Chương 181 : Thị Trấn Ma Quỷ (7)
Ngụy Hoành cũng lười quan tâm người này, xoay người đi vào trong nhà thờ.
Ô Bất Kinh dùng cả tay và chân để đứng lên, trong lòng bàn tay của anh ta bị mặt đất rạch ra một vết máu. Nhưng khi được ngón tay anh ta chạm vào lòng bàn tay, vết máu nhanh chóng biến mất.
Ô Bất Kinh nhặt lại cây gậy gỗ trên mặt đất rồi đuổi theo Ngụy Hoành tiến vào nhà thờ.
"Phế vật!"
Ô Bất Kinh đã nghe thấy tiếng chửi bới này khi bước vào nhà thờ.
Anh ta lần theo tiếng động thì nhìn thấy nữ sinh đứng đối diện với bọn họ đang quay lưng lại với bọn họ ở trước cửa... Nhưng xung quanh cô không có ai, cô đang nói chuyện với ai vậy?
"Tô tiểu thư."
Ngụy Hoành kêu một tiếng.
Ngân Tô quay lại nhìn họ và mỉm cười lịch sự: "Là hai người nha."
Ngụy Hoành nhìn xung quanh thấy không còn ai khác: "Chỉ có một mình cô ở đây sao?"
Ngân Tô nói: "Nếu không thì chả nhẽ là nửa người của tôi sao?"
"..." Ngụy Hoành không để ý tới lời nói điên cuồng này, trực tiếp hỏi điều hắn thắc mắc: "Vừa rồi Tô tiểu thư đang nói chuyện với ai vậy?"
Ngân Tô nghiêm túc trả lời: "Với quái vật"
"???"
Hiển nhiên, sự chân thành của Ngân Tô cũng không khiến Ngụy Hoành tin tưởng, chỉ cảm thấy cô lúc này là đang nổi điên.
Ngụy Hoành đơn giản bỏ qua chủ đề này, bắt đầu tìm kiếm manh mối trong nhà thờ.
Anh ta không biết là do bản thân nhà thờ vốn không có manh mối hay là do Ngân Tô đã sớm lấy đi, tóm lại, hắn và Ô Bất Kinh đều không tìm được thứ gì hữu dụng.
Ngụy Hoành cuối cùng cũng đi tới cửa, muốn đẩy, nhưng lại đẩy không ra.
"Cô Tô cũng không mở được cánh cửa này à?"
"Ừm."
Cánh cửa không khóa nhưng có thứ gì ở phía sau chặn nó lại.
Quái vật tóc không chịu đi vào, cô cũng không có khả năng đi xuyên tường, và sau đó... bọn họ đến.
Ngụy Hoành bắt đầu xem xét kết cấu của nhà thờ.
Khi anh chàng này không chửi bới, có vẻ anh ta là một người chơi khá điềm tĩnh.
"Hẳn là có thể đi từ nơi khác đi vào, tôi ra ngoài nhìn xem."
Ngụy Hoành trực tiếp đi vòng ra phía sau bức tường bị đổ của nhà thờ.
Ô Bất Kinh không biết nên ở lại hay đi theo Ngụy Hoành... Ngay lúc hắn do dự, Ngụy Hoành đã biến mất.
Ô Bất Kinh nhìn bức tường cao gần 1,6 mét và chọn ở yên tại chỗ.
Anh ta chậm rãi lùi lại, cố gắng tránh Ngân Tô càng xa càng tốt.
Ngân Tô bị hành động của anh ta hấp dẫn liền đưa mắt nhìn về phía sau xem anh ta muốn làm gì.
Không ngờ, khi Ô Bất Kinh bắt gặp ánh mắt của cô, anh ta liền cứng người, xấu hổ và bối rối, "Cô... xin chào, tôi tên là Ô Bất Kinh."
Ngân Tô: "..."
Ngân Tô lịch sự gật đầu: "Xin chào, Suvi"
Cô lười nghĩ ra một cái tên mới nên chỉ dùng cái tên này.
Ô Bất Kinh không biết nên nói cái gì, cúi đầu nhìn mặt đất, sau đó tiếp tục tránh sang một bên... Anh Ngụy sao vẫn chưa trở lại?
Mặc dù anh Ngụy hay chửi bới và không để ý đến anh ta nhưng anh ta cảm thấy anh Ngụy vẫn an toàn hơn cô gái này.
Ngân Tô không tiếp tục chú ý đến Ô Bất Kinh nữa mà rút ống thép ra và cố gắng mở cửa.
Đáng tiếc... Không thể.
Ống thép cũng không phải cái gì cũng có thể cắt.
Trong một vài hoàn cảnh đặc biệt, những đồ vật được trò chơi gia cố sẽ không thể phá hủy bằng phương pháp thông thường mà cần phải có những phương pháp đặc biệt mới có thể phá hủy hoặc mở ra.
Trước những thế lực vô hình, con người chỉ như những con kiến lấy trứng đập đá.
Ô Bất Kinh đã di chuyển đến rìa tường, anh ta nhìn thấy Ngân Tô rút ra một ống thép và bắt đầu đập vào cửa... Cánh cửa vẫn không bị mở ra mà cô cũng đứng đó bất động.
Ô Bất Kinh liếc nhìn một lần, hai lần... vô số lần, nhưng cô vẫn đứng ở đó.
Anh lặng lẽ bước vài bước ra ngoài để nhìn vào góc nhìn nghiêng của cô gái.
Cô chỉ lặng lẽ nhìn cánh cửa, trên mặt không có chút cảm xúc nào, nhưng không hiểu vì sao Ô Bất Kinh lại cảm thấy có chút lạnh lẽo.
Bóng lưng cô gái dường như tràn đầy một loại tử khí nặng nề nào đó........
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cánh cửa mở không ra mà thôi. . . Khẳng định sẽ có cách nào đó mở được!
Ô Bất Kinh do dự lên tiếng: "Cô... Cô không sao chứ?"
Cô gái nghe được giọng nói này, hơi nghiêng đầu, nhẹ giọng nói: "Không sao đâu."
Ngân Tô cất ống thép đi, quay người bước ra ngoài
Trong nhà thờ không còn ai nữa, Ô Bất Kinh cũng không dám ở một mình, nhanh chóng đi theo phía sau Ngân Tô.
Ngân Tô đi vòng ra phía sau nhà thờ, vừa định tìm chỗ để vào thì đầu Ngụy Hoành từ phía trên nhô ra: "Cô có thể đi vào từ đây."
Ngụy Hoành là từ một bên khác leo lên, bên kia có đồ lót chân địa phương, đi vào không khó.
Có người dò đường, Ngân Tô cũng không tiếp tục đi tìm con đường mới, theo phương hướng của Ngụy Hoành chỉ, tiến vào bên trong nhà thờ.
"Bang... Bang..."
Ngụy Hoành bực bội vỗ nhẹ chiếc đèn pin trong tay, đèn pin liên tục nhấp nháy, nhấp nháy mấy lần cũng vô dụng, cuối cùng thì vẫn rơi vào bóng tối.
"....."
Ngụy Hoành lại bắt đầu chửi rủa, những lời chửi rủa nặng nề của anh ta khiến môi trường vốn tối tăm ban đầu trở nên bớt đáng sợ hơn.
Ngân Tô cũng thử sử dụng đèn pin nhưng không được. Xem ra ở đây có chút ảnh hưởng, không được phép chiếu đèn pin.
... Sau đó cô liền lấy ra một cây nến.
"Xoạt —— "
Ngọn nến được thắp lên, xua tan đi bóng tối xung quanh, giúp Ngụy Hoành và Ô Bất Kinh có thể nhìn rõ nhau.
Ngụy Hoành nhìn Ngân Tô đang cầm cây nến với vẻ mặt kỳ quái: "Nến?"
Ngân Tô mỉm cười: "Ừm, chỉ là có chút nhược điểm nhỏ thôi."
Ngụy Hoành đột nhiên có dự cảm không tốt: "... Nhược điểm nhỏ là cái gì?"
Ngân Tô cân nhắc cho ra một cái ví dụ: "Thích thu hút ong bướm."
【Ngọn nến: Thiêu đốt chính mình và soi đường chiếu sáng.】
【Hạn chế sử dụng: Cần được sử dụng trong phó bản có sinh vật siêu nhiên.】
【Số lần sử dụng: Tất nhiên, cho đến khi nến cháy hết.】
Thiêu đốt chính mình để soi đường cho lũ quái vật phi nhân loại....... Không có gì sai cả, chỉ cần hy sinh bản thân và cống hiến hết mình cho những người khác.
Nhìn xem, thật ân cần chu đáo làm sao, thế mà còn có một hạn chế là phải có quái vật không phải con người.
Cái này không phải khiến cho người ta cảm động đến phát khóc thì còn là cái gì.
"???"
"Anh Ngụy!!!" Ô Bất Kinh đột nhiên hét lên.
Ngụy Hoành nghiêng người, một cái bóng trong suốt lướt qua hắn, va vào bức tường bên cạnh rồi biến mất.
Có ma!
Đây có phải là cái mà cô ấy gọi là "thu hút ong bướm" không? Đây mà là thu hút ong bướm sao? !
Thà không có ánh sáng này còn hơn!!!
Con quái vật phi nhân loại tính chui vào tường thò đầu ra bên cạnh Ngân Tô, đúng lúc nó định mở miệng dọa thì cô gái bất ngờ đặt một cây thánh giá lên lưng của nó.
"A—————–"
Con quái vật phi nhân loại hét lên, lùi vào trong tường rồi biến mất
Ngay khi con quái vật phi nhân loại này biến mất, hai con quái vật khác từ phía bên kia xuất hiện, một con lao về phía Ngụy Hoành, con còn lại thì lao về phía Ngân Tô.
Ngân Tô có cây thánh giá trong tay, vì vậy con quái vật chỉ có thể hét lên khi nó lao về phía cô.
Nó không may mắn như con quái vật vừa rồi, dù một nửa cơ thể đã vào trong tường, nhưng nó vẫn bị quái vật tóc tóm lấy, bọc thành một cái kén màu đen.
Quái vật tóc được hỗ trợ về mặt tinh thần đã mạnh mẽ trở lại và bất khả chiến bại trước bất kỳ ai.
Ngụy Hoành nhìn con quái vật phi nhân loại đang lao về phía mình, hắn không hề di chuyển mà chờ đợi con quái vật đó đến gần, ngay khi con quái vật chuẩn bị tấn công Ngụy Hoành thì hắn ta đột nhiên đưa tay ra tóm lấy nó trong khoảng không, và rồi tự tát mình.
Một giây tiếp theo, Ngụy Hoành nắm chặt nắm đấm, đánh trúng con quái vật phi nhân loại đó.
Cú đấm đó trực tiếp khiến con quái vật bay về phía sau, nửa cơ thể dính chặt vào tường.
Ngụy Hoành nắm lấy chân của con quái vật, kéo nó ra và ấn xuống đất để thực hiện một loạt các cú đấm.
Quái vật phi nhân loại bị đánh đến ngu người, vừa mới bắt đầu đã quên mất phải phản kháng, chờ đến khi lấy lại tinh thần thì đã không còn cơ hội nữa.
"Đừng đánh nữa đừng đánh nữa!!" Quái vật rên rỉ cầu xin tha thứ.
Ngụy Hoành lại đánh thêm cú nữa mới dừng lại, mở miệng mắng to: "Chó chết, dám hù dọa ông đây!! Mi tưởng ông đây ăn chay sao?"
"Hu hu hu... Mặt của ta, mặt của ta..." Quái vật ôm đầu khóc rống: "Đau quá, đau quá..."
Ngụy Hoành mắng quái vật xong, phát hiện xung quanh có chút không đúng. Trong bóng tối, có thứ gì đó đang sột soạt, anh ta đột nhiên nhìn thấy có cái gì màu đen đang nhúc nhích ngay bên chân mình.
"!!!"
Thứ quái quỷ gì vậy!!
Ngụy Hoành gần như nhảy dựng lên, anh ta né ra, ánh nến từ phía sau chiếu tới, giúp anh ta thấy rõ được thứ trên mặt đất.
Tóc.
Là tóc!
"Đừng sợ, nó sẽ không ăn anh đâu." Giọng điệu trấn an vang lên từ nữ sinh bên cạnh.
"???"
Ngụy Hoành nhìn dải tóc kia, xác định nó không hướng về phía mình, mà là đang nhanh chóng tóm lấy quái vật đang khóc lóc trên mặt đất, như con nhện đang nhả tơ nhanh chóng quấn lấy nó.
"..." Ngụy Hoành cứng đờ, xoay cổ nhìn Ngân Tô: "Cái này... Quái vật này... là của cô?"
Ngân Tô hào phóng gật đầu: "Ừ."
"..." Người điên nuôi một con quái vật... Không sao, đây là chuyện bình thường, bình tĩnh!
"Anh Ngụy, anh bị thương rồi." Ô Bất Kinh bị dọa sợ không nhẹ, chỉ vào cánh tay anh ta.
"Mẹ..." Ngụy Hoành không biết mình bị thương lúc nào, thô bạo mà chà lên vết thương, không cầm được máu, ngược lại càng chảy mãnh liệt hơn.
Ô Bất Kinh đi tới, duỗi tay ra.
Ngụy Hoành nhíu mày, nghiêng người tránh đi: "Làm gì?"
Giọng điệu của Ngụy Hoành rất hung dữ, Ô Bất Kinh run tay hạ xuống, yếu ớt giải thích: "Tôi chỉ muốn giúp anh chữa trị..."
Ngụy Hoành: "Anh thuộc hệ trị liệu?"
Ngân Tô cũng ngoài ý muốn liếc mắt nhìn Ô Bất Kinh.
Người chơi hệ trị liệu à...
Ô Bất Kinh gật gật đầu: "Ừm."
Một lát sau, sau khi được Ngụy Hoành cho phép, Ô Bất Kinh đặt tay mình lên trên vết thương, quẹt nhẹ một vòng, miệng vết thương biến mất với tốc độ cực nhanh.
"Kỹ năng của anh..."
Không phải Ngụy Hành chưa từng gặp người chơi hệ trị liệu.
Nhưng dường như những người chơi hệ trị liệu đều bị trò chơi làm cho suy yếu.
Chẳng hạn như miệng vết thương vừa rồi của anh ta, người chơi hệ trị liệu mà anh từng gặp trước đây cũng có thể giúp miệng vết thương khép lại dễ dàng, nhưng sẽ để lại sẹo.
Nhưng Ô Bất Kinh thậm chí còn không để lại sẹo, nếu như không phải vẫn còn vết máu dính lại, anh ta cũng cảm giác như mình không bị thương.
"Sao vậy?" Ô Bất Kinh dùng đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào anh ta.
Ngụy Hoành xoa xoa vết máu trên cánh tay: "Không có việc gì, không nên tùy tiện thể hiện kỹ năng của anh cho người khác xem."
"Ồ." Ô Bất Kinh ôm cột, anh ta nghĩ rằng chỉ cần thể hiện bản thân hữu dụng thì sẽ tránh khỏi việc bị vứt bỏ.
Ngân Tô lôi con quái vật kia ra khỏi đống tóc, giúp nó kia tạm thời tránh được một kiếp.
Quái vật tóc đập đập xuống mặt đất phía sau Ngân Tô, tỏ vẻ không vui.
Quái vật phi nhân loại bị Ngụy Hoành đánh một trận, lại bị một đống tóc kỳ quái nuốt mất, bây giờ vất vả lắm mới được nhìn thấy ánh mặt trời, nó nhìn Ngân Tô như đang nhìn đấng cứu thế.
"Hỏi mi vài chuyện, ngoan ngoãn trả lời, biết chưa? Bằng không thì mi chỉ có thể trở thành thức ăn của nó."
Quái vật nhìn mấy lọn tóc nhô ra từ sau lưng Ngân Tô, lại đối mặt với nữ sinh đang cười híp mắt, toàn thân run lên, gật đầu liên tục: "Ngài cứ hỏi ngài cứ hỏi."
"Sao mi lại ở chỗ này?"
Quái vật: "Ta vẫn luôn ở đây mà."
"Vẫn luôn ở đây là có ý gì?"
"Chính là vẫn luôn ở đây."
"..." Ngân Tô đổi vấn đề: "Trước kia mi là cư dân ở trong thị trấn nhỏ kia à?"
"Thị trấn nhỏ..." Quái vật ôm đầu, dường như từ này đã kích thích nó, khuôn mặt nó tràn đầy đau khổ.
"A..."
Quái vật ôm đầu hét lên.
Nhưng vào lúc này, quái vật đột nhiên nắm lấy bả vai Ngân Tô, đôi mắt chảy ra máu, hét vào mặt cô: "Chạy mau! Nó đến rồi!!"
"Bùm —— "
Quái vật trực tiếp nổ tung trước mặt bọn họ, hóa thành một đám sương mù, dần dần biến mất trong bóng tối.
Trong lối đi chật hẹp, chỉ còn lại ánh nến yếu ớt phản chiếu bóng của bọn họ lên hai vách tường.
Sau nửa ngày, Ngụy Hoành hỏi: "Nó nói ai tới rồi?"
"Muốn biết thì tìm thử xem." Ngân Tô giơ ngọn nến lên để nhìn xung quanh.
Ngọn nến "Trêu hoa ghẹo nguyệt" dường như đã mất đi hiệu lực, xung quanh không còn xuất hiện quái vật.
Ngụy Hoành: "???"
Tìm cái gì cơ?
Cô đang nói ngôn ngữ loài người đó à?
Ngân Tô đi về phía trước, Ngụy Hoành nghĩ dù gì cũng đã vào, lại không đi ra khỏi đây được, dứt khoát quyết định đi theo phía sau Ngân Tô.
Dù sao cuối cùng cũng đều phải chết!
"Những con quái vật vừa rồi... nhìn có vẻ là cư dân trong thị trấn." Ngụy Hoành vừa đi vừa nói chuyện: "Tại sao bọn nó lại ở bên trong nhà thờ? A... Cái trò chơi rách này..."
Ngụy Hoành nói xong lại bắt đầu mắng trò chơi.
Có lẽ là do tiếng mắng của Ngụy Hoành ngập tràn lối đi, hoàn cảnh âm u cũng không đáng sợ lắm.
Ngân Tô đi lên phía trước một đoạn thì nhìn thấy vài cây cọc gỗ chống lên cửa.
... Nói đúng hơn thì đó là những cây Thánh Giá.
Một đầu chống vào cửa, một đầu chống vào bức tường phía sau.
Ngụy Hoành thử di chuyển cây Thánh Giá, kết quả lại không nhúc nhích tí nào.
"Rất nặng." Ngụy Hoành từ bỏ, phủi bụi trên tay: "Không biết chỗ này đã có chuyện gì xảy ra."
Ngân Tô dùng ngọn nến chiếu vào cây Thánh Giá để nhìn kỹ một chút, trên cây Thánh Giá có một ít vết bẩn màu nâu đen, nhìn như máu.
Dưới đáy của cây Thánh Giá còn có vết cháy xém.
Có hai lỗ bằng nhau nằm đối xứng ở phần nằm ngang, dường như đã có thứ gì đó được đóng đinh lên.
"Cái này có phải chữ viết không?" Ô Bất Kinh ngồi xổm trên mặt đất, chỉ vào một vị trí trên đất.
Tuy dưới đáy bị cháy đen, nhưng chỗ mà Ô Bất Kinh chỉ vào dường như được quấn lại bằng vật gì đó nên không cháy nghiêm trọng như những chỗ khác, lưu lại được vài chữ cái.
Ba người giằng co cả buổi, cuối cùng cũng viết lại được toàn bộ chữ bên trên.
Tổng cộng có ba câu nói, mặc dù những từ ngữ này không quá quen thuộc với bọn họ, nhưng vẫn có thể xem hiểu được.
"Lửa địa ngục đốt cháy mọi tội ác."
"Ma quỷ đang ở bên cạnh ngươi."
"Không được nhìn cô ta không được nhìn cô ta không được nhìn cô ta không được nhìn cô ta..."
"Ma quỷ đang ở bên cạnh ngươi..." Ô Bất Kinh nhớ kỹ câu nói thứ hai, nghĩ tới chuyện xảy ra vào buổi sáng hôm nay: "Trong đội ngũ người chơi thật sự có NPC nằm vùng?"
Ngân Tô và Ngụy Hoành đều không có phản ứng quá lớn.
NPC cũng được, người chơi cũng được, chỉ cần không tin tưởng ai, vậy thì không ai có thể châm ngòi ly gián.
Ngụy Hoành chỉ vào câu nói thứ ba: "Cô ta là ai? Vì sao không được nhìn cô ta? Quái vật kia cũng có nói "nó tới rồi"..."
Giọng điệu Ngân Tô lạnh nhạt: "Không biết. Lúc nào cần xuất hiện thì sẽ xuất hiện, không cần phải gấp."
Ngụy Hoành: "..." Đây là vấn đề gấp hay không gấp à?
Trên cây Thánh Giá không còn những nội dung khác, bọn họ lại không mang nó theo nổi, chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước.
Lối đi không dài, có một cánh cửa ở phía trước.
Cánh cửa này có thể đẩy ra, âm thanh cót két truyền tới trong bóng đêm, tựa như tiếng than nhẹ của một con quái vật.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com