Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

£21

"Tôi muốn giới thiệu em với một bác sĩ tâm lí khác" _bác sĩ tâm lí_

"Bệnh em khó chữa lắm ạ?"

Tôi nhìn anh bác sĩ đẹp trai, nuối tiếc vô cùng. Anh ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều trong việc tạo hormone hạnh phúc và estrogen tự nhiên. Vấn đề tâm lí thì bỏ đi, làm kiểm tra bao nhiêu lần đi nữa tôi vẫn ra kết quả tâm lí bình thường, stress nhẹ thôi.

"Tôi chỉ cảm thấy năng lượng của em hợp với ông ấy hơn" _bác sĩ tâm lí_

"Nếu em không thoải mái chúng ta có thể tiếp tục cuộc trò chuyện vừa rồi"

"Em không sao, anh có danh thiếp người kia không?"

Tôi về nhà với tâm trạng khá sầu đời, tôi là khách hàng đầu tiên của bác sĩ đẹp trai, chắc cũng là người đầu tiên bị từ chối quá
...

"Bác sĩ Lecter nghe" _Hannibal_

Tại sao trong mọi trường hợp, bạn nên lưu số những người bạn ghét hoặc sợ? Bởi vì bạn có thể chắc chắn bản thân không nghe nhầm hay gọi nhầm. Bạn hẳn sẽ không muốn gọi nhầm cho một kẻ thái nhân cách ăn thịt người. Bài học: đừng như Linh

"Xin lỗi, tôi nhầm số"

"Cô không nhầm đâu, tôi có lưu số cô, Oakine" _Hannibal_

Tôi rất muốn hỏi, Hannibal đã làm gì để thao túng bác sĩ tâm lí của tôi nhưng được rồi. Anh ấy nói tôi hợp với Hannibal chứng tỏ tôi có xu hướng mê trai giàu có, nấu ăn ngon và 'tinh tế'

" Bác sĩ Lecter có gói giảm giá cho người quen không?"

Cuối cùng tôi chấp nhận số phận mình, không biết liệu bản thân có từ bình thường sang điên không? Hannibal thường chữa lành thành què mà, mỗi tuần gặp 2 lần là đủ để tôi ngất lên ngất xuống.

Thứ 4 Ngày 8/3
Tôi bắt đầu buổi trị liệu của mình với Hannibal, chúng tôi không nói nhiều với nhau, dù nhìn kiểu gì cũng giống hai bên đang moi móc thông tin của nhau, ngày trị liệu đầu tiên thất bại. Tôi ra về với một bó hoa 8 tháng 3 mà.

Tôi bị mời ăn cơm, lí do từ chối lần này là đã đặt bàn bên ngoài.

Chủ nhật Ngày 12/8 -5 ngày sau hôm đầu chữa trị
Tôi vẫn quá cứng nhắc, mọi thứ không tốt lắm, Hannibal nói tôi đang cảnh giác quá mức và tôi hoàn toàn có thể tin ông ấy, trước tiên là mức chuyên gia tiếp theo là mức bạn bè.

Tôi bị mời ăn cơm, lí do từ chối là tôi đang giảm cân, ăn uống thanh đạm, không ăn thịt.

"Thật ngại quá, lại phải từ chối ngài Lecter"

"Xin hãy gọi tôi là Hannibal như trước đây, Oakine"

Thứ 3 Ngày 15/8 buổi trị liệu thứ 3
Tôi mặc full giáp kháng sát thương tâm lí, không nghi ngờ những điều mình vẫn tin là cách duy trì trạng thái tốt nhất.

"Hôm nay bên FBI thành công phá vụ án lớn, Jack Crawford hẳn sẽ mời mọi người ăn tối" _Hannibal_

"Ông ấy không có, tôi còn chưa biết tối nay ăn gì"

-5 sát thương

Hannibal cười nhẹ, không nhìn ra đang vui hay chỉ đang cố tình che giấu ánh mắt. Ít nhất tôi chắc chắn ông ấy đang đắc ý.

Vì tôi đã lỡ tiết lộ bản thân không có lịch trình gì cho bữa tối và vì Hannibal đã nói đó là bữa thuần chay, tôi không có cách nào từ chối.

"Ông cần tôi giúp gì không?"

"Ngồi xuống, Oakine. Tôi muốn giữ cho món ăn của mình hoàn toàn bất ngờ " _Hannibal_

Mùi hương trong bếp khiến tôi cảm thấy đói, tôi có thể dễ dàng bóc tách từng nguyên liệu mà Hannibal sử dụng. Tôi đã quen với việc nấu ăn ở Việt Nam và gia vị ở đó, tôi thích đoán nguyên liệu trong nước sốt và tái tạo nó, dù chưa từng thành công, quá trình rất quan trọng. Nhưng ít nhất tôi khá tin vào khứu giác của mình, trong mảng ăn uống.

"Món đầu tiên Caponata Sicilia ăn kèm bánh giòn" _Hannibal_

Tôi không để ý đến cái tên lắm, tôi có thể chắc chắn bản thân không nhớ được. Đó là một món Ý cổ điển gồm cà tím, cà chua, ô liu, nụ bạch hoa, ninh với giấm balsamic và dầu ô liu. Ông ấy trình bày nó như một tác phẩm mosaic đáng giá.

"Tôi mong cô thích súp vì món chính là súp nấm Morel và nấm Truffle đen" _Hannibal_

Như cái tên, đây là một món súp nấm. Tôi không biết nó có giúp tôi giảm cân không, điều tôi để ý nhất là nó ngon, ngon cực. Bên trên lớp súp mịn rắc lá thyme tươi, ăn kèm bánh mì nướng đen. Cảm giác giòn và mềm thống trị vị giác nhỏ của tôi, không có gì nghi ngờ khi người ta dễ dàng mụ mị trước thức ăn của ông ấy. Não tôi sắp tiết nhiều hormone hạnh phúc đến mức quên mất Hannibal Lecter là sát nhân hàng loạt rồi.

Cuối cùng trong danh sách tôi nhớ là cà tím nướng kèm sốt miso, tỏi đen và sốt từ vang đỏ.

Tạo hình của món ăn như miếng gan lách khiến tôi không dám động đũa, nhưng nó hoàn toàn chay. (Tôi biết vì lỡ cắn một miếng do tò mò). Cái đĩa được mặc lớp trang trí bằng viền củ cải đỏ, đậu Hà Lan non, rưới trên sốt rượu vang. Tôi hơi mất cảnh giác quá mức, sau khi ăn no.

"Uống chút trà Scopolamine¹ sẽ giúp cô thoải mái hơn đấy"

Một cái tên lạ hoắc tôi không biết nữa, một loại trà cổ điển nào đó chăng? Nhưng nghe vẻ tên của nó rất hiện đại. Tôi không quá để ý, uống cốc nước Hannibal đưa, cảm giác thực sự khá thoải mái, mơ hồ nữa.

"Tôi muốn hỏi cô vài thứ" _Hannibal_

"Được"

"Yên tâm đi, tôi sẽ không lãng phí cơ hội ăn tối lần này" _Hannibal_

"Bắt đầu từ quá khứ cô Oakine nhé?"

Tôi nghiêng đầu tròn xoe mắt nhìn Hannibal, bắt đầu kể với nhịp đều đều

"Cha mẹ Oakine là nông dân, có 3 người con, hai người còn lại không rõ thế nào, chỉ biết đã chết."

"Buổi sáng làm việc từ 4 giờ, làm đến trưa thì nghỉ. Khi mẹ Oakine nấu cám lợn, trước lúc pha tăng trọng bà ấy sẽ lấy cho Oakine củ khoai hoặc gì đó. Mỗi ngày một bữa. Đói quá có thể ăn rau dại mọc ven sông hoặc trộm vài quả trứng, thui trong đống rơm. Nó khá tanh, chẳng chín nổi."

"Nghỉ ngơi 15 phút thì dọn chuồng, chiều tối tắm bên sông, không có xà phòng, kì thế nào cũng không hết mùi trên người, cố gắng lắm thì cũng ổn lúc mặc lại bộ đồ cũ là bẩn lại."

Tôi lấy hơi, hình ảnh bà mẹ đó như hiện ra trong tâm trí, não không còn tin vào hình ảnh mình nhìn thấy, chỉ tin vào những điều Hannibal ra lệnh

"Oakine không được bước vào nhà, thường ngủ ở một mái lợp xập xệ đầy rơm rạ, mùa khô thì nóng mùa lạnh thì ẩm mốc. Ngày nhỏ bị nhiều bệnh da liễu do môi trường kém vệ sinh."

Mắt Hannibal hơi giao động, vẫn không hết chăm chú

"Tiếp đi"

"Mẹ Oakine không cho đi học, 9 tuổi mới biết chữ 11 tuổi biết làm toán. Đến năm 14 lén bỏ trốn khỏi nhà, may mắn có người tài trợ, học xuyên hè để đỡ phải về. Năm đó vừa bắt kịp tiến độ các bạn cùng tuổi thì bắt đầu học vượt cấp, mãi sau phát hiện bản thân không có giấy tờ gì, nói dối là mồ côi từ nhỏ cuối cùng mới thi đại học được. Lên đại học có học bổng nên dễ sống hơn, vài giáo sư để ý đến rồi giúp đỡ, đỗ đại học năm 18 tuổi. Bây giờ 20 đã làm việc được 2 năm"

"Cô có sợ không?" _Hannibal_

"Không, chỉ có ghê tởm"

Tôi trả lời rất dứt khoát. Sau đó Hannibal hỏi rất nhiều, tôi cũng không nhớ rõ từng thứ. Chỉ là tôi luôn mặc định người Hannibal muốn tìm hiểu là Oakine, không phải tôi nên dù thành thật trả lời mọi thứ, hắn không biết tôi thực tế chẳng phải Oakine, thật may mắn.
...

"Ưm..."

"Tôi mong cô có một giấc ngủ tốt. Tối qua chúng ta nói chuyện lâu quá, cô ngủ quên ở đây" _Hannibal_

Tôi dật thót, nhìn xuống bản thân vẫn còn mặc áo tối qua, mặt đã được tẩy trang, nằm trên giường. Tôi còn đi đôi tất đen của Hannibal nữa, chuyện này là thế nào?

// //
1:Scopolamine không phải tên trà, nó có tác dụng như thuốc phiện. Scopolamine được chiết xuất từ cây Datura (cà độc dược). Ở liều cực thấp, nó gây lú lẫn, mất kiểm soát, người dùng dễ bị sai khiến hoặc tiết lộ thông tin. Dùng liều lượng cao có thể gặp tổ tiên sớm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com