Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

13.

Châu Dĩnh và Từ Khôn cùng trở về phòng. Nhìn căn phòng lớn không khác gì một căn hộ, giường ngủ, sofa, bàn làm việc, còn có cả quầy bar rồi tủ lạnh và ngay cả bếp và nồi cũng có, cô quyết định ôm gối lại phía sofa, rồi nằm đó mở máy tính làm việc.

"Tôi nghĩ là sẽ bất tiện lúc ở chung, nên anh cứ ngủ trên giường đi, từ nay tôi sẽ nằm sofa."

Từ Khôn biết cô cố chấp, sẽ không muốn nghe anh phản biện điều này. Không một lời nào được nói hết, anh chỉ lại chỗ cô rồi nhấc bỗng cả người đi về phía giường ngủ. Kéo chăn cho cô đàng hoàng, còn vỗ về, xoa đầu cô như đang cưng nựng một bé mèo nhỏ đang xù lông.

"Giường anh lớn, hai người nằm hai góc sẽ không sao đâu. Nếu em thấy không tiện thì anh sẽ ngủ sofa, công việc của em nhiều, không thể để em ngủ ở đó được."

Từ lúc về làm "dâu" nhà Thái, Châu Dĩnh luôn cố gắng tránh Từ Khôn nhiều nhất có thể. Được thì cô sẽ trụ ở công ty lâu nhất, cho đến khi Gia Nhĩ lên năn nỉ cô về, hoặc là trốn nhũi trong Team Wang studio viết nhạc, hôm nào được thì ở đây tới sáng rồi về đi làm, không thì lại đợi Gia Nhĩ tìm được rồi đưa cô về. Dù là sẽ bị càm ràm, nhiều lúc sẽ về thấy gương mặt anh sốt sắng, nhưng cô nhất định sẽ ở bên ngoài nhiều nhất có thể. Cũng may là bà Thái cũng thông cảm vì nghĩ công việc nhiều nên cô phải tăng ca thường xuyên, nếu không thì bà cô sẽ lôi cô về Hồng Kông mắng cho một trận, còn không cho cô tiếp tục tiếp quản.

Nói thật thì Châu Dĩnh sẽ thấy thoải mái nhất mấy ngày Từ Khôn đi công tác, và bản thân cô cũng biết là lịch trình anh nhiều, sẽ đi công tác nhiều, nhưng không ngờ được là Gia Nhĩ và anh trùng lịch khá nhiều, nên bà liền lấy cớ support Gia Nhĩ rồi tiện thể chăm sóc cháu rễ tương lai, liền kêu cô mỗi lần Từ Khôn đi đâu, cô phải theo đó, chuyện tập đoàn có thể lưu động mà làm.

Và không ngoại lệ, cô theo anh thì anh chắc chắn sẽ theo cô. Cô đi công tác anh cũng theo cô, đi chơi cũng đi theo, đi họp cũng đi theo, chỉ cần anh rảnh thì anh sẽ đi, cô đi đâu anh cũng sẽ theo. Nhiều lúc cô muốn lấy cớ về Bắc Kinh thăm ba mẹ với Vũ Kỳ, anh cũng đi theo với lý do ra mắt chồng sắp cưới.

Cô cũng dần tiếp nhận lại anh, tiếp nhận sự ân cần của anh. Gạt bỏ sự lạnh lùng lúc trước, cô cũng dễ chịu với anh hơn trước, dù không phải thể hiện ra ngoài như lúc trước, nhưng cô cũng đã buông lỏng cảnh giác khi ở cạnh anh.

Tưởng rằng mọi thứ sẽ yên ổn nhưng mà tự nhiên chuyện không hay lại đến.

Hôm đó là là một ngày mưa không ngớt, mẹ cô, bà Tống đột nhiên ngất xỉu, Châu Dĩnh không một tiếng báo lại vội vã về Bắc Kinh xem như thế nào. Ngày hôm đó Từ Khôn lại có buổi diễn nên rất bận rộn, không biết là cô đã rời Thượng Hải.

Vội vã chạy vào bệnh viện hỏi thăm, cũng may là mẹ cô chỉ là cảm trong người mà chẳng nói ai, phát sốt cũng không báo nên lúc lấy nước uống thì nhất đi do không đủ sức. Ngồi trầu chực ở bệnh viện nhìn bà truyền thuốc, cô mới có một khoảng thời gian tạm gọi là "nghỉ ngơi". Ngồi nói chuyện rồi cũng ăn trái cây với mẹ cô thật sự rất vui và yên lòng. Rồi Vũ Kỳ cũng từ Hàn bay sang, hai người đổi chỗ, Vũ Kỳ ơi lại chăm sóc, Châu Dĩnh dù không nỡ xa nhưng cũng phải ngậm ngùi trở lại Thượng Hải.

Cô thường là người không quan tâm mấy tới giới giải trí, dù là người trong ngành, nhưng kiểu cô không thường xuyên đọc mấy bài báo khui tin hẹn hò hay là tin đồn này nọ. Nhưng không biết làm sao hôm đấy ngồi ở sân bay chờ, cô lại lướt vài tin trên siêu thoại, lại đọc được tin về buổi diễn của Từ Khôn.

Tin đồn hẹn hò của Thái Từ Khôn và nàng vũ công, hai người có hành động thân mật ở trên sân khấu. Trời đất ơi nhìn xuống mấy tấm ảnh mà nhà báo mượn của mấy trạm tỷ nhìn mà thấy tức không nói nên lời. Cô thừa biết đây là trình diện, các trạm tỷ sẽ rãi khắp khán đài, mỗi góc chụp mỗi khác, vậy mà mấy tên nhà báo lại lấy ngay tấm ảnh thật giả lẫn lộn, góc chụp không thể thấy gì ngoài việc tương tượng hai người đang hôn nhau nữa.

Dù biết là diễn, dù biết báo viết là mấy tin lá cải, nhưng cô vẫn có phần thấy tức giận và không thích. Một cảm giác khó chịu dâng trào, rồi bất giác nhận ra nó giống như lần đó, cái lần mà cô đọc được bài viết anh cùng vị tiểu thư kia đính hôn.

Cap màn hình một tấm, rồi gửi kèm theo tấm hình kia qua cho anh, cô chỉ gửi vỏn vẹn một cái icon "🙃" rồi tắt máy.

Từ Khôn sau khi đi diễn về nhà thì mới đọc được tin này trên khắp các mặt báo, chưa kịp can thiệp để dập mấy tin này xuống thì đã nhận được cái mặt cười cùng với hai tấm ảnh. Anh muốn suy sụp, kiểu như bao cố gắng xây dựng lại niềm tin của anh trong lòng anh tiêu tan hết.  Anh cố gắng gọi cho cô để giải thích, nhưng nhận lại là tiếng phản hồi của tổng đài. Gọi cho Gia Nhĩ cầu cứu nhưng chỉ nhận lại được thông báo là Châu Dĩnh hôm nay có việc riêng gấp nên đã rời tập đoàn từ trưa rồi, studio cũng không thấy.

Bất lực ngồi trên ghế sofa thì anh nhận được cuộc gọi của trợ lý Châu Dĩnh. Thì ra là cô đi Bắc Kinh, khoảng 1 tiếng nữa là sẽ tới Thượng Hải. Cô trợ lý vì có công việc gia đình nên không thể đến đón cô về được, đành nhờ anh đi đón.

Châu Dĩnh sải bước khỏi sảnh lớn về phía khu vực đậu xe, nhưng nhìn ngang nhìn dọc lại không thấy xe trợ lý đâu, kèm đó lại nhìn thấy con Maserati cô mới được mẹ Thái tặng tháng trước.

Chiếc xe tiến về chỗ cô. Một người đàn ông đeo khẩu trang, nón đen, còn kèm theo cặp mắt kính bước xuống, đi qua mở cửa cho cô, còn giúp cô cầm túi và che cửa tránh để đầu cô chạm vào.

Chiếc xe chạy ra khỏi khu vực sân bay, băng băng trên con đường lớn.

"Tôi muốn ăn McDonald's."

Cái sự thèm ăn nuget này nó đến bất chợt, tưởng là sẽ được chở đi mua, rồi sẽ được ngồi măm măm lúc đi về, nhưng không ngờ là Từ Khôn đã mua từ trước và treo sau ghế.

(Sợ mấy cô hỏng hiểu treo sau ghế là sao á, thì tui nói chút xíu. Kiểu đi xe 🚗 thì nó có bán mấy cái phụ kiện treo trên ghế để để khăn giấy, đồ ăn hay nước đồ á, lên shopee kiếm là có à :>> Mà đại loại là nó một cái giống cái bảng, có mấy cái ô với cái móc để treo đồ với để đồ dô, thường treo ở ghế lái hoặc ghế phụ.)

"Có cả trà sữa cho em nữa!"

"Hôm nay anh ăn trúng gì vậy Thái Từ Khôn, tự nhiên tốt bụng với năng động vậy? Đừng nói là tại mấy bài báo nha."

Châu Dĩnh vừa khui hộp trong tâm trạng vui vẻ vừa hỏi anh. Chuyện này đúng là lạ thật, vì trước giờ ăn gì thì anh đều hỏi cô, rồi để cô tự đặt, chứ chưa bao giờ chuẩn bị trước thế này. Nhìn anh kiểu hơi sợ hãi như vậy có hơi buồn cười, cô đành tự hỏi, tự mở đường lui cho anh.

"Tôi không phải mấy tiểu miaomi của anh, nên tôi không thấy nó giống "lẩu chanh" mà fan anh nói anh cho họ đâu."

________
Nay tui ra chap nhanh nè.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com