Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 20 - END


Hae chạy hộc tốc từ phía Jung gia sang, tự tiện tông cửa nhào vào và đứng thở hổn hển. Có tin quan trọng, cậu muốn Yunho biết ngay. Nhưng tiếc là lại vô không đúng lúc. Gần một năm từ cái ngày Jae mất, anh đặt ra đủ thứ luật lệ để tách mình khỏi mọi người. Trong số đó, quan trọng nhất là trước khi muốn vào phòng phải gõ cửa, phải được anh đồng ý thì mới vào, nếu không sẽ bị phạt. Hình phạt thì chưa có, nhưng Hae lại tuân thủ nghiêm ngặt nên coi như trở thành điều tất yếu. Chỉ có hôm nay cậu quýnh quáng quên mất, để rồi vô tình thấy cái việc anh làm khi ở một mình…

Anh ngồi trên bàn, quay lưng ra ngoài và đang cố lau chùi cái gì đó. Xung quanh là bút, mực, thêm vài cái linh tinh lạ lẫm mà cậu chưa thấy bao giờ. Hae khẽ nhón chân nhìn, phát hiện ra đó là bức tranh, nhưng vẽ ai thì chẳng thấy. Mà quên cái đó đi, anh đang quay đầu lại, đưa đuôi mắt đầy sát khí về phía cậu, nói bằng chất giọng của một kẻ nửa tỉnh nửa điên.

-Câm.

-Dạ… dạ…

-Ta có dặn ngươi chưa ?

-Dạ… có…

-Dặn thế nào ?

-Dạ… là… không được phép vào… nếu như…

-Vậy mà ngươi dám ?

Thật sự rất đáng sợ nha. Bao ngày qua mình anh ở trong phòng làm việc gì không ai biết, nay thình lình Hae vào, thế là anh có biểu hiện sợ bị lộ bí mật. Nhưng cậu là thân cận, ở Jung gia ngoài cậu thì anh còn tin tưởng ai khác đâu, sao lại kì lạ đến thế. Hae sợ lắm, chẳng còn Jae bên cạnh, dường như cái tính người của anh cũng tan biến. Thỉnh thoảng, anh vẫn phát điên vì những điều cỏn con.

-Cút.

-Dạ…

Anh giằng tay mạnh xuống bàn, làm bình trà nguội lạnh khẽ nhúc nhích. Nhưng liền sau đó, anh vội đưa tay giữ nó lại. Quên mất, những thứ chung quanh anh đều là những thứ Jae thích nhất. Với người khác, ừ thì chúng vô tri và có nhiều thứ quá rẻ tiền, nhưng đối với anh thì chúng là vô giá. Mỗi khi chạm vào bất cứ vật gì, chúng đều kéo anh về cái ngày xưa ấy, cái ngày Jae còn sống và hạnh phúc bao bọc cả hai. Có phải nó mới là ngày hôm qua, có phải đêm trước cậu còn nằm trong tay anh không…

Hae trông thấy hết, cả giọt nước mắt vừa trào ra khỏi mắt anh. Một năm rồi, nỗi nhớ của anh bao giờ mới nguôi ngoai. Bao giờ anh mới mở lòng cho bất kì ai khác. Bao giờ anh mới thoát khỏi cái bóng quá cố của Jae và xóa tan quá khứ. Hae nhớ, anh đã từng đào hoa ra sao, toàn diện thế nào. Vậy mà, cái tên ngày nào cậu mắng chửi là quái nhân lại khiến anh trở thành thế này. Đến làm gì, để ra đi chóng vánh và như một mũi tên mãi mãi lưu lại vết sẹo cho anh. Mà không, mũi tên đó đã tuyệt tình dứt cả trái tim kia đi cùng mình, nếu còn, là cái xác rỗng đang chờ ngày bị bào mòn.

Cậu muốn để anh yên tĩnh, dù yên tĩnh sẽ khiến anh nhớ ngày xưa. Nhưng khổ ghê, cậu có cái chuyện đang cần nói, rất rất gấp là khác. Thế nên Hae đánh liều, gõ cửa thêm lần nữa.


Cộc cộc…


-Công tử ơi… tôi có chuyện nói báo…



Im lặng, chỉ có tiếng thở hồi hộp của Hae át cả tiếng gió. Cậu nuốt sự sợ hãi vào trong, cố dồn toàn bộ dũng cảm và khả năng chịu nhục của mình lên đỉnh đầu. Cậu chờ, kiên nhẫn chờ như kẻ đói chờ miếng cơm, kẻ lạnh đợi manh áo. Mãi sau 5 lần như thế, anh mới lên tiếng…

-Chuyện gì ?

-Dạ bẩm… tôi… có chuyện muốn báo công tử biết…

-…Vào đi…

-Dạ dạ…

Anh đã thu gọn tất cả những vật trên bàn, còn bản thân đang từ từ uống trà. Tội, bình trà lạnh đến mức váng nổi lung tung trên chén trà anh đang uống.

-Nói.

-Ơ dạ…

-Ngươi có chuyện gì ?

-Dạ… là tôi nghe được từ lão gia…

-Nếu có ai đó muốn xem mắt thì ra ngoài đi, bảo với cha ta là ta đến ngay.

-Dạ bẩm… không phải chuyện đó…

-Vậy là chuyện gì ?

-Cái này… công tử… xin ngài bình tĩnh nghe tôi nói.

-Đừng quanh quẩn nữa, nói đi.

-Dạ… lão gia… đang chuẩn bị hành lý… lên Kinh Thành…

-Cha ta đi đâu à ?

-Dạ không… là chuẩn bị cho công tử…

Nghe tới, mặt anh bỗng chốc cứng đờ, tách trà trên tay nghiêng ngã suýt đổ. Yunho quá biết cha mình, có bao giờ ông hành động không lý do đâu. Tự dự đoán thấy có điều chẳng tốt đẹp gì, anh đưa ánh mắt sắt lẻm nhìn Hae.

-Ta ? Lên Kinh Thành làm gì ?

-Dạ… Hoàng Thượng đã truyền Thánh Chỉ xuống… và chính thức xếp đặt hôn sự cho công tử và Công Chúa…

-CÁI GÌ ???

-Dạ… công tử… xin bớt giận…

-Hôn sự… Công Chúa ???

-Dạ…

-KHÔNG BAO GIỜ, TA KHÔNG CHẤP NHẬN VIỆC ĐÓ.

-Nhưng… nhưng… đó là…

-DÙ LÀ AI ĐI NỮA, TA CŨNG KHÔNG CHẤP NHẬN.

-Lão gia…

-CHA TA À… ĐƯỢC, TA SẼ NÓI THẲNG VỚI ÔNG ẤY.

Anh đứng bật dậy, cơn tức giận thật sự đã vượt quá sức chịu đựng. Ban đầu thì biến anh thành con rối với những món quà chất đầy nhà, rồi tiệc tùng, rồi đầy rẫy các cô gái bạo dạn. Sau đó cấm cản, tìm đủ cách hãm hại Jae. Đến khi Jae chết, ông cũng tàn nhẫn không cho anh biết mộ Jae ở đâu. Và lại tiếp tục bày trò chọn vợ… Ông muốn gì, ông khao khát cuộc sống của anh đến mức biến nó thành của mình bằng cách toàn quyền xếp đặt hay sao. Vì ông là cha, vì lời hứa lúc Jae còn sống là phải hiếu thuận nên anh đã chấp nhận bất cứ điều gì ông bảo. Giờ thế nào, ông lại đẩy anh tới một nước cờ mới của mình sao.

Trước, quả thật anh rất sợ cha mình. Nhưng sau khi có Jae, anh đã học được cách đứng lên mà bảo vệ người anh yêu thương. Rồi Jae mất, anh càng xem nhẹ cuộc sống. Nên, giờ anh chẳng sợ cái gì nữa. Anh sẽ đi gặp Jung lão ngay bây giờ, và dứt khoát cấm ông xen vào đời mình.


Nhưng…


-Con đi đâu đó, Yunho ?

-Cha…

-Dạ… con chào lão gia…

-Ngươi cũng nhanh quá Hae nhỉ, nghe được tin là chạy sang đây báo ngay.

-Dạ… con…

-Ở đây không có việc của ngươi, cút đi.

-Dạ… dạ…

Jung lão ngang nhiên đuổi Hae đi. Từ một kẻ có vẻ được việc, giờ ông lại ghét cậu vô cùng. Vì cậu là cái kẻ luôn chen ngang phá hỏng những việc ôn sắp đặt cho Yunho. Lần này cũng thế, hôn sự do trời định này sẽ là món quà vô giá đối với Jung gia.

-Yunho, chắc con cũng nghe nó nói rồi chứ ?

-Dạ, có nghe.

-Vậy con đợi gì nữa, mau đi thôi.

-Con không đi.

-Con cứ thích đùa. Biết bao kẻ quyền uy chức trọng khác muốn mà không được, còn đằng này là Hoàng Thượng chọn con, Thánh Chỉ cũng đã đến rồi.

-Nhưng con không đi.

-Con đang nghĩ gì đó. Con có biết đây là bàn đạp cho Jung gia chúng ta không ? Từ đây về sau, Jung gia sẽ không còn là một trong những dòng họ lớn nữa, mà trở thành gia tộc lớn nhất thiên hạ này.

-Con không đi.

-JUNG YUNHO. CON DÁM CÃI LỆNH TA ???

-CON DÁM ĐẤY. CHA ĐỪNG XEM CON LÀ NƯỚC CỜ TRONG TAY CHA NỮA, MUỐN HẬU THẾ CỦA JUNG GIA CÓ QUYỀN THỀ SAU NÀY THÌ CHA TỰ MÀ CỐ GẮNG ĐI.

-IM NGAY, CON CÁI KHÔNG ĐƯỢC CÃI CHA MẸ.

-CON CHƯA TỪNG CÃI CHA BẤT CỨ ĐIỀU GÌ. CON LUÔN LÀM THEO MỌI ĐIỀU CHA BẢO, VẬY MÀ CHA CÒN MUỐN GÌ NỮA.

-TỰ TIỆN THÀNH THÂN VỚI MỘT ĐỨA XẤU XÍ LÀ THUẬN THEO Ý TA SAO ???

-CHA ĐỪNG LÔI JAE RA, ĐỂ EM ẤY YÊN ĐI…

-TA CỨ NÓI ĐẤY, TA PHẢI NÓI CHO CON MỞ ĐẦU ÓC RA. CHUYỆN TỐT THÌ KHÔNG NGHE, CHUYỆN XẤU LẠI ĐÂM ĐẦU LÀM BẰNG ĐƯỢC. TA THẬT SAI LẦM KHI ĐỂ CON GIAO DU VỚI PARK YOOCHUN.

-CHA ĐỪNG ĐỔ LỖI CHO NGƯỜI KHÁC, ĐÓ LÀ CHUYỆN RIÊNG CỦA CON.

-CHUYỆN CỦA CON LÀ CHUYỆN CỦA TA, CHẲNG CÓ GÌ GỌI LÀ RIÊNG TƯ.

-VẬY CHA MUỐN SAO ĐÂY ???

-TA MUỐN CON NGAY LẬP TỨC LÊN KINH THÀNH.

-CON KHÔNG ĐI.

-CON KHÔNG CÓ QUYỀN CÃI, TA SẼ MANG CON LÊN KINH THÀNH NGAY HÔM NAY DÙ CON CÓ MUỐN HAY KHÔNG.

.

.

-Cha… muốn… dồn con đến đường cùng sao ?

-Ta muốn tốt cho con. Thử hỏi xem, quyền lực và vinh hoa thì ai có thể hơn Công Chúa. Đẹp người đẹp nết, Công Chúa là hoàn hảo, là người mà vạn kẻ khao khát.

-Nhưng con không cần những thứ đó… Cha, con xin cha… xin cha hãy từ chối hôn ước này…

-KHÔNG ĐỜI NÀO…

-CHA…

-Con hãy suy nghĩ kĩ đi, hôn ước này là trời ban. Tại sao giữa muôn ngàn quan lại, cả Hoàng Tử các nước lâng bang đều không lọt vào mắt xanh của Công Chúa. Tại sao lại là con, là một quan huyện nhỏ bé…

-Con không cần biết…

-Con nghe đây, mở tai ra mà nghe này. Công Chúa chọn con là số phận đã may mắn mỉm cười rồi, con phải biết nắm lấy thời cơ chứ. Trở thành Phò Mã, biết bao tiền vàng trong tay, con không thích sao ?

-Con không cần…

-Nhưng cha cần, Jung gia cần, hậu thế sau này cũng cần. Chưa kể, Hoàng Thượng không có con trai, nếu như biết cách luồng lách, con có thể đán bại những kẻ khác để lên ngôi Vua. Công Chúa say mê con, vài lời mật ngọt vào tai là xong chứ có gì khó.

-Con… không muốn làm Vua…

-Đừng nực cười như thế, là Vua, ai mà chẳng muốn. Vinh hoa phú quý, giai nhân mỹ nữ con đều có. Chưa kể nắm cả đất nước trong tay. Có thể, chúng ta sẽ không là một gia tộc nữa, mà sẽ mở ra một thời đại mới, thời đại nắm quyền của nhà Jung.

-Cha… coi như con lạy cha… con cầu xin cha… Đừng ép con làm việc này…

-Cha đang giúp con thực hiện ước mơ đó chứ.

-Không… Không đâu… Cha biết mà… con đâu có mộng tưởng làm Vua… con cũng không có mơ ước tranh giành quyền lực trên… Con chỉ muốn làm một người thầy tầm thường… kẻ có thể gieo chữ mà thôi…

-DẸP ĐI… CÁI MƠ ƯỚC ĐÓ GIÚP ÍCH GÌ ĐƯỢC CHO JUNG GIA… GIEO CHỮ CHO NHỮNG KẺ NGHÈO KHỔ ĐỂ CUỐI CÙNG CON ĐƯỢC GÌ ??? CÁ KHÔ, HAY CỦ CẢI MẶN, HAY CHỈ LÀ NHỮNG CÁI GẬT ĐẦU CÁM ƠN CỦA LŨ BẦN HÀN…

-Cha ơi…

-Sống là phải có tiền, có vàng. Khi tiền vàng đầy đủ, sống mới là hưởng thụ. Còn cái kiểu như con mơ ước, ôi sao nó thấp hèn. Con là hậu thế của Jung gia, con phải có chí lớn, biết tìm thời cơ mà leo lên đỉnh cao. Con muốn con cháu Jung gia sau này sống nghèo khổ à ?

-Cha… tiền vàng của Jung gia không phải ít… sao có thể gọi là sống nghèo khổ…

-NHƯNG TA MUỐN NHIỀU HƠN, CHỈ CÓ BẤY NHIÊU MÀ CON BẢO LÀ ĐỦ SAO ???

-Hậu thế… có thể làm việc để sống qua ngày mà…

-TA KHÔNG MUỐN, JUNG GIA LÀ PHẢI GIÀU SANG, LÀ PHẢI PHÚ QUÝ, LÀ PHẢI QUYỀN UY. CON NGHĨ SAO KHI BẢO HẬU THẾ LÀM VIỆC SỐNG QUA NGÀY. LÀM VIỆC GÌ, CÀY CẤY TRỒNG RAU HAY NUÔI HEO NUÔI GÀ ?

-Cha…

-Ta không nói nhiều nữa. Con có quỳ lạy đến mai cũng chẳng thay đổi được ý của ta đâu, chi bằng đứng dậy chuẩn bị quần áo lên Kinh Thành. Bây giờ con là vàng là ngọc của Công Chúa, con phải biết quý trọng bản thân mình chứ. Mà sau này con có chán Công Chúa thì cũng đầy rẫy mĩ nhân cho con tha hồ lựa chọn. Rượu ngon gái đẹp, mọi tuyệt phẩm nhân gian con đều có, còn không thích sao ?

-CON KHÔNG THÍCH.

-CỨNG ĐẦU, TA BẢO ĐI LÀ PHẢI ĐI.

-CON KHÔNG ĐI.

-CÓ ĐỨNG DẬY KHÔNG ?

-CHA NÓI SAO CON CŨNG KHÔNG ĐI.

-KHÔNG ĐI À ???

-KHÔNG.

-ĐƯỢC, THẾ THÌ TA SẼ ĐÀO XÁC CÁI THẰNG ĐÓ LÊN CHO CON SÁNG MẮT RA.

-CHA…

-TA NÓI ĐƯỢC LÀ LÀM ĐƯỢC.

-CHA ĐỪNG MÀ…

-TA SẼ LÀM, CHO COI KHỎI TƠ TƯỞNG VỀ NÓ NỮA…

-CHA… ĐỪNG MÀ… CON SẼ THEO CHA LÊN KINH THÀNH…

Yunho quỳ gục xuống đất mà khóc. Jung lão, ông ác lắm, thì ra ông đòi chôn xác Jae là có mưu đồ. Ông biết sẽ có ngày dùng cách này uy hiếp được anh. Và ông thành công rồi, ông vui chưa, ông hả hê chứ ?

Còn anh, nỗi đau chưa liền sẹo đã bị ông giày xéo một cách nặng nề. Ông biết anh muốn tìm ra chỗ cậu an nghỉ để thỏa nỗi nhớ. Nhưng đâu dễ dàng gì mà ông chỉ. Giờ đây, anh sợ cậu sẽ bị làm phiền, sợ cậu chết cũng không được yên nên mới đồng ý…

-Tốt, vậy mới là con ngoan của cha… Đi nào…

-Cha ơi… con xin cha… Mai là giỗ năm đầu của Jae… Con xin cha cho con ở nhà để làm giỗ.

-DẸP ĐI.

-Cha…

-CON PHẢI ĐI NGAY, HOÀNG THƯỢNG ĐÃ CHUẨN BỊ XONG MỌI THỨ RỒI. MAI CON TRỞ THÀNH PHÒ MÃ, GIỖ CÁI GÌ NỮA.

-Mai ??? Cha bắt con thành thân ngay ngày giỗ của vợ con sao ???

-Đừng gọi cái thứ đó là vợ. Con sắp có cô vợ xinh đẹp giàu sang rồi, quên thằng đó đi. Công Chúa bên cạnh sẽ an ủi con…

-Làm sao có thể…

-Được sao không, mai là đúng một năm rồi. Âm dương cách biệt, nó chẳng thể nào cản trở con nữa. Con cũng đã giữ tròn một năm mà thương nhớ nó. Quá đủ còn gì… Con ngoan, nếu như con chịu thành thân với Công Chúa vào ngày mai, ta sẽ suy xét đến việc cho nó một góc nhỏ trong gia phả của Jung gia.

-Một góc nhỏ trong gia phả ?

-Phải phải, ta quá độ lượng rồi chứ gì. Cho nên nhanh lên nào…

-Cha ơi… con lạy cha ngàn lần… xin cha cho con làm giỗ… sau đó con sẽ thuận theo lời cha…

-CÂM NGAY… HAY CON MUỐN TA ĐÀO MỘ NÓ LÊN, VỨT XƯƠNG CHO CHÓ GẶM…

-ĐỪNG MÀ, CHA ƠI ĐỪNG MÀ…

-THẾ NÀO ???

-CON ĐI… CON ĐI NGAY… XIN CHA ĐỪNG ĐÀO MỘ JAE LÊN…

-Tốt, ta chờ con chuẩn bị. Vứt hết mấy bộ quần áo này đi, ta sẽ bảo gia nhân mang đồ mới sang cho con.

-……

Jung lão gia đắc thắng, ông đã giải quyết xong mọi chuyện rồi, giờ chỉ còn chờ rượu con dâu của Công Chúa mà thôi. Giở giọng cười ngạo nghễ, ông nhanh chóng trở về Jung phủ để chọn quần áo đẹp đi diện kiến Hoàng Thượng.

.

.


Hết rồi, mọi chuyện chấm dứt, tình yêu của Yunho cũng chấm dứt. Chỉ mỗi việc sống một mình để mãi nhớ về Jae mà anh cũng không làm được, anh quả là kẻ đê hèn yếu đuối. Ngay ngày mai, cái ngày mà anh có thể đường đường chính chính nhắc tên cậu, nhớ cậu, cái ngày anh mong mỏi suốt thời gian qua, mong cậu sẽ về bên anh một lần dù là trong cơn mơ. Nhưng sao chứ, mai anh thành thân rồi, với một cô gái xinh đẹp mà xa lạ, chẳng chút tình cảm, thậm chí không biết mặt. Liệu tiền vàng kia có thể đánh đổi Jae của anh hay không ?

-EM THẤY CHƯA ??? EM THẤY CHƯA JAEJOONG, EM ĐÃ SÁNG MẮT RA CHƯA ??? EM BẮT TA MỘT MÌNH SỐNG, BẮT TA MỘT MÌNH CHỊU NỖI ĐAU NÀY. ĐỂ GIỜ TA PHẢI CHẤP NHẬN ÔM ẤP NGƯỜI KHÁC… TẠI SAO EM ÍCH KỈ VẬY, TẠI SAO EM KHÔNG CHO TA CHẾT… EM YÊU KẺ KHÁC Ở THẾ GIỚI BÊN KIA CHỨ GÌ, EM KHÔNG MUỐN TA LÀM PHIỀN CHỨ GÌ ???

Hức…


-EM CÓ VUI KHÔNG, MAI TA THÀNH THÂN VỚI VỢ MỚI ĐẸP HƠN EM NGÀN LẦN, EM VUI SƯỚNG CHƯA ???

Hức… Hức… Hức…



-EM CHỈ CẦN CON THÔI CÓ ĐÚNG KHÔNG ??? TA ĐÃ LÀM GÌ ĐỂ EM GHÉT BỎ MÀ CẤM TA ĐẾN GẦN HAI MẸ CON ??? TA ĐÃ LÀM SAI ĐIỀU GÌ ??? TA YÊU EM NHIỀU QUÁ HẢ ??? TA YÊU EM NHIỀU HƠN EM YÊU TA, THẾ NÊN EM GIẬN CÓ PHẢI KHÔNG ??? NẾU THẾ, EM HÃY XUẤT HIỆN VÀ CHỨNG MINH EM YÊU TA NHIỀU HƠN ĐI, CHỨNG MINH NHỮNG TỪ MÀ EM VIẾT LÀ SỰ THẬT… XUẤT HIỆN ĐI…

Huhuhu… hức hức… huhuhuhuhu…


-TA HẬN EM… TẠI SAO CHỨ… EM ĐẾN… RỒI ĐI… MANG CẢ THẦN CHẾT ĐI… EM KHÔNG CHO TA CƠ HỘI GẶP LẠI EM… KHÔNG CHO TA ÔM EM LẦN CUỐI… TẠI SAO EM GIẤU… TẠI SAO EM BIẾT MÌNH SẼ CHẾT NHƯNG ĐẾN LÚC CUỐI MỚI NÓI TA NGHE… TẠI SAO EM KHÔNG CHO TA CÓ CƠ HỘI NÍU EM LẠI BÊN MÌNH… TẠI SAO… TẠI SAO… TẠI SAO… KIMJAEJOONG, TẠI SAO…

Huhuhuhuhu…



Anh nuốt ngược tất cả nước mắt vào trong. Phải, anh nuốt hết, nhưng chúng quá nhiều, nhiều đến mức chảy xổ cả ra ngoài khóe mắt. Anh dư sức biết sẽ có người nghe thấy mình gào thét, nhưng có gì quan trọng, suy cho cùng anh cũng chỉ là một nước cờ của Jung gia. Anh có trách nhiệm phải làm cho hậu thế sống sung sướng, làm cho tổ tiên nở mày nở mặt. Bao năm rồi, anh học hành rồi giữ thể diện trong mọi việc, thế là chưa đủ hay sao ???

Hậu thế Jung gia cần sung sướng, đó là gánh nặng. Vì cái gánh nặng đó, anh phải sống, phải cố gắng đủ điều. Nhưng… nếu Jung gia không có hậu thế, thì hóa ra anh rất nhẹ nhàng, anh chẳng là gì, không cần nhọc công. Vậy…


-Jae à… em có nhớ hôm đó không, cái hôm mà ta thua cuộc dưới tay thần chết ấy… Em có nhớ những giọt nước mắt nhỏ lên mặt mình không, có nhớ ta nói rằng ta sẽ không để em đi, dù cho bóng đêm hay thần chết có giết chết ta đi chăng nữa, ta cũng không buông tay… Em nhớ không ?


Thần chết… ông nhớ không…




-Jae à… ta đã bảo em hãy nhắm mắt ngủ thật ngon, vì mặt trời lặn rồi, nhưng ta sẽ thức để trông chừng giấc ngủ cho em. Ta đã hứa rằng em sẽ ổn, chẳng ai làm em đau cả. Rồi khi nào trời sáng, ta sẽ đánh thức em dậy, để em ngọ nguậy thật lười biếng trong vòng tay ta… và sau đó ta cười, ta nói… chúng mình bình yên vô sự rồi…


Thần chết… cậu đã bình yên vô sự… Phải không…




-Jae à… em có nghe được những lời ru của ta, có nghe ta dặn đừng nhìn ra màn đêm khi em cứ gục đầu khỏi tay ta không, có nghe ta hứa rằng ta sẽ hát ru em mãi mãi, hát hết cuộc đời của ta, thậm chí đến khi ta kiệt sức, ta câm thì vẫn cố rên ư ử để ru em không… Em có nhớ lời ta nói không… Hahaha… rằng chúng ta sẽ là hai kẻ câm hạnh phúc…


Thần chết… anh và cậu sẽ là hai kẻ câm hạnh phúc nhất thế gian này… Phải không…




-Jae à… nhưng chỉ câm thôi là chưa đủ. Ta phải làm sao để thật xứng với em, để khi bị xua đuổi, bị ghẻ lạnh, bị người đời khinh bỉ em cũng không thấy tủi thân… Vì sao ư, vì lúc đó, chúng ta là hai kẻ câm xấu xí với vô vàn những vết sẹo trên cơ thể…


Thần chết… anh và cậu sẽ là một cặp tạo vật xấu xí… Phải không…




Anh lau sạch nước mắt, bỗng thấy trong mình thật nhẹ nhàng, đầu óc chưa bao giờ thảnh thơi như hôm nay. Anh khóa trái cửa ngay khi Hae mang quần áo mới đến. Cậu muốn sang giúp anh chuẩn bị, vì biết cõi lòng anh đã tan nát, nay còn bấy bá thêm. Nhưng không, anh mỉm cười và bảo mình sẽ tự làm. Hae hơi ngạc nhiên, lâu rồi cậu chưa thấy anh cười nhẹ nhõm như thế, kiểu như anh đã tìm thấy lối thoát trong chuỗi bi kịch của chính mình.

Hae không dám đi đâu, chỉ ngồi đợi ngay cánh cửa giữa hai ngôi nhà. Lát sau Yoochun, chắc cũng nghe tin rồi nên bàng hoàng xông vào như thể sợ Yunho tự sát. Gặp Hae, lắc đầu thở dài rồi cả hai cùng chờ.

.

.

Phía bên này, anh chuẩn bị thật sự cho một chuyến đi Kinh Thành. Nhưng thay vì mặt quần áo mới, anh lại lục tìm bộ đồ đỏ mình đã mặc khi thành thân với Jae. Anh ngắm nhìn nó, vuốt ve thật nhẹ nhàng rồi khẽ cười. Sao tự nhiên hạnh phúc một cách kì cục vậy nè.

Anh nấu cả nước nóng để tắm nữa, trong thời gian chờ nước sôi, anh lấy mấy hũ trái cây ngâm đường ra ăn, rồi xách nước tưới hàng cây nhỏ ở khoảng sân nhà. Dư thời gian, anh lại lau chùi sàn bếp sạch sẽ rồi mới tắm. Nhưng lạ thay, anh không mang nước sang phòng tắm, cũng chẳng lấy hũ bồ kết ra gội đầu. Mở nắp nồi nước sôi to đùng, nhìn khói bốc lên nghi ngút tới mức che hết tầm nhìn. Anh bật cười, có thể đã đủ.

Mà đủ để làm gì. Anh lẳng lặng đưa mặt sát nồi nước và nhúng toàn bộ mặt trái vào đó. Nước mới nấu sôi, dư sức luộc chín gương mặt anh. Hẳn phải đau rát lắm, nhưng anh cười, cười hạnh phúc như đang tận hưởng cái cảm giác thoải mái lạ lùng. Nói dối đấy, thật ra rất đau, đau thế này để anh nhớ về Jae, tự cảm nhận sự đau đớn khi bị phỏng. Đến khi chịu không nổi nữa, anh vội vàng ngã lăn quay ra đất, miệng ngậm lại cố nén tiếng gào thét. Đau lắm, anh hiểu rồi, giống ai đó đang cắt từng lát thịt trên gương mặt, cảm nhận được lớp da chín đang tuột từ từ khỏi cơ thể. Nhưng chỉ tuột một bên da, bên còn lại đã níu nó dính lơ lửng trên gương mặt.

Được chưa nhỉ, chưa đâu, cậu còn nhiều thứ mà anh phải bổ sung cho đủ. Vết đòn roi nè, những khi nấu cơm bị phỏng tay, bị đứt tay. Anh nhớ hết, nhớ chính xác cơ thể cậu có bao nhiêu vết sẹo, bao nhiêu chỗ phỏng, nhớ cái nào mới cái nào cũ. Anh nén cơn đau ở mặt, tự cởi quần áo và lấy roi da quất mạnh vào lưng, vào bụng, vào tay chân đến khi cơ thể rướm máu. Sau đó anh dừng lại, tự nhẩm đếm xem đã đủ chưa rồi đánh tiếp cho giống cậu. Chưa hết, anh dùng sao rạch đủ các vết chi chít trên 10 ngón tay, trên bàn bay rồi nhúng lần lượt chúng vào nước sôi.

Anh đau lắm, cái đau của thể xác, sự phỏng rát từ nước sôi, nhiều chỗ anh còn quất roi chồng chéo lên nhau để đủ sẹo. Giữa căn bếp mịt mù khói, anh đã tự biến mình từ một Phò Mã thành một kẻ ghê tởm. Anh vui lắm, lần đầu tiên làm việc cho chính mình chứ không vì ai, chẳng phải thăm dò hỏi han. Anh vui lắm, Công Chúa chắc chắn sẽ đá anh bay khỏi cái ghế Phò Mã đó. Anh vui lắm, cái vui này hơn hẳn hai cái trước, đó là Jae sẽ không nhận ra anh, anh sẽ cố để chinh phục cậu lần nữa…

Anh nằm đó, trong căn bếp ngập hình ảnh Jae để các vết máu khô đi chút ít. Sau đó cố lê lết về phòng, cố mặc bộ đồ tân lang vào, cố chải tóc sao choc he được hết một bên mặt. Anh còn đội cả mũ. Rất đẹp, hệt như cái đêm anh thành thân cùng Jae. Anh nhớ, đêm đó nhìn vợ anh cũng đẹp hơn hẳn các mĩ nữ ngoài này. Chợt khựng lại trước gương, kéo hết tóc để lộ cả gương mặt, tự nhiên anh khóc… Có phải cậu đang nhìn anh qua tấm gương không ?

.

Hae đợi ở ngoài sốt ruột quá mà không dám xông qua. Nhưng Chun thì khác, vốn xem chờ đợi là kẻ thù nên anh chẳng ngại việc tặng một cước làm cánh cửa bay khỏi mắt mình. Cùng lúc đó, Yunho bước ra khỏi phòng, rất đạo mạo và đẹp, mặc cả quần áo đỏ.

-Công tử…

-Yunho ?

-Ồ… hai người… đang làm gì vậy ?

-Cậu sao thế, ăn mặc cái gì thế ?

-Hỏi… vớ vẩn… Tôi… sắp thành… Phò Mã… phải mặc áo… dành cho… tân lang chứ…

-Nhưng…

-Cậu muốn… hỏi về Jae… hả… Tôi… suy nghĩ rồi… sẽ sống tiếp… vì hậu thế… Jung gia…

-CÁI GÌ ??? CẬU QUÊN MỌI CHUYỆN NHANH VẬY SAO ???

-Xét cho cùng… Jung gia… vẫn quan trọng… hơn… một người… đã chết…

-JUNG YUNHO. ĐỒ BỘI BẠC.

.

-PARK ĐẠI NHÂN, HÃY NHÌN LẠI XEM MÌNH ĐANG NẮM ÁO CỦA AI. LÀ PHÒ MÃ CỦA CÔNG CHÚA.

-JUNG LÃO…

-KHÔN HỒN THÌ BỎ TAY RA TRƯỚC KHI TA CHO NGƯỜI BẮT NGƯƠI.

-ÔNG DÁM ???

-THỬ ĐI, GIỜ JUNG GIA ĐÂU CÒN NGANG HÀNG VỚI PARK GIA NỮA. ĐỂ XEM AI LÀ NGƯỜI KHÓC.

-Park đại nhân… tôi xin ngài hãy thả công tử ra…

-HAE… CHÍNH NGƯƠI MÀ CŨNG CHO QUA CHUYỆN NÀY SAO ???

-Tôi…

-CÁI NGƯỜI, MỘT LŨ SÚC SINH…

Chun hất mạnh áo Yunho rồi đùng đùng bỏ đi. Hae quay nhìn anh, chẳng có tí cảm xúc nào biểu hiện trên gương mặt. Còn Jung lão thì hả hê lắm, lão vốn là kẻ đa đoan ham muốn quyền lực, đứng trên cơ Park gia là bước thành công đầu tiên của việc Yunho trở thành Phò Mã.

-HAE.

-Dạ lão gia…

-Còn không mau chuẩn kị kiệu cho Phò Mã.

-Dạ ??? Dạ vâng…

-Đi thôi Yunho.

-Vâng, thưa cha.

-Con ngoan của cha, con rất có khí chất của một vị quân vương. Nhớ, cố gắng đoạt ngôi Vua về tay mình đấy, nhớ vì Jung gia.

-Vâng.

.

.

Đoàn người của Jung gia kèn trốn linh đình xuất phát đến Kinh Thành. Vốn việc trở thành Phò Mã thì Yunho sẽ không thể về nhà, nên khi đoàn người vừa đi, Jung lão đã âm thầm lệnh cho gia nhân sang phá nát ngôi nhà riêng của anh. Hae ở lại trông nhà, nhưng sức yếu không thể chống cự, vội ăn cắp ngựa chạy theo cố báo cho anh biết. Nhưng dù có cố, cậu vẫn đi sau đoàn người một bước.

Đường đi Kinh Thành khá xa, mất gần một ngày để đến nơi. Vết thương đau rát nhiều lần làm Yunho nghiêng ngã trên ngựa, may mà anh cố giữ. Cuối cùng Kinh Thành cũng hiện ra trước mắt, Jung lão vui lắm, lệnh cho kèn trống thật lớn để tiến vào cung. Hôm nay đông đảo triều thần đến dự lễ thành thân của Công Chúa, và đa số các cặp mắt dành cho Jung gia là ganh ghét, là đố kị. Dĩ nhiên, có cả Park gia, Park Yoochun.

-Yunho, đường xa mệt mỏi, con tranh thủ nghỉ ngơi đi.

-Con không mệt, con muốn thành thân ngay.

-Cái gì ??? Thật không ???

-Thật. Con có điều bất ngờ dành cho Công Chúa.

-Con ngoan.

Jung lão mừng rỡ cho người cấp báo với Hoàng Thượng. Lập tức, cung điện đẹp lộng lẫy chờ đón Phò Mã và Công Chúa bước vào.

Công Chúa rất đẹp. Ăn mặc lộng lẫy kiêu sa với đủ vàng vòng trên cơ thể. Bộ quần áo mỏng tang, cố tình kéo xuống sâu để lộ bộ ngực đẫy đà trắng nõn. Anh biết, bao con mắt đang nhìn Công Chúa thèm thuồng, còn cô ta nhìn anh đầy nhục dục. Nhưng sao anh chẳng có chút cảm giác gì, cô đẹp, mà không gợi lên cho anh một ít đam mê là sao ?

Anh được dẫn lên đứng cạnh Công Chúa, trước mặt Hoàng Thượng. Khẽ nhìn sang cha mẹ mình, ôi họ đang hãnh diện đến phát khóc kìa. Chăm chú lắng nghe, xen lẫn những lời trầm trồ tán thưởng, anh có thể nhận thấy họ đang nói xấu mình, đang thể hiện rõ sự ganh ghét. Mà thôi, anh chẳng quan tâm…

-Bẩm Hoàng Thượng, thần có vài lời muốn nói.

-Tốt, khanh nói đi.

-Công Chúa thật xinh đẹp, thần thật tốt số khi được Công Chúa chọn. Và thần muốn… nàng thấy rõ bộ mặt thật của thần.

Nói rồi, anh vứt mũ ra khỏi đầu, vén gọn tóc và áp sát mặt mình vào Công Chúa. Chưa hết, anh xé cả bộ quần áo, rồi mặc cho thiên hạ nhìn kĩ cả cơ thể tàn tạ. Anh cười thích thú, nhìn từ Hoàng Thượng đến Công Chúa, rồi cả đám quan xu nịnh dưới kia xanh tái mặt vì mình. Anh thấy cả cha mẹ đang thất kinh hồn vía. Lia mắt về phía Jung lão, anh muốn hỏi rằng, ông đã vừa lòng chưa.

Nàng Công Chúa quá hoảng sợ, co chân chạy đến mức té nhào rồi tiếp tục đứng dậy chạy. Bên dưới cũng loạn hết lên. Riêng anh, chỉ thấy buồn cười, chỉ thấy hả hê vì những gì mình làm. Nhìn rõ chưa, hỡi lũ người kia, đây là Jung Yunho đấy. Anh thấy cả sự bàng hoàng trên gương mặt Yoochun. Tội nghiệp bạn anh, chắc hẳn cũng sốc lắm.

Ai nấy đều tản ra khi anh đến, thật vui, giờ thì ah cũng giống một quân vương rồi, khi mà đi đến đâu có người sợ hãi đến đó. Từ từ, anh chạy khỏi Hoàng Cung. Không phải anh thấy xấu hổ, chỉ là chịu không nổi khi phải đứng ở cái chốn xa hoa bẩn thỉu đó. Anh có nghe cha mình thanh minh, rằng đó chẳng phải Jung Yunho, chẳng phải Phò Mã mà Hoàng Thượng đã chọn. Đó là một tên điên, liều lĩnh giả dạng Jung Yunho để vào đây.

Ừ thì thế đi, anh chẳng còn là mình nữa rồi. Cũng chẳng cần quan tâm con mắt người đời ra sao. Anh chạy khỏi mọi người, cố tìm đến nơi nào mà cảm thấy Jae sẽ ở đó. Anh chạy, chạy mãi…

Tuyết rơi, lại một mùa đông nữa. Mùa đông thứ ba rồi, liệu anh có còn nhớ…

Mùa đông của hai năm về trước, là mùa đông đầu tiên anh gặp cậu, một kẻ xấu xí và đáng ghê tởm. Nhưng anh đã yêu cậu, có cậu trong vòng tay thật ấm áp, đáng yêu và hạnh phúc

Mùa đông của một năm về trước, là mùa đông anh mất cậu, chẳng còn ai bên cạnh, quá lạnh lẽo mỗi khi đêm ùa về

Mùa đông của hiện tại, anh mất cậu, mất bé con được một năm…

Nhưng mùa đông năm sau, sẽ là khoảng thời gian đầm ấm của anh, cậu và bé con. Khoảng thời gian của riêng gia đình nhỏ…

Yunho gục ngã khi băng hết cánh rừng xa lạ. Anh ngã dập đầu xuống nền đất khô lạnh đầy cây khô. Tuyết rơi rồi, làm anh nhớ đến ngày xưa khi cố bắt kịp Jae, cũng ở giữa rừng thế này. Có lẽ anh không biết, chỗ mình đang nằm chính là chỗ bọn hèn hạ kia đã vứt xác Jae, dòng sông bên cạnh chính là nấm mồ đã chôn Jae.

Những gì anh biết, anh thấy chỉ là một bầu trời trắng xóa tuyết, cây cối trơ cành đứng sừng sững trên đỉnh đầu… Và nhìn kìa, một bóng đen từ đâu xuất hiện, mờ mờ ảo ảo…

-Thần chết… ông đến rồi hả… Chết tiệt… giờ mới chịu đến sao… Mau mau… đưa tôi về bên Jae đi…

.

.

.


Thần chết… rồi anh và cậu… sẽ hạnh phúc… Phải không…

Phải rồi… sẽ hạnh phúc…

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #yunjae