Chương 177 : Thị Trấn Ma Quỷ (3)
"Cô ta cứ như vậy mà giết người rồi..."
"Rốt cuộc NPC này đang làm gì vậy."
"Còn chưa hỏi được tang lễ tổ chức ở đâu... Bà lão kia nói rằng không tham gia tang lễ là không lễ phép, đây chắc là một quy tắc nhỉ?"
"Chắc chắn còn những cư dân khác trong thị trấn, chúng ta ra ngoài tìm cư dân rồi hỏi thử xem."
"Cô cô... Cô ta qua đây rồi."
Ngân Tô đi tới bên này, người chơi đang thảo luận lập tức im bặt, nhao nhao cảnh giác nhìn cô.
Trong cửa hàng rất yên tĩnh, tuy bọn họ nói nhỏ nhưng Ngân Tô vẫn loáng thoáng nghe thấy bọn họ đang nói cái gì.
Ngân Tô lia đèn pin qua phía bọn họ một cái: "Nhường một chút?"
Động tác của người chơi ngay ngắn đồng đều, nhao nhao lùi sang bên cạnh.
Ngân Tô đi qua giữa nhóm bọn họ, đi ra ngoài cửa.
Chàng trai mặc áo gió lập tức cầm đèn pin lia qua chỗ bà lão vừa mới ngã xuống, nhưng bên đó chỉ lưu lại một vài vết máu, đâu còn bà lão gì đó...
Không thấy nữa!
Không thấy thi thể đâu nữa!!
Thi thể trong phó bản giống với trò chơi bình thường, qua một khoảng thời gian sẽ tự làm mới, nhưng không thể nhanh như vậy được!!
"Làm sao bây giờ?"
"Đi theo không?"
"Hay là chúng ta hợp sức giết cô ta đi?"
"Cậu không nhìn thấy thủ đoạn cô ta giết bà lão kia à? Khả năng thực lực của cô ta rất mạnh... Sao có thể tùy tiện giết cô ta được?"
"Chúng ta nhiều người như vậy, cùng nhau nghĩ cách... Chẳng lẽ còn không giết nổi cô ta?"
"Có một nội gián như thế trong đội ngũ, chúng ta muốn làm gì cũng bị hạn chế, còn phải đề phòng cô ta từng giây từng phút, tôi cũng cảm thấy tốt nhất là nên nghĩ cách thủ tiêu cô ta."
"Không phải chứ, tất cả mọi người đều là người chơi, không cần thiết phải làm vậy đâu nhỉ." Giọng nói của Ngân Tô truyền từ phía trước tới.
Người chơi giật mình ngẩng đầu nhìn thì thấy cô gái kia không biết đã quay trở lại từ bao giờ, tay cầm ống thép kia, mặt không biểu cảm nhìn bọn họ.
Mọi người: "!!!" Đáng sợ quá!!
Nhưng cô vừa mới nói cái gì? Người... Người chơi? Cô là người chơi?
Ôn Thần Hạo do dự lên tiếng: "Cô... Cô là người chơi?"
"Không thì sao? Không phải tôi đã nói với mọi người từ lúc trên xe rồi sao, tôi là bạn đồng hành của mọi người." Ngân Tô cảm thấy bọn họ không tin cũng bình thường, dù sao thì cách mình xuất hiện không phải cách người chơi bình thường ra sân.
Có lẽ là đã dọa sợ nhóm bạn đồng hành này rồi.
Thế là Ngân Tô lại nghiêm túc thông báo lần nữa: "Tôi thật sự là người chơi."
"..."
Ai tin!!
Cô lái xe buýt đó!!
Xe buýt!! Xe buýt trong trò chơi!!
Lời cô nói lúc đó, bọn họ hoàn toàn không nghĩ đến khả năng là người chơi. Chỉ cho là NPC nội gián của phó bản tử vong trực tiếp ngửa bài với người chơi!
"Cô thật sự là người chơi?" Chàng trai mặc áo gió quan sát cô từ trên xuống dưới: "Tại sao cô lại lái xe buýt xuất hiện?"
"Làm thêm."
"???"
Làm thêm? Làm thêm trong trò chơi? Nói giỡn cái gì thế!
"Cô làm sao để chứng minh mình là người chơi?"
"Tại sao tôi phải chứng minh với anh." Cô chỉ nói rõ cho bọn họ một tiếng, mọi người đều là người chơi.
Nếu bọn họ vẫn muốn giết cô thì đừng trách tại sao cô không khách sáo.
"Cô không chứng minh thì chúng tôi tin cô là người chơi thế nào?"
Cô gái đối diện lạnh nhạt nói: "Anh có tin hay không cũng chẳng liên quan gì đến tôi, tôi cũng không định lập đội với mấy người. Vừa nãy là mấy người tự đi vào theo tôi đấy, tôi không mời mấy người."
"..."
Hình như... Là vậy.
Ngân Tô không phản ứng với bọn họ nữa, quay người đi ra ngoài.
"Mọi người cảm thấy cô ta thật sự là người chơi sao?"
"Tôi không biết..."
"Dù sao thì tôi cảm thấy cô ta rất đáng sợ."
"..."
Nhóm Ôn Thần Hạo không biết Ngân Tô có đáng tin hay không, nhưng cũng không dám tùy tiện động thủ.
Nhưng trước mắt chỉ có một con đường, bọn họ cũng chỉ có thể không gần không xa đi theo Ngân Tô, nhân tiện tìm thử còn có cư dân nào khác hay không, hỏi xem tang lễ tổ chức ở đâu.
Tuy thị trấn nhỏ này trông có vẻ hoang vắng, nhưng thực ra vẫn còn không ít cư dân sinh sống.
Ngân Tô đi chưa được bao xa thì nhìn thấy một đôi vợ chồng đi trên lề đường, người đàn ông mặc Âu phục màu đen, người phụ nữ mặc váy dài, đội một chiếc mũ màu đen, trên mũ có một đóa hoa trắng.
Bọn họ dìu nhau đi về phía trước.
Nhìn dáng vẻ của bọn họ, có vẻ như là đi tham gia tang lễ, Ngân Tô bèn đi theo sau bọn họ.
Trên đường đi, cư dân gia nhập dần tăng lên, cách ăn mặc của bọn họ cũng gần giống nhau.
Sau khi đi ra từ những căn nhà khác nhau, bọn họ đều lặng lẽ gia nhập đội ngũ, đi về một hướng.
Bọn họ đi với tốc độ không nhanh cũng không chậm, không ai quay đầu, không ai giao lưu.
Biểu cảm trên mặt bọn họ đều lộ ra vẻ chết lặng.
"Cháu là cháu gái của Wales nhỉ?"
Ngân Tô liếc mắt, một người phụ nữ hơi mập đang chuẩn bị đi ra từ sân vườn nhà bên cạnh, có chút kinh ngạc nghi ngờ nhìn cô.
Ngân Tô cười mỉm: "Bác cảm thấy sao?"
"Chắc chắn là đúng rồi." Người phụ nữ mở cửa sân vườn đi ra, nói với giọng điệu chắc chắn: "Trông tướng mạo này của cháu là biết."
Thiết lập thân phân của cô hẳn là cháu gái của Wales, nên cho dù cô mọc một cái đầu heo thì NPC cũng sẽ nói trông cô rất giống Wales.
Ngân Tô nói theo lời bà ta: "Không ngờ quý bà xinh đẹp đây, ánh mắt cũng vô cùng tinh tường."
Được người khác khen là xinh đẹp, trên mặt người phụ nữ rõ ràng đã lộ ra chút tươi cười: "Anh trai với chị gái của cháu đâu? Bọn nó chưa trở về sao?"
"Ở đằng sau ạ."
Người phụ nữ nhìn ra đằng sau, quả nhiên nhìn thấy một nhóm thanh niên trẻ tuổi: "Các cháu cũng trưởng thành rồi, haiz... Bác nhớ hồi đó cháu mới cao có chừng này, nháy mắt một cái đã lớn như vậy rồi. Wales... Thật đáng tiếc, mong các cháu hãy nén bi thương."
Ngân Tô cũng chẳng quen biết ông Wales này nên tất nhiên là không thể nén bi thương được rồi.
Nhưng cô vẫn lộ ra vẻ mặt tiếc nuối: "Lâu lắm rồi cháu chưa được gặp ông, sắp không nhớ nổi dáng vẻ của ông nữa rồi."
Người phụ nữ giơ tay sờ dây chuyền thánh giá trên cổ, thương xót nói: "Đứa trẻ đáng thương. Tang lễ sắp bắt đầu rồi, chúng ta mau qua đó đi thôi."
Ánh mắt Ngân Tô rời khỏi cổ người phụ nữ, đi về phía trước theo người phụ nữ: "Cháu vẫn chưa biết xưng hô với bác thế nào?"
"Caroline, gọi bác là Caroline là được."
Hai người chưa nói được mấy câu thì Ngân Tô đã nhìn thấy phía trước xuất hiện một ngôi biệt thự. Tường vây quanh ngôi biệt thự đã nhiều năm không tu sửa, cây mây và cỏ dại leo đầy bên trên.
Chỉ có chỗ cửa sắt chạm trổ hoa văn là còn sạch sẽ.
Bên trong biệt thự cũng mang lại cảm giác hoang vắng, trừ đường chính vẫn còn sạch sẽ ra thì những nơi khác đều mọc đầy cỏ dại, giống như quanh năm không ai cắt tỉa.
Nơi không xa tọa lạc một tòa nhà theo phong cách gothic màu trắng, tuy cũng bao phủ một lớp màu bụi nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự trang nghiêm hoa lệ của nó.
Lúc này mọi người đang đi vào trong tòa nhà, bọn họ trầm mặc như những hồn ma.
Nhóm người mặc đồ màu đen cùng tòa nhà màu trắng hình thành nên sự tương phản rõ nét.
"Suvi tiểu thư, cô tới rồi." Một người đàn ông ăn mặc giống quản gia đi từ cổng tới, thái độ cung kính: "Tôi là quản gia của biệt thự."
Quản gia là một người đàn ông trung niên, gương mặt trông khá nghiêm khắc, đôi mắt màu xám nhạt gần như là hòa thành một thể với sắc trời, cảm giác u ám kì dị.
Caroline thấy quản gia tới thì cũng không nói chuyện với Ngân Tô nữa, trực tiếp đi vào bên trong.
Ngân Tô quan sát quản gia, hếch cằm, đánh đòn phủ đầu: "Sao ông không tới đón tôi?"
"..." Quản gia vừa định nói chuyện liền sững lại, sau đó giải thích: "Suvi tiểu thư, thực sự xin lỗi, vốn là nên đi đón cô nhưng khách mời hôm nay thực sự quá nhiều, tôi không dứt ra được, mong cô thứ lỗi."
"Bất kể nói thế nào thì cũng là lỗi của ông đúng chứ?" Cô thân là cháu gái của chủ nhân biệt thự, thì đó cũng chính là một nửa chủ nhân.
Mà bây giờ chủ nhân đã mất rồi, thế chẳng phải cô chính là chủ nhân mới sao?
Chủ nhân mới thì kiểu gì cũng phải lập uy chứ.
Quản gia cúi đầu, giọng nói trầm thấp: "Đúng vậy, là lỗi của tôi."
"Rất tốt." Ngân Tô khoanh tay, đã có dáng vẻ của một chủ nhân: "Làm sai thì phải chịu phạt, ông nói xem có đúng không?"
"...Đúng."
"Thế ông nói xem tôi nên phạt ông thế nào cho phải đây?" Ngân Tô đi một vòng quanh ông ta: "Trước đây ông nội phạt mấy người thế nào?"
Quản gia vẫn cúi đầu, trả lời cô: "Wales tiên sinh khoan dung, rất ít khi xử phạt chúng tôi."
"Ý ông là nói tôi không khoan dung?"
"Suvi tiểu thư, tôi không có ý này..."
"Thế ý của ông là ông làm sai thì không cần phải chịu trách nhiệm?"
Quản gia còn muốn phản bác, cảm thấy chuyện này không nghiêm trọng như vậy, nhưng lời ông ta còn chưa nói ra khỏi miệng thì đã bị Ngân Tô chặn lại.
"Tôi không có ý đó..."
Ngân Tô hừ một tiếng: "Nếu đã như thế thì ông phải trả giá cho sự thiếu sót của mình. Tôi không phải ông Wales, ở chỗ của tôi, làm sai thì phải chịu phạt. Tối nay, ông tự kiểm điểm ở bên ngoài cho tốt đi."
Quản gia rõ ràng đã thay đổi sắc mặt: "Suvi tiểu thư, buổi tối trong thị trấn rất lạnh, ở lâu ngoài sân sẽ mắc bệnh, nhưng ngày mai tôi vẫn còn việc phải làm..."
"Không sao, tôi cho phép ông mặc thêm hai cái áo. Chỉ cần ông muốn thì ông chuyển giường ra đây cũng được."
"..."
Quản gia nhìn cô bằng ánh mắt không thể hiểu nổi, nhưng không phản bác cô, mà định khuyên cô rút lại mệnh lệnh này.
Xem ra, thân phận hiện tại của cô có quyền phát ngôn nhất định với người trong biệt thự...
Hiển nhiên quản gia không muốn nửa đêm đứng phạt ở bên ngoài, giọng điệu cũng gấp gáp hơn một chút: "Suvi tiểu thư, hôm nay là do tôi làm việc còn thiếu sót, tôi đảm bảo về sau sẽ không như thế nữa."
"Ông đang sợ? Ông sợ cái gì?" Ngân Tô hơi nhướng mày: "Chẳng qua chỉ là ở bên ngoài một đêm mà thôi, có gì đáng sợ đâu?"
"Suvi tiểu thư, ban đêm thật sự rất lạnh, tôi có thể ở bên trong..."
Ngân Tô mất kiên nhẫn mà ngắt lời ông ta: "Nếu không thì ông làm Suvi tiểu thư luôn đi? Như thế thì ông có thể không nghe lời tôi."
"!"
Trong mắt của quản gia lóe lên vẻ sợ hãi.
Giọng điệu của Ngân Tô hàm chứa sự chê bai: "Coi kia, một người đàn ông trưởng thành như ông thế mà lại sợ... Chút gan này của ông, sao gánh vác nổi chức quản gia? Nhỡ xảy ra chuyện, chẳng phải ông sẽ là người bỏ chạy đầu tiên sao!"
Ngân Tô ra vẻ đại tiểu thư ngang ngược, cứ muốn phạt quản gia tự kiểm điểm ở bên ngoài vào buổi tối.
Quản gia không biết sao sự việc lại thành ra thế này, ông ta cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng, không nên như vậy...
Quản gia nuốt nước bọt, do dự lên tiếng: "Suvi tiểu thư, buổi tối thị trấn không an toàn."
"Sao lại không an toàn, có cướp à?"
"Còn đáng sợ hơn bọn cướp, cư dân trong thị trấn đều không ra ngoài vào buổi tối." Quản gia nhìn thoáng qua xung quanh, hạ thấp giọng nói: "Thị trấn đã bị nguyền rủa."
"Nguyền rủa?" Ngân Tô ha một tiếng: "Ông đang lừa ai đấy? Thời đại nào rồi mà vẫn còn có người tin những thứ này?"
Quản gia không hề hoài nghi phản ứng của Ngân Tô, dù sao 'Suvi tiểu thư' đi học ở bên ngoài, có suy nghĩ như vậy cũng là rất bình thường.
"Suvi tiểu thư, tôi không lừa cô, thị trấn thật sự bị nguyền rủa rồi, cô không thể để tôi ở bên ngoài."
"Vậy sao?" Ngân Tô khoanh tay đi hai vòng quanh ông ta, nói với giọng điệu tò mò đầy xấu xa: "Vậy không phải là vừa đúng lúc sao, tối nay ông cho tôi xem thử cái nguyền rủa này là như thế nào."
Bắp thịt trên mặt quản gia hơi giật giật.
Không phải cô đứng bên ngoài, cô nói thì nhẹ nhàng rồi!!
Ngân Tô muốn xem thử liệu quản gia có bị thúc ép mà phản bác cô không.
Tuy cô tóm lấy sơ xuất trong công việc của quản gia trước nhưng cô chỉ thuê người đến làm, cũng không phải bán thân, nếu phải làm chuyện nguy hiểm thì hoàn toàn có thể từ chối.
Nhưng ông ta lại không.
Ông ta chỉ định khuyên cô thay đổi ý nghĩ.
Mặc dù là phó bản tử vong, nhưng ngày đầu tiên ràng buộc với NPC vẫn rất mạnh đấy nhỉ...
"Levine tiên sinh, Ania tiểu thư, đi đường vất vả rồi." Quản gia nhìn thấy người chơi từ bên ngoài đi vào, nhận ra đúng chuẩn hai người trong đó: "Mong hai người khuyên Suvi tiểu thư."
Chàng trai mặc áo gió Ngụy Hoành – anh trai Levine bị nhìn chằm chằm: "???"
Một cô gái khác An Vân – chị gái Ania: "???"
Cái gì?
Khuyên cái gì?
Khuyên ai?
"Ban đêm trong trấn thật sự rất lạnh, ở bên ngoài một đêm sẽ mắc bệnh." Quản gia như tìm được cứu tinh: "Suvi tiểu thư bảo tôi ở bên ngoài một đêm, nếu tôi bị bệnh thì ngày mai không thể làm việc..."
Ngụy Hoành cũng đã hiểu được đại khái mọi chuyện, không biết người chơi giống NPC đó đã làm gì, muốn phạt quản gia ở bên ngoài một đêm.
Bọn họ chỉ tới muộn một bước...
Sao lại giống như đã bỏ lỡ mấy tập phim rồi vậy?
Không phải đều là NPC gây phiền phức cho bọn họ sao? Sao còn gây cả phiền phức cho NPC nữa thế?
Bọn họ nhìn về phía Ngân Tô.
Cô gái khoanh tay, cười như không cười nhìn quản gia cầu cứu bọn họ, không nói chuyện hay bày tỏ gì.
Tuy tính tình Ngụy Hoành có chút nóng nảy, thích mắng chửi người khác, nhưng lúc này cũng phải nhanh chóng động não.
"Chúng tôi cũng không quản lý được con bé." Ngụy Hoành trực tiếp quăng nồi: "Tính tình của con bé lúc nào cũng vậy."
Tuy thân phận của cô gái đó vẫn còn là một nghi vấn, nhưng lúc này cô giày vò NPC, bọn họ cũng có thể nhìn ra một vài thứ từ trong đó. Cho dù NPC có giá trị thù hận thì cũng chỉ nhằm vào một mình cô.
Nên bất kể nhìn thế nào, đối với bọn họ mà nói thì đều có lợi nên Ngụy Hoành không nhất thiết phải phá đám cô.
An Vân không lên tiếng, yên lặng nhìn chằm chằm mặt đất, như thể trên mặt đất có bông hoa vậy.
Quản gia: "..."
Ngân Tô đi vào trong biệt thự cùng quản gia với vẻ mặt khó coi, những cư dân đã vào từ trước bưng một đóa hoa hồng trắng và một cây nến, yên lặng đứng cúi đầu.
Cả đại sảnh yên tĩnh không một tiếng động.
Ngân Tô bình tĩnh đi vào bên trong.
Những người chơi khác thì không được to gan như vậy, thận trọng quan sát xung quanh.
Tuy nhiên bọn họ phát hiện, bọn họ đi qua chỗ nào thì cư dân ở chỗ đó sẽ ngẩng đầu nhìn bọn họ, ánh mắt lạnh lùng dán chặt lấy bọn họ...
Ôn Du kéo áo Ôn Thần Hạo, muốn nói chuyện.
Ôn Thần Hạo lại che miệng Ôn Du lại, lắc lắc đầu với cô ta.
"Ánh mắt của những người này đáng sợ quá..."
Người nói chuyện là chàng trai đi bên cạnh Ôn Du, cậu ta tên Hứa Thành, cũng là một người chơi mới.
Sau khi Hứa Thành nói chuyện, mọi người cảm thấy càng có nhiều ánh mắt nhìn bọn họ hơn, cũng càng lạnh lùng hơn...
Hứa Thành cũng phát hiện ra điều này nên cậu ta không dám nói tiếp nữa, ngậm miệng đi vào trong theo người chơi khác.
Bọn họ nhanh chóng nhìn thấy Wales đang nằm giữa những khóm hoa, tóc bạc đầy đầu, hai má gầy đét, cho dù đã được người ta chú tâm sửa soạn thì cũng có thể nhìn ra, lúc còn sống ông ta thường xuyên bị những cơn đau giày vò quanh năm.
Quản gia lấy hoa và nến từ bên cạnh, lần lượt phân phát cho từng người chơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com