Chương 47: Trường Trung Học Lý Quang (19)
Vạn Trạch Vũ với Hồng Bằng lại không được may mắn như Lưu Thắng Lợi, có đồng đội đáng tin cậy có thể cho họ đạo cụ cứu mạng.
Nhưng vào lúc này Hồng Bằng ít nhất còn có thể nhờ Trần Phong giúp đỡ: "Anh Trần..."
Trần Phong hờ hững lắc đầu, đến bản thân anh ta còn không có đạo cụ, cũng chẳng có sức mạnh để đối đầu trực diện với NPC nên đương nhiên vào lúc này anh ta không thể giúp gì cho Hồng Bằng.
Thân hình hơi vạm vỡ của Hồng Bằng khẽ lung lay, phải vịn chặt vào tường mới không ngã xuống.
Thôi Na đứng phía sau Trần Phong, không dám nói lời nào, vừa lo lắng cho Hồng Bằng lại vừa lo bản thân cũng sẽ bị rơi vào kết cục này.
"Cậu có gì có thể giao dịch được trong thế giới thực không?" Trần Phong đột nhiên hỏi Hồng Bằng.
Hồng Bằng không hiểu tại sao Trần Phong lại đột nhiên hỏi điều này nhưng vẫn thành thật trả lời: "Tôi... Tôi chỉ là một công nhân bình thường, không... không có nhiều tiền tiết kiệm."
Trần Phong cau mày: "Vậy thì hết cách."
Trần Phong cảm thấy Ngân Tô biết cách giải quyết tình huống này.
Nhưng cô không chịu nói...
Cô muốn bọn họ sống sót, nhưng lại trơ mắt nhìn bọn họ chết.
Trần Phong không thể hiểu được cô gái kia.
Tiền hoàn toàn vô dụng trong thế giới trò chơi, nhưng nó lại hữu ích trong thế giới thực.
Anh ta không biết liệu Ngân Tô có cần tiền hay không, nhưng đây là một cách, thử một lần biết đâu lại có tác dụng?
Đáng tiếc...
"Nhưng tôi có một căn hộ." Đối mặt với vấn đề liên quan đến sống chết, Hồng Bằng cũng không còn gì để giấu giếm: "Cái này... Cái này có tác dụng gì không?"
Trần Phong hỏi Hồng Bằng giá trị của căn hộ đó rồi chỉ cho anh ta một con đường: "Anh có thể thử đi tìm cô ấy."
"???"
Hồng Bằng nhìn Ngân Tô đang ngồi ở chỗ của mình, nhàm chán nghịch đống dụng cụ học tập.
Tìm cô ấy?
Dùng căn hộ đó sao?
Sao có thể được chứ??
"Thử một lần đi, còn hơn là ngồi chờ chết." Trần Phong nhắc nhở: "Chết rồi thì cậu chẳng còn gì cả."
Hồng Bằng khá tin tường Trần Phong, Trần Phong đã nói như vậy, anh ta hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí đi tìm Ngân Tô nói chuyện.
"Căn hộ? Trả đủ chưa đó? Có vay trả góp không đấy?"
"... Trả đủ rồi."
Con người xui xẻo không có nhà để về là cô đây đang rất cần một nơi ở thoải mái nên sau khi nghe xong điều kiện của Hồng Bằng, cô cảm thấy có chút hứng thú: "Có phải tôi cứu anh lần này, anh sẽ cho tôi căn hộ đó không?"
"Cái này..."
Lần này?
Thế còn sau đó...
Ngân Tô phát hiện được cảm xúc trên mặt Hồng Bằng, hơi nhướng mày: "Đừng nói là anh cho rằng một căn hộ là có thể khiến tôi bảo vệ anh cho đến lúc phó bản kết thúc đấy nhé?"
"..."
Căn hộ đó anh ta phải đi làm vất vả nhiều năm mới mua được, năm nay vừa mới sửa sang lại, anh ta còn chưa được ở.
Nhưng ngẫm lại nếu giờ mình chết thì còn nói gì đến chuyện nhà cửa nữa.
"Được." Hồng Bằng gật đầu, đột nhiên trở nên thông minh hơn một chút: "Nhưng mà, nếu như tôi chết trong phó bản thì cô làm sao lấy được căn hộ?"
"Không phải trò chơi có cho thời gian xử lý hậu sự sao." Ngân Tô đẩy một tờ giấy đến trước mặt anh ta: "Viết địa chỉ và số điện thoại của anh vào đây, sẽ có người liên lạc với anh."
Ngân Tô cảm thấy với khả năng buôn bán nhỏ của Khang Mại, trong thời gian ngắn giao dịch một căn phòng sẽ không có vấn đề gì.
Tay cầm bút của Hồng Bằng run rẩy: "Cô... không sợ tôi... ghi sai địa chỉ và số điện thoại sao?"
Sau khi rời khỏi phó bản, không ai biết ai.
Tìm một người giữa biển người rộng mênh mông, việc đó khó đến mức nào chứ?
Ngân Tô không nghĩ rằng Hồng Bằng có thể sống được, dù sao sau đó vẫn còn ngày cuồng hoan.
Vì vậy cô thản nhiên nói: "Không sao, dù sao tôi cũng chỉ có thể cứu anh lần này. Anh lừa tôi cũng không sao, dù sao tôi cũng lương thiện như vậy mà."
Nếu anh ta ghi đúng, thì cô sẽ kiếm được một căn hộ, về sau không cần phải lang thang nữa.
Nếu anh ta ghi bừa, thì cũng chỉ là xử lý đám NPC sớm hơn chút thôi, dù sao cũng là việc phải làm, cũng không mất mát gì.
Hồng Bằng: "..."
Làm sao mà cô có thể cười nói ra từ "lương thiện" này vậy.
Cuối cùng Hồng Bằng cũng ghi địa chỉ và số điện thoại lên tờ giấy.
"Thật ra thì anh không sống nổi đâu." Ngân Tô nhìn tờ giấy, nhắc nhở anh ta: "Bây giờ anh đổi ý còn kịp."
Phó Kỳ Kỳ có thể sống sót là nhờ vào đạo cụ Mạc Đông đưa cho, còn Hồng Bằng thậm chí đến một đạo cụ cũng không có.
Bây giờ anh ta còn không có chỗ ngồi, cho dù hiện giờ cô có thể giúp anh ta sống sót thì sau này anh ta phải sống sót qua ngày cuồng hoan và kỳ thi cuối kỳ như thế nào?
Nghe thấy Ngân Tô tuyên án tử hình cho mình, cơ thể cường tráng của Hồng Bằng suy sụp, nhưng vẫn cố nặn ra vài chữ từ giữa kẽ răng: "Nhưng tôi không muốn chết."
Chỉ cần vẫn còn một tia hy vọng thì những người muốn sống sót sẽ luôn bám chặt lấy nó.
Ngân Tô cầm tờ giấy đi, cô đếm số học sinh trong lớp, sau khi đào thải Vạn Trạch Vũ và Lưu Thắng Lợi sẽ chỉ còn lại 10 người chơi.
... Môi trường học tập lý tưởng toàn đồng loại của cô vẫn còn cơ hội để thực hiện.
"Vậy... cô có cách nào không?"
"Anh đi xuống góc lớp ngồi trước đi." Ngân Tô thuận miệng nói: "Lát nữa tôi sẽ ngăn cản giáo viên, ngồi thấp xuống đi, đừng để giáo viên mang anh ra khai đao, nếu không thì... đến thần tiên cũng không cứu nổi anh đâu."
"???"
Chỉ... thế thôi sao?
Ngăn cản giáo viên?
Làm sao ngăn cản được?
Giáo viên mạnh như vậy mà cũng có thể ngăn cản được sao?
Hồng Bằng nghĩ dù sao anh ta cũng chỉ để lại địa chỉ công ty, nếu cô lừa mình thì chỉ cần sau khi rời khỏi đây mình không nghe điện thoại thì cũng sẽ chẳng có mất mát gì...
Vẫn còn thời gian để lại di chúc.
Tiết học đầu tiên của buổi chiều là tiết của giáo viên chủ nhiệm, ông ta vừa bước vào lớp đã mỉm cười với Vạn Trạch Vũ đang ngồi ở bàn số 9: "Xem ra lại có em không có chỗ ngồi rồi, sao lại ngồi chỗ của bạn khác vậy?"
"Tôi có chỗ, tôi có chỗ mà..." Có vẻ Vạn Trạch Vũ đã bị dọa đến phát điên rồi, nắm chặt bàn lẩm bẩm nói.
Đối với người chơi bị đào thải, những quy tắc khác sẽ trở nên vô hiệu, vậy nên dù anh ta có ngồi xuống thì cũng sẽ bị giáo viên giết.
Trước khi mọi người nhìn rõ hành động của giáo viên chủ nhiệm, ông ta đã đi đến bên cạnh Vạn Trạch Vũ và nhấc anh ta lên.
"Không... Không!! Tôi có chỗ, tôi có chỗ... Hu hu hu, tôi không muốn chết."
"Cứu... cứu tôi với!"
Mọi người không đành lòng nhìn Vạn Trạch Vũ, vội vàng quay đầu sang chỗ khác.
Giọng của Vạn Trạch Vũ dần dần nhỏ xuống, máu chảy từ trên bàn xuống đất, mùi máu tươi tanh nồng tỏa ra.
Ngay khi chủ nhiệm lớp vừa thả Vạn Trạch Vũ xuống định đi ra đằng sau thì Ngân Tô lại đột nhiên lên tiếng: "Thưa thầy, hiện tại thầy không thể giết anh ta."
Trong phòng học an tĩnh, thanh âm này vang lên rất đột ngột. Tất cả những người chơi khác đều sửng sốt, theo bản năng nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Vừa rồi tất cả bọn họ đều thấy Hồng Bằng đi tìm Ngân Tô nói chuyện, nhưng không ai biết bọn họ nói gì với nhau.
Vậy mà giờ cô lại thực sự ra mặt cho Hồng Bằng?
Nhưng giáo viên chủ nhiệm sẽ nghe sao...
"????"
Thế mà chủ nhiệm lớp lại dừng lại thật, ông ta quay đầu nhìn Ngân Tô, trên gương mặt âm trầm lộ ra vẻ dữ tợn: "Tại sao?"
Người chơi: "!!!"
Chủ nhiệm lớp đang hỏi tại sao kìa!!
Lớp trưởng có quyền lợi lớn như vậy sao?
Lý do của Ngân Tô rất chính đáng: "Nếu thầy giết anh ta, số người trong lớp chúng ta sẽ ít hơn 10 người."
Ánh mắt của chủ nhiệm lớp đảo qua đám NPC: "Sao có thể ít hơn..."
Ông ta còn chưa kịp nói xong, Ngân Tô đã túm tóc bạn học ngồi đằng trước kéo một phát ra sau, một tia sáng lạnh lẽo xẹt qua cổ bạn học kia, bạn học kia trừng mắt rồi từ từ ngã xuống đất.
Chủ nhiệm lớp: "!!!"
Ngân Tô ra tay cực nhanh, hoàn toàn không cho chủ nhiệm lớp có thời gian phản ứng. Đợi đến khi ông ta hoàn hồn lại thì Ngân Tô đã tiễn hết tất cả NPC đi.
Ngân Tô vẩy hết máu trên ống thép đi, ngồi lại về chỗ của mình, nghiêng đầu nhìn chú nhiệm lớp, "Giờ mà thầy ra tay là sĩ số lớp mình có thể sẽ thấp hơn mười người đó."
"!!!"
Chủ nhiệm lớp trừng đến muốn nứt mắt, cô ta điên rồi sao?
Sao cô ta dám!
Người chơi cũng cảm thấy Ngân Tô điên rồi, bọn họ đều phải nghĩ cách đào thải những học sinh này nhưng sao cô lại dám trực tiếp ra tay như vậy?
Hơn nữa cô giết NPC cũng quá dễ dàng rồi?!
Cô có thật là người chơi mới không đó?
Chủ nhiệm lớp vừa định nổi giận thì lại đột nhiên nhớ tới gì đó, "Vẫn còn một học sinh nữa chưa về..." Dù sao thì kiểu gì cũng phải có ít nhất một người rời được khỏi thư viện, như vậy sỉ số sẽ không thấp hơn mười người.
"Không sao hết, đợi cậu ấy về em sẽ giúp cậu ấy chấm dứt cuộc sống đầy đau khổ này." Ngân Tô ngừng lại: "Nhưng mà thầy ơi, gan thầy cũng to thật đấy, thầy thực sự không tự lưu lại cho mình một đường lui sao? Nhỡ đâu sau này chết hơn hai người... Thầy à, thầy đúng là một giáo viên dũng cảm!"
Ngân Tô tặng cho chủ nhiệm lớp một ngón like, tỏ ra vô cùng kính nể với lòng dũng cảm của ông ta.
"..." Chủ nhiệm lớp biết cô thực sự làm được. Nếu học sinh trở về cũng bị cô giết chết, vậy thì quả thực lớp sẽ không gom đủ mười người, kỳ thi thử còn chưa bắt đầu, lớp học không thể chỉ còn dưới mười học sinh được...
Học sinh ba tốt lại bắt đầu lấy lý do vì muốn tiến bộ: "Thầy à, em cũng chỉ muốn tiến bộ, lấy được thành tích tốt hơn thôi! Thầy là giáo viên, gặp được một học sinh có chí tiến thủ như em không phải thầy nên cảm thấy vui mừng sao?"
"..."
Ông ta vui cái con khỉ ấy!
Ai dạy cô tiến bộ như vậy hả?!
Chủ nhiệm lớp tức điên lên nhưng bản thân lại không đánh lại cô học trò đáng ghét này...
Ánh mắt chủ nhiệm lớp dừng lại trên người Hồng Bằng đang ngồi trong góc một hồi lâu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhưng cậu ta không có chỗ ngồi."
Ngân Tô gõ gõ ống thép vào vị trí ngay trước mặt cô: "Không phải có nhiều bạn chủ động nhường chỗ giúp bạn ấy rồi đây sao."
Chủ nhiệm lớp: "..."
Có chỗ thì thế nào, còn không phải là...
"Thầy à, có chuyện gì vậy?"
Chẳng biết giáo viên tuần tra xuất hiện trước cửa lớp từ bao giờ, hai mắt nhìn chằm chằm vào Ngân Tô.
Những người chơi may mắn sống sót đều cảm thấy khó thở, một cảm giác áp bách vô hình bao trùm lấy họ, sự sợ hãi không cách nào phản kháng bắt đầu ăn mòn cả thể xác lẫn tinh thần họ.
"Thầy chủ nhiệm lớp em đang dạy dỗ các bạn không nghe lời." Ngân Tô rất dũng cảm trả lời thay cho chủ nhiệm lớp: "Thầy ấy muốn tốt cho bọn họ mà bọn họ lại bất kính với thầy ấy, đúng là đáng chết."
Chủ nhiệm lớp: "..." Tôi thấy cứ để tôi chết đi thì hơn.
"Là vậy sao?" Giáo viên tuần tra cũng không rõ cụ thể trong lớp đã xảy ra chuyện gì, ông ta không tin lời Ngân Tô nói mà đợi giáo viên chủ nhiệm giải thích.
Chủ nhiệm lớp rất muốn để giáo viên tuần tra giết chết cái đứa học sinh đáng ghét này.
Nhưng cuối cùng ông ta vẫn cắn răng bật ra hai chữ: "Đúng vậy."
"Tuy các em ấy không nghe lời nhưng thầy cũng không thể giải quyết mọi chuyện như vậy được." Rõ ràng giáo viên tuần tra đã khoan dung với chủ nhiệm lớp hơn rất nhiều, ông ta chỉ nghiêm mặt giáo huấn: "Lần sau không được làm như vậy nữa, chú ý tập trung thời gian lên lớp, sắp thi học kỳ rồi."
Nói xong giáo viên tuần tra liền xoay người rời đi.
Ông ta đi rồi người chơi mới dám hít thở lại bình thường. Giáo viên tuần tra còn đáng sợ hơn cả chủ nhiệm lớp nữa... Nếu đối đầu trực tiếp, liệu ai có thể làm được đối thủ của ông ta? Còn có chủ nhiệm giáo dục mới gặp được hai lần kia nữa, có vẻ chức vị của bà ta khá cao, không biết thực lực mạnh tới mức nào nữa?
Người chơi vừa mới nghĩ tới những điều đó liền cảm thấy tuyệt vọng.
Cuối cùng chủ nhiệm lớp không giết Hồng Bằng, ngầm cho phép Hồng Bằng ngồi vào chỗ của một NPC học sinh khác.
Chỗ ngồi biến mất vào giờ nghỉ trưa, khi đó tất cả người chơi đều không có mặt trong lớp. Lúc ấy Hồng Bằng có mang sách theo nên anh ta giữ lại được không ít sách giáo khoa môn chính.
Nhưng khi vào học, ánh mắt lạnh lẽo của chủ nhiệm lớp cứ đảo qua đảo lại trên người Hồng Bằng.
Chủ nhiệm lớp kìm nén cơn giận của mình đến hết tiết học, sau giờ lập tức hùng hùng hổ hổ rời đi.
Còn về việc Lưu Thắng Lợi không ở lớp, chủ nhiệm không nói một lời nào.
Người vui vẻ nhất đương nhiên là Hồng Bằng rồi, anh ta thực sự đã sống sót qua lần này... Tuy sau này anh ta sẽ còn gặp phải những nguy hiểm khác nhưng ít ra vào thời khắc này anh ta vẫn rất vui.
Mà những người chơi khác lại vừa khó hiểu vừa nghi hoặc.
"Tại sao cô ta lại giúp Hồng Bằng?"
"Chúng ta tốn bao nhiêu công sức đào thải NPC mà chỉ mới đào thải được mấy tên, còn cô lại cứ thẳng tay mà đập..." Người chơi cảm thấy họ giống hệt như mấy tên đần vậy.
"Tốc độ xử lý đám NPC kia của cô ấy thực sự quá nhanh. Tôi còn chưa kịp phản ứng cô ấy đã giải quyết xong hết rồi."
"Ống thép trong tay cô ta có vẻ kỳ lạ... Rõ ràng chỉ là một ống thép nhưng sao lại sắc bén như vậy được?"
Quả thực một đầu của ống thép khá là sắc bén, cô còn cắm nó cắt ngang qua cổ NPC!
"Có phải đạo cụ không?"
"... Chúng ta đi theo cô ấy, liệu có thể qua ải được không?"
Bọn họ quay đầu nhìn người trong cuộc. Người trong cuộc đang cầm đề thi lau ống thép của cô, lau đến mức sáng bóng lên. Cô còn vừa lau vừa cười, nụ cười kia nhìn thế nào cũng thấy vô cùng quỷ dị.
"..."
Cái dáng vẻ thần kinh này của cô... Trông chẳng khác nào NPC cả!
"Hình như chủ nhiệm rất sợ việc sĩ số lớp giảm xuống dưới mười." Đây là lời hồi nãy Ngân Tô dùng để uy hiếp chủ nhiệm lớp, cũng là nguyên nhân quyết định khiến chủ nhiệm lớp buông tha cho Hồng Bằng.
Liệu có phải sĩ số lớp thấp hơn mười người sẽ có uy hiếp gì đó với giáo viên không?
"Vừa rồi lúc Vạn Trạch Vũ chết, mọi người có nhìn thấy quy tắc tử vong không?"
Trong lớp bị bàn che mất, chủ nhiệm lại đứng ngay trong lớp, người chơi ngồi sát mép ngoài không dám ngo ngoe động đậy, vậy nên có người không trông thấy quy tắc cấm kỵ.
Trương Chí Văn, người chơi có kinh nghiệm nhìn thấy quy tắc trả lời: "Giáo viên sẽ không xuất hiện trong ngày cuồng hoan. Nếu nhìn thấy giáo viên trong ngày cuồng hoan thì hãy làm như không thấy."
Thế mà lại là quy tắc liên quan đến ngày cuồng hoan!
"Giáo viên sẽ không xuất hiện..."
"Sao tôi cứ có cảm giác kiểu gì giáo viên cũng sẽ xuất hiện nhỉ?"
"Tôi cũng cảm thấy vậy."
"Nhỡ đâu quy tắc đó chính xác?"
"Vậy làm như không thấy là đúng hay sai?"
Không ai có thể trả lời được vấn đề này.
Trừ khi tự mình thử qua, còn không thì không ai biết được quy tắc là đúng hay sai.
Khi mọi người đang thảo luận xem quy tắc là đúng hay sai, Lương Thiên Dậu đi tới bên cạnh Ngân Tô: "Tô tiểu thư, bây giờ Thắng Lợi có thể trở lại rồi đúng không?"
Ngân Tô đang lau ống thép khẽ dừng lại: "Anh cảm thấy anh ta còn sống sao?"
Không đợi Lương Thiên Dậu trả lời, cô gái đã không rõ ý cười một tiếng: "Cho dù anh ta còn sống thì số lượng người chơi cũng là mười một, anh định giết ai?"
Ngân Tô ném lại đề bài này cho anh ta.
Đúng vậy, nếu trong lớp chỉ còn mười người, lúc này Lưu Thắng Lợi mà trở về thì vẫn có khả năng bị giáo viên giết.
Giọng của Ngân Tô không nhỏ, lúc này những người chơi khác đã ngừng thảo luận, nhao nhao nhìn về phía Lương Thiên Dậu.
Trong ánh mắt là vẻ hoài nghi cùng sự cảnh giác không quá rõ. Sự tín nhiệm yếu ớt vừa mới được hình thành cách đây không lâu có khả năng sẽ tan thành mây khói trong khoảnh khắc này.
"Anh nhìn đi, độ tín nhiệm thấp như vậy mà bây giờ anh còn đưa ra vấn đề này thì chẳng phải anh đang tự tay đập tan mối quan hệ hợp tác vất vả lắm các anh mới tạo dựng được, đúng không?"
"..."
Hai tay đặt xuôi bên người Lương Thiên Dậu nắm chặt lại.
Anh ta quét mắt nhìn lớp học một vòng, thu hết mọi biểu cảm của từng người vào trong mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com