Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

j

Chuyện rằng, kim minjeong vừa mới chuyển đến một toà chung cư, do tính chất công việc của bố mẹ nên thường xuyên phải chuyển nhà, chuyển trường. Nhưng có vẻ như đây sẽ là nơi cuối cùng, hoặc là nơi họ cắm rễ lâu nhất. Mà kệ đi, họ có bao giờ ở nhà đâu suy nghĩ làm gì cho nặng đầu.

Vốn dĩ con bé minjeong không hề quan tâm, từ nhỏ nó đã quen với cái không khí tự lập, ngủ một mình, tự nấu ăn ở nhà rồi. Bố mẹ nó một tháng sẽ về một lần, hoặc không. Thường họ sẽ ngủ ở nơi làm việc, một khách sạn nào đó. Có khi là ba tháng mới thấy được bóng dáng của ba, mẹ ở nhà, lâu nhất chỉ tầm vài ngày là sủi mất.

Hiện tại nó đang đi vào lớp học, nó tới sớm để xin cô xếp chỗ, nhân tiện nhờ vả cô là đừng cho nó lên bảng giới thiệu bản thân, nó ghét phải làm điều đó. Minjeong ngồi chỗ bàn ở gốc trái của lớp, học lực của nó khá tốt, không nổi trội nhưng cũng chẳng quá tệ đâu.

Nó biết rõ điều đó, dù sao thì tính thông minh nở ra từ trong trứng rồi, nên nó đi học như đi nghỉ dưỡng, cứ thế mà tận hưởng, kiểu gì chả đậu đại học. Ở hàn quốc thì vẫn là đề cao tinh thần tự giác, tự học, tự lập. Học hay không là lựa chọn của học sinh, thầy cô sẽ không động đến, nếu có chắc cùng lắm là phàn nàn một hai câu rồi thôi. Đó là với học sinh cá biệt thôi.

Còn với người học lực tốt, giáo viên bỏ qua luôn, họ không thèm nhắc bởi vì họ biết học sinh này chắc chắn biết cách tự rèn luyện bản thân. Kể cả là ngủ hay nghe nhạc - có cắm tai nghe thì vẫn bình thường. ô, vì thế mà kim minjeong nó ỉ i không thèm nghe giảng sao?

Thật ra thì để về nhà tự học sẽ có hiệu quả hơn, còn gì quan trọng trên cả một giấc ngủ ngon cơ chứ. Một lớp chỉ tầm, hơn ba mươi mà chỉ có mười bảy đứa nghiêm túc ghi chép, nghe giảng còn lại thì ngủ hết. Kim minjeong nó nằm dài trên bàn đơn, đầu xoay về phía góc phải của lớp.

Mắt nó bị cuốn theo bàn tay thoăn thoắt đang viết chữ, hay mỗi lần lật sách, lật giấy qua trang mới. Minjeong không thể hiện cảm xúc nào trên mặt cả, nhưng nó thật sự rất yêu thích nữ sinh ngồi góc bên kia ghi chép, chả hiểu nổi, tự nhiên nhìn có một tí mà lại nổi hứng học tập.

"Ăn trưa thôi!!!"

Có ai đó vì quá đói bụng mà thét lên, đồng thời khiến minjeong dừng việc đưa mắt dõi theo cô bạn bên kia - yu jimin.

"Minjeong có muốn đi cùng không?"

Nó ngước nhìn bảng tên rồi mới nhìn mặt. Kết được nhiều bạn bè hẳn là thuận lợi trong việc học tập hơn rất nhiều, nó ậm ừ đồng ý. Phần là tạo mối quan hệ, phần là muốn tra hỏi về cái bạn chăm học kia.

....

Một khay cơm đầy đồ ăn, kim minjeong nhìn sơ qua một lượt, kim chi, canh cải, cơm cuộn, cơm nóng và vài miếng rong biển. Thậm chí còn đầy đủ chất dinh dưỡng hơn đồ ăn ở nhà. Mặt nó sáng ngời ngợi, cầm muỗng lên xúc một phát cơm thật to cho vào miệng cùng rong biển và kim chi.

"Mà này, cậu để ý yu jimin hả, tôi thấy cậu nhìn cậu ta miết."

Ryujin thì thầm châm biếm.

"Không, chắc là để ý kiểu ấn tượng, tôi không biết nữa nhưng mà sao cậu ấy chăm chỉ thế. Vào tiết văn học thôi đã buồn ngủ."

Nó lắc đầu phủ nhận.

"À, mới chuyển đến thì chưa biết là chuyện đương nhiên."

Cô bạn vừa nhai nhồm nhoàm vừa kể, tỏ ra thần bí lắm, làm cả bàn ăn chụm đầu lại một chỗ nghe ngóng.

"Yu jimin nó bị bệnh cuồng thành tích, nó học như điên ấy. Tao chẳng bao giờ thấy nó đi ăn trưa ở đây cả, suốt giờ nghỉ nó ngồi trên lớp, đeo tai nghe rồi ngồi đó làm tiếng anh đến hết buổi. Lịch học của nó dày cộm không có ngày nào nghỉ ngơi hết."

Đống thức ăn còn kẹt lại trong miệng, kim minjeong há hốc lấy tay che lại, nó thầm nghĩ rằng trên đời này mà cũng có người giống vậy hả trời?!

"Sao biết rõ vậy?"

"Thấy nó bí ẩn quá nên tao đã theo dõi."

Ah, rảnh ghê gớm...














Kim minjeong ngáp ngắn ngáp dài bước vào lớp, ngồi ngay ngắn tại chỗ, nó suy nghĩ đắn đo một chút, cơn buồn ngủ ập đến nhanh quá nên chẳng cho nó nghĩ được gì, thôi ngủ trước rồi tính sau. úp mặt xuống bàn, mặc kệ giáo viên đi vào và bắt đầu trình bày cách giải toán, nó vẫn ngủ li bì như thể buổi tối nó đi ăn trộm nên sáng mất ngủ.

Hình như là lúc nãy nó định chuyên cần học tập để lấy sự chú ý của jimin, nhưng mà xin lỗi nha tại nó buồn ngủ lắm rồi. Thực tế là dù nó học hay không thì yu jimin cũng đếch quan tâm gì đến nó. Con bé chỉ đăm đăm vào bài giải của mình thôi.

Em tiếp tục lần mò ra cách giải bài toán hình học, mặc kệ chuyện gì đang diễn ra xung quanh, không liên quan đến em thì em không để mắt. Cởi mở nói chuyện với bạn bè chỉ tạo ra một mớ rắc rối và phiền phức mà thôi.

Và, em đã phát giác ra được điều gì đó. Yu jimin chau mày, chậm rãi quay người tìm kiếm ánh mắt của kẻ nào đó đã dán lên em suốt buổi học. Em lướt qua kim minjeong, rồi qua ryujin, nhưng chẳng có ai đáng nghi liền quay người về chỗ cũ.

Bên này thì sợ hoảng hồn, vội vã úp mặt xuống giả vờ ngủ, dùng hết vận may cả đời mới không để jimin phát hiện. Nó hận bản thân ghê gớm, vừa làm chuyện quái quỷ gì thế này, trông nó như biến thái ấy.

Lẽ ra chỉ có mỗi giọng của giáo viên vang vọng trong lớp, nhưng từ đâu ra có thằng ất ơ nào đó đứng ngay cửa sổ, thét lớn.

"Yu jimin, hẹn hò với anh đi!!"

Nhìn có vẻ quen lắm.

?! Trời đm, thằng ất ơ đó là cậu của kim minjeong.

Kim minjeong ngán ngẩm nhìn về phía yu jimin và thằng đó. Em vẫn chỉ tập trung vào bài làm, thằng kia càng nói thì em càng phớt lờ, phiền quá nên mới giơ ngón giữa vào mặt thằng đó, cũng chưa một lần nào thèm ngước lên nhìn mặt.

"Cái em kia, bước về lớp nhanh!"

Nó khinh bỉ nhìn thằng cậu kim jeongsu bị giáo viên đuổi về, à không, chính xác là vừa bị yu jimin chửi bằng ngón tay. Thấy chuyện cũng êm ắn trở lại, nó ngáp một hơi rồi ngủ tiếp, ngoài trời bắt đầu lỏng tỏng mấy giọt mưa rồi... Đây cũng là tiết cuối, ngủ dậy mà thấy mưa to là toang. Quên mất, nó có đem ô.

"Ê"

"Ê minjeong"

"Ê con chó."

Ryujin chọt chọt vào bắp tay nó, có gọi tên nó bao nhiêu lần cũng không nhằm nhò gì.

"Gì...?"

Mặt nó nhăn lại, khó chịu, miệng nhấp nhấp uể oải đáp.

"Lát mày có định ăn uống gì không?"

Đột nhiên nó bật thẳng người, lớ ngớ cố nhớ ra xem lúc trưa có hẹn đi đâu đó với cái bọn này không. Mà hình như là đâu có.

"Ăn gì?"

"Quên mất, mày là học sinh mới mà. Mỗi lần mưa to là cả lớp ở lại ăn snack và.... Uống soju! Lát mày có ở lại không?"

Lời nói có vẻ như đã lung lay đến nó, chần chừ nhìn sang yu jimin. Nó nghĩ rằng mưa to thế này chỉ có đồ ngu mới vác thân ra khỏi lớp và chạy về nhà thôi, thế là nó đồng ý ở lại luôn, bởi vì yu jimin là người thông minh.

"Ừ, cũng được, mười phút nữa gọi tao dậy."

Nó xua xua tay, nằm dài trên bàn ngủ tiếp, áo sơ mi và áo thun trắng của nó từ nãy giờ cạ lên cạ xuống trên mặt bàn nên đã đen xì một vết khá to. Cơ mà nó không để ý, giấc ngủ là thứ quan trọng nhất trong cuộc đời nó. Giả sử bây giờ có là tận thế đi chăng nữa thì nó thà ở nhà đắp chăn ngủ rồi chờ chết, còn hơn là hấp tấp đi thoát nạn.

"Các em đợi mưa bớt to lại thì hẳn về nhé."

Yu jimin nhìn ra ngoài hành lang bị nước mưa tạt vào một khoảng, em cúi đầu xuống khẽ thở dài. Nếu ở đây lâu sẽ bị trễ giờ đến chỗ luyện thi mất, cơn mưa này sẽ xáo trộn lịch trình của nó.

"Uống đi kim minjeong, nghe nói mày là tay chơi."

"Nhảm à, tối tao chỉ đi ngủ thôi, bar pub cái gì."

Từ sáng giờ mải mê với việc học quá, em nghe cái tên lạ lẫm kia mà đơ một cục, kim minjeong là ai? Vốn dĩ ban đầu một chút để tâm lên cái tên này cũng không có. Mà kệ đi, đâu có liên quan gì đến em. Yu jimin nghĩ bụng.

Hay là dầm mưa về nhà, thay đồ rồi đến học viện, chẳng có ô cũng chẳng có áo mưa, đành chịu ướt vậy. Jimin thở hắt, từ tồn đứng dậy gom ghém sách vở vào cặp kéo cửa chạy ra hành lang. mưa tạt vào mặt đủ để biết mức độ của nó ra sao, không có ô ướt như chuột lột thì là chuyện dễ hiểu.

Dù yu jimin đã tự nói với bản thân là mưa to sẽ làm em đổ bệnh, sau đó muốn học bài thì học không nổi đâu. Ấy vậy mà em ấy vẫn chạy nhanh xuống cầu thang.

Kim minjeong nãy giờ nhìn em hiểu ngay là cô bạn này không có ô, nó đứng dậy phủi phủi mông, cầm theo chiếc ô màu trong suốt của mình vội vã dí theo. Cái đám bạn ngoài sau la hét ầm ĩ, gào tên nó điên cuồng thế nào nó cũng không thèm bỏ vô tai.

"Ê kim minjeong! Kim minjeong! Mày chưa khui soju mà đi đâu vậy, ê!!!"

"Ê đó là ô của tao mà, xách hai cái ô đi đâu đấy? Thiệt tình con nhỏ này!"













Minjeong vừa xuống được tầng trệt, xoay qua xoay lại một hồi thì đã thấy em loay hoay, đắn đo đứng trước cửa chính của trường. Nước mưa tạt vào mái tóc dài, khi chạy vội thì nó văng tứ toé, vô ngực, vô khoé mắt - khiến mắt cay xè. Có mấy lần vì cay quá mà không thấy đường đi mém ngã.

"jimin, cầm ô của tôi đi."

Em giật mình nhìn người đứng kế bên mình, còn tưởng là thằng rẻ rách jeongsu nên mới không để ý. Nhưng mà nghe giọng trong quá đến nỗi làm con bé phải xoay qua nhìn, tiện thể liếc nhìn bảng tên của nữ sinh đang thở hì hục như vừa bị ai đó bóp cổ.

"... Cảm ơn nhiều, minjeong, mai tôi sẽ trả lại ô."

Môi nhỏ mím lại, e thẹn cầm lấy chiếc ô trong suốt. Vốn định tung ô rồi chạy đi thật nhanh, nhưng không hiểu tại sao jimin lại khựng bước.

"Nhân tiện thì, về chung luôn đi, cậu cũng có ô mà."

Khi mưa tạt vào mặt con bé, kim minjeong chưa bao giờ nhận ra sẽ có vài thứ bé tẹo bẩn thỉu dính trên gò má jimin. nó thầm cảm thán, nhìn cái đôi mi cong vút ấy đi, lúc bị ướt thì càng thêm đen nhánh và dài hơn. Con bé này đẹp vô cùng.

"Thật ư?! Tôi được sao?"

Nó hớn hở chạy đến kế bên, hai dáng người nhỏ bé, chiều cao cũng ngang nhau, không ai cao hơn cũng không ai thấp. Chỉ là cái dáng đang hí hửng kia lúc chạy ra mưa thì vui quá mà quên cả chuyện tung dù.

Thật ra là do yu jimin con bé này sợ sấm sét, có người đi cùng thì có bị sét đánh cũng là đánh cả hai nên đỡ sợ.

_______

Này short fic thôi, tui sẽ hoàn thành nó đâu đó chắc cũng hơn một tuần. ( Có thể hơn) =)))) còn harvest, sau thi tuyển thì tui sẽ viết tiếp, nên drop tạm thời nha. Moa moa, à thật ra thì t định drop luôn tại t cảm giác plot, cốt truyện của nó khó hiểu quá, sợ mọi người đọc cũng không hiểu=))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com