Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 263: Mùa Tỏ Tình (3)

"Không sao cả!" Giọng nói Đông Lộ không hiểu sao lại khẩn trương: "Chúng ta có thể đi cùng nhau được mà, đông người náo nhiệt, em thích đông người."

"..."

Ngân Tô nhàn nhạt liếc nhìn Đông Lộ, có chút thất vọng nói: "Vậy được rồi, nếu cục cưng đã nói như vậy rồi thì chúng ta đi cùng nhau thôi."

"Ly Khương tiểu thư, các người có muốn đi cùng không?" Ô Bất Kinh cũng cảm thấy đông người 'náo nhiệt' thì càng an toàn hơn, thế là gọi cả Ly Khương và Tạ Bán An.

Ly Khương ngược lại không định đi cùng Ngân Tô. Phó bản này vừa mới bắt đầu, mối nguy hiểm vẫn chưa lớn lắm, cô ấy và Tạ Bán An đều có thể xử lý được, vì vậy cách tốt nhất bây giờ họ nên tách ra tìm kiếm manh mối.

"Ngày hôm nay tương đối an toàn, chúng ta tách ra trước, như vậy sẽ lấy được thêm nhiều manh mối hơn..." Ly Khương nói xong, nước mắt có chút không kìm được rơi xuống gò má.

Ngay lúc cô ấy vừa chuẩn bị lau đi thì một chậu hoa đột nhiên xuất hiện trước mặt cô ấy.

Động tác lau nước mắt của cô ấy khựng lại, nước mắt lách tách rơi vào trong chậu hoa làm thấm đẫm lớp đất khô.

Ly Khương: "???"

Ly Khương khó hiểu nhìn người đang cầm chậu hoa: "Tô tiểu thư?"

"Đừng lãng phí." Vẻ mặt Ngân Tô tràn đầy nghiêm túc: "Tôi đã trồng một bảo bối rồi."

Ly Khương nhìn chậu hoa rồi lại nhìn Ngân Tô: "Hả?"

Ngân Tô lại lấy ra một cái bình: "Khi nào cô rơi nước mắt thì giúp tôi thu lại. Nếu trồng được thì cô chính là mẹ nuôi của nó."

Ly Khương bị nhét một cái bình 500ml, vẻ mặt càng ngốc hơn: "Hả??"

Mẹ nuôi cái gì cơ?

Tô tiểu thư đã trồng thứ kỳ lạ gì vậy?

... Cô ấy không muốn làm mẹ nuôi của quái vật đâu.

"Cố lên." Ngân Tô làm một cái động tác cổ vũ cho Ly Khương, sau đó tiêu sái mang người yêu mà cô mới có được rời đi.

Ô Bất Kinh vội vàng chạy bước nhỏ theo sau.

"Cô đừng có kéo tôi!!"

"Nhưng những người khác đều nắm tay nhau mà."

"Tôi không nắm! Đừng có chạm vào tôi!!"

"Ơ kìa, nắm một chút thôi mà..."

"A a a a!!"

Ly Khương nhìn Ô Bất Kinh đang phát điên ôm đầu chạy vòng quanh Ngân Tô, trong khi Ngân Tô thì đang kéo tay Đông Lộ, dáng vẻ nhìn qua trông năm tháng yên bình làm sao.

Trong thế giới màu hồng tràn ngập đầy bầu trời này, sự nguy hiểm bỗng chốc dường như bị lãng quên.

Nhưng Ly Khương vội vàng lắc đầu, dụi dụi đôi mắt đỏ hoe, bình tĩnh nhìn người yêu của cô ấy: "Anh muốn đi đâu?"

Người yêu dịu dàng nói: "Em có muốn đi chỗ nào không? Anh có thể đi cùng em."

"..." Ly Khương gọi Tạ Bán An: "Tiểu An."

Tạ Bán An khẽ gật đầu: "Tự tớ có thể làm được."

"Vậy cậu cẩn thận." Ly Khương liếc nhìn phù văn hơi sáng trên cổ tay mình, rồi xác nhận lại phù văn trên tay Tạ Bán An đang sáng, dặn cậu ấy một câu: "Nếu gặp nguy hiểm hãy gọi cho tớ ngay lập tức."

"Được."

Phố Tây.

Con phố này là phố ẩm thực, đủ loại món ngon tỏa ra mùi hương hấp dẫn.

Ngân Tô nhìn thấy một tờ giấy ở lối vào khu ẩm thực nói rằng học viên ăn ở đây không cần trả tiền, chỉ cần xuất trình thẻ học viên của mình là được.

Thế là sau khi tiến vào, Ngân Tô vung tay lên, cực kì phóng khoáng: "Bảo bối, em cứ ăn thoải mái, tôi thanh toán."

Đông Lộ: "..."

Đồ thần kinh!

Ngân Tô nhìn sang, Đông Lộ lập tức gượng cười: "Chúng ta đến quán chè Hồ Ký đi, chè ở đó ăn ngon lắm."

Quán chè Hồ Ký nằm ở vị trí trung tâm khu phố, lúc này có hai cặp tình nhân NPC đang ngồi ăn chè bên trong, bộ dáng anh anh em em đó, nhìn mà thấy ê răng luôn.

Ông chủ đang bận rộn phía sau quầy, nghe thấy tiếng chuông gió ngoài cửa vang lên, đầu cũng không ngẩng lên, chào đón: "Kính chào quý khách, mời quý khách gọi món tại quầy."

Trên quầy có thực đơn đồ uống, mà món cũng rất đa dạng.

"Bảo bối, em muốn uống gì nào?" Ngân Tô phát huy phẩm chất tốt đẹp của một người yêu, trưng cầu ý kiến của Đông Lộ trước.

Đông Lộ không nhìn vào thực đơn đồ uống mà nói thẳng: "Pink Lover."

"Thật xin lỗi, Pink Lover hôm nay đã bán hết rồi." Cuối cùng ông chủ cũng ngẩng đầu lên, lộ ra mấy phần áy náy: "Hai người xem món khác thử."

"Bảo bối, không sao, tôi nhất định sẽ để cho em được uống Pink Lover." Ngân Tô ra đòn phủ đầu đẩy Đông Lộ sang bên cạnh: "Em qua bên kia ngồi trước đi."

Đông Lộ: "???"

Ông chủ: "???"

"Nhanh lên đi... A, hay là em muốn tôi đưa em qua đó phải không? Tôi biết ngay mà, một phút em cũng không thể rời xa tôi được..."

Đông Lộ quay người bỏ đi.

"Bảo bối ơi, người ta cũng muốn uống Pink Lover." Vân Vân dán lên người Ô Bất Kinh làm nũng, vừa mềm mại lại quyến rũ.

"Em muốn uống thì uống đi!" Giọng nói của Ô Bất Kinh run rẩy: "Em cứ gọi món đi!"

Hu hu hu!!

Vì sao chứ!!

Vì sao cậu ta phải chịu sự tra tấn như này chứ!!

Thật đáng sợ!!

Ô Bất kinh sụp đổ tự cho quăng bản thân hai thuật trị liệu, còn tiện tay ném một cái cho Ngân Tô, tuyệt đối sẽ không bị yêu ma quỷ quái cám dỗ!

"Nhưng mà ông chủ nói không có, anh nghĩ thử xem có cách nào giúp người ta được không." Vân Vân nắm lấy cánh tay của Ô Bất Kinh bắt đầu lắc lắc.

"..."

Nghĩ... nghĩ muốn đập nát hộp sọ của cô thì có!

Ô Bất Kinh nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng cậu ta lại không có lá gan này.

Cậu ta chăm chú nhìn Ngân Tô, đầu óc xoay chuyển, nói với Vân Vân: "Được được được, em đi qua kia trước đi, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết."

Vân Vân lúc này mới hài lòng: "Vậy người ta đợi anh đó nha."

Chờ Vân Vân lắc hông đi tìm Đông Lộ.

Ô Bất Kinh chắc chắn rằng Vân Vân đi xa rồi liền tìm đến đại lão cầu cứu: "Tô tiểu thư, làm sao bây giờ đây?"

"Một ngày thôi mà, nhịn cô ta một chút đi."

Ngân Tô vỗ vai Ô Bất Kinh: "Đợi ngày hôm nay kết thúc thì cậu có thể làm thịt cô ta rồi. Cứ nghĩ đây là sự quan tâm trước khi cô ta sắp chết đi, có phải khả năng chịu đựng của cậu cao hơn nhiều rồi không."

Ô Bất Kinh: "..."

Cậu ta chỉ là một cái vú em thôi!

Cũng không thể để cậu ta cầm bình thuốc đánh người ta được đâu!

Ô Bất Kinh biết mình không thể vứt bỏ Vân Vân được, hơn nữa cậu ta vẫn chưa soát được mức độ hảo cảm... Hạng chót thì sẽ bị kéo vào cái phòng phụ đạo tình yêu gì gì đó.

Vừa nghe đã biết không phải là nơi tốt lành gì.

Ô Bất Kinh: "Thế cái Pink Lover gì đó... Ông chủ nói không có, làm sao đây?"

Ngân Tô đập lên quầy, gọi ông chủ bên trong, mỉm cười nói: "Ông chủ, tôi muốn pha một cốc Pink Lover cho cục cưng của tôi. Cho tôi mượn dùng chỗ của ông một chút có được không?"

"Nguyên liệu dùng cho Pink Lover đều dùng hết rồi..."

"Chuyện này ông không cần phải lo, tự tôi giải quyết được."

Ông chủ khó xử: "Nhưng chỗ pha chế của chúng tôi bình thường không được phép cho người ngoài sử dụng..."

Ông chủ nhìn ống thép kim loại bóng loáng trước mặt, câu nói kế tiếp nghẹn lại trong cổ họng.

Vẻ mặt cô gái đang cầm vũ khí tỏ vẻ bất đắc dĩ: "Tôi chỉ muốn pha một cốc Pink Lover cho bảo bối của tôi thôi mà. Tại sao ông chủ cứ phải ngăn cản tôi thế? Là bởi vì ông chưa có người yêu sao?"

"..."

Ông chủ di chuyển sang trái, ống thép cũng di chuyển theo ông ta.

Ông chủ di chuyển sang bên phải, ống thép vẫn tiếp tục di chuyển theo ông ta...

Nắm tay của ông chủ cứng lại, bất ngờ cầm chiếc máy trộn trong tay lên đánh về phía Ngân Tô, tiếng quay vù vù đập thẳng vào mắt Ngân Tô.

"Keng!"

Ống thép đập vào chiếc máy trộn.

Ông chủ chỉ cảm thấy có một trọng lực đè tay ông ta vào quầy.

Bình bình lọ lọ trên quầy bị quét bay hết, máy trộn bị đè lại, ông chủ không rút ra được, dứt khoát buông ra.

Khom lưng liền rút một con dao từ dưới quầy ra, chém về phía Ngân Tô.

Ngân Tô nghiêng người tránh đi, trầm giọng nói: "Chưa có người yêu thì cũng không cần phải ghen tị với tôi như vậy đâu."

"..."

Đòn tấn công của ông chủ càng ngày càng ác liệt hơn.

Năm phút sau.

Ông chủ ngã vào trong quầy, chết không nhắm mắt, mắt trợn trừng nhìn hư không, một giây sau cơ thể của ông ta liền bị người ta đạp vào góc tường.

Ngân Tô đi vào bồn rửa của quầy để rửa tay thì phát hiện công thức pha chế 'Pink Lover' ở dưới quầy.

Dùng đá xay, cho nước dừa vào, bên trên rải một lớp khoai môn, cuối cùng là cho thêm vài nguyên liệu phụ như ô mai, hoa hồng,...

Cách làm rất đơn giản.

Nhưng Ngân Tô không tìm thấy đá xay và nước dừa.

Ngân Tô nhìn nhìn ông chủ dưới đất, đột nhiên nảy ra một biện pháp hay, cô quyết định pha chế một cốc Pink Lover đặc biệt cho người yêu của mình.

Đông Lộ và Vân Vân ngồi trên ghế sát tường ở cửa tiệm, một người kiêu sa đẹp đẽ, một người điềm tĩnh dịu dàng, hai người ngồi ở đó chính là một phong cảnh tuyệt vời.

Thỉnh thoảng Đông Lộ lại nhìn vào quầy hàng một cái, người trong quầy đang bận rộn với tâm trạng vui vẻ.

Trong lòng cô ấy hơi hoảng loạn, trực giác cảm thấy không ổn lắm.

Năm phút sau, Đông Lộ nhìn thấy cô gái ấy bưng một cốc nước màu hồng nhạt tới, hai tay đặt xuống trước mặt mình, mỉm cười: "Cục cưng à, mau thử xem, tôi tự tay pha chế cho em đó, nhớ phải uống hết nha, nếu không tôi sẽ thất vọng đấy."

Đông Lộ: "..."

Cô ấy ngửi thấy mùi ngọt ngấy và mùi của máu tanh.

Không biết cốc Pink Lover này dùng cái gì để pha ra.

Một bên khác, Ô Bất Kinh run lẩy bẩy đặt cốc Pink Lover y hệt xuống trước mặt Vân Vân: "Uống, uống đi."

Cậu ta sững người một lát, lại học theo cách nói của Ngân Tô: "Tôi tự tay pha chế cho em đó, chắc em sẽ không khiến tôi thất vọng mà uống hết đúng không?"

Nói xong, Ô Bất Kinh lập tức đứng ra phía sau Ngân Tô, định né tránh ánh mắt của Vân Vân.

Hiển nhiên Vân Vân cũng phát hiện cốc nước này không bình thường.

Vân Vân: "..."

Đông Lộ nhìn chằm chằm vụn hoa hồng được rắc bên trên, hồi lâu cũng không lên tiếng.

"Cần tôi bón cho em sao?" Ngân Tô thấy Đông Lộ bất động, dịu dàng cưng chiều giống như một người yêu bất lực mà nói: "Được thôi, sao tôi có thể từ chối thỉnh cầu của em yêu được chứ."

Đông Lộ: "???"

Cô ấy đã nói gì chưa?!

Cô đừng có tự quyết định chứ!!

Đông Lộ giật lấy cái cốc trước khi Ngân Tô động thủ rồi đẩy đẩy về phía Ngân Tô: "Em lại không muốn uống nữa rồi, chị uống giúp em nhé."

Ngân Tô thở dài, giơ tay chọt lên trán Đông Lộ một cái: "Nghịch ngợm, ông chủ đã cống hiến cho chúng ta nhiều như vậy, em không uống thì có lỗi với ông chủ quá."

Cô thì không có lỗi với ông chủ, cô khiến người ta nằm dưới đất luôn rồi còn đâu!

Đông Lộ oán hận trong lòng, ngoài mặt vẫn là vẻ mềm yếu: "Nhưng bây giờ em... A!"

Tóc Đông Lộ bị kéo lấy, bị ép ngẩng đầu lên, một giây sau cốc nước tỏa ra mùi kỳ quái kề vào môi cô ấy.

Cô ấy nghe thấy giọng nói u ám của Ngân Tô ở bên tai: "Em yêu, sao có thể phụ tấm chân tình của tôi chứ, tôi bón cho em nhé."

"Tôi... Ô..."

Vân Vân: "..."

Nụ cười đẹp đẽ trên mặt Vân Vân cũng thu lại mấy phần, cơ thể hơi ngả ra sau, theo bản năng mách bảo cách xa bọn họ ra.

Học viên của khóa này bị làm sao thế?

Tại sao lại biến thái như vậy!!

Vân Vân hoảng hồn một lúc, Đông Lộ đã được người yêu biến thái của cô ấy bón hết một cốc Pink Lover, đang khó chịu mà ho sặc sụa.

Ngân Tô đặt cái cốc đã cạn sạch lên bàn, nhìn chằm chằm Đông Lộ sắc mặt khó coi, giọng nói lạnh lùng: "Không được từ chối tôi, hiểu chưa?"

"..." Chết tiệt!! Đông Lộ chỉ cảm thấy ngọt thé, cô đã bỏ bao nhiêu đường vào vậy? "Khụ khụ khụ..."

Ngân Tô quay đầu lại rút ra một tờ giấy, tùy tiện lau lau mặt Đông Lộ, động tác thô bạo nhưng giọng nói dịu dàng: "Lần sau đừng uống vội như vậy nữa, ho đến mức khuôn mặt nhỏ trắng bệch luôn rồi, khiến người ta đau lòng biết bao."   

Đông Lộ không biết Ngân Tô dùng giấy gì, chỉ cảm thấy cả khuôn mặt mình đều đau rát.

Kẻ đầu sỏ gật đầu với vẻ mặt tán thưởng, hài lòng nói: "Ừm, thế này trông có khí sắc hơn rồi."

Đông Lộ: "..."

Tuy không biết cô dùng cái gì lau mặt cho mình nhưng chắc chắn không phải thứ gì tốt, vì bây giờ má cô ấy hiện tại rất đau.

Đông Lộ không nhìn thấy nhưng Vân Vân có thể.

Lúc này hai bên má Đông Lộ đều đỏ bừng, cũng không chảy máu nhưng giống như vẽ lên hai cái mông khỉ, còn hơi sưng...

Vân Vân lặng lẽ đứng dậy, chuẩn bị kéo Ô Bất Kinh rời đi.

Nhưng cô ta vừa rời mông khỏi ghế thì ánh mắt lạnh lẽo của cô gái đối diện liếc qua đây: "Lãng phí thức ăn không hay đâu... Sững sờ làm cái gì, bón cho em yêu nhà cậu đi, không biết nhìn mà học hỏi à."

Câu phía sau là nói với Ô Bất Kinh.

Ô Bất Kinh: "..."

Ô Bất Kinh còn chưa hành động thì Vân Vân đã bưng cốc Pink Lover lên uống hết sạch trong một hơi. Lão đại không hổ là lão đại mà, xem đi.

Rạp chiếu phim.

Ly Khương và Tiểu Lương – người yêu của cô ấy đang xem phim trong rạp.

Ly Khương tìm thấy một bảng mức độ hảo cảm tương ứng, trong đó xem phim có thể tăng thêm 30 điểm hảo cảm, so với những hạng mục khác, mức độ hảo cảm như này được coi là nhiều rồi.

Rạp đang chiếu một bộ phim tình cảm, cảnh tượng trong phim lấy màu đen trắng làm chủ đạo, nội dung đại khái nói về một cặp nam nữ yêu nhau trong bối cảnh thanh xuân vườn trường.

Nhưng bố mẹ của bọn họ đều không đồng ý cho bọn họ ở bên nhau, để tiếp tục mối tình này hai người đã phải nỗ lực rất nhiều.

Cốt truyện rất qua loa, hình ảnh cũng không đặc sắc, trong rạp chiếu phim còn âm u kết hợp với âm điệu kỳ quái, Ly Khương cảm thấy đây không phải phim tình cảm, mà là phim kinh dị.

Ly Khương cảm thấy hơi lạnh, nhất là cổ chân, nhưng cô ấy nhìn xuống mấy lần cũng không phát hiện ra có điều gì bất thường.

Bộ phim đã tới bài hát phần cuối, sắp kết thúc rồi.

Tiểu Lương yên tĩnh ngồi bên cạnh cô ấy, xem phim không chớp mắt.

Ly Khương lau nước mắt trên mặt, quay đầu quan sát xung quanh.

Lúc cô ấy vào rạp chiếu phim, người trong này cũng không nhiều, chín mươi phần trăm ghế ngồi đều trống.

Nhưng lúc này hình như càng ít người hơn rồi...

Ly Khương lại chuyển ánh mắt lên người Tiểu Lương, ánh sáng khi tỏ khi mờ của bộ phim vụt qua khuôn mặt anh ta, làm tăng thêm vẻ u ám khó hiểu, giống như khuôn mặt của người chết.

"!"

Ngay lúc này, ánh sáng trắng trên màn hình sáng rực, Ly Khương bị bao trùm trong ánh sáng đó.

Đợi cô ấy mở mắt lần nữa thì phát hiện mình bị người khác kéo tay chạy băng băng, mà người kéo mình không ai khác chính là nam chính trong phim.

"..."

Ly Khương bị gió lạnh đập thẳng vào mặt đến mức nước mắt không ngừng rơi, nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại là sự bình tĩnh, thậm chí còn thở dài.

Biết ngay là không thể nào xem phim dễ dàng đơn giản như vậy được mà.

Nhân vật nam chính đã dừng lại, Ly Khương ngẩng đầu thì nhìn thấy mặt biển, lúc này bọn họ đang đứng trên vách đá, bên dưới là nước biển cuộn trào dữ dội.

Nam chính quay người lại, nắm lấy tay Ly Khương: "Từ nay về sau chúng ta sẽ ở bên nhau đời đời kiếp kiếp, không ai có thể chia tách chúng ta nữa."

Ly Khương chớp mắt, một hàng nước mắt rơi xuống, cô ấy chậm rãi gật đầu: "Ừm."

Nam chính nở một nụ cười, kéo cô ấy đi về phía vách đá: "Đừng sợ, rất nhanh thôi chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi."

"Tôi không sợ." Ly Khương nhẹ nhàng nói, lúc nam chính chuẩn bị kéo cô ấy nhún người cùng nhau nhảy xuống thì cô ấy đã nhanh hơn một bước giơ chân đạp nam chính xuống dưới.

Ánh sáng trước mặt dao động, cô ấy vẫn ngồi trên ghế.

Trước mắt là gương mặt phóng to của Tiểu Lương, trắng bệch, tử khí nặng nề, đang nhìn chằm chằm cô ấy một cách quái dị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com