Chương 327; Thôn Dương (7)
"Be be be..."
Dê Bạch Sơn cố gắng nhảy lên liên tục, nhưng tiếc là thành bể thẳng đứng 90 độ, không có bất kỳ điểm mượn lực nào nên nó không thể nhảy lên được.
Con dê Bạch Sơn không ngừng đạp móng lên thành bể, tiếng kêu ngày càng dồn dập.
Ngân Tô ngồi xổm trên bể nước nhìn nó.
Ngân Tô không lên tiếng, những người khác cũng đứng yên, vây quanh bể nước, nhao nhao nhìn con dê Bạch Sơn bên dưới.
Từ góc nhìn của dê Bạch Sơn thì chính là đột nhiên xuất hiện thêm vài cái đầu, trong khung cảnh tối tăm mù mịt thế này dê thấy mà dê sợ hết hồn.
"Mi sợ sao?" Ngân Tô ném mấy cục đá vào trong, đập trúng người dê Bạch Sơn.
"Be be!"
Dê Bạch Sơn hoảng sợ kêu lên một tiếng, nhích lại gần thành bể.
Nó dùng hành động để bày tỏ rằng nó đang rất sợ hãi.
"Mi sợ cái gì?" Ngân Tô lại hỏi: "Mi hiểu được ta nói gì sao?"
Không biết dê Bạch Sơn nghe có hiểu không mà nó cứ dùng cặp đồng tử ngang kia cảnh giác nhìn chằm chằm cô, đáy mắt đều là vẻ hoảng sợ.
Ngân Tô móc móc túi, lấy ra một viên thuốc to bằng ngón cái, nhắm chỗ không có nước ở bên dưới, ném xuống: "Ăn đi, biết đâu chúng ta lại có thể giao lưu với nhau đấy."
【Thuốc loại bỏ rào cản giao tiếp: Bạn vẫn còn cảm thấy bối rối vì không cách nào giao tiếp vượt giống loài ư? Đừng lo, đã có tôi đây, tôi có thể đánh bay phiền muộn của bạn.】
【Giới hạn sử dụng: Giới hạn những ngôn ngữ bạn không hiểu.】
【Số lần sử dụng: 1】
Dê Bạch Sơn: "..."
Dê Bạch Sơn bất động.
Ngân Tô liếc mắt nhìn người bên cạnh.
Trần Thanh Diệc tự nhiên bị nhìn: "???"
Nhìn tôi làm gì?
Một lúc sau, Trần Thanh Diệc nhảy xuống bể nước, nhặt viên thuốc dưới đất lên, tiến lại gần dê Bạch Sơn.
Dê Bạch Sơn sợ hãi chạy quanh bể nước, Trần Thanh Diệc bắt được nó, cưỡng ép nó ăn viên thuốc kia.
Trần Thanh Diệc nhét thuốc xong thì lập tức nhảy lên trên.
"Thả tôi ra... Thả tôi ra..." Một giọng nam hoảng sợ truyền ra từ trong bể nước: "Cứu mạng... Tôi không muốn chết, tôi muốn về nhà."
Ngân Tô: "Nhà mi ở đâu?"
"Tôi muốn về nhà... Về nhà... Tôi muốn về nhà." Giọng nam kia không ngừng lặp đi lặp lại mấy từ đó, hoàn toàn bỏ qua vấn đề của Ngân Tô.
"Xem ra không hỏi được gì rồi, đội trưởng Mậu, anh vào thôn hỏi thăm xem nhà ai mất dê, bảo bọn họ tới nhận về."
Dê Bạch Sơn nghe vậy thì vội vàng lắc lắc cái đầu dê: "Đừng! Tôi không muốn về!"
Ngân Tô: "Vậy thì mi phải ngoan ngoãn trả lời vấn đề của ta, nếu không thì ta sẽ gọi người tới bắt mi về."
Có vẻ như dê Bạch Sơn đã nghe hiểu được lời Ngân Tô, nó há to miệng cả buổi nhưng lại không phát ra tiếng nào, giờ phút này trong đôi mắt tràn ngập sự sợ hãi giàn giụa nước mắt.
Ngân Tô hỏi: "Nhà của mi ở đâu?"
Dê Bạch Sơn lí nha lí nhí: "... Tôi... Tôi không nhớ."
Ngân Tô: "Sao mi lại ở đây?"
Dê Bạch Sơn: "...Bắt... Bị bắt tới."
"Ai bắt mi tới?"
Dê Bạch Sơn lắc đầu tỏ vẻ mình không biết, nó chỉ nhớ là mình bị bắt tới đây, còn quá trình thế nào thì hoàn toàn không thể nhớ nổi.
Ngân Tô: "Mi là dê hả?"
"Dê?" Dê Bạch Sơn đột nhiên trở nên kích động: "Tôi không phải!! Tôi không phải dê! Mấy người mới là dê! Mấy người mới là dê!!!"
"Được rồi, được rồi, bọn ta là dê, mi đừng kích động." Ngân Tô qua loa lấy lệ nói với nó: "Vậy mi là người hả?"
"Tôi là người, tôi là người..." Dê Bạch Sơn nói: "Tôi là người, mấy người mới là dê, mấy người mới là dê!!"
Mọi người liếc mắt nhìn nhau.
Trước đó bọn họ đã đoán rằng 'Dê' là do người biến thành, giờ chính miệng dê thừa nhận nó là người... Đương nhiên điều này cũng không thể lấy ra là bằng chứng được, rất nhiều lời NPC nói ra đều là dối trá, bọn họ phải tìm được bằng chứng xác thực hơn.
Ngân Tô: "Mi chạy từ nhà ai ra?"
"Mấy người mới là dê... Mấy người là dê... Tôi muốn về nhà, tôi muốn về nhà... Để tôi về nhà..."
Dê Bạch Sơn lại bắt đầu lảm nhảm, phớt lờ câu hỏi của Ngân Tô.
Một đám người ngồi xổm trên bể nước, thấp giọng thảo luận.
"Sao nó lại nói chúng ta mới là dê?"
"Nếu 'dê' trong thôn đúng là do người biến thành, vậy thì liệu những thôn dân có phải là do dê biến thành không? Thân phận của chúng ta là thôn dân, vậy chúng ta cũng có thể là do dê biến thành?"
"Người là dê, dê là người..."
"Thôn dân là người." Ngân Tô nói: "Hẳn là có nguyên nhân khác khiến 'dê' cảm thấy chúng ta là dê."
Mâu Bạch Ngự đưa ra một khả năng: "Có thể là nhận thức của 'dê' bị bóp méo, trong mắt nó thì chúng ta là dê."
Ngân Tô thổn thức một tiếng: "Vậy thì thực sự rất là kinh khủng đó nha."
Mọi người: "..."
"Vớt nó lên." Ngân Tô chỉ huy những người khác.
Trần Thanh Diệc và Nhung Trang xuống dưới vớt dê Bạch Sơn lên, dê Bạch Sơn lạnh run, hệt như con thú nhỏ run rẩy sợ hãi, trông vừa bất lực vừa đáng thương.
Trần Thanh Diệc vừa định tìm đồ trói nó lại thì dê Bạch Sơn đột nhiên dùng sừng húc Nhung Trang, Nhung Trang phản ứng nhanh, đạp một cước trúng bụng dê Bạch Sơn.
Dê Bạch Sơn bị đạp bay ra ngoài, đập xuống đồng cỏ cách đó không xa.
Dê Bạch Sơn linh hoạt nhảy bật lên, lại lần nữa lao về phía Nhung Trang.
"Giết mày... Giết mày... Giết mày..."
Con dê Bạch Sơn không ngừng phát ra những âm thanh trầm thấp hệt như lời thì thầm của ác ma, trong đôi đồng tử ngang kia chẳng còn lại chút đáng thương, bất lực nào mà thay vào đó là vẻ quyết tâm ác độc.
Nó muốn giết chết một con 'dê'.
Dê Bạch Sơn dồn sức lao tới, mục tiêu của nó chỉ có Nhung Trang, còn những người khác thì nó lại chẳng thèm nhìn lấy một cái.
Mọi người thấy thế thì ai nấy đều nhao nhao lùi lại, hoàn toàn không có ý định tiến lên giúp đỡ.
Một mình Nhung Trang dư sức đối phó với con dê Bạch Sơn kia.
Dê Bạch Sơn cũng khá là linh hoạt, nó dựa vào tốc độ tiếp cận Nhung Trang, mấy lần định dùng sừng đâm Nhung Trang.
Tiếc là lần nào Nhung Trang cũng có thể dự đoán được động tác của nó.
"Ầm!"
Dê Bạch Sơn lại ngã cái rầm xuống đất.
Nó thử mấy lần nhưng không lần nào đứng lên được, hai mắt nhìn chằm chằm Nhung Trang, lòng tràn đầy căm phẫn cùng không cam lòng.
Móng dê không ngừng cào đất, để lại dấu vết trên mặt đất.
"Giết... Giết mày."
"Giết mày... Là tao có thể..."
Ánh sáng trong mắt dê Bạch Sơn mất đi, móng dê cũng dần dừng lại.
"Mắt của nó..."
Mắt dê Bạch Sơn vốn là đồng tử ngang, lúc này đang dần thay đổi, có chút giống người.
Nhưng chỉ có mỗi mắt có là thay đổi còn thân dê thì vẫn vậy, vẫn là hình dáng một con dê Bạch Sơn.
Vào đúng lúc này, đằng sau bọn họ truyền tới tiếng bước chân.
Có thôn dân soi đèn pin, đang chạy về phía bên này.
"Tìm được rồi, tìm được rồi..."
"Ở đây."
Ánh sáng từ chiếc đèn pin dần hội tụ lại thành một dải ánh sáng, bóng người nhấp nhô.
Chùm tia sáng kia soi lên người bọn họ, Ngân Tô đứng yên không nhúc nhích, những người còn lại cũng đứng yên tại chỗ.
"Trưởng thôn." Ngân Tô bình tĩnh nhìn người dẫn đầu, đánh đòn phủ đầu: "Muộn vậy rồi mà mọi người còn huy động nhân lực làm gì vậy?"
Không biết Đại Lăng trốn đi đâu rồi, không thấy tung tích của cô bé.
"Dê chạy rồi, mấy đứa..."
"À, cháu giúp mọi người giải quyết xong rồi nè." Ngân Tô nghiêng người, để lộ ra con dê đằng sau: "Mọi người bị sao vậy, mới có hai ngày mà dê đã chạy hai lần rồi."
Trưởng thôn đột nhiên bị chất vấn: "..."
Ngân Tô không để cho trưởng thôn có cơ hội lên tiếng, tiếp tục nói: "Nếu đêm nay cháu không có ở đây thì không biết con dê này đã chạy đi đâu rồi."
Cô quét mắt nhìn đám thôn dân sau lưng trưởng thôn, cũng chẳng biết dê nhà nào, thấy ai thì nói người đó: "Còn mấy người nữa, rốt cuộc mấy người làm cái gì vậy, có chút chuyện nhỏ như vậy mà cũng làm không xong, rốt cuộc mấy người sống trên đời có tác dụng gì vậy?"
Thôn dân: "..."
Dương... Dương Kiều điên rồi?
Những lời này là lời để nó nói sao? Đây là mấy lời trưởng thôn hay nói mà!!
"Cái thôn này đúng là không có cháu thì chẳng làm ăn được gì mà." Ngân Tô cười tủm tỉm nhìn trưởng thôn: "Trưởng thôn, ông nói xem có đúng không?"
Trưởng thôn: "..."
Dê chạy trốn vẫn còn nằm ở đó, có vẻ như trưởng thôn không tìm được điểm nào để nhắm vào, đột nhiên ông ta quát lớn một tiếng: "Đêm hôm khuya khoắt thế này sao mấy đứa còn ở bên ngoài?!"
"Ơ, nếu cháu không ở ngoài thì mọi người còn phải lùng sục khắp nơi tìm dê đó nha." Ngân Tô không giải thích mà ngược lại còn hùng hồn nói: "Không cảm ơn cháu thì thôi đi, lại còn hung dữ như vậy, lần sau dê chạy thì còn lâu cháu mới giúp ông nữa. Lòng tốt không được báo đáp, toàn một lũ vô ơn."
Có vẻ trưởng thôn bị câu cuối chọc giận: "Dương Kiều, mày ăn nói kiểu gì đấy!"
"Sao thế?" Ngân Tô còn gào to hơn cả trưởng thôn: "Ông nói lớn tiếng như vậy làm gì? Tôi nói sai à?"
"Mày..." Trưởng thôn tức tới run tay, mãi không nói ra được thành lời, ánh mắt ông ta bỗng tối lại: "Ba của mày đâu!!"
Ngân Tô hếch cằm: "Tìm ba tôi làm gì? Giờ nhà tôi lời tôi nói mới tính, ông ta không quản nổi tôi."
"???"
Trưởng thôn hít sâu một hơi, trông dáng vẻ kiểu 'Tao còn không làm gì được chúng mày chắc': "Chúng mày đêm hôm còn chạy lung tung trong thôn, nhốt hết chúng nó vào trong kho lúa tự kiểm điểm cho tôi."
Đột nhiên Ngân Tô chẳng phản bác gì hết, như thể đã chấp nhận lời 'đề nghị' của trưởng thôn.
Map mới, không đi ngó thử thì sao mà được!
Kho lúa trong thôn rất kín nhưng bên trong lại không có lương thực, trên đất chỉ có chút cỏ khô.
Ngân Tô với những người khác bị thôn dân đẩy vào, cửa kho lúa đóng sầm lại, theo sau đó là tiếng khóa cửa.
Trần Thanh Diệc đi qua thử mở cửa: "Khóa rồi."
Ngân Tô không thèm để ý, bắt đầu thăm dò kho lúa: "Trước đó mấy người có phát hiện chỗ này không?"
"Tôi từng tới đây rồi." Người lên tiếng là một cô gái không có cảm giác tồn tại mấy, cô ấy là thành viên trong đội Mâu Bạch Ngự, tên là Mộc Đồng.
Mộc Đồng nói: "Khi tôi tới nơi này đã như vậy rồi, tôi dạo quanh một vòng nhưng không phát hiện gì hết. Sau đó nghe thấy có tiếng thôn dân tới nên tôi đi luôn."
"Tìm xung quanh đi." Tô Nguyệt Thiền nói.
Những người khác đáp một tiếng, chia ra bắt đầu tìm kiếm trong kho lúa.
Kho lúa hình hộp chữ nhật, dài 20 mét, rộng khoảng 10 mét, cao khoảng hai tầng, ở chính giữa có một cái cột chịu lực, trên đất rải đầy cỏ khô.
Ngân Tô chân tùy ý gạt đống cỏ khô trên mặt đất, khi ánh sáng quét tới, Ngân Tô thoáng trông thấy trên mặt đất có vết bẩn màu nâu đậm.
Ngân Tô gạt hết cỏ khô ra, để lộ mặt đất bên dưới.
Trên mặt đất, liếc nhìn chỗ nào cũng thấy những vết bẩn màu nâu đậm như thế, vết này chồng lên vết kia, đan xen nhau, gần như không có chỗ nào sạch sẽ.
"Là máu." Giọng Mâu Bạch Ngự vang lên bên cạnh.
"Đội trưởng, ở đây có dây thừng."
Trần Thanh Diệc tìm thấy vài sợi dây thừng trong góc, dây thừng rất to, phía trên dính đầy lông dê và máu.
Có vẻ mấy sợi dây thừng này được dùng để trói dê.
Trên mặt đất có máu, còn có dây thừng, có vẻ kho lúa này từng là nơi giết dê?
"Nếu thôn dân thờ cúng Dê Thần thì sao bọn họ lại giết dê?"
Liễu Liễu: "Nhưng nếu dê là người thì sao?"
"Tôi tìm được một chiếc kẹp tóc." Nhung Trang đi từ trong góc tới, trên tay cầm một chiếc kẹp tóc màu kẹo.
Bất kể là kiểu dáng hay chất liệu thì chiếc kẹp tóc này đều mang lại cho người ta cảm giác nó không hề rẻ.
Chiếc kẹp tóc như vậy lại xuất hiện trong thôn Dương trông có vẻ rất lạc quẻ, nó giống đồ trong thành phố hơn.
Mọi người không ai phát hiện ra thêm đồ gì khác, bọn họ chụm lại thảo luận về manh mối đã có được.
Mâu Bạch Ngự: "Dựa theo tình hình hiện tại thì chó săn vẫn chưa xuất hiện phụ trách việc lừa người từ bên ngoài vào trong thôn, người bị bắt sẽ biến thành 'dê', sau đó sẽ phân phát những con 'dê' này cho thôn dân nuôi dưỡng, đợi đến mùa thu hoạch."
"Mùa thu hoạch đó có lẽ là... giết mổ."
Mùa thu hoạch cây cối là gặt hái, vậy thì với động vật, mùa thu hoạch chính là giết hoặc bán đi.
"Mọi người thấy như vậy có giống con người chăn nuôi dê không?" Liễu Liễu nói: "Mua dê con về, nuôi lớn rồi bán hoặc giết đi."
Khi con người chăn nuôi động vật, họ sẽ chỉ cảm thấy như vậy là bình thường, là điều hiển nhiên.
Nhưng nếu con người trở thành động vật bị chăn nuôi thì sao?
Bọn họ sẽ cảm thấy ớn lạnh.
Kho lúa yên lặng mất một lúc, Trần Thanh Diệc hỏi: "Vậy chìa khóa qua ải sẽ là gì?"
Tô Nguyệt Thiền: "Đầu tiên chúng ta phải biết được, chúng ta là 'người' hay là 'dê'?"
Người là thôn dân, dê là người bị lừa bán.
Rốt cuộc bọn họ có phải dân bản địa của thôn này không?
Ngân Tô liếc mắt nhìn trên đầu Tô Nguyệt Thiền một vòng, cô chỉ thấy mỗi người chơi với tên của người chơi.
【Người chơi · Tô Nguyệt Thiền.】
Không nhìn thấy là người hay là dê.
Nhà trưởng thôn.
Đám thôn dân ngồi trên gian nhà chính, ánh sáng lờ mờ bao phủ bọn họ, cảm giác âm trầm tĩnh lặng tới đáng sợ.
Thôn dân Giáp cúi thấp đầu, vẻ mặt buồn rầu: "Lại thêm một con dê nữa chết, có phải con nhóc Dương Kiều kia có vấn đề gì không, giết liên tiếp ba con dê rồi!!"
Đám thôn dân này cũng không nghi ngờ chuyện gì khác, họ chỉ cảm thấy Dương Kiều như bị điên vậy, giết dê tới nghiện luôn rồi.
Thôn dân Ất cau mày: "Khẩu súng kia vẫn còn trong tay nó, tôi thấy phải mau chóng lấy lại, cứ để cho nó giết tiếp như vậy thì không đủ số lượng mất."
Thôn dân Giáp phẫn nộ nói: "Một con nhóc ranh thôi, chúng ta còn phải sợ nó chắc, đáng lẽ ra vừa nãy phải cướp súng lại."
Thôn dân Bính: "Giờ nó đang bị nhốt trong kho lúa, mai chúng ta tìm cơ hội lấy lại là được."
Có thể là nghĩ tới chuyện cô đã bị giam lại, lúc này bọn họ mới dịu lại một chút.
Thôn dân Đinh nói với vẻ oán trách: "Dương Đại Phú bị gì vậy? Hai ngày nay không thấy hắn đâu, cũng không thèm quản lý con ranh chết tiệt kia."
Thôn dân Ất nhìn về phía trưởng thôn: "Dương Đại Phú không phải đã xảy ra chuyện gì rồi đấy chứ?"
Thôn dân Bính: "Vừa nãy con ranh Dương Kiều hâm hâm dở dở kia bảo Dương Đại Phú không quản nổi nó..."
Cuối cùng trưởng thôn cũng lên tiếng: "Mọi người thử tới nhà Dương Đại Phú xem tình hình thế nào."
Thôn dân Giáp với thôn dân Ất đáp một tiếng, đang chuẩn bị đi ra ngoài xem thì có thôn dân chạy vào, giọng điệu hoảng hốt: "Trưởng thôn, trưởng thôn, Cao Toàn Minh, thi thể của Cao Toàn Minh lại bị treo trước cửa thôn!!"
Trưởng thôn kinh hãi: "Cái gì?!"
Cả đám nghe vậy thì vội xông ra ngoài, chạy thẳng tới cửa thôn.
Trưởng thôn đứng dưới đền thờ, nhìn cái bóng đen đung đưa trong gió kia, mặt cắt không còn giọt máu, cơ thể lắc lư, thiếu chút nữa là ngã ngửa xuống đất.
Thôn dân Giáp, Ất đỡ lấy trưởng thôn, sắc mặt hai người trông cũng rất tệ: "Trưởng, trưởng thôn, chuyện gì vậy? Rõ ràng chúng ra đã ném Cao Toàn Minh tới chỗ kia rồi mà!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com