Chương 31: Trường Trung Học Lý Quang (3 )
"... Cách này cũng không được, giờ phải làm sao đây?"
"Hoàn toàn không thể."
"Cách đó căn bản không thể tìm ra được vị trí của chúng ta."
"Không lẽ chỉ có thể..." Ra tay với lớp trưởng? Vừa rồi cô gái mặc áo gió kia chỉ cướp sách của cô ta, uy hiếp vài câu thôi mà cô ta đã nói rồi.
Sách... Rất quan trọng với học sinh.
Trong phó bản này, rõ ràng sách còn quan trọng với học sinh hơn —— Ít nhất là tại thời điểm hiện giờ.
Vậy nên bọn họ chỉ cần cướp sách của lớp trưởng là có thể ép cô ta nói ra vị trí của bọn họ, việc này không hề khó.
Mọi người không tự chủ được nhìn về phía lớp trưởng.
Lớp trưởng: "..."
Ánh mắt âm trầm của lớp trưởng quét về phía bọn họ: "Giáo viên kiểm tra sắp tới, mấy người còn không mau về chỗ..."
Lớp trưởng không nói tiếp, nhưng chắc chắn không phải là chuyện gì tốt.
Giáo viên kiểm tra...
Đây chính là thời hạn tìm ra vị trí ngồi của mình.
Chưa biết khi nào giáo viên kiểm tra tới, nhưng chắc cũng sắp rồi...
Có người chơi thuộc phái cấp tiến tính tình nóng nảy nói: "Động thủ luôn không?"
"Trực tiếp động thủ với NPC... Liệu có nguy hiểm quá không?" Người chơi phái cẩn thận do dự, "Không phải nói là tốt nhất không nên tùy tiện ra tay với NPC à?"
Cho dù là người chơi mới thì ít nhiều gì cũng đã từng nghe qua quy tắc này.
Chỉ cần NPC không có ý đồ tấn công bọn họ thì tốt nhất không nên tùy tiện trêu chọc NPC.
Trên người bọn họ có manh mối nhưng cũng có quy tắc tử vong.
Một khi bị NPC ghi hận thì rất dễ chết.
"Trừ cách ép lớp trưởng nói ra hẳn là không có cách nào khác qua được phân đoạn này đâu. Trò chơi đang muốn chúng ta vi phạm quy tắc."
Nếu không phải Ngân Tô đột nhiên làm như vậy, có lẽ bọn họ còn lâu mới biết được có thể trực tiếp ép lớp trưởng nói ra.
"Nhưng cô ta sẽ nói dối." Có người chơi nhỏ giọng bổ sung: "Lần đầu tiên cô ta đã nói dối cô ấy."
"Đúng vậy, nhỡ đâu chúng ta chọc giận cô ta, cô ta vò mẻ không sợ sứt chọn đồng quy vu tận với chúng ta thì sao? Chúng ta cũng không biết được cô ta nói thật hay nói dối!"
Cho dù Ngân Tô đã làm mẫu cách để biết được vị trí nhưng bọn họ vẫn do dự.
Nhóm F4 đứng chung một chỗ, bọn họ trao đổi ánh mắt với nhau, thỉnh thoảng lại nhìn lớp trưởng vẫn đang chăm chú đọc sách, không biết đang có ý gì.
Ngân Tô lật sách trên mặt bàn, tìm quyển sách Tiếng Anh mà NPC học sinh kia đang đọc rồi mở ra. Trước đó lúc cô lục, ngoại trừ sách in ra thì không còn sách vở gì hết nhưng lúc này khi mở ra lại thấy có ghi chú.
Chỗ ngồi trong lớp xếp theo thành tích học tập, hiện giờ cô đang ngồi ở hàng thứ hai đếm ngược từ dưới lên.
Có vẻ thành tích rất quan trọng, như vậy thành tích hiện tại của cô rất nguy hiểm...d
Ngân Tô lại rút một bài thi ra xem thử đề... Đề cấp ba.
Người chơi vẫn còn chưa thảo luận ra được kết quả, nhóm F4 không tham gia thảo luận với những người khác mà ra tay trước.
Lớp trưởng bị một người đàn ông trong số đó ấn xuống mặt bàn, một thành viên khác nhanh chóng lấy dây thừng ra trói cô ta lại.
Dây thừng kia có thể là đạo cụ, lớp trưởng càng giãy giụa dây thừng càng trói chặt.
Cuối cùng lớp trưởng chỉ có thể trừng đôi mắt đỏ ngầu oán độc nhìn 'Bạn học' trói mình lại, ánh mắt kia như chứa dao, hận không thể phanh thây xé xác bọn họ ra.
Sau khi nhóm F4 khống chế được lớp trưởng, bọn họ không lập tức hỏi thăm mà nhìn về phía những người chơi khác.
"Chúng tôi có thể giúp mấy người hỏi ra vị trí của mình nhưng mấy người sau đó phải nghe chúng tôi chỉ huy." Người nói chuyện là người đàn ông lớn tuổi nhất trong bốn người họ, nhìn qua thì chắc là người cầm đầu nhóm này.
"..."
Những người chơi khác hai mắt nhìn nhau, không trả lời ngay.
Nhóm F4 muốn dùng cơ hội này để lấy được quyền lên tiếng, sau đó có thể chỉ huy toàn bộ người chơi.
Có người chơi tình nguyện dẫn đầu là chuyện tốt, nhưng mà chỉ sợ người này có ý đồ xấu.
Người chơi đã có kinh nghiệm đều rất do dự, không muốn để người khác chỉ huy mình.
Bọn họ đã từng được chứng kiến sự tranh đấu giữa người chơi nên không dễ dàng tin tưởng người khác.
"Tại sao chúng tôi phải nghe lời mấy người?" Người chơi mới tuy sợ vì đột nhiên bị kéo vào trò chơi nhưng không phải người nào cũng muốn bị người khác chỉ huy.
"Chúng tôi đâu ép buộc ai, quyền lựa chọn là ở mấy người." Một thành viên khác trong nhóm F4 khinh thường nói: "Còn không phải sợ các người ngu xuẩn làm liên lụy tới chúng tôi à, cậu nghĩ chúng tôi muốn dẫn các người chắc?"
Người đàn ông cầm đầu ngăn không cho đồng đội nói tiếp, "Tuy Thắng Lợi nói hơi khó nghe nhưng câu đầu tiên cậu ấy nói không hề sai, quyền lựa chọn là ở mấy người, chúng tôi không bắt các người phải chọn."
Người ta đã nói như vậy rồi, dường như người chơi mới kia không phản bác được nên cũng không nói gì nữa.
Mà những người chơi mới còn lại sau khi cân nhắc thì đã có người nhanh chóng đưa ra lựa chọn: "Tôi... Tôi nghe theo mấy người."
"Tôi cũng... Nghe theo mấy người."
"Tôi..."
Sau khi có người đầu tiên đi sang, đằng sau có liên tiếp sáu người cũng đi qua, cộng thêm nhóm F4 vốn có bốn người, tổng cộng là mười người, gần một nửa số người chơi.
Lương Thiên Dậu, người cầm đầu nhóm F4 đảo mắt nhìn qua những người chơi còn lại: "Còn mấy người? Nghĩ xong chưa? Thời gian không còn nhiều đâu."
Giáo viên kiểm tra vừa nãy lớp trưởng nhắc tới có thể đến bất cứ lúc nào.
"Làm sao các người có thể bảo đảm được cô ta nói thật?" Một người chơi có kinh nghiệm đưa ra thắc mắc.
"Chúng tôi có đạo cụ, có thể khiến cho NPC nói thật, các người cứ yên tâm." Lương Thiên Dậu cam đoan.
Thế là lại có thêm hai người dao động, đi tới bên cạnh Lương Thiên Dậu.
Còn lại 11 người.
Năm người trong đó rõ ràng đều là người chơi có kinh nghiệm từng trải qua khảo nghiệm nhân tính, thái độ khá rõ, không đi qua.
Bọn họ cảm thấy ngày đầu tiên cho dù không tìm được vị trí thì cũng không quá nguy hiểm, cùng lắm là bị 'Xử phạt' một chút thôi. Bọn họ có nhiều kinh nghiệm và đạo cụ hơn người chơi mới, chỉ cần cẩn thận một chút là không đến nỗi nguy hiểm tới tính mạng.
Trong sáu người còn lại, ngoại trừ chàng trai trẻ môi hồng răng trắng ra, nhìn cậu ta trông vừa giống người mới lại vừa không giống, gương mặt cậu ta vẫn còn chút ngại ngùng nhưng có vẻ cậu ta không quá lo lắng về tình cảnh của mình.
Năm người chơi còn lại trên mặt đều viết ba chữ người chơi mới to đùng.
Có lẽ vì bọn họ không thích bị người khác chỉ huy, cũng có thể là do họ không tin nhóm F4 nên tạm thời chưa đưa ra lựa chọn.
Lương Thiên Dậu: "Các người chắc chắn không qua chứ?"
Trong năm người chơi mới rõ ràng đã có hai người dao động, bọn họ nhìn nhau một cái, cuối cùng vẫn quyết định gia nhập vào nhóm Lương Thiên Dậu.
Dù sao thì bên phía Lương Thiên Dậu cũng nhiều người hơn.
Trông bọn họ còn có vẻ rất có kinh nghiệm...
Người chơi mới chưa nhìn thấy sự đáng sợ của nhân tính trong phó bản nên vẫn còn tâm lý nghe theo đám đông.
Lương Thiên Dậu xác nhận không còn ai đi qua nên cũng không hỏi tiếp nữa, rất tôn trọng sự lựa chọn của mọi người.
Vì vậy tất cả người chơi hình thành nên các nhóm thế lực như thế này:
Nhóm Lương Thiên Dậu: 14
Người chơi có kinh nghiệm: 5
Người chơi mới + Vu Uẩn: 4
Ngân Tô: 1
...
...
Lương Thiên Dậu để đồng đội dùng đạo cụ hỏi được vị trí của nhóm bọn họ từ miệng lớp trưởng. Đến khi tất cả mọi người đều lấy được số và vị trí của mình, Lương Thiên Dậu liền ngồi xuống trước.
Bọn họ thấy bốn người Lương Thiên Dậu đều lấy được thẻ học sinh giống Ngân Tô, lúc này mới vội vàng vào chỗ.
Thẻ học sinh, là thứ chứng minh thân phận.
Ngay cả người chơi mới chưa từng vượt qua phó bản nào thì vẫn có kiến thức căn bản.
Sau khi nhóm Lương Thiên Dậu xác định được chỗ ngồi thì cũng chỉ còn lại 9 vị trí, xác suất chọn đúng tăng lên, rất có lợi với 9 người chơi còn lại.
Nhưng còn chưa đợi bọn họ chọn chỗ xong thì cửa trước của phòng học đột nhiên có một giọng nói vang lên: "Các cô các cậu còn đứng đấy làm gì? Bây giờ là thời gian tự học, còn không mau về chỗ ngồi đi!"
Trước cửa lớp có một người đàn ông trung niên đang đứng, gương mặt vuông chữ điền, khóe miệng rũ xuống tạo cho người khác một loại cảm giác u ám hung ác.
Không ai biết ông ta đứng đó từ bao giờ.
Giáo viên kiểm tra!
Vu Uẩn phản ứng nhanh nhất, cậu ta vốn cách Ngân Tô không xa, mà bàn số 32 bên cạnh cô lại còn trống nên cậu ta ngồi luôn vào đó.
"Còn các cô các cậu này nữa, không muốn tự học đúng không?" Giáo viên kiểm tra nhìn chằm chằm những người chơi vẫn chưa chịu ngồi về chỗ kia, ánh mắt dần trở nên bất thiện.
Người chơi bị để mắt tới đều cảm thấy ớn lạnh một cách kỳ lạ, tiếng chuông cảnh báo kêu inh ỏi trong lòng người chơi. Bọn họ chẳng thèm để ý gì nhiều nữa, vội vàng tìm chỗ trống ngồi xuống.
Giáo viên kiểm tra thấy bọn họ ngồi xuống, vẻ hung ác trên mặt dường như đã bớt đi đôi chút, cũng chẳng thèm để ý xem bọn họ có ngồi đúng chỗ của mình không, "Giờ tự học thì tập trung mà học cho tốt, ngồi yên tại chỗ của mình, đừng đi lung tung."
Cảnh cáo xong, giáo viên kiểm tra quay người rời đi, đến phòng học tiếp theo.
Giáo viên kiểm tra vừa đi, những người chơi còn lại ngay lập tức nhìn về phía mấy người không ngồi đúng chỗ.
Trên mặt bàn trước mặt bọn họ cũng có thẻ học sinh.
Vu Uẩn cầm thẻ học sinh lên, phát hiện mã học sinh trên đó không giống thứ tự ngồi.
【Mã học sinh: 404438】
【Thứ tự trong lớp: 38】
Chỗ của cậu ta là bàn số 38, ngay đằng sau Ngân Tô.
Trong số 9 người chơi đó chỉ có đúng hai người may mắn, chọn bừa trúng vị trí của mình còn những người chơi khác đều ngồi sai chỗ.
"Hình như ngồi sai chỗ không bị sao hết... Còn có thể lấy được thể học sinh và tìm được vị trí của mình." Người mới trong nhóm Lương Thiên Dậu bên kia có người nhỏ giọng nói chuyện.
"Chắc chắn khâu này có vấn đề." Thành viên nhóm F4 nhìn người chơi mới một cái: "Trò chơi sẽ không vô duyên vô cớ làm chuyện gì mà không có lý do đâu."
Nếu không cần khâu này thì trò chơi đã dán thẳng bảng thành tích của bọn họ ra hoặc trực tiếp phát cho bọn họ thẻ học sinh rồi.
Huống chi trước đó lớp trưởng còn muốn lừa cô gái mặc áo gió kia ngồi vào bàn số 13. Nếu không có tác dụng thì tại sao lớp trưởng lại phải làm như vậy?
Rất nhiều dấu hiệu cho thấy ngồi sai chỗ chắc chắn có vấn đề.
Nghe nhóm F4 nói như vậy, những người chơi mới còn lại vốn muốn phát biểu ý kiến đều không dám lên tiếng nữa.
Vẻ mặt những người chơi ngồi sai chỗ cũng không tốt lắm, có người hỏi: "Làm sao bây giờ? Chúng ta có thể đổi lại chỗ không?"
Một người chơi có kinh nghiệm nào đó trầm giọng nói: "Vừa nãy giáo viên kiểm tra kia đã nói rồi, ngồi yên tại chỗ của mình, không được đi lung tung."
Bọn họ đã chọn chỗ này rồi nên có lẽ họ chỉ có thể ngồi chỗ này thôi.
Nếu đổi lại e rằng sẽ gặp phải nguy hiểm.
Tuy vẻ mặt của nhóm người chơi có kinh nghiệm không được tốt lắm nhưng họ cũng không làm gì khác, nhưng hai người chơi mới còn lại thì không dễ chấp nhận như vậy.
"Làm sao bây giờ đây..."
"Biết vậy thì tôi đã chọn nhóm kia rồi, ít nhất là không ngồi sai chỗ. Chỉ có mình Trần Phong là may mắn, chọn đúng chỗ, biết thế đã không nghe lời anh ta rồi."
Trần Phong chính là người chơi mới hồi nãy nói 'Tại sao chúng tôi phải nghe lời anh'.
Anh ta mặc vest được may rất khéo léo, trên cổ tay còn đeo một chiếc đồng hồ giá trị không nhỏ. Có thể mơ hồ nhìn thấy được trên người anh ta có một loại cảm giác áp bách và trầm ổn của bề trên.
Rõ ràng trong thế giới thực, người này thuộc về loại người chỉ tay ra lệnh.
Mà người có thể chỉ tay ra lệnh trong thế giới thực chứng tỏ họ phải rất thông minh và có năng lực. Nhưng họ cũng có sự tự phụ nhất định, sẽ không dễ dàng giao vận mệnh của mình vào tay người khác.
"Chúng ta... Có nên thử đổi lại chỗ không?"
"Tôi khuyên mấy người tốt nhất là đừng có làm bừa." Trần Phong cảnh cáo bọn họ: "Hồi nãy chủ nhiệm giáo dục với giáo viên kiểm tra đã nhắc là phải ngồi yên tại chỗ của mình rồi, cho dù là trò chơi bình thường thì cũng phải biết nội dung được NPC nhắc đi nhắc lại nhiều lần là nội dung quan trọng. Không ai biết bây giờ đổi chỗ sẽ xảy ra chuyện gì... Có thể sẽ chết."
Chữ 'Chết' giống như một lệnh cấm nào đó khiến hai người chơi mới kia lập tức không dám làm bừa.
Nhưng trong lòng bọn họ đương nhiên vẫn sẽ có chút oán niệm, cảm thấy Trần Phong an toàn rồi, đứng nói chuyện không đau eo.
Hàng thứ hai đếm ngược từ dưới lên.
Vu Uẩn ngồi ở bàn số 32 quay đầu nhìn Ngân Tô. Cô hoàn toàn không thấy hứng thú với những người chơi khác một chút nào, một mình cầm quyển sách Tiếng Anh đọc chăm chú.
Vu Uẩn cũng chấp nhận rất nhanh. Nếu đã ngồi sai chỗ rồi thì bây giờ hối hận cũng vô dụng, chỉ có thể đợi nội dung cốt truyện tiếp theo xảy ra thôi.
Thỉnh thoảng cậu ta lại liếc nhìn Ngân Tô một cái.
Còn Ngân Tô thì cứ như bị đám đại quân NPC học sinh kia nhập vào vậy, cầm sách đọc vô cùng chăm chú, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm cho cậu ta.
Vu Uẩn chống cằm, có chút buồn rầu mở quyển sách trước mặt ra.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
"Reng reng reng ——"
Tiếng chuông reo.
NPC học sinh đang đọc sách gần như đồng thời đặt quyển sách trong tay xuống, mặt không cảm xúc đứng dậy đi ra khỏi phòng học.
Cho đến khi học sinh đầu tiên bước ra khỏi lớp, bọn họ có thể nhìn thấy rõ ràng trên gương mặt vốn không có chút cảm xúc nào đột nhiên lộ ra một nụ cười vui vẻ.
Trên hành lang nhanh chóng truyền đến những âm thanh ồn ào, tiếng cười đùa vui vẻ tràn vào lớp học.
"..."
"..."
Nhóm người chơi cảm giác có một cơn ớn lạnh dâng từ lòng bàn chân lên.
Nếu không trải qua chuyện hồi nãy thì hiện tại bọn họ sẽ cảm thấy những âm thanh này rất bình thường.
Đây là những âm thanh vốn nên có trong một ngôi trường.
"Cái gì thế không biết... Cứ thấy ghê ghê thế nào ấy."
"Bọn họ cứ như có hai mặt vậy."
"Tôi thấy hơi sợ..."
"Giờ phải làm sao đây?"
Nhóm Lương Thiên Dậu vây lại với nhau nói liên hồi, ồn ào như một cái chợ.
"Đi tìm thời khóa biểu trước đã." Lương Thiên Dậu ra hiệu cho bọn họ trật tự rồi nhanh chóng đưa ra phương hướng: "Nếu là trường học thì việc làm rõ thời gian lên lớp là rất quan trọng."
Trước đó bọn họ đã tìm khắp lớp nhưng không hề thấy cái nào giống thời khóa biểu hết.
Lương Thiên Dậu nhanh chóng chia nhóm, đưa cho bọn họ phương hướng tìm kiếm và yêu cầu bọn họ nghe được tiếng chuông phải lập tức quay lại.
Tuy những người mới này vẫn còn cảm thấy căng thẳng nhưng dù sao cũng có người đi cùng, lại còn là ban ngày nên bọn họ vẫn kết nhóm cùng ra ngoài tìm manh mối.
Ngân Tô nhìn bọn họ rời đi rồi ngẩng đầu nhìn về phía lớp trưởng.
Phần lớn NPC đã ra ngoài nhưng cũng có NPC không ra.
Ví dụ như lớp trưởng...
Lớp trưởng ngồi ở vị trí đầu tiên bên phải hàng thứ hai, cũng chính là xếp thứ sáu.
Ngân Tô tiện tay cầm một tờ đề đi về phía lớp trưởng.
Lương Thiên Dậu ở lại trong lớp, còn một vài người chơi cũng không rời đi, ánh mắt bọn họ vô thức nhìn qua, ngay cả tiếng nói chuyện cũng ngừng lại.
...
...
Ngân Tô đứng bên cạnh lớp trưởng, cúi đầu xem cô ta đang làm gì.
Lớp trưởng đang viết hai chữ 'Chết đi' lên giấy nháp, những con chữ màu đỏ viết chằng chịt với nhau gần như kín cả một tờ giấy, tay cầm bút dùng sức đến mức gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay.
Ngân Tô yên lặng một lát nhưng cuối cùng vẫn khen một câu: "Chữ đẹp lắm."
Đầu bút bị lớp trưởng đâm mạnh lên tờ giấy nháp làm tờ giấy thủng hẳn một lỗ, mực nước màu đỏ bắt đầu thấm ra, nhuộm chữ chết thành một đống màu đỏ tươi.
Lớp trưởng ngẩng đầu, gương mặt cũng được coi như là xinh đẹp, đôi mắt lại âm u đầy tử khí gắt gao trừng Ngân Tô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com