Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

7.

Một chiếc xe 6 người nhưng như tách biệt thành hai thế giới. Bà ngồi cùng Vũ Kỳ, tay đan tay tâm sự, kể chuyện mọi người cùng nghe. Gia Nhĩ và Húc Hi ngồi sau hưởng ứng rất vui. Châu Dĩnh ở ghế lái thì đang tập trung, Từ Khôn ngồi ghế phụ thì như mất hồn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bọn họ dùng bữa tại một nhà hàng Trung Quốc cũng khá lớn, là nhà hàng mà Châu Dĩnh đã ăn suốt một năm qua. Tiểu khu bao quanh nhà hàng này như là Trung Quốc thu nhỏ, từ nhân viên tới khách hàng hài như là người trung đang sống ở nơi này.

"Mọi người uống trà sữa không? Em đi mua nha, đợi xíu!" 

Châu Dĩnh nhanh chóng rời bàn và đi về phía một tiệm trà sữa gần đó. Nghe cô giới thiệu, trà sữa ở đây thật sự rất ngon, các thức uống khác cũng không tồi, mà đặc biệt là cực kì giống vị ở Trung Quốc.

Thấy Châu Dĩnh rời đi, Từ Khôn cũng bảo là để cậu ấy phụ, rồi theo sau ra ngoài.

Một người đi trước, một kẻ đi sau.

Nhìn bóng lưng tự tin của người con gái phía trước không tránh khỏi những suy nghĩ trước đây. Một Tống Châu Dĩnh mà Từ Khôn biết là một cô gái khá e dè, không tự tin như vậy. Một cô gái khi nhìn thì đã muốn che chở.

Nhưng mà người trước mặt nghe nói đã đổi về họ Vương, Vương Châu Dĩnh. Cô gái họ Vương này tự tin, mạnh mẽ, lại còn có một phong thế rất "nữ quyền". Có thể nói chỉ qua cách ăn mặt và thái độ lạnh lùng này cũng đủ để biết đây là người đừng đụng vào rồi!

Một ngày dài dạo chơi khắp các phố, sau khi mọi người đã về phòng, Từ Khôn đã níu Châu Dĩnh lại. Cô và anh không biết đã đi bao lâu rồi, cứ đi như vậy, cô không muốn nói gì, anh lại không biết nói làm sao.

"Nếu anh không có gì hết thì tôi về đây."

"Dĩnh Dĩnh, khoan đã... anh."

Châu Dĩnh thật sự đang khó chịu, và cũng đang không muốn gặp Từ Khôn. Nhìn thấy anh thì cô sẽ nhớ tới cái tối hôm đó, dù không biết là mình có hiểu đúng câu đó không, nhưng cô không muốn mình phải buồn về những chuyện yêu đương này.

"Anh... anh không hiểu, anh tưởng là em sẽ hiểu ý anh tối hôm đó, rồi chúng ta đã hẹn cùng đi ăn. Vậy mà hôm sau em đã biến mất, như chưa có gì xảy ra."

"Ý anh? Vậy ý của anh là gì ạ? Tôi thật sự thấy rất khó hiểu.

Thôi cũng trễ rồi, tôi phải về nhà, anh quay về đi!"

Nói rồi cô xoay người rời đi. Từ Khôn vẫn muốn níu cô lại, nhưng anh lại bị cô gạt tay rồi bỏ đi mất. Một năm rồi, thật sự thì anh rất nhớ cô, nhớ tới quên ăn, mất ngủ, nhớ tới không thể làm trò gì ra hồn. Rồi tới lúc anh nghĩ mình nên dừng lại, thì anh lại gặp được cô.

Nhìn lại loạt tin nhắn mà anh gửi trong những đêm uống say, đều là những lời hỏi thăm, hỏi cô ở nơi nào, những lời trách mắng tại sao cô lại như vậy. Hôm nay không ngờ anh lại xài cách này để thổ lộ lại với cô một lần nữa, dù nó chỉ là những dòng tin nhắn mãi chẳng thấy hồi đáp.

"Dĩnh Dĩnh, em thấy những dòng tin này mà đúng không?
Một năm, một năm rồi anh mới được thấy em.
Hôm nay gặp được em, anh đã thấy rất vui đó, vì một năm nay anh đã nghĩ mình không thể tìm được nữa.
Không biết là đã xảy ra chuyện gì nhưng Dĩnh Dĩnh, hãy ở lại với anh,
Được không?
Anh sẽ nói hết những điều mà em muốn biết, tất cả, anh sẽ không giấu em gì cả.
Chỉ mong em cho anh một cơ hội!"
Seen

"Cô gái tối đó là ai?"

Bây giờ đã là nửa đêm, Từ Khôn sau khi đọc thấy thấy dòng tin nhắn kia, anh lại muốn gọi Châu Dĩnh hỏi cho ra lẽ. Nhưng mà nhớ lại những câu thuê bao mà anh nhận được, anh lại không muốn gọi nữa.

Không phải vì sợ mình sẽ thất vọng vì không ai nghe máy, anh đang sợ sự lạnh cảm của cô dành cho anh.

Nhưng mà, cô gái tối đó? Cô đang nói về cô hậu bối đó sao? Tối hôm đó, cô thấy cô ta làm gì sao? Nhưng hôm đó anh có làm gì đâu?

Hàng trăm hàng ngàn câu hỏi hiện lên, nhưng rồi một hình ảnh nhỏ bé cũng thoáng qua. Nhớ lại đêm hôm đó, cô ta bảo cô ta thích anh lâu lắm rồi, hôm nay sẽ là ngày cuối, nên cô ta xin phép được ôm anh một cái coi như là lần cuối trước khi từ bỏ.

Không lẽ Châu Dĩnh nhìn thấy sao?

Từ Khôn vội vơ lấy chiếc áo khoác gió, chạy liền tới căn hộ mà Châu Dĩnh đang ở.

Tiếng chuông kêu lên làm cô thức giấc, nhìn đồng hồ thầm chửi rủa tên khốn nào giờ này lại đến đây. Cầm cây gậy bóng chày vác lên vai rồi ra mở cửa. Một cái xác to lớn muốn vồ lấy coi. Nhưng như một thói quen, Châu Dĩnh cầm cây gậy đánh vào tay hắn, rồi thẳng tay đẩy hắn ra ngoài, đóng sầm cửa lại.

"Đi đi Johnny, tôi phải giải thích bao lần là tôi không thích anh, tôi đã có người yêu rồi, anh ấy tên Kun đang ở Trung Quốc. Anh nghe không hiểu sao?"

"Julie, nếu tên đó không xuất hiện thì anh sẽ mãi mãi không tin là em đã có người yêu, anh vẫn sẽ mãi theo đuổi em."

Đột nhiên sau đó cô nghe thấy một giọng Trung Quốc quen thuộc đe doạ anh tây kia.

"Anh tốt nhất là nên cút đi, trước khi tôi gọi công an tới."

Châu Dĩnh vội mở cửa ra, trước mặt cô, Khôn đang đứng mặt đối mặt với tên đó, ánh mắt rất thách thức, như sắp khiêu chiến với nhau vậy.

"Anh nói cái gì vậy? Anh là ai? Mày cút đi trước khi tôi đánh anh!"

"Hello, tôi là Kun, là bạn trai cô ấy.
Bây giờ đã có tôi bên cô ấy rồi, không phải anh nên cút đi sao?"

Trước ánh mắt ngỡ ngàng, khó hiểu của Châu Dĩnh, Khôn đưa ánh mắt đầy thách thức nhìn gã kia, rồi kéo cô vào trong, đóng sầm cửa lại.

Châu Dĩnh nửa đêm bị làm phiền, thiệt sự não bộ đang hoạt động rất chậm, cô vẫn chau mày nhìn anh.

Từ Khôn lúc này thở phào, rồi ôm lấy cô thật chặt, một cái ôm chặt đến tắt thở. Ôm xong rồi lại buông ra xem khắp mọi nơi. Anh kiểm tra đầu, mặt mũi, tay chân.

Không lộn chứ Thái thiếu gia? Người muốn đánh người khác là Vương Châu Dĩnh đó. Tay cô vẫn còn cầm gậy bóng chày kia kìa!

"Em không sao chứ? Có bị thương ở đâu không? Mình đi bác sĩ khám tổng quát đi, đi chụp X quang coi có nội quan nào bị tổn thương không!"

"Anh có bệnh hả? Anh đi khám đi, cút, đừng làm phiền tôi!! Nửa đêm nửa hôm, mấy cái người này khùng hết chỗ nói."

Châu Dĩnh xoay người đi lên phòng, bỏ lại Từ Khôn ở lại phòng khách. Nhưng rồi có một bộ chăn gối được ném xuống cùng với lời than phiền "ở lại thì sofa, còn không thì anh nhanh chóng cút đi!"

_______

Hehe, he lô muội người :>
Thì tui nghĩ truyện của tui không làm mọi người high được đâu, kiểu nó có bình bình, nên thôi đọc xom ngắm anh iu rồi làm gì thì làm típ nhaaa :3

Nguồn hình như ở trong ảnh có 🥲 tại tui lưu về từ mấy trăm tấm trên group lận nên tui hỏng có để ý nguồn lắm, tha lỗi tha lỗi nhe

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com