Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 29: Phó Bản 2 - Trường Trung Học Lý Quang (1)

Khi Ngân Tô xuất hiện trước trạm xe buýt đã có ba người chơi ở đó.

Bọn họ đề phòng nhau đứng tách ra, tâm trạng của bọn họ trông có vẻ khá ổn, rõ ràng đều không phải lần đầu tiến vào trò chơi.

Thấy Ngân Tô xuất hiện, bọn họ đồng loạt liếc nhìn cô một cái, thấy cô không la hét liền hiểu cô cũng không phải người mới lần đầu tiến vào phó bản rồi rời ánh mắt đi.

Ngân Tô khép áo gió lại đi tới một góc đứng, vốn định lướt diễn đàn giết thời gian kết quả diễn đàn lại là màu xám, không thể mở được.

Ánh mắt liếc qua nội dung trên bảng giao diện cá nhân, Ngân Tô có chút câm lặng.

【Cung điện bụi gai: Đây là một tòa cung điện vô cùng rộng lớn và trống trải, nó vô cùng mong đợi có khách vào ở. Bạn có thể đặt những vật phẩm mình thích hoặc không thích vào đây nhưng cũng cần phải trả một cái giá rất rất nhỏ.】

【Giới hạn sử dụng: Cứ mỗi 48 tiếng cần hiến tế một lần, nếu không hoàn thành việc hiến tế, cung điện sẽ trong trạng thái đóng cửa, cung điện trong trạng thái đóng cửa sẽ không thể sử dụng. Nếu trạng thái đóng cửa vượt quá 48 tiếng mà chưa hoàn thành hiến tế, cung điện sẽ tự động tìm tế phẩm. Mong bạn không quên hiến tế.】

【Trạng thái hiện tại: Đóng cửa】

【Đếm ngược thời gian hiến tế: 47:56】

Cái thứ này không hề tạm ngừng trong thế giới thực.

Cho dù cô có điểm tích lũy có thể dùng để đổi thời gian tạm ngừng trong thế giới thực thì tối đa cũng chỉ đổi được bốn ngày trong thế giới thực, hoàn toàn không có lựa chọn nào khác.

Cô cũng không thể hiến tế đồng loại hoạt bát mới mẻ của mình trong thế giới thực, đúng không?

Tuy cái cung điện nát này không ngại nhưng cô ngại!

Ngân Tô nhìn lại thấy phiền, tắt phăng giao diện cá nhân đi.

Những người chơi khác lần lượt xuất hiện, Ngân Tô cảm thấy cái máy chủ trò chơi này hơi cùi, không thể một lần kéo hết người chơi vào được sao.

Tuy người chơi lần lượt xuất hiện nhưng chỉ vài phút sau trước trạm xe buýt đã nhanh chóng xuất hiện hơn mười người, âm thanh xung quanh cũng ồn ào hơn.

Hầu hết những âm thanh này đều xuất phát từ quy trình của người mới, đó là tiếng gào khóc cùng với âm thanh chất vấn, họ đều không thể tin được mình lại bị trò chơi chọn trúng.

"Sao tôi... tôi lại đột nhiên tới đây?"

"Đây là nơi nào?"

"Trò chơi cấm kỵ."

"Trò chơi cấm kỵ? Sao có thể... Tôi không muốn tham gia trò chơi, tôi phải về nhà."

"Vào cũng đã vào rồi, không tham gia trò chơi thì về nhà kiểu gì? Tỉnh hết đi, chấp nhận sự thật đi."

"Sắp chết rồi mà anh còn không cho tôi khóc à? Huhuhu..."

"Huhuhu..."

Tiếng khóc hòa vào nhau, hiện trường ồn ào như cái chợ bán thức ăn.

Ngân Tô khoanh tay nhìn vào đám người, lúc này đã không còn người chơi nào xuất hiện nữa, khắp trạm xe buýt đều là người.

24 người chơi.

Phó bản này nhiều người vậy sao?

Ngân Tô phát hiện trong nhóm người này có bốn người đứng chung một chỗ, bọn họ không nói chuyện nhưng từ bầu không khí xung quanh bọn họ có thể nhìn ra được bọn họ quen nhau.

May vậy sao, bị trò chơi kéo vào chung? Hay là... tổ đội? Nhưng làm thế nào mới tổ đội được?

Trừ đội bốn người này ra thì những người chơi còn lại đều không quen nhau.

Ngân Tô đang quan sát hăng say thì đột nhiên có cảm giác vai bị chọc nhẹ một cái.

"Cái đó..."

Ngân Tô quay đầu nhìn người chọc mình.

Là một chàng trai trẻ gương mặt rất đáng yêu, cậu ta hơi xấu hổ cười với Ngân Tô một cái: "Chị gái, xin hỏi chị là người chơi có kinh nghiệm đúng không ạ?"

"Đây là phó bản tân thủ." Cô vẫn còn là một người mới dễ thương đang trong thời gian bảo vệ tân thủ đấy.

Chàng trai trẻ gật đầu liên tục: "Em biết em biết, ý của em là chị đã từng qua phó bản rồi đúng chứ?"

Ngân Tô nhếch môi cười khẽ một cái, nguy hiểm nói: "Đừng đi thăm dò lung tung, cẩn thận..."

Cô gái giơ tay lên cổ ra dấu, quả nhiên chàng trai trẻ bị dọa sợ, cả người co rúm lại.

Dường như Ngân Tô bị phản ứng của cậu ta chọc cười, cười lên thành tiếng.

Nhưng vào đúng lúc này, trạm xe buýt đột nhiên yên tĩnh lại, tiếng cười của cô trở nên vô cùng rõ ràng.

Tiếng cười của cô gái rất nhẹ nhàng nhưng dường như lại pha lẫn chút ác ý, trong hoàn cảnh như vậy lại đột nhiên nghe thấy tiếng cười khiến tất cả mọi người đều cảm thấy căng thẳng.

Tự nhiên cười cái gì?

Thần... Thần kinh à?

Ngay cả những người chơi đã có kinh nghiệm cũng phải ném ánh mắt dò xét cổ quái qua vì tiếng cười đột ngột đó.

Ngân Tô đột nhiên bị nhìn chằm chằm: "..."

Nhưng tố chất tâm lý của Ngân Tô vô cùng tốt, biết nghe lời hay lẽ phải giơ tay lên, mỉm cười: "Chào mọi người, rất vui vì được gặp mọi người." Ngay cả lời thoại cũng không thay đổi chút nào. Hoàn toàn giống y như lúc vào phó bản viện điều dưỡng Hoàn Mỹ.

Mọi người: "..."

Cũng may Ngân Tô nhanh chóng biết được nguyên nhân vừa rồi những người chơi kia không nói gì —— Tuyến xe buýt 1044 đã đến.

Vẫn là chiếc xe buýt màu đỏ sẫm giống hệt lần trước dừng trước trạm, cửa xe kẽo kẹt kẽo kẹt mở ra.

Ngân Tô vẫn chọn ngồi ngay sau tài xế, tài xế này không giống tài xế trong phó bản trước nhưng cái khí chất của cõi âm kia thì vẫn giống hệt.

Có lẽ vì vị trí này quá gần với vị tài xế quỷ khí dày đặc kia nên những người chơi còn lại đều vội vàng tránh ra sau.

Bọn họ đều không hiểu tại sao người chơi kỳ lạ kia lại dám ngồi sau tài xế.

Mãi cho đến khi những người chơi cuối cùng đi lên, chàng trai trẻ vừa nói chuyện với Ngân Tô hơi do dự nhưng vẫn đi tới bên cạnh cô, hít sâu một hơi, "Chị gái, em có thể..."

Ngân Tô ngồi bên ngoài, chặn lại đường đi, vô tình từ chối cậu ta: "Không thể."

"..."

Ngân Tô còn bổ sung thêm một lý do: "Tôi xấu tính, thích chiếm hai vị trí."

Chàng trai trẻ: "..."

Mọi người: "..."

Chàng trai trẻ không nói gì nữa, chỉ lộ ra vẻ mặt thất vọng đi ra sau, vừa đi còn vừa quay đầu lại nhìn cô.

...

Lần này xe buýt mở cửa lâu hơn lần trước.

Rõ ràng đám người chơi mới lần này không may mắn, không gặp được người chơi tốt bụng như Mạc Đông, bọn họ ngồi trên chiếc xe buýt quỷ dị âm trầm run lẩy bẩy, mờ mịt luống cuống.

Cho đến khi xe buýt dừng lại, hầu hết người chơi mới vẫn chưa tiến vào trạng thái. Nhưng một vài người chơi tố chất tâm lý tốt đã chấp nhận sự thật, dần tỉnh táo lại.

Cửa xe buýt mở ra, người chơi có kinh nghiệm biết bên dưới không có gì nguy hiểm, xuống xe trước. Khi người đầu tiên bước xuống xe, sương mù tản ra, kiến trúc trang nghiêm hùng vĩ hiện ra trước mặt bọn họ.

Là trường học.

Cổng trường vô cùng có khí thế, biển hiệu trên cổng trường khắc bốn chữ rồng bay phượng múa 'Trung học Lý Quang'.

Ngân Tô ngồi không nhúc nhích, đợi những người chơi còn lại xuống xe.

Khi chàng trai trẻ kia đi qua Ngân Tô, cậu ta có nhìn cô vài lần, muốn nói lại thôi.

Ngân Tô thấy cậu ta mãi không chịu xuống, ngữ khí bất thiện: "Nhìn cái gì? Không cần mắt nữa à?"

"..."

Chàng trai trẻ mím môi, cúi đầu chạy xuống xe.

Ngân Tô đợi tất cả mọi người xuống xe xong liền duỗi tay chụp lấy tài xế, vẻ mặt vô cùng vui vẻ nghe lời nói thì ái muội nhưng giọng điệu lại tà dị: "Cuối cùng cũng chỉ còn lại hai chúng ta."

Tài xế cứng đờ quay đầu, đôi mắt âm u đầy tử khí nhìn chằm chằm cô, không hiểu tại sao cô vẫn chưa đi xuống, còn nói chuyện với mình.

Ngân Tô cười xán lạn: "Dù sao phó bản sau cũng hết kỳ bảo vệ tân thủ, không còn đãi ngộ này nữa rồi."

Tài xế: "???"

...

...

"Bịch ——"

Một tiếng động rất lớn vang lên trong xe buýt khiến những người chơi bên ngoài xe giật mình hoảng sợ nhao nhao quay đầu lại nhìn.

Xe buýt vẫn còn dừng trong sương mù, có lẽ do người chơi đã xuống nên sương mù xung quanh đang từ từ bao phủ xe buýt, bọn họ không thể nhìn rõ tình hình bên trong xe buýt.

"Vừa rồi... Là tiếng gì vậy?"

"Trong xe buýt vẫn còn người sao?"

"Không phải xe buýt phải đi luôn sao? Sao nó vẫn chưa đi? Đang chờ gì à..."

"Có người vẫn chưa xuống xe hả?"

Mọi người nhìn trái nhìn phải, đếm số người, phát hiện quả thực vẫn còn thiếu một người chơi. Có lẽ vì tất cả mọi người đều không quen nhau nên không thể biết ngay được là ai vẫn chưa xuống.

Lúc mọi người đều đang cảm thấy căng thẳng thì cửa xe buýt xuất hiện một cô gái mặc áo gió màu đen. Cô cầm theo một ống thép xuống xe, đi nhanh về phía bọn họ.

Là cô gái thần kinh đột nhiên cười quái dị kia.

Khi cô đến gần, bọn họ phát hiện ống thép trong tay cô vẫn còn đang chảy máu.

"!!!"

Những người chơi mới vội vàng lui ra sau, vừa sợ hãi vừa ngạc nhiên nhìn cô.

Ngân Tô thấy bọn họ đồng loạt lùi lại, cô dừng chân, đứng ngay tại chỗ, bình tĩnh đối mặt với bọn họ.

Người chơi có kinh nghiệm lại không phản ứng mạnh như đám người chơi mới, chỉ khẽ nhíu mày cảnh giác.

Có người do dự lên tiếng: "Cô... Giết tài xế rồi?"

Trên xe chỉ còn lại tài xế, ống thép trong tay cô toàn là máu, vậy nên chỉ có thể là tài xế...

"Tôi đợi mấy người xuống xe rồi mới động thủ." Ngân Tô nghiêng đầu, hùng hồn nói: "Không ảnh hưởng gì đến mấy người hết."

"..." Chúng tôi còn phải cảm ơn cô vì đã tri kỷ như vậy à?

Người chơi nào đó bất mãn: "Bây giờ chúng ta đang ở trong phó bản, cô giết tài xế như vậy, nhỡ có nguy hiểm gì thì sao?"

Tài xế xe buýt không hề đe dọa tới bọn họ, cô giết ông ta làm cái gì!!

Bị điên à?

Ngân Tô 'Ồ' một tiếng, chậm rãi nói: "Có nguy hiểm thì cũng là tôi gặp nguy hiểm, anh lo giùm tôi làm gì? Anh tốt như vậy à?"

"..."

Xe buýt yên tĩnh đứng trong sương mù, yên tĩnh giống như không tồn tại, cũng không xảy ra chuyện gì kỳ lạ.

Có lẽ là vì hành vi kỳ quái của Ngân Tô, cộng thêm cô còn có chút không bình thường nên bất kể là người chơi mới hay người chơi có kinh nghiệm đều cảnh giác cách xa cô một chút.

Ngân Tô đợi bọn họ đều quay đầu nhìn lên phía trước rồi mới giơ tay ra, trong lòng bàn tay cô là một tấm thẻ tài xế lái xe buýt màu hồng.

【Thẻ tài xế lái xe buýt: Bạn có thể miễn phí lái tất cả những tuyến đường xe buýt trong trò chơi cấm kỵ. Đương nhiên là nếu như bạn có thể tìm ra được trạm xe.】

【Giới hạn sử dụng: Trên xe buýt chỉ có thể có một tài xế.】

【Số lần sử dụng: Không hạn chế】

Giết tài xế không có nguy hiểm gì hết mà ngược lại còn được thêm một đạo cụ.

Dù cách sử dụng đạo cụ này hình như có chút vấn đề... Trên xe buýt chỉ có một tài xế, ý là cô muốn đi thì phải giết tài xế ban đầu ấy hả.

Điều này không phải chuyện gì lớn với cô.

Đây là lợi ích của kỳ bảo vệ tân thủ sao?

Chỉ cần to gan thì trò chơi chính là nhà của ta.

...

...

Phần lớn người chơi đều đã bắt đầu nghiên cứu trường học trước mặt bọn họ.

"Là phó bản trường học."

"Trung học Lý Quang?"

"Đã ai nghe qua phó bản này chưa? Độ khó là gì?" Có người chơi có kinh nghiệm hỏi đám người một câu.

Không ai trả lời.

Hiển nhiên là mọi người cũng không biết phó bản này.

Không ai rõ rốt cuộc trò chơi cấm kỵ có bao nhiêu phó bản, ngày nào cũng có phó bản mới được mở.

Không phải phó bản nào cũng được ghi chép lại, cho dù trên diễn đàn có người chơi từng đăng tên cùng với độ khó của phó bản này thì cũng vì trên diễn đàn có quá nhiều bài viết nên không thể thấy được, vậy nên không biết cũng là điều bình thường.

"Cái đó, mọi người có cảm thấy khó chịu không?"

"Tôi thấy đầu hơi choáng."

"Tôi cũng thế... Còn hơi buồn nôn."

"Tôi cũng thấy cơ thể khó chịu."

"Tôi cũng thế..."

Choáng váng, buồn nôn.

Tất cả người chơi đều cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể.

"Có phải là do giết tài xế không?" Đột nhiên có người hỏi một câu.

Vừa nãy lúc bọn họ xuống xe vẫn còn thấy bình thường, bây giờ lại đột nhiên có cảm thấy khó chịu.

Bọn họ không làm gì hết, khả năng lớn nhất là vì cô gái kia giết tài xế!

Tất cả người chơi đều nhìn ra sau, Ngân Tô vừa cất tấm thẻ lại, thấy mọi người đều nhìn mình, thế là mở miệng nói: "Mọi người thích tôi vậy sao?"

"..."

"Cơ thể chúng tôi đột nhiên trở nên khó chịu, chắc chắn là vì cô giết tài xế!"

Ngân Tô cũng cảm nhận được cơ thể có chút không thoải mái nhưng không quá nghiêm trọng. Cô trấn định nhìn về phía đám người chơi đối diện: "Hả? Anh có chứng cứ không?"

"Cần chứng cứ gì? Từ khi lên xe cho đến khi xuống xe, chúng tôi chẳng làm gì hết. Chỉ có cô giết tài xế kia..."

"Đúng vậy."

"Chúng ta còn chưa vào trường mà đã trúng debuff*... Thì còn chơi thế nào? Tại sao cô phải giết tên tài xế kia?"

* Debuff: hiệu ứng xấu gây bất lợi cho người chơi.

"Đúng đấy, tại sao..."

"Tại sao cô phải đi tìm đường chết?"

"Cô muốn hại chết chúng tôi đúng không?"

Đủ các âm thanh khiển trách hướng về phía Ngân Tô, ánh mắt mọi người nhìn cô ít nhiều gì cũng mang theo vẻ khiển trách bất mãn, dường như bọn họ đã chắc chắn rằng hiện giờ cơ thể bọn họ không khỏe chắc chắn là do cô giết tài xế.

Ngân Tô không biết đây lại là nồi của mình.

Đối với tân thủ thì xe buýt là một trạm trung chuyển an toàn, để bảo vệ người chơi tân thủ.

Những người chơi khác không làm chuyện gì trái quy tắc trên xe thì sẽ không thể nào bị ảnh hưởng —— Quy tắc này được áp dụng rộng rãi trong phó bản.

Nếu thật sự có debuff gì đó thì cũng chỉ có một mình cô bị ảnh hưởng, làm gì mà đến phiên bọn họ hưởng chung.

Tình huống hiện tại giống như là vì đã tiến vào phó bản, đã mở nội dung cốt truyện, là ảnh hưởng của phó bản này tạo ra cho cơ thể bọn họ hơn...

Nhưng, phó bản này vừa mới bắt đầu đã ô nhiễm người chơi sao? Ngang tàng vậy à?

"Mấy người cũng muốn bị giết à?" Ngân Tô chẳng buồn phản bác hay giải thích, dù sao cũng chẳng có ai tin. Cô nhếch môi cười, giải thích còn không bằng phát điên đi: "Tôi không ngại tăng thêm chút công trạng đâu."

Đám người chơi: "..."

Quả nhiên vừa nghe cô nói vậy, đám người chơi hồi nãy còn nhao nhao khiển trách cô đã vội vàng ngậm miệng lại.

Nhưng vào đúng lúc này, cổng trường truyền đến một giọng nói:

"Các em đứng đây làm gì? Còn không mau vào đi, không được đi học muộn đâu."

Một người phụ nữ trung niên mặc đồ màu đen đứng trước cổng, gương mặt nghiêm túc nhìn bọn họ.

...

...

Khi bọn họ đứng ngoài trường, chỉ nhìn thấy sân trường trống rỗng.

Nhưng vừa mới bước vào cổng liền phát hiện trong trường học tiếng người rất huyên náo, các học sinh mặc đồng phục kiểu quý tộc kết thành từng nhóm đi lướt qua trước mặt bọn họ.

Những học sinh này nhìn qua có vẻ không có vấn đề gì hết, chỉ là học sinh bình thường. Bọn họ cười cười nói nói, đi cùng bạn mình tới tòa dạy học.

Nữ NPC trung niên đi đằng trước dẫn bọn họ là chủ nhiệm giáo dục của trường này.

"Mấy đứa các em sao vẫn còn ồn ào ngoài đây? Sắp đến giờ tự học rồi, còn không mau về phòng học đi!" Chủ nhiệm giáo dục nghiêm mặt quát đám học sinh vẫn còn đang vui đùa ầm ĩ cách đó không xa.

Đám học sinh kia quay đầu nhìn qua, lập tức kéo nhau chạy.

Chủ nhiệm giáo dục quay đầu, nhìn bọn họ một cái: "Cơ thể các em thế nào rồi?"

Đám người chơi: "..."

Người chơi có kinh nghiệm đã có chút suy đoán trong lòng, cơ thể bọn họ đột nhiên xuất hiện vấn đề là do phó bản.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com