Chương 49: Trường Trung Học Lý Quang (21)
Bởi vì có một quy tắc là【Luôn giữ cho ký túc xá thật sạch sẽ】nên câu cửa miệng của quản lý ký túc xá luôn là quét dọn ký túc xá sạch sẽ. Vậy nên không chỉ Ngân Tô mà ngay cả những người chơi khác cũng đều rất chú ý đến chuyện vệ sinh ký túc xá.
Cho nên mấy ngày nay quy tắc này mới không kích hoạt điều kiện tử vong.
Ngay cả lần trước Mã Hâm chết trong ký túc xá, khiến cho cả căn phòng toàn là máu thì Trần Phong cũng chỉ bị quản lý ký túc phạt đi quét dọn cầu thang.
Trần Phong nói rằng việc này không khác việc quét dọn phòng vệ sinh là mấy, đều không quá nguy hiểm, chỉ có điều sẽ khiến cơ thể bị ô nhiễm nặng hơn.
Quản lý ký túc xá kiểm tra một phen, không phát hiện ra vấn đề gì nghiêm trọng nên chỉ có thể soi mói chỉ vào ấm đun nước trên bàn dài: "Tại sao lại để nó ở đây?"
Ngân Tô mở miệng là học ngậm miệng cũng là học: "Thưa cô, em học tập mệt mỏi sẽ muốn uống nước nên tất nhiên phải để ở chỗ này thì em mới có thể dễ dàng lấy nước uống bất cứ lúc nào, như vậy cũng là nâng cao hiệu suất học tập của em đấy ạ!"
Quản lý ký túc xá nhìn lọn tóc bên trên ấm đun nước: "..."
"Em thích uống trà dưỡng sinh." Ngân Tô mặt không đổi sắc ném lọn tóc kia vào lại trong ấm nước, "Cái này có tác dụng nâng cao thành tích của em."
Vẻ mặt của quản lý ký túc xá hơi quái lạ nhưng cuối cùng vẫn dời sự chú ý, đi về phía phòng vệ sinh.
Quản lý ký túc xá vừa mới đi vào, chỉ trong chốc lát đã truyền ra một giọng nói đầy vẻ bất mãn: "Đây là cái gì? Mới mấy ngày không tới kiểm tra là lại bắt đầu lười biếng không chịu dọn dẹp đàng hoàng!"
Ngân Tô đi tới cửa nhìn vào: "Cái gì vậy ạ?"
Quản lý ký túc xá chỉ vào cống thoát nước trong phòng tắm: "Nhiều tóc như vậy mà các em đều không biết đường dọn đi hay sao? Không biết bẩn là gì à!!!"
Quản lý ký túc xá đột nhiên phát bệnh sạch sẽ, bắt đầu liên tục quát tháo, gọi cả Tống A Manh vào, đốc thúc bọn họ quét dọn sạch sẽ.
Ngân Tô đứng trong phòng vệ sinh nhỏ hẹp nghĩ, hay là hiến tế luôn quản lý ký túc xá này đi cho rồi.
Cô còn chưa kịp hành động thì Tống A Manh đã dọn xong đống tóc, chữa khỏi bệnh thích sạch sẽ của quản lý ký túc xá.
Quản lý ký túc xá nhìn phòng vệ sinh sạch sẽ, nặng nề hừ khẽ một tiếng rồi bắt đầu chấm điểm: "Phòng vệ sinh ký túc xá không đạt tiêu chuẩn, các em đi quét cầu thang đi."
"Bây giờ ạ?"
Quản lý ký túc xá không rõ ý nói: "Không lẽ các em còn muốn đợi đến rạng sáng mới đi?"
"..."
Ngân Tô cảm thấy quản lý ký túc xá sắp nghẹn hỏng rồi, nhưng cô cũng chẳng quan tâm cho lắm. Thế nên cô vẫn rời khỏi ký túc xá dưới ánh nhìn chăm chú của quản lý ký túc xá.
Không chỉ mỗi ký túc xá nữ bị kiểm tra mà ngay cả ký túc xá nam cũng bị quản lý ký túc xá tập kích kiểm tra vệ sinh.
Mặc dù đã giữ gìn vệ sinh rất sạch sẽ nhưng quản lý ký túc xá vẫn bới lông tìm vết, phạt bọn họ đi quét dọn cầu thang.
Đèn chỗ cầu thang khá tối, mờ mờ u ám khiến người ta cảm thấy vô cùng âm u. Nhưng giống như Trần Phong nói, việc này không khác việc quét dọn nhà vệ sinh là bao, chỉ cần không để ý tới những thứ đột nhiên xuất hiện thì sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Quét dọn ở cầu thang xong không xảy ra chuyện gì xấu, quản lý ký túc xá gõ cửa thấy trong phòng Ngân Tô có đủ bốn người thì lại không cam lòng trừng mắt nhìn cô một cái rồi mới bỏ đi.
Nhưng những phòng khác không đủ bốn người trong ký túc xá đều sẽ gặp phải một chút nguy hiểm nhưng cũng không phải là nguy hiểm chí mạng.
Đối với những người chơi đã trải qua sóng to gió lớn thì họ hoàn toàn có thể giải quyết được.
Ngân Tô đợi tới hơn 12 giờ mới rời khỏi ký túc xá, cô muốn đi xem thử rốt cuộc cái chỗ ngồi màu đỏ kia là cái gì. Đáng tiếc là đi dạo quanh sân trường một vòng cũng chỉ gặp được một giáo viên muốn mời cô đi thi.
Tối nay Ngân Tô không gặp phải chuyện gì hết, thế là cô ngoan ngoãn đi theo giáo viên kia.
Giáo viên đi trước dẫn đường, đưa cô đến tòa nhà dạy học cũ mà trước đó cô đã tới. Tòa nhà dạy học cũ nát, bám đầy tro bụi và mạng nhện, ánh trăng xuyên qua những phòng học cũ nát, phủ lên bàn ghế một lớp vết tích của thời gian.
"Thưa thầy, điều kiện của kỳ thi này hình như không được tốt lắm thì phải?" Ngân Tô bắt đầu làm khó: "Học sinh giỏi có yêu cầu rất cao đối với điều kiện thi cử."
Giáo viên ở phía trước quay đầu lại 180°, đứng trong dãy hành lang tối đen nhoẻn miệng cười: "Lớp học rất sạch sẽ, em yên tâm."
"Tốt nhất là như vậy." Ngân Tô đưa tay xoay đầu ông ta lại 180° trở về vị trí ban đầu: "Xin thầy dẫn đường cẩn thận, không cần phải thể hiện sự mềm dẻo của cái cổ, trông đáng sợ lắm."
Giáo viên: "..."
Giáo viên nghĩ đến chuyện kế tiếp, không muốn so đo với cô, dẫn cô tiếp tục đi về phía trước.
Đi xuyên qua dãy hành lang, cuối cùng giáo viên dừng lại trước cửa phòng học cuối hành lang, Ngân Tô nhìn lên biển lớp gắn trên cửa phòng học.
Tấm biển lớp rỉ sắt dính đầy những vết máu sẫm màu, ba chữ số 444 cũng bị gỉ mất một phần.
"Kẽo kẹt —"
Cánh cửa lớp rỉ sét bị đẩy ra, âm thanh khó nghe vang vọng khắp hành lang yên tĩnh.
"Em học sinh này." Giáo viên đưa tay ra hiệu, ý bảo Ngân Tô đi vào: "Kỳ thi sắp bắt đầu rồi, mau vào thôi. Bỏ lỡ kỳ thi lần này sẽ không có lần sau nữa đâu."
Ngân Tô nhìn vào bên trong phòng học. Từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy một phòng học tối đen như mực nhưng lúc này lại sạch sẽ sáng sủa giống như một phòng học chân chính.
Trong phòng học còn có các học sinh đang ngồi, trên mặt lộ ra vẻ mong chờ.
Ngân Tô thu tầm mắt, cố ý hỏi: "Tại sao lại không có lần sau?"
Trên mặt giáo viên lộ ra một nụ cười quái dị, giọng nói xa xăm nặng nề: "Bởi vì ngày mai chính là ngày Cuồng Hoan rồi."
"Ồ." Dường như Ngân Tô đã chấp nhận cách giải thích này nhưng vẫn không yên tâm xác nhận lại với giáo viên: "Thi xong em thực sự có thể trực tiếp tham gia kỳ thi cuối kỳ đúng không ạ?"
Giáo viên quả quyết trả lời: "Đương nhiên, giáo viên sao có thể lừa gạt học sinh được?"
Ngân Tô cười rộ lên: "Cũng đúng, làm giáo viên phải có phẩm hạnh thì mới có thể trở thành một giáo viên tốt được."
Giáo viên: "..."
Ngân Tô cười một cái với giáo viên, sau đó đi vào phòng học.
Trong nháy mắt khi cô xoay người lại, sắc mặt giáo viên lập tức trở nên u ám, theo sau cô đi vào phòng học. Tiếng đóng cửa kẽo kẹt kéo dài, những học sinh trong lớp học không có hứng thú gì với bạn học sinh mới vào mà chỉ mong chờ nhìn giáo viên.
Giáo viên đứng sau lưng cô nói: "Bên kia còn có một chỗ trống, em mau qua đó ngồi xuống đi, thầy sẽ phát bài thi ngay bây giờ."
Ngân Tô bình tĩnh đi ngang qua hơn nửa số học sinh trong phòng học, đi đến vị trí trống duy nhất — rất tốt, là vị trí trung tâm.
Học sinh ưu tú xứng đáng được ngồi vị trí trung tâm.
Giáo viên thấy Ngân Tô thực sự ngồi xuống, nụ cười trên mặt càng sâu: "Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu kỳ thi, thầy rất mong có thể thấy các em trong kỳ thi cuối kỳ."
Giáo viên nói nhảm rất nhiều, nửa ngày sau mới nói: "Như vậy, bài thi buổi tối hôm nay..."
Ngân Tô còn đang mải nhìn bàn học, không biết là học sinh nào tiện tay vẽ hình người be bé thì đột nhiên cô cảm giác được có không ít ánh mắt đang nhìn mình.
Cô vừa ngẩng đầu lên liền đối diện với ánh mắt u ám của giáo viên, các bạn học xung quanh cũng bắt đầu quay ra nhìn cô. Sự chờ mong trong những ánh mắt đồng loạt quay tới kia đang dần biến thành ác ý dữ tợn và điên cuồng, giống như cô là một loại bánh trái thơm ngon vậy...
Ngân Tô bình tĩnh nhìn lại: "Nhìn tôi làm cái gì? Trên mặt tôi có hoa à?"
Giáo viên trên bục giảng mấp máy miệng: "Đêm nay, bài thi của chúng ta chính là học sinh ở bàn học số 18, hiện tại, kỳ thi chính thức bắt đầu."
Ngân Tô nhìn xung quanh rồi xem số bàn của mình, không hiểu rõ lắm.
Lấy cô làm bài thi, cô đã đồng ý chưa?
Trong nháy mắt khi giáo viên nói "Cuộc thi chính thức bắt đầu", tất cả các bạn học kia dường như đã xé rách lớp ngụy trang cuối cùng, lao về phía cô tựa như ác quỷ.
Nếu nhìn từ trên trần nhà sẽ thấy một cảnh tượng khủng bố, nữ sinh ngồi ở chính giữa bị một đám người vây quanh.
"Tí tách."
"Tí tách."
Trong ký túc xá yên tĩnh, tiếng giọt nước nhỏ xuống rõ ràng như đang ở ngay bên tai.
Trái tim Tống A Manh đập như sấm, cơ thể cứng đờ nằm trên giường không dám nhúc nhích, chiếc chăn đắp trên người cũng không thể ngăn nổi sự lạnh lẽo ở khắp mọi nơi trong ký túc xá.
Ngân Tô không ở trong ký túc xá, hai con quái vật kia sẽ không an phận, mới đầu chỉ thử thăm dò, quấy rối cô ấy. Có thể là do Ngân Tô mãi không quay trở về nên bọn nó bắt đầu không chịu ngồi yên.
Con quái vật tóc dài bò qua bò lại khắp nơi trên giường cô ấy, học tỷ cũng đứng ở đầu giường nhìn cô ấy chằm chằm.
Tống A Manh che đầu nằm co ro trong chăn, mang tâm thái mắt không thấy thì không có gì phải sợ. Bây giờ cô ấy hệt như một con dê con đang chờ bị làm thịt, bất kỳ một con quái vật nào bên ngoài cũng có thể lấy mạng cô ấy.
Sột soạt sột soạt...
Mắt cá chân Tống A Manh chợt lạnh toát, cô ấy lập tức co người vào trong chăn, nhưng vừa động đậy đã thấy có gì đó không đúng.
Có cái gì đó đang quấn lấy mắt cá chân của cô ấy!
A!
Là đống tóc kia!!!
Cảm giác lạnh như băng trên mắt cá chân càng ngày càng nhiều, chúng quấn quanh chân cô, bò dọc lên theo bắp chân...
Tống A Manh bị dọa đến mức tạm thời mất đi năng lực hành động, quên cả giãy giụa, đợi đến lúc cô ấy kịp phản ứng lại thì đống tóc kia đã quấn đến eo cô ấy rồi.
Sự sợ hãi dâng lên như thủy triều, Tống A Manh nhân lúc tay vẫn còn hoạt động được, run rẩy lấy ra một món đạo cụ, vừa định sử dụng thì đột nhiên đống tóc quấn quanh eo cô ấy nhanh chóng rút đi, một chút cảm giác lạnh buốt trên mắt cá chân cũng không còn.
"???"
Một giây sau, Tống A Manh nghe thấy tiếng động truyền đến từ ban công bên kia.
Tô Thiện đã về!
Tống A Manh vén chăn lên, quả nhiên nhìn thấy Ngân Tô đi vào từ ban công.
"Cô vẫn chưa ngủ à?" Ngân Tô ngoài ý muốn đối diện với tầm mắt của Tống A Manh, cảm thấy hơi kỳ quái.
Tống A Manh: "..."
Cô ấy cũng muốn ngủ lắm đấy!
"Cô... sao thế?" Tống A Manh ngửi thấy mùi máu tanh, cô ấy phát hiện trên người Ngân Tô hình như có vết máu. Trời tối như vậy mà cô ấy còn nhìn ra, chứng tỏ trên người Ngân Tô dính không ít máu.
Ngân Tô đi vào trong ký túc xá, đóng cửa ban công lại, tự rót cho mình một ly nước sạch, uống cạn một hơi rồi mới nói: "Gặp được một giáo viên nhiệt tình."
"..."
Đêm hôm khuya khoắt thế này thì lấy đâu giáo viên nhiệt tình được chứ?
"Vậy... Sau đó thì sao?"
"Tôi đưa ông ta đi gặp một người bạn cực kì nhiệt tình, hiếu khách của tôi rồi." Ngân Tô nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên cười rộ lên: "Đều nhiệt tình như nhau, nhất định có thể trở thành bạn tốt."
"..."
Ngân Tô cởi áo khoác dính toàn máu là máu ra ném lên bàn. Tống A Manh thấy cô lôi từ trong quần áo ra một tấm thẻ to bằng thẻ học sinh.
Còn chưa kịp thấy rõ đó là cái gì, Tống A Manh đã nghe thấy Ngân Tô hỏi lại: "Sao cô còn chưa ngủ?"
Tống A Manh cho rằng đó là thẻ học sinh của Ngân Tô, cộng thêm việc đáng sợ vừa rồi nên cũng không nghĩ nhiều, vô thức nhìn về phía ấm đun nước trên bàn dài, ấp úng mở miệng: "Bọn nó..."
Ngân Tô hiểu ra: "Bắt nạt cô à?"
Tống A Manh suýt chút nữa thì rơi nước mắt, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn nhịn được, có điều giọng nói hơi nghẹn ngào: "Tôi suýt nữa thì cho rằng mình chết chắc rồi."
Hầu hết thời điểm Tống A Manh đều rất lý trí, thế mà bây giờ giọng cô ấy lại mang theo chút nghẹn ngào như vậy, Ngân Tô cảm thấy cô ấy thật sự bị dọa sợ rồi.
"Lần sau tôi đi ra ngoài sẽ mang theo bọn nó." Dù sao cũng là thú cưng mình nuôi, Ngân Tô vẫn có tự giác của chủ nhân, cô xoay người bắt hai con quái kia tới xin lỗi.
Tống A Manh nhìn đống tóc bò loạn khắp nơi trên mặt đất cùng với ánh mắt thù hận tột cùng của học tỷ: "..."
"Không! Không cần!" Tống A Manh sợ tới mức trùm chăn lên đầu: "Tôi không sao, không cần xin lỗi!!"
Ngân Tô lườm hai con quái vật: "Nhìn xem, bọn mi dọa sợ bạn cùng phòng rồi kìa, sao không hiểu chuyện chút nào thế?"
Ngân Tô mang học tỷ cùng với con quái tóc dài không hiểu chuyện vào phòng vệ sinh dạy bảo, thế là ngày hôm sau Tống A Manh được hưởng thụ cảm giác cơm bưng nước rót tận miệng.
Tống A Manh run rẩy nhận lấy áo khoác được đống tóc quấn tới, lại cẩn thận nhận bữa sáng trong tay học tỷ.
Cô ấy còn có thể sống sót qua đêm nay không?
Ngân Tô giống như một chủ nhiệm giáo dục, đứng ở bên cạnh chỉ dạy: "Bạn cùng phòng cần phải biết đoàn kết yêu thương nhau, lần sau không được như vậy nữa."
Tống A Manh: "..."
Tóc quái: "..."
Đàn chị: "..."
"Nhớ quét dọn ký túc xá cho sạch sẽ, nếu như ta phát hiện..." Ngân Tô trước khi đi còn không quên đe dọa hai con quái vật: "Ta không được thoải mái thì bọn mi cũng đừng mong được sống tốt, nếu đã ở chung một ký túc xá rồi thì chúng ta phải có nạn cùng chịu."
Ngân Tô vừa đi, cửa ký túc xá liền đóng lại.
Quái vật tóc dài cùng với học tỷ liếc nhìn nhau, lại nhìn về căn phòng ký túc xá bị Ngân Tô bày bừa ra, bọn nó đều có chung một tâm trạng muốn hủy diệt tất cả.
Quái vật tóc dài không tiếng động đặt câu hỏi: Có quét dọn không?
Học tỷ trợn mắt: Nếu không thì sao? Đánh cô ta à?
Quái vật tóc dài: ...
Quái vật tóc dài căm phẫn, rất không tình nguyện duỗi tóc ra, một nhánh cầm chổi, một nhánh bắt đầu dọn dẹp đống đồ vương vãi trên mặt đất, một nhánh cầm giẻ lau sạch những vết máu dính trên nền nhà do bộ đồ Ngân Tô mặc tối qua dây ra.
Cô ta lấy đâu ra lắm máu vậy!!
Khó lau quá!!
Có được nàng quái ốc, Ngân Tô không cần phải quan tâm tới vấn đề vệ sinh của ký túc xá nữa, tâm trạng vô cùng tốt bước vào lớp.
Có điều...
Không khí trong lớp hình như không được tốt lắm.
Ngân Tô nhướng mày, khuấy động bầu không khí: "Sáng sớm đẹp trời như vậy, sao trông mọi người có vẻ buồn thế?"
Thôi Na ủ rũ trả lời Ngân Tô: "Sách giáo khoa... Không thấy sách giáo khoa đâu nữa."
Nghe Thôi Na nói vậy, Tống A Manh đi đằng sau Ngân Tô cũng theo bản năng lục sách trong cặp.
Tổng cộng chỉ có vài quyển sách, thiếu hay không liếc mắt một cái là nhìn ra được.
Sắc mặt Tống A Manh lập tức trở nên khó coi, nhanh chóng kiểm tra xem quyển sách nào bị thiếu: "Tôi cũng thiếu mất một quyển sách tiếng Anh."
Lúc này trong đám người chơi, vẻ mặt của Trương Chí Văn lại thả lỏng nhất. Dù sao mọi người ai cũng mất sách, thế thì đây không còn là rắc rối của một mình anh ta nữa rồi.
"Chúng ta lúc nào cũng mang sách theo bên cạnh, sao có thể mất được?"
Lương Thiên Dậu mất hai người đồng đội, hai ngày nay hôm nào trông anh ta cũng vô cùng u ám nhưng đầu óc vẫn còn, nhanh chóng nghĩ ra nguyên nhân: "Chắc là tối hôm qua, khi quản lý ký túc xá kiểm tra vệ sinh."
Bọn họ đều rời khỏi ký túc xá.
Vốn dĩ việc đột nhiên kiểm tra vệ sinh đã nằm ngoài dự đoán của bọn họ, mà lúc ấy quản lý ký túc xá còn nhìn chằm chằm bọn họ quét dọn cầu thang.
Nhưng có lẽ đây không phải nguyên nhân mất sách duy nhất.
Bởi vì Lương Thiên Dậu nhớ rõ lúc ấy anh ta có mang theo cặp sách nhưng sách của anh ta vẫn biến mất.
Tống A Manh cũng nhớ rõ lúc rời ký túc xá cô ấy đã cố ý kiểm tra lại, tất cả sách vẫn còn.
Có lẽ là khoảng thời gian từ ký túc xá đến phòng học.
Tống A Manh đột nhiên nhớ tới lúc từ ký túc xá đi ra, khi xuống tầng có mấy NPC học sinh đi chung với nhau hấp tấp chạy từ dưới tầng lên, còn đụng trúng cô ấy.
Nhưng cũng chỉ có vài giây...
"Chúng ta mỗi người bị mất một môn khác nhau..."
"Đây là ép chúng ta phải tới thư viện sao?"
"Mất sách ngoại trừ bị giáo viên bộ môn phạt thì còn hậu quả nghiêm trọng nào khác không?"
Trương Chí Văn là người đầu tiên bị mất sách, nhưng anh ta chỉ bị giáo viên bộ môn phạt đi quét dọn phòng vệ sinh, hiện tại vẫn còn sống sót.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com