Chương 182: Thị Trấn Ma Quỷ (8)
Gió lạnh từ trong phòng thổi ra, ngọn nến lay động không ngừng, mùi hôi thối khó ngửi từ trong phòng bay ra.
Ánh nến chỉ có thể soi sáng vài mét sau cánh cửa, xa hơn nữa là một mảnh đen kịt.
Ba người chờ ở cửa trong giây lát, sau khi không nghe thấy tiếng động gì ở bên trong, họ mới đi vào.
Gian phòng tối đen, đưa tay ra không thấy được năm ngón, nguồn sáng duy nhất là ngọn nến.
Mặt đất ẩm ướt mốc meo, góc tường chất đống một ít cỏ khô. Gian phòng này không có cửa sổ, cũng không có đồ dùng trong nhà, chỉ là một gian phòng trống rỗng.
Không... Cũng không thể nói là trống rỗng.
Trong phòng còn có xương trắng.
Phần lớn được xếp chồng chất trong một góc, một số phân tán ở những nơi hẻo lánh trong phòng.
Ô Bất Kinh căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt: "Tại sao nơi này lại có thể có nhiều người chết như vậy?"
Không ai trả lời vấn đề này của anh ta.
Ngụy Hoành bắt đầu kiểm tra những bộ xương trắng: "Đều là người trưởng thành, nam nữ đều có... Trên tường có chữ viết."
Ngân Tô cũng trông thấy trên vách tường ẩm ướt có chữ được người ta khắc lên.
Bởi vì chỉ có Ngân Tô có nến, bọn họ chỉ có thể cùng nhìn một lượt qua bức tường.
Những chữ viết này trải rộng khắp vách tường trong phòng, xét theo chữ viết thì không phải do cùng một người viết. Độ cao của chữ cái cũng khác nhau, có cái được viết khi đang đứng, có cái thì khi đang ngồi, thậm chí còn có cái gần sát mặt đất.
—— Nó tới rồi.
—— Chúa ơi, tại sao phải trừng phạt chúng con như vậy, chúng con đã làm điều gì sai.
—— Cứu mạng, mau cứu tôi, ai đó mau tới cứu tôi.
—— Ma quỷ, chúng ta đã giết chết ma quỷ!
—— Đều là lỗi của các người, đều là lỗi của các người, là lỗi của các người!
—— Nhìn đi..., cô ta tới rồi, cô ta đang ở ngay phía sau ngươi.
Ngay khi đọc những lời này, Ngụy Hoành và Ô Bất Kinh đều có một loại cảm giác rợn tóc gáy, toàn thân nổi lên một lớp da gà.
Dường như ngay lúc đó, một trận gió từ ngoài cửa thổi tới, cánh cửa sau lưng đang được mở một nửa "Két..." một tiếng rồi đóng lại.
Ngụy Hoành giật mình, vội chạy về phía cửa ra vào.
Nhưng cửa cũng không bị khóa, có người ném đá vào ngay cửa khiến nó bị kẹt lại.
Ngụy Hoành: "..."
Tuy Suvi tiến vào căn phòng trước, nhưng cô chờ bọn họ đi vào mới rời khỏi cửa... Cô ném?
Ngân Tô liếc mắt nhìn về phía cánh cửa, đúng là cô đã ném tảng đá qua đó. Loại phòng kín như này, không lừa gạt người chơi tiến đến cái chết quả thực có lỗi với trò chơi.
Đương nhiên cô muốn đề phòng vạn nhất.
Nhưng cánh cửa phòng không bị đóng lại, cơn gió lạnh quái dị thoáng qua kia cũng biến mất không thấy tăm hơi.
Có lẽ trong lòng Ngụy Hoành vẫn cảm thấy kinh hoàng, trực giác hắn mách bảo có điều gì đó không đúng: "Gian phòng này có gì đó không thích hợp...''
Anh ta còn chưa dứt lời, phạm vi chiếu sáng của ánh nến đã dần thu nhỏ lại, cảm giác kinh hoàng trong nội tâm cũng bị đẩy lên cực hạn.
Trái tim đập loạn không thể khống chế, điên cuồng nhảy dựng lên.
Suy nghĩ trong đầu Ngụy Hoành còn chưa kịp xoay chuyển, miệng đã hét lên: "Rời khỏi nơi này mau!!"
Động tác của Ngân Tô còn nhanh hơn cả Ngụy Hoành, ngay lúc anh ta lên tiếng, cô đã hướng về phía cửa rời đi.
Nguồn sáng trong tay cô vừa biến mất, cả căn phòng lâm vào trong bóng tối.
Lần này Ngụy Hoành không vứt bỏ Ô Bất Kinh mà kéo theo anh ta chạy ra ngoài, bóng tối theo sát sau lưng, cảm giác lạnh lẽo thấu xương tới gần.
Ngụy Hoành không biết trong bóng tối phía sau có thứ gì, anh ta chỉ biết nếu mình không chạy nhanh lên thì sẽ trở thành 'đồ ăn' cho thứ khủng khiếp ở phía sau.
"Mẹ kiếp! Sao cô ấy chạy nhanh thế!!"
Ngân Tô chạy đến cuối hành lang, ánh nến đều đã biến mất.
"A!"
"Kêu cái gì!!"
"Có cái gì đó nắm lấy tôi!!" Giọng Ô Bất Kinh phát run, vừa rồi anh ta có cảm giác bắp chân mình bị vật gì đó nắm lấy, lại có cảm giác lạnh lẽo kỳ quái.
"Nắm có một chút mà mẹ nó đã không muốn sống nữa à, kêu la cái gì! Mẹ nó anh mà kêu bậy lần nữa, ông đây mặc kệ anh luôn!"
"..."
Ô Bất Kinh không dám kêu nữa, tốc độ của anh ta không theo kịp Ngụy Hoành, nhưng lại được Ngụy hoành dắt đi, cả người như đang bị kéo đi.
Vất vả lắm mới chạy về lối đi ban đầu, tìm được khoảng trống mà ban đầu họ đã đi vào.
Ngụy Hoành đi lên trước, trở tay kéo Ô Bất Kinh lên. Ô Bất Kinh không muốn chết ở chỗ này, cố gắng leo lên.
Lối ra có ánh sáng, Ngụy Hoành có thể trông thấy bóng tối đang tràn tới lối đi... Anh ta hít sâu một hơi, dùng hết toàn bộ sức lực kéo Ô Bất Kinh lên, hai người lăn từ trên mái hiên xuống.
Ngụy Hoành và Ô Bất Kinh đập xuống đất, lăn vài vòng rồi dừng ngay bên cạnh một cái cây.
Ngụy Hoành đứng lên trên mái hiên nhìn về hướng nhà thờ, vị trí cửa vào gió êm sóng lặng, đồ vật bên trong cũng không đuổi theo bọn họ ra ngoài.
"Vù vù vù..."
Ô Bất Kinh dính đầy bụi đất, anh đứng lên, ôm ngực thở, khuôn mặt nghẹn đến mức đỏ bừng.
"Đuổi... đuổi tới rồi sao?"
"Hẳn là không." Ngụy Hoành nhíu mày nhìn anh ta: "Sao anh lại như phế vật thế? Mới chạy được bao xa mà đã thở mạnh như vậy, quái vật chạy ba bước là có thể đuổi theo anh nhỉ? Sao anh sống được tới bây giờ vậy? Nếu không phải ông đây xem anh là vú em, ông đây sẽ không cứu anh. Tôi cho anh biết, trong trò chơi này không thể trông cậy vào ai hết, nếu anh vẫn muốn dựa vào người khác để qua cửa, không biết tăng thực lực của mình, chưa qua được mấy phó bản, anh sẽ phải chết. Nếu như không chết thì cuối cùng cũng chỉ có thể làm một công cụ. Chỉ có thực lực, mới được kính trọng."
Ngụy Hoành liếc mắt nhìn về phía Ngân Tô: "Mặc dù thần kinh không bình thường, nhưng chỉ cần anh có thực lực, đều sẽ được kính trọng."
Ô Bất Kinh: "..."
Khuôn mặt vốn đỏ bừng của Ô Bất Kinh giờ đã dần dần trở trên trắng bệch.
Ngân Tô đứng ở bên kia, ngọn nến trong tay đã tắt, cô nhìn cánh cửa từ trên mái hiên, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Vừa rối quái vật tóc nói trong phòng không có bất kỳ thứ gì, nhưng bọn họ thật sự cảm nhận được "thứ đó" tồn tại.
Không rõ thứ bên trong là gì, đương nhiên Ngân Tô lựa chọn chạy trước.
Bên trong nhà thờ phát hiện hai chữ "ma quỷ" được nhắc lại nhiều lần, phù hợp với chủ đề của phó bản.
Trong đó có hai từ "nó" và "cô ta" được dùng để diễn đạt, hai từ này giống hay khác với từ "ta"? "Ta" là ai?
"Ma quỷ" trong câu "Chúng ta đã giết chết ma quỷ" có liên quan tới chữ "ta" không?
Nhà thờ này... đã từng xảy ra chuyện gì? Hài cốt trong phòng kia là của những cư dân từng ở trong thị trấn sao?
Những vấn đề này tạm thời không có cách nào có được đáp án.
Ngân Tô và Ngụy Hoành đều không có ý định đi vào lại, ba người rời khỏi nhà thờ, trở lại thị trấn.
Sau khi ra khỏi nhà thờ, Ngân Tô và hai người họ mỗi người một ngả, cô đi thẳng về thị trấn.
Quản gia mới nhận chức thấy Ngân Tô trở về, chủ động chào đón: "Suvi tiểu thư, ngài đi đâu vậy?"
"Nhà thờ."
Quản gia kinh ngạc: "Ngài đã đi qua nhà thờ?"
Quản gia kinh ngạc không phải vì cô đi qua nhà thờ, mà dường như là bởi vì cô đi qua nhà thờ mà vẫn còn sống trở về... Tuy cô ta che dấu ánh mắt đáng tiếc và ác độc cực kỳ nhanh chóng nhưng vẫn bị Ngân Tô nhìn thấy được.
Cô ta đang tiếc vì mình không chết ở trong nhà thờ.
Nói cho mình biết manh mối về nhà thờ, tất nhiên không phải vì có lòng tốt, mà là vì muốn hại chết mình.
Chậc chậc chậc... Quản gia trong gia tộc Wales này thật sự đều không thể khiến người ta bớt lo mà.
Ngân Tô vẫy tay gọi cô ta lại.
Vừa rồi quản gia thể hiện cảm xúc có chút rõ ràng, lúc này cũng không dám làm gì nữa, đi vài bước về phía Ngân Tô: "Suvi tiểu thư?"
Ngân Tô đưa tay bóp lấy cổ quản gia, kéo người đến trước mặt, tới gần nói thầm bên tai cô ta: "Có phải đang kinh ngạc tại sao tôi chưa chết hay không?"
Quản gia bị bóp cổ không cựa quậy được, sợ hãi mở miệng: "Suvi tiểu thư, cô đang nói gì thế?"
Quản gia nghe cô gái đó cười nhẹ một tiếng, bàn tay cô đang bóp cổ mình nới lỏng, giống như đang vuốt ve.
Bầu không khí bất giác trở nên kì lạ.
Bàn tay trên cổ rõ ràng có độ ấm, nhưng quản gia lại cảm thấy đôi tay đó lạnh băng, hệt như một con rắn độc đang đo đạc kích thước cổ cô ta hết lần này đến lần khác để xem có thể một miếng nuốt chửng hay không...
Ngay lúc này, bên tai lại vang lên tiếng than thở dịu dàng của cô gái: "Không hiểu cũng không sao, dù sao tôi chỉ muốn giết cô, người chết cũng không cần biết nhiều như vậy."
"Cái..."
Lời của quản gia còn chưa nói ra khỏi miệng thì đã bị đâm xuyên qua tại chỗ.
Ngân Tô đưa tay đỡ bả vai quản gia, đẩy cô ta về phía sau. Sự kinh ngạc trong mắt quản gia bị đông cứng lại, cơ thể cô ta đổ xuống, ống thép đâm vào tim được chậm rãi rút ra.
Ngân Tô liếc mắt nhìn ngôi biệt thự màu trắng, chạm phải đôi mắt sợ hãi từ một cánh cửa sổ nào đó, khóe môi chậm rãi nhếch lên một nụ cười quái dị.
Đôi mắt đó như bị điện giật, biến mất sau tấm rèm cửa sổ.
Ngân Tô dọn dẹp rác dưới đất cho sạch sẽ, xách ống thép còn máu nhỏ giọt, ngâm nga bài hát, bước chân nhanh nhẹn đi vào trong biệt thự.
Rèm cửa trong phòng được kéo vào kín kẽ, sau khi người hầu nhìn thấy cảnh tượng đó, phản ứng đầu tiên là khóa trái cửa lại.
Lúc này cô ta đang trốn trong góc của gian phòng, dựa lưng vào tường, dường như chỉ có vậy mới có thể sở hữu một chút cảm giác an toàn.
Tối qua quản gia đã mất rồi... Đồng nghiệp duy nhất của cô ta, vừa nãy cũng bị Suvi tiểu thư giết chết rồi.
Tiếp theo có phải tới lượt cô ta rồi hay không?
Tại sao Suvi tiểu thư từ bên ngoài trở về lại đáng sợ như vậy... Cô ta không thể tiếp tục nán lại đây, nếu không mình sẽ rơi vào kết cục giống như bọn họ.
Người hầu mở tủ quần áo, kéo một cái vali ra, nhanh chóng nhét mấy bộ quần áo vào.
"Cốc cốc!"
Người hầu đang thu dọn đồ đạc, đột ngột ngẩng đầu nhìn cửa phòng.
Cô ta tới rồi!
Cô ta tới tìm cô rồi!
Vì cô nhìn thấy cô ta giết người!
"Cốc cốc cốc..."
Tiếng gõ cửa "cốc cốc" giống như gõ vào tim người hầu vậy. Mỗi tiếng vang lên, cơ thể cô ta đều run rẩy theo một lần.
"Tôi biết cô ở trong, cô mở cửa ra, chúng ta trò chuyện đi." Một giọng nói quen thuộc truyền tới từ ngoài cửa.
Người hầu gần như có thể tưởng tượng ra biểu cảm của người nói câu này, nhất định là cô đang cười, là kiểu cười lông mày cong cong...
"Cô yên tâm, tôi sẽ không giết cô."
Người hầu tận mắt nhìn thấy đồng nghiệp bị giết đâu dám đi mở cửa, hoảng hốt lùi về phía cửa sổ.
Tuy đây là tầng hai nhưng tầng hai của biệt thự cao hơn tầng hai bình thường rất nhiều. Cô ta nhảy từ đây xuống có lẽ sẽ không chết nhưng chắc chắn sẽ bị thương.
"Cốc cốc cốc..."
Người hầu nghiến răng, cũng không để tâm tới vali, lập tức bắt đầu trèo ra ngoài cửa sổ.
"Răng rắc ——"
Khóa cửa bị vặn ra.
Người hầu nghe thấy tiếng động này, nhìn về phía cửa theo bản năng, một cọng gì đó màu đen thò vào từ khe cửa, đang vặn khóa cửa.
Cô ta cũng không nhìn rõ đó là thứ gì, một giây sau, cửa đã bị mở ra rồi.
Tim người hầu dường như muốn nhảy ra ngoài, vội vàng trèo ra, nhún người nhảy xuống.
Cảm giác rơi xuống trong tưởng tượng không hề xuất hiện, trái lại là cổ áo thít chặt cổ, lập tức thở không ra hơi.
"Ôi chao ngoan nào, cao như vậy, cô đang muốn làm gì thế? Nhà chúng tôi không có truyền thống bức tử người hầu, cô đừng để tôi gánh vác tội danh không có thật nha."
"..."
Đúng vậy, nhà cô trực tiếp giết người hầu.
Người hầu giãy giụa muốn nhảy xuống, Ngân Tô thì lôi cô ta vào trong.
Thế là, anh em nhà họ Ôn và An Vân từ nơi khác tới đây, vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này.
Nhưng dưới góc nhìn của bọn họ thì giống như là Ngân Tô muốn đẩy người hầu ra ngoài hơn...
Ôn Du hoảng sợ túm lấy cánh tay Ôn Thần Hạo: "Cô ta muốn giết người hầu?"
Ôn Thần Hạo bị túm đến mức mặt cũng méo mó, vội vàng kéo tay em gái nhà mình ra, đưa bọn họ đi vào trong biệt thự.
Trên cửa sổ, Ngân Tô đã lôi người hầu vào trong phòng.
Người hầu chạy trốn thất bại, vẻ mặt sợ hãi nhìn cô: "Đừng giết tôi, tôi không nhìn thấy gì cả."
"Tôi giết cô làm gì." Ngân Tô đóng cửa sổ xong, khóa chặt, giọng điệu khó hiểu: "Cô cũng đã làm chuyện gì đó có lỗi với tôi?"
Người hầu vội vàng lắc đầu: "Không có, tôi không làm gì hết."
"Nếu đã như vậy thì cô không cần sợ hãi, tôi sẽ không giết người vô tội." Ngân Tô cười híp mắt vỗ bả vai người hầu, tỏ ý an ủi.
"..."
Nhưng người hầu bị Ngân Tô vỗ một cái lại càng run dữ dội hơn.
"Bây giờ chỉ còn lại một mình cô trong biệt thự, bắt đầu từ hôm nay, cô chính là quản gia mới." Cô còn phải ăn cơm nữa, biệt thự rộng như vậy, không có quản gia không được.
Người hầu: "..."
Làm quản gia thì phải chết sao? Nếu thế thì cô ta thà không làm cái chức quản gia này.
Tiếc là bây giờ cô ta không có quyền lựa chọn.
Ngân Tô đỡ người hầu dậy để cô ta ngồi trên giường, còn đích thân rót một cốc nước cho cô ta. Người hầu nhận cũng thất lễ mà không nhận cũng thất lễ.
Cuối cùng Ngân Tô trực tiếp nhét vào trong tay cô ta, hai tay người hầu bưng cốc nước mà run rẩy, nước trong cốc không ngừng sóng sánh.
"Chuyện liên quan đến nhà thờ, cô biết bao nhiêu?"
Nước trong cốc trực tiếp sóng ra ngoài, làm ướt quần áo của cô ta, giọng nói run rẩy: "Nhà... Nhà thờ? Tôi... Tôi không biết."
Ngân Tô lắc đầu thở dài: "Xem ra tôi vẫn phải đổi quản gia."
"???"
Quả nhiên làm quản gia thì phải chết sao?
Người hầu trượt từ trên giường xuống dưới, phịch một tiếng quỳ trước mặt cô: "Suvi tiểu thư, tôi... Tôi thật sự không biết chuyện về nhà thờ, tôi không nói dối, từ lúc tôi bắt đầu nhớ được mọi việc, nhà thờ đó đã bị bỏ hoang rồi."
Ngân Tô quan sát người hầu, cô ta còn là một cô gái nhỏ, trông tuổi tác cũng không quá hai mươi, nhà thờ đó đã bị bỏ hoang lâu như vậy rồi?
Người hầu tiếp tục nói: "Tôi chỉ biết người trên thị trấn sẽ không tới đó."
Người hầu là một đứa trẻ biết nghe lời, cô ta không bao giờ tới nhà thờ bị bỏ hoang đó.
Nhưng quả thực cô ta nhớ rằng, trong kí ức của cô ta có một số người, một ngày nào đó đột nhiên biến mất.
Người trên thị trấn đều nói là bọn họ chuyển đi vì nguyên nhân nào đó rồi.
Nhưng trong thị trấn cũng có một lời đồn khác ——
"Nhà thờ đó rất đáng sợ... Biết ăn người."
Tương truyền rằng căn bản những người đó không hề chuyển đi mà là bị nhà thờ ăn thịt rồi.
"Ăn người?"
Người hầu rưng rưng nước mắt, sợ hãi gật đầu, nhưng cũng không nói rõ chuyện gì cụ thể, dù sao đây cũng chỉ là một lời đồn.
"Còn gì nữa?"
Còn... Còn có cái gì? Cô ta chỉ biết chừng đó! Cô ta lớn như vậy, ngay cả nhà thờ còn chưa từng tới, sao biết được còn có cái gì?
"Linh mục... Đúng, linh mục biết chuyện về nhà thờ, chắc chắn ông ta biết." Người hầu nghĩ tới một người, bán đứng linh mục rồi: "Cái gì linh mục cũng biết, Suvi tiểu thư, cô đi hỏi linh mục đi."
"Linh mục?" Ngân Tô nhớ tới người đàn ông ăn mặc kiểu linh mục nhìn thấy trong tang lễ: "Ông ta sống ở đâu?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com