Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 192: Thị Trấn Ma Quỷ (18)

An Vân chạy quá lâu, nhịp tim cũng trở nên dồn dập, đầu đau nhói, dường như muốn ngất xỉu.

"Phù..."

"Phù phù..."

An Vân thực sự không thể chạy được nữa, đành dừng lại bám vào bồn hoa ven đường thở hổn hển.

"Đùng đoàng ——"

Âm thanh đột ngột vang lên khiến An Vân bị dọa giật mình, từ khe hở của vết nứt trong một căn nhà, cô ta nhìn thấy ngôi nhà đổ nát ở con phố bên cạnh, trong đống khói bụi cuồn cuộn, có một bóng người xuất hiện.

Bóng người đó quay đầu nhìn bên này, An Vân nín thở, nhanh chóng trốn sang bên cạnh, cô liếc mắt xung quanh, muốn xem thử có chỗ nào để núp hay không.

Tiếc là vị trí hiện tại của cô không đẹp lắm.

An Vân đứng dán vào tường, thở mạnh cũng không dám, đừng phát hiện ra cô, đừng phát hiện ra cô...

An Vân thầm cầu nguyện, cô nín thở đợi một lát, phía sau không hề có âm thanh, hình như thứ đó không đi qua bên này.

"Coi em phát hiện ra cái gì nè!"

Ngay lúc An Vân chuẩn bị thở phào, phía trên đột nhiên vang lên giọng nói chói tai mà thích thú của một đứa trẻ, trong lòng cô ta chợt dậy sóng, khơi dậy nghìn lớp sóng dữ.

An Vân bị giọng nói đó làm cho kinh sợ đến mất cả hồn, đầu giật giật ngẩng lên như người máy bị hỏng, cơ thể run rẩy dữ dội.

Đứa trẻ treo ngược trên mái hiên, trên khuôn mặt nhợt nhạt nở một nụ cười lớn, ánh mắt tham lam u ám kì dị quét qua cơ thể cô ta...

"Em phát hiện cái gì thế?"

Một giọng nói khác truyền tới, nụ cười của đứa trẻ treo trên mái hiên cứng đờ, sau đó biến mất trên bức tường.

Ngân Tô xuất hiện bên cạnh An Vân, đằng sau cô có một đám nhóc đi theo, có đứa bay trên không trung, có đứa lại thật thà đi bộ. Nhưng đám nhóc này, nhìn thế nào cũng không giống những đứa trẻ bình thường.

Đứa trẻ vừa mới treo ngược trên mái hiên xuất hiện trước mặt cô, chỉ vào An Vân đứng dán vào tường: "Cô ta lén lén lút lút, em cảm thấy cô ta đã cướp phần còn thiếu của chị, muốn giúp chị bắt lại để tra hỏi đó."

Ngân Tô giơ tay vò đầu đứa trẻ một cái: "Em ngoan quá đi."

"..."

Đứa trẻ không dám đáp lại lời khen này, nhanh chóng rụt về hàng.

"An Vân?" Ngân Tô đi hai bước qua bên đó, không đến quá gần: "Sao chỉ có một mình cô? Hai người còn lại ngoẻo rồi?"

An Vân liên tục bị dọa, cả người gần như sụp đổ, lúc này nếu cô ta không phải đang dựa vào tường thì hoàn toàn sẽ không đứng nổi.

An Vân nghe thấy giọng khàn khàn của mình, khó khăn mở miệng: "Tôi không biết..."

Cô ta không biết Ôn Thần Hạo còn sống hay không.

Cũng không biết bây giờ Ôn Du an toàn hay không.

Càng không biết người trước mặt này có phải ảo giác của mình hay không.

Ngân Tô chỉ thở dài, không nói gì, dẫn đám nhóc kia đi qua đống hoang tàn vừa mới sụp đổ.

Mấy đứa trẻ rớt lại đằng sau cứ quay đầu nhìn cô ta, ánh mắt rầu rĩ đó lập tức khiến toàn thân An Vân kéo hồi chuông cảnh báo.

May mà bọn chúng chỉ nhìn chứ không làm ra hành động gì, một bước quay đầu ba lần, dần dần biến mất ở lối rẽ.

Hai chân An Vân run rẩy nghiêm trọng, lại thoát được một kiếp nạn rồi sao...

Ý nghĩ này còn chưa dừng lại thì khóe mắt đã liếc thấy đầu Ngân Tô ló ra từ bên tường.

Thế là cùng lúc, bên trên đầu cô còn xuất hiện vô số cái đầu, không hề có ý tốt nhìn chằm chằm cô ta mà cười.

"!!!"

Dường như An Vân nghe thấy tiếng cười "hi hi hi" quái dị, tim cô ta dường như ngừng đập, khiến hồn cô ta trực tiếp về Tây Thiên.

Một tay Ngân Tô xòe ra, dây chuyền Thánh Giá thõng xuống từ lòng bàn tay cô: "Trên người cô có thứ này không?"

"... Không... Không có." An Vân lắp bắp trả lời: "Trên... Trên người Ôn Du có một cái, là anh cô ta kiếm được."

"Ôn Du ở đâu thế?" Ngân Tô rút tay lại, chỉ còn một cái đầu.

Dưới góc nhìn của An Vân thì đó là một chuỗi đầu, nhìn thế nào cũng thấy đáng sợ.

"Lúc... Lúc tôi tách khỏi cô ta, ở... ở thành Đông."

"Ừ." Ngân Tô nhắc nhở cô ta một câu: "Hình như ông nội tôi đang đi lại lượn lờ lung tung trong thị trấn, đừng ở lại bên ngoài, tìm nơi trốn trước đi."

Ông... Ông nội?

Sau khi Ngân Tô và chuỗi đầu kia biến mất, An Vân mới phản ứng lại, ông nội mà cô nói hẳn là Wales.

Wales không phải đang nằm trong biệt thự... Không, tối nay không có ai túc trực, xác chết biết vùng dậy- Wales đã chạy ra ngoài rồi?!

Đám quỷ nhỏ này dẫn Ngân Tô tìm được mấy phần còn thiếu, nhưng cô phát hiện Wales cũng đang tìm những thứ này, hơn nữa hình như ông ta còn có bản đồ.

Đám trẻ con bên cạnh cô lại có ký ức chắp vá, có chỗ hoàn toàn không có, hại cô mất công chạy một chuyến...

Ngân Tô nhìn đống hoang tàn trước mặt, chi bằng để ông nội đi tìm là được, cô cướp của ông ta không phải là ổn sao.

Cháu gái đòi chút đồ chơi, ông nội không cho thì không hợp lý nhỉ?

Ngân Tô cảm thấy không có vấn đề, cứ làm như vậy đi.

Thế là cô đi theo vết tích Wales để lại, cả đoạn đường giám sát ở đằng sau, chắc chắn không được để sót bất kỳ phần còn thiếu nào.

Wales thật sự tìm được hai phần còn thiếu.

Ông ta biết nhà ai có, nhưng không biết đối phương giấu đồ ở đâu, không tìm thấy cũng chẳng cố, trực tiếp đi tới nơi tiếp theo, thế là Ngân Tô liền đi hôi của.

2 giờ sáng.

Ngân Tô đi theo đằng sau Wales, ngáp ngắn ngáp dài, cô phát hiện ông ta không dừng lại nữa đi về hướng nhà thờ.

Có vẻ như đã tìm được hết những gì có thể tìm rồi.

Ngân Tô vỗ má, tỉnh táo một chút, nói với đám trẻ con ở đằng sau: "Mấy đứa ở lại đây, còn mấy đứa theo chị đi cản Wales."

Đám trẻ ở lại là Barry và mấy đứa trẻ bình thường.

Cô bé không tình nguyện, nhưng ngại uy quyền của Ngân Tô, cô bé đành dẫn mấy người bạn của mình đi cản Wales với Ngân Tô.

Wales bị mấy đứa trẻ đột nhiên xuất hiện cản lại, cổ họng phát ra tiếng gào như là dã thú, xông về phía bọn họ như bò tót.

Đám trẻ đông đúc, giương đông kích tây, phối hợp ăn ý.

Hơn nữa bọn chúng còn biết bay, biết độn thổ, Wales chộp vào không khí mấy lần cũng chẳng bắt được một ai, bị đám trẻ bao vây đùa bỡn, tức đến mức không ngừng gầm thét.

Hai tay ông ta nắm lại, đấm vào giữa một cái, một lực lượng dũng mãnh lập tức tràn đầy toàn thân, đôi mắt mờ mịt nhiễm màu đen, hơi thở lạnh lẽo lan rộng ra.

Wales vung nắm đấm về phía một đứa trẻ trong đó.

Nắm đấm không hề trúng người đứa trẻ mà đụng phải vật kim loại lạnh lẽo, nắm đấm bị một thanh ống thép chặn lại, sau đó Wales thấy nửa nắm đấm của mình gọt đứt.

Ông ta là một người chết, không biết đau, không biết sợ hãi.

Đối mặt với trường hợp thế này, ông ta chỉ vung nắm đấm qua đó lần nữa.

Ngân Tô khua ống thép gọt đứt hai tay của Wales, sau khi ông ta không thể vung nắm đấm nữa thì càng nóng nảy hơn.

Ngân Tô vòng ra phía sau ông ta, đâm ống thép vào tim Wales từ sau lưng dễ như trở bàn tay, nhưng Wales không hề dừng lại, cơ thể nhào về phía trước, ống thép rút ra khỏi cơ thể ông ta.

Ông ta quay người, khuôn mặt hung dữ, gầm thét một tiếng, bổ nhào về phía Ngân Tô.

Ngân Tô giẫm vào bậc thềm bên cạnh rồi nhảy vọt lên, ánh sáng lạnh lẽo từ không trung rơi xuống, chém về phía cổ Wales.

Cơ thể đang tiến lên của Wales sững lại, đầu và cơ thể tách rời, sau khi bay lên trời thì rớt xuống bãi cỏ không xa.

Mất đầu, Wales liền mất đi năng lực hành động, cơ thể dần dần đổ xuống đất, không còn động tĩnh gì nữa.

"Yên nghỉ thôi ông nội, cảm ơn sự cống hiến của ông."

Ngân Tô chắp tay trước ngực, ống thép đặt ngang trên ngón cái, thành kính cảm ơn.

Ngân Tô tìm được phần còn thiếu lúc trước trên người Wales, cô vừa quay đầu lại thì phát hiện đám quỷ nhỏ đang ôm cánh tay, đứng một bên run lẩy bẩy.

"Mấy đứa sao thế?"

Hình như vừa nãy Wales không làm bọn chúng bị thương mà nhỉ?

"Là lực lượng đó..." Cô bé cũng nghiến răng, sắc mặt khó coi: "Lực lượng trong nhà thờ, vừa nãy trên người ông ta có lực lượng đó."

Ngân Tô "chậc" một tiếng, chê bai: "Coi chút tiền đồ này của mấy đứa đi, một ít hơi thở cũng dọa mấy đứa thành dáng vẻ này, mấy đứa còn định xưng vương xưng bá thế nào? Thứ trong nhà thờ cũng không ra được, có gì đáng sợ đâu?"

Cô bé: "..."

Chị nói thì nghe nhẹ nhàng lắm!!

Chị cũng đâu phải chúng tôi!!

Ngân Tô cổ vũ bọn chúng: "Kiên cường lên, đợi lát nữa dẫn mấy đứa đi đánh BOSS, về sau mấy đứa chính là người mạnh nhất thị trấn!"

"..."

Ai muốn đánh BOSS gì đó chứ!

Đã nói là thả bọn chúng đi mà?

Ngân Tô lấy tất cả phần còn thiếu ra, trên đó có số trang.

Lúc cô xếp số trang theo thứ tự xong, trước mặt lập tức bật lên gợi ý của trò chơi.

【Sách của phù thủy: Phép thuật hùng mạnh của các phù thủy để lại đều được cất trữ trong cuốn sách này, có lẽ bạn có thể tìm được phép thuật hùng mạnh để giết chết phù thủy.】

【Giới hạn sử dụng: Chỉ trong phó bản hiện tại】

【Số lần sử dụng: 1】

"Giết chết phù thủy..."

Không phải chứ?

Phó bản này phải giết chết phù thủy mới có thể qua ải?

Quả nhiên độ khó của phó bản không giống nhau ha.

Phó bản bình thường cũng thiết lập BOSS, nhưng có nhiều cách qua ải, không nhất thiết phải đối mặt với BOSS, vũ lực và trí lực, luôn có một kiểu có thể qua ải.

Nhưng phó bản này không giống.

Với tình hình trước mắt, cần phải giết chết BOSS mới được.

Ngân Tô ôm sách của phù thủy mà thở dài: "Đúng là khiến người ta chạnh lòng."

Cô bé: "???" Cô lại chạnh lòng cái gì?

Nhà thờ.

Trong tầng hầm tối mù, có một thi thể nằm trong góc, nếu nhìn kĩ thì sẽ phát hiện đó là người chơi tên Hứa Thành.

Lúc này Ô Bất Kinh đang điên cuồng ném kĩ năng lên người Ngụy Hoành, ánh sáng rơi trên thân Ngụy Hoành, giúp anh ta giành được sự tỉnh táo ngắn ngủi.

Ngụy Hoành chống đầu gối thở "phì phò", sau đó vén ống tay áo lên nhìn một cái, vết sẹo trên cánh tay càng ngày càng nhiều.

Ngụy Hoành không để ý thứ này xuất hiện từ lúc nào, không đau, không ngứa, hoàn toàn không có cảm giác.

Đợi đến lúc anh ta phát hiện thì trên cánh tay đã có cả mảng rồi.

Ngụy Hoành thả ống tay áo xuống, quay đầu hỏi Ô Bất Kinh: "Cậu không sao chứ?"

Ô Bất Kinh co người trong góc, khóc to: "Anh không giết em thì em sẽ không sao."

Cậu ta chưa bị quái vật giết thì cũng suýt bị Ngụy Hoành giết chết rồi.

Sau khi bọn họ vào nhà thờ, không bao lâu thì bị nhốt ở chỗ quỷ quái này.

Ban đầu Ngụy Hoành không làm sao cả, vừa chửi bới vừa nghĩ cách ra ngoài, nhưng lâu dần, tình hình của anh ta không bình thường cho lắm.

Lúc đầu chỉ là hành vi của bản thân anh ta dị thường, chẳng hạn như đột nhiên đâm đầu vào tường, bóp cổ chính mình, vân vân...

Nhưng thời gian trôi qua, ảo giác của Ngụy Hoành càng ngày càng nặng, bắt đầu ra tay với Ô Bất Kinh.

Nếu không nhờ kỹ năng thiên phú của Ô Bất Kinh thì bây giờ cậu ta đã là một chiếc thi thể.

Ngụy Hoành chột dạ rời tầm mắt, tâm trạng nóng nảy: "Cũng không ra khỏi chỗ quỷ quái này được..."

"Anh bình tĩnh chút, đừng nổi nóng." Ô Bất Kinh vội vàng nghẹn ngào khuyên anh ta: "Anh mà nổi nóng thì sẽ xuất hiện ảo giác, cho dù em uống thuốc thì cũng không theo kịp tốc độ anh phát bệnh đâu!"

Nói tới vế sau, Ô Bất Kinh cũng đã lạc giọng, lộ ra sự bất lực và suy sụp.

Bây giờ bọn họ bị nhốt ở đây, chạy cũng không có chỗ để chạy.

Ngụy Hoành ngại ngùng sờ mũi, đột nhiên bật ra một câu: ""Thế hay là tôi giết cậu trước, cậu đỡ phải đau khổ."

Ô Bất Kinh trợn trừng mắt, tuyệt vọng nói: "Cảm ơn anh, nhưng em không muốn chết."

Ngụy Hoành cũng muốn bình tĩnh, nhưng anh ta thực sự không bình tĩnh nổi, yên lặng chưa được một lúc thì lại bắt đầu chửi bới: "Má nó..."

Ngụy Hoành chửi mãi rồi lại hung dữ xông về phía Ô Bất Kinh.

"Quái vật đáng chết, ông đây giết chết mày!! Chết cho tao!!"

"Aaa..." Ô Bất Kinh lăn hai vòng trên đất, đồng thời ném kĩ năng lên người Ngụy Hoành.

Ngụy Hoành khôi phục sự tỉnh táo: "Xin lỗi."

...

"Đám côn trùng ghê tởm chúng mày, đi chết đi!"

"Aaa!"

"Xin lỗi."

...

"Hôm nay ông đây có chết thì cũng phải kéo một đứa chết chung... Cùng nhau chết đi ha ha ha!"

"Aaaa..."

"Xin lỗi."

...

"Ngụy... Anh Ngụy..." Cuối cùng Ô Bất Kinh vẫn bị Ngụy Hoành tóm được, bị hắn dùng sức bóp cổ cậu ta.

Kĩ năng Ô Bất Kinh ném ra, ánh sáng yếu ớt, rơi lên người Ngụy Hoành, gần như không có hiệu quả.

Ô Bất Kinh nhìn thấy phần cổ tay lộ ra của Ngụy Hoành có vết sẹo dữ tợn.

Có phải cậu ta phải chết ở đây hay không.

Phó bản tử vong... Cũng đúng, ai có thể ra ngoài đây? Đây vốn là một phó bản phải chết, giãy giụa có tác dụng gì.

Lực tinh thần của cậu ta cạn kiệt, thể lực cũng hao hết, chỉ cảm thấy rất mệt, rất muốn ngủ một giấc...

Trước mắt Ô Bất Kinh trở nên mơ hồ, cậu ta đã từ bỏ giãy giụa, khí oxi trong lồng ngực càng ngày càng ít, cậu ta sắp phải chết rồi nhỉ?

Cũng không biết thế giới sau khi chết sẽ như thế nào.

Hi vọng không có trò chơi, không có quái vật...

"Bụp!"

Ô Bất Kinh loáng thoáng nghe thấy một âm thanh nặng nề, nhưng cậu ta đã không còn sức để nhìn, bóng tối đang nuốt chửng cậu ta. Khi tia sáng cuối cùng biến mất, ý thức của cậu ta cũng rơi vào trong bóng tối.

...

...

Ô Bất Kinh cảm thấy thời gian đã trôi qua một giây, lại tựa như đã qua rất lâu, cậu ta nghe thấy âm thanh lần nữa, ban đầu những âm thanh đó rất mơ hồ, nhưng dần dần lại trở nên rõ ràng.

"Hình như anh ta sắp tỉnh rồi..."

"Tớ muốn cắn anh ta một cá quá... Trông anh ta rất ngon."

"Hi hi hi, tớ cũng cảm thấy anh ta rất ngon..."

"Cẩn thận chị ta ăn mấy cậu!"

Ô Bất Kinh gian nan mở mắt ra, thứ nhìn thấy đầu tiên là mấy khuôn mặt nhỏ trắng bệch bao vây phía trên mình, cái miệng đỏ như bôi máu tươi lên vậy...

Sau khi chạm mắt, mấy khuôn mặt cùng lúc lộ ra nụ cười sởn tóc gáy.

Chết... Chết rồi cũng phải đối mặt với quái vật sao?

"Aaaa ——"

Ô Bất Kinh không có tiền đồ mà la hét thành tiếng

"Giọng nói vẫn vang vọng như vậy, xem ra không có chuyện gì." Một giọng nói từ phía khác truyền tới.

Ô Bất Kinh đang la hét: "..." Sao giọng nói này có hơi quen tai? Là... Đại lão điên khùng kia!!

Ô Bất Kinh vui mừng trong lòng, cô ở đây, có phải chứng tỏ là mình vẫn chưa chết hay không?

Một đám quái vật bao vây xung quanh, Ô Bất Kinh cũng không dám động đậy, gọi một tiếng thăm dò: "Tô... Tô tiểu thư?"

"Chuyện gì."

"..." Thật sự là cô!

Ô Bất Kinh không nhịn được mà oà khóc, cậu ta nghe thấy tiếng bước chân, quái vật bao vây xung quanh "vụt" một tiếng liền tản ra, một giây sau cậu ta liền nhìn thấy con người quen thuộc.

"Tôi chưa chết..."

"Nếu cậu muốn thì tôi cũng có thể tiễn cậu một đoạn."

"..."

Tại sao bọn họ đều thích tiễn người ta đi chết như vậy?

Đầu Ô Bất Kinh lắc như trống bỏi, tay chân mềm nhũn ngồi dậy: "Anh Nguỵ đâu?"

"Không nhìn ra cậu cũng có tình đồng đội." Ngân Tô hơi kinh ngạc: "Anh ta đã muốn giết cậu rồi mà cậu vẫn nghĩ về anh ta cơ đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com