4.
Mệt mỏi kéo vali vào trong căn nhà lớn, Châu Dĩnh nhìn quanh một vòng. Nó chẳng thay đổi mấy từ lúc cô được bà và Gia Nhĩ đưa về đây. Ở đây cô có thể nhìn được những tấm hình của mẹ, những tấm hình của gia đình nhà ngoại.
Trở về phòng rồi ngã lưng trên chiếc giường nhỏ, cô lướt check hết lại thông tin mà trợ lý gửi cho. Lúc này cô mới thấy được địa chỉ hẹn gặp của Thái Từ Khôn.
Từ tin nhắn của trợ lý, Châu Dĩnh được hẹn gặp mặt tại nhà riêng, và trùng hợp là căn nhà của Từ Khôn chỉ cách nhà cô 1 cái ngã tư mà thôi. Ban đầu đã bán tính bán nghi vì xe đón anh đi cùng đường với xe của cô, nhưng cô đã dừng ở siêu thị tiện lợi gần nhà để mua đồ rồi mới tảng bộ về nhà.
Ánh sáng chiếu qua rèm cửa mỏng, Châu Dĩnh từ từ mở mắt đón ngày mới. Vì chuyến bay hôm qua mà cô đã nhờ trợ lý chuyển lịch hẹn xuống buổi chiều, cô muốn nghỉ ngơi thật tốt, cũng như là anh chàng kia cũng được nghỉ ngơi. Và đúng là cô đã nghỉ ngơi rất tốt, mở mắt dậy thì đồng hồ đã điểm 10 giờ sáng rồi.
Mặc bộ pyjamas lười biếng bước xuống cầu thang, mùi thức ăn thơm phức làm cô tỉnh ngủ hoàn toàn. Vội chạy xuống bếp vì chiếc bụng đói, bất ngờ đặc biệt cho Châu Dĩnh không chỉ là một bữa sáng thơm ngon, mà còn có sự hiện diện của hai người.
"Áhhhhhhhhhhh! Bà ngoạiiiiiiiiiiiiiiii"
Châu Dĩnh chạy đến và ôm chặt người bà đang nấu bếp, còn liền tục hôn, dụi mặt trên vai bà.
"Nào nào, bảo bối ra ăn sáng thôi, ta nấu món con thích nhất này!"
"Chỉ có bà thương bảo bối nhất, hihi."
Ngồi trên bàn ăn ba người, nhưng cô chỉ cười nói với bà, rồi chì tập trung vào phần ăn của mình mà bỏ quên mất người anh trước mặt. Gia Nhĩ mặt mày xám xịt, chiếc nĩa trên tay đã ghì muốn bể chiếc dĩa bên dưới làm đôi.
"Nè cái con bé kia, mày còn chưa chào anh đây!"
Châu Dĩnh liếc nhìn bằng ánh mắt chán ghét, hận là không thể băm tên anh họ này ra thành nhiều mảnh.
"Anh không ăn thì ra chỗ khác chơi, đừng có là tuột mood của bổn cung!"
Lúc ăn xong thì bà đưa cho cô một hộp quà lớn, bà bảo đây là tất cả quà mà bà mua từ lúc cô về Hàn làm việc, mỗi lần nhớ cháu thì bà đều đi mua một món. Đi du lịch sẽ mua, đi shopping cũng mua, đi ăn cũng mua, không làm gì thì mua online, sinh nhật Gia Nhĩ mua quà cho hắn ta cũng sẽ mua cho cô vài món. Và thế là vài món đó đã được chất thành núi ở Hồng Kông đang chờ cô về để khui chúng ra. Lần này đi Thượng Hải bà chỉ đem vài món như trang sức, đồng hồ, vì bà nghe nói Châu Dĩnh sẽ đi gặp đối tác, mà dù là chuyện gì đi nữa, cháu gái bà vẫn phải đẹp.
"Waaaaa, mà tặng cháu đồng hồ á?! Cháu còn định mua một cái làm quà, mà giờ bà tặng cháu trước rồi. Cháu chưa mua gì cho bà cả"
Một chiếc đồng hồ thông minh được đặt riêng cho Châu Dĩnh, cô đeo nó lên rồi ngắm nghía, thật là đẹp mắt. Để ý thấy đồng hồ đã được cài đặt từ trước, nó được gắn định vị kết nối với điện thoại của bà và Gia Nhĩ, cô để ý thấy hình như Gia Nhĩ cũng có một chiếc.
Hôm nay không còn là phong cách năng động, thể thao mà Châu Dĩnh vẫn thường phối đồ mỗi khi ra ngoài, dưới tài năng của Gia Nhĩ và bà ngoại, cô đi bàn hợp đồng với một phong cách vô cùng khác.
"Con gái ra ngoài ăn mặc kín đáo một chút, chất vải này sẽ không nóng nên em yên tâm mặc đi!"
Gia Nhĩ nhìn bộ đồ mình phối cho em gái vừa có chút thiếu nữ, vừa lại mang phong cách trẻ trung của học sinh. Anh mãn nguyện, tấm tắt tự khen bản thân.
Trợ lý sau đó đã đến nhà cô rồi đưa cô tới chỗ hẹn. Dù là cách 1 cái ngã tư thôi nhưng phải đi xe gần 15 phút mới tới, vì chỗ này nhà nào cũng rất to, rất rộng. Trên xe nhìn ra ngoài, Châu Dĩnh thật sự phải há hốc mồm, vì số nhà chỉ chênh nhau 1 số mà khoảng cách giữa hai cái cổng như tận cả cây số.
Chiếc xe rẽ vào một căn biệt thự lớn. Căn này mang dáng vẻ là một toà lâu đài cổ xưa, nhưng bên trong lại rất bắt mắt và hiện đại. Vòm nhà rất cao, đèn chùm pha lê tráng lệ. Một bộ sofa lớn được trang trí bởi những tấm lông trắng muốt. Ngay cả ảnh gia đình treo trên tường cũng trông thật diễm lệ bởi các tiểu tiết hoa văn được khắc trên khung.
"Đây là bài trí của ông bà chủ khi vừa đi Châu Âu về, tôi tin chắc cô sẽ bất ngờ hơn khi lần sau ghé thăm."
Nhìn Châu Dĩnh ngơ ngác thì cô trợ lý không tránh được cái bật cười.
"Mời cô Jooying, phòng làm việc ở hướng này."
Đi theo người trợ lý kia ngang qua vài căn phòng, Châu Dĩnh và người của mình được dẫn tới một căn phòng nhạc rất lớn. Ở đây tưởng chừng có thể mở cả một buổi hoà tấu bởi vì hầu như chả có loại nhạc cụ nào mà không xuất hiện.
Đi vài bước thì cô chững lại trước cây hạc cầm. Nghĩ lại, không biết đã bao lâu rồi mà cô không chơi hạc cầm nữa. Hình như là lúc cô vừa đến Hàn, vì nhớ nhà mà ngày nào cũng ngồi chơi hạc cầm rồi mới có thể ngủ ngon.
"Hồi đó em hay chơi cái này lắm nhỉ? chị nhớ em với Vũ Kỳ người đàn tranh người hạc cầm cùng chơi, âm thanh đã thu hút rất nhiều thực tập sinh khác."
Chị trợ lý nhìn cây đàn cũng nhớ lại, vỗ vai Châu Dĩnh rồi nói mấy câu tiếng Hàn.
"Giám đốc có dặn lát chúng ta sẽ thảo luận bằng tiếng anh và thu âm lại đó, em chuẩn bị một chút đi nha."
"Nae, unnie."
Rất nhanh sau đó Thái Từ Khôn cầm hợp đồng bước vào. Sẽ không có gì cho đến khi anh nhìn thấy đối tác là cô đạo diễn mới của KR. Thật sự thì đây là một bất ngờ lớn, là bất ngờ chồng bất ngờ. Nhớ lại lời của trợ lý có báo từ trước, cuộc nói chuyện này sẽ bằng tiếng anh, bỏ quả sự bất ngờ của mình, Từ Khôn cúi người chào hỏi trước.
"Hello, I'm Kun, nice to meet you."
"Hello, I'm Jooying, song-writer and producer. Glad to see you!"
Một cái cười và một cái bắt tay bắt đầu cho một cuộc họp nhỏ, trong đó Từ Khôn là một ca sĩ đang tìm người collab làm nhạc và Châu Dĩnh là một nhà sản xuất, một nhà sỹ được ngỏ lời collab.
Cuộc họp diễn ra cũng khá nhanh, hai bên thỏa thuận cũng rất ổn, cũng hứa hẹn cùng nhau ra một sản phẩm gây tiếng vang lớn.
Đáng lẽ ra trợ lý sẽ là người đưa Châu Dĩnh về nhưng lại có chuyện gấp ở công ty nên phải đi xử lý gấp, cô cũng không thể cản người chị đang vội nên đã nói là mình sẽ tự về được, dù gì nhà cũng chỉ cách có mấy căn. Cô định gọi cho Gia Nhĩ đến đón, nhưng lại sợ bà ở một mình, bây giờ cũng đã tối, bà có lẽ đã đi nghỉ rồi. Nhưng nhà thì lại khá gần, không thể bắt taxi được, ai đời lại bất taxi đi qua vài căn nhà đâu chứ. Vì vậy nên Châu Dĩnh sẽ tản bộ về nhà, cũng như là hóng gió một chút, cũng tiện nhớ một chút phong cảnh khu này.
"Dĩnh Dĩnh, em đang đợi xe sao?"
Từ Khôn từ sau đi tới, tay khoanh sau lưng như đang giấu một cái gì đó.
"À, tôi định đi bộ về, nhà tôi cũng gần đây."
"Vậy anh đưa em về."
"Như vậy không tiện lắm nhỉ? Không cần phiên tới anh Thái đâu ạ!"
"Không phiền, nếu em không mua để anh đi cùng, thì cứ như là anh đưa báo Hồng về nhà đi!"
Từ đằng sau, Từ Khôn đưa chú báo mà Châu Dĩnh cho anh mượn lúc ở trên máy bay ra, lắc lắc vài cái, còn cười rất tươi.
"Thôi được rồi."
Khu phố tĩnh lặng. Dưới ánh đèn đường, một cặp nam nữ đang tản bộ cùng nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com