạ Trí Nguyên không thể làm chứ? tôi thật sự tò mò.

– Chuyện gì?

– Tiếp cận Chu Bảo Lâm, ba muốn con tìm cách giúp đỡ ba bắt cóc nó.

– Tại sao?_tại sao lại là cậu ta, tên đó thì có gì đặc biệt chứ?

– Chuyến hàng lần này gặp trục trặc phía cảng Tây, khu đó thuộc sở hữu của tập đoàn IPT nếu xử lý không khéo e là....

– Chẳng phải những chuyện như vậy rất dễ dàng với ông sao? Chỉ là bắt cóc một người, có thể là khó ông trùm Hạ Trí Nguyên hay sao?_thì ra là vậy, người mà ông ấy e ngại trên đời này tôi nghĩ cũng chỉ có một mình Chu Ngôn Kỳ, chủ tịch tập đoàn IPT gì đó thôi.

– Nếu thật sự dễ dàng như vậy, ba đã không nhờ đến con!

– Hoá ra tôi cũng chỉ là con cờ trong tay ông?_rốt cục ông ấy cũng chỉ muốn lợi dụng tôi thôi, sao lại có người tốt kiểu như vậy chứ? tôi càng cam đoan lời mẹ nói là sai!

– Ý ba không phải vậy!

– Nó chính là như vậy!

– Con..._ông ấy lại không thể nói gì được, còn gì để nói nữa chứ?

– Đây là lần đầu cũng là lần cuối tôi giúp ông, vì mẹ!_tôi nói xong liền đi thẳng lên trên, mặc dù sau đó ông ấy có gọi lại nhưng tôi cũng chẳng muốn quan tâm.

Cũng không hiểu sao tôi lại nhận lời giúp ông ấy như vậy, có thể là vì mẹ cũng có thể vì nguyên nhân nào khác mà tôi chưa biết.

•End pov  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com