Chương 29
Diệp Sở Sinh cầm bình nước vào cửa, suýt nữa bị bó bông hồng diễm lệ kia làm cho mù mắt, hắn ngẩn người, sau đó lại cười nói.
"Bảo bối, bó hoa này thật đẹp, em có thích không?"
"Không thích." Đào Tử Kiệt lườm hắn một cái, vô cùng hào phóng nói: "Nếu thích thì cho anh toàn bộ đấy."
Diệp Sở Sinh thả bình nước xuống, cầm bó hoa hồng kiều diễm kia lên, một bông lại một bông vò nát, thế nhưng trên khuôn mặt vẫn cười đến rất hòa ái: "Vậy em thích hoa gì?"
"Lão tử thích khiến cho cái mông của anh nở hoa đấy."
Diệp Sở Sinh cười càng vui vẻ, dùng sức hôn cậu một cái, rung chuông kêu y tá đem bó hoa hồng đã bị vò nát bét dưới đất kia dọn đi. Diệp Sở Sinh đem bình nước đựng canh rót vào trong bát, bưng đến trước mặt Đào Tử Kiệt đút cho cậu ăn, kết quả Đào Tử Kiệt chỉ ăn một ít, sau đó lại không chịu há miệng ra.
"Canh gì vậy? Đắng nghét, khó uống gần chết."
"Bồ câu non hầm Điền Thất." Diệp Sở Sinh đưa muỗng canh đến bên mép cậu, nói: "Không được kén chọn, bác sĩ bảo em bị nội thương nghiêm trọng, vì thế mỗi ngày đều phải uống."
Đào Tử Kiệt vẫn kiên quyết ngậm chặt miệng.
"Ngoan tí đi." Diệp Sở Sinh giận tái mặt
"Xê ra, tôi tự uống." Đào Tử Kiệt cười lạnh nói: "Thật ngại quá, tôi quên mất là anh còn có thể dùng em trai tôi để uy hiếp, dù sao cuối cùng vẫn là phải uống."
Diệp Sở Sinh thở dài, có chút bất đắc dĩ nhìn cậu: "Cũng thật ngại quá, lần này tôi dự định thay đổi phương thức."
Nói xong, Diệp Sở Sinh ngậm một ngụm lớn nước canh, sau đó nâng mặt Đào Tử Kiệt lên, mạnh mẽ mớm vào trong miệng cậu. Đào Tử Kiệt á hai tiếng, bởi vì có thương tích trên người nên không đủ khí lực để đẩy hắn ra, thế là bị tàn nhẫn trút nước canh đắng xuống cổ họng, bị sặc đến đỏ cả mặt. Bết bát nhất chính là, Diệp Sở Sinh dường như chơi đến nghiện, bất luận Đào Tử Kiệt thỏa hiệp hay giãy dụa phản kháng thì nhất định phải chính miệng hắn đút ăn.
Sáng sớm hôm sau, Đào Tử Kiệt mở mắt ra liền nhìn thấy trong phòng bệnh chất đầy loa kèn sông Nin trắng tuyền. Cậu xoa xoa mắt, tổ sư nó! Thực sự toàn bộ phòng bệnh đều la liệt loa kèn sông Nin, nhiều đến nỗi muốn chồng lên đến giường bệnh luôn rồi.
Mặt Đào Tử Kiệt tối sầm lại, cầm điện thoại lên: "Tên biến thái chết tiệt! Lão tử còn chưa có chết anh đã tiêu pha như vậy rồi! Nếu mà lão tử chết thật rồi có phải anh sẽ dùng hoa để chôn luôn cả cái bệnh viện đa khoa này không?"
Tiếng cười khẽ sung sướng của Diệp Sở Sinh truyền từ ống nghe đến: "Sao thế? Tôi còn tưởng em sẽ thích loa kèn sông Nin, đã đoán sai rồi sao? Em rốt cuộc thích loại hoa gì?"
"Đầu tiên, người thích loa kèn sông Nin là người mẹ quá cố của tôi! Còn nữa, lão tử là đàn ông! Có thể thao anh chết đi sống lại! Con mẹ nó nhà anh đừng có mà nhắc đến đám hoa hoa thảo thảo buồn nôn này nữa!" Đào Tử Kiệt rống xong, đùng đùng đập nát điện thoại.
Tháng ngày nằm viện cứ như vậy không nhanh không chậm trôi qua, Đào Tử Kiệt nằm trên giường bệnh chừng mười ngày, ngoại trừ chân trái vẫn còn bọc thạch cao cồng kênh ra thì trên căn bản đã không còn đáng ngại. Cậu không thể chờ đợi được nữa muốn xuất viện, đã không thể chịu được mùi thuốc sát trùng nữa rồi, còn có cái món canh Điền Thất chết tiệt, cùng với cái tên khốn cứ dùng miệng đút canh cho cậu uống kia.
"Em hành động không tiện, tôi cũng không ngại thời gian mà ngày đêm chăm sóc em." Diệp Sở Sinh nói.
"Lão tử không cần anh chăm sóc, chân què thì còn có tay đây!"
Diệp Sở Sinh có chút do dự, kêu bác sĩ đến hỏi thăm về thân thể của cậu. Bác sĩ răng hô chỉ ước có thể tiễn tên ôn thần này đi vì thế vội vã vỗ ngực bảo đảm không thành vấn đề.
"Thấy chưa, bác sĩ cũng nói như vậy, vậy tôi xuất viện được rồi."
Diệp Sở Sinh đuổi bác sĩ ra khỏi phòng bệnh, kéo rèm cửa, xấu xa cười cợt: "Bảo bối, em cho rằng bác sĩ là người quyết định hay tôi là người quyết định?"
Đào Tử Kiệt phòng bị nhìn hắn: "Biến thái chết tiệt, anh lại muốn làm gì?""Nếu như muốn xuất viện, vậy thì chơi với tôi một trò chơi đi." Diệp Sở Sinh đi tới bên giường, tay mò vào bên trong đồng phục bệnh nhân, ở trên lồng ngực rắn chắc mân mê, vẻ mặt hèn mọn cùng ánh mắt lóe xanh: "Đến, bé ngoan, để bác sĩ giúp cậu kiểm tra phía dưới xem có thể xuất viện được chưa."
Đào Tử Kiệt nuốt nước miếng, ông trời ạ, tên này cũng quá hạ lưu rồi! Thế nhưng nhịp tim của cậu càng ngày càng dồn dập, gần nửa tháng không có đụng chạm thân thể, cậu cũng đã không thể nhịn được trêu chọc của tên biến thái này nữa rồi.
Diệp Sở Sinh giả vờ nghiêm túc hỏi: "Sao tim lại đập nhanh vậy? Còn có nơi nào không thoải mái sao?"
"Không có...... Anh đừng có sờ loạn trên người tôi."
"Thật không có lễ phép, phải gọi là bác sĩ, có phải là không muốn ra viện?" Diệp Sở Sinh sâu xa híp mắt lại, tóm chặt lấy đầu vú cương cứng của cậu.
Đào Tử Kiệt run lên, đối đầu với vẻ mặt tà ác của hắn, mạnh mẽ nghiến răng không thèm đếm xỉa đến. Không phải là chơi trò chơi người lớn à, lão tử đếch sợ!
Cậu cởi áo ra, lấy tay mò vào trong quần, ngửa mặt vô tội hỏi: "Bác sĩ, tiểu kê kê của tôi căng quá, ngài mau nhìn xem là chuyện gì xảy ra?"
Diệp Sở Sinh nắm chặt tiểu gia hỏa kia của cậu, chậm rãi ma sát lên xuống: "Như vậy thế nào? Cảm giác khá hơn chút nào không?"
Đào Tử Kiệt ừm một tiếng, lúc đầu là gật đầu sau đó lại lắc đầu, ưỡn ngực ghé sát vào hắn: "Đầu vú cũng ngứa....."
"Thật là một đứa trẻ hư." Diệp Sở Sinh đưa lưỡi liếm đầu vú của cậu. Đào Tử Kiệt cong người, ôm lấy đầu hắn, không biết là vô tình hay cố ý mà vặn vẹo người.
"A, bác sĩ, thật kỳ quái, thân thể nóng quá, không phải tôi sắp chết rồi chứ?"
"Ngoan, không sao đâu, bác sĩ sẽ chữa khỏi cho em, còn có nơi nào khó chịu nữa không?"
"Không biết......" Đào Tử Kiệt khát khao nhìn hắn. Mẹ kiếp! Lão tử nơi nào cũng khó chịu, anh nhanh tiếp tục liếm đi!
Tên lang băm đáng ghét cố ý làm lơ ánh mắt khát cầu của cậu, làm bộ kiểm tra cơ thể, bàn tay màu mật ong lưu luyến trên da, xoa bóp vòng eo căng mịn, lại vuốt ve phần bụng dưới, đầu ngón tay cố tình lướt qua bắp đùi mẫn cảm.
"Bác sĩ! Anh không dám hút kê kê của tôi à!" Người nào đó nhịn không được nghiến răng nghiến lợi kêu gào.
Diệp Sở Sinh nắm lấy hạ thân bừng bừng sức sống của cậu, mạnh bạo nhéo lấy: "Em thật không ngoan, đây là khẩu khí cầu xin người khác sao?"
Đào Tử Kiệt bị đánh gãy khẩu khí, tiểu huynh đệ suýt chút nữa mềm nhũn ra, lại bị Diệp Sở Sinh tuốt đến chấn chỉnh lại hùng phong, cậu thực sự không chịu được, không thể làm gì khác hơn là thả lỏng điệu bộ nói: "Bác sĩ, xin anh hãy hút tiểu kê kê của tôi."
Diệp Sở Sinh mặt đầy khó dễ nói: "Đứa nhỏ này, còn nhỏ tuổi mà đã hạ lưu như vậy, tại sao lại có thể kêu bác sĩ giúp cậu làm chuyện đó được hả?"
Đào Tử Kiệt đột nhiên rất muốn chết đi, hạ lưu? Con mẹ nhà hắn rốt cuộc ai hạ lưu hơn ai?
"Được rồi, được rồi." Diệp Sở Sinh gãi gãi cằm cậu, ôn nhu nói: "Nhìn ánh mắt như gà sắp mổ của cậu, bác sĩ sẽ cố hết sức trả lời cậu đã khỏe."
Diệp Sở Sinh vừa cúi người, Đào Tử Kiệt ngay lập tức nắm tóc hắn kéo xuống, thẳng lưng, trực tiếp chọc vào miệng của hắn, thực sự không chút khách khí. Diệp Sở Sinh nhất thời vừa bực mình vừa buồn cười, vị gia hỏa vừa cho ba phần màu sắc liền mở cả phường nhuộm này, sau này không thể cứ nuông chiều như vậy được, nếu cứ nuông chiều thế này, không phải sớm thì muộn cậu ta cũng sẽ leo lên đầu mình ngồi.
Đào Tử Kiệt không nhịn được giục: "Bác sĩ Diệp, lẽ nào thổi kèn còn muốn ấp ủ tình cảm sao?"
Ai, gia môn bất hạnh. Diệp Sở Sinh một bên ai thán, một bên hầu hạ Đào đại gia nhà hắn.
Đào Tử Kiệt thoải mái xong liền ngồi phịch ở trên giường bệnh thở dốc, nhìn thấy Diệp Sở Sinh lau miệng, đũng quần thì phồng lên, trong đôi mắt tràn đầy ham muốn. Đào Tử Kiệt nghĩ thầm, được rồi, thời điểm trả nợ đến rồi. Kết quả Diệp Sở Sinh chỉ giúp cậu kéo quần lên, vậy mà cái gì cũng không làm, có cảm giác bồn chồn quỷ dị. Rốt cuộc là khả năng kiềm chế của Diệp Sở Sinh mạnh? Hay là sức hấp dẫn của cậu đã giảm? Không thể biết được.
Lúc dỡ đi lớp thạch cao trên chân cũng không cần quay lại bệnh viện đa khoa, bởi vì trong nhà, Mạc Bắc cũng là bác sĩ.
Lớp thạch cao bị búa gõ vỡ thành từng mảnh, chân trái của Đào Tử Kiệt rốt cuộc cũng được nhìn thấy ánh mặt trời, cậu cúi đầu nhìn một chút, vô cùng tốt, năm ngón chân đều còn ở nguyên đấy, cũng không có dấu hiệu thiếu hụt gì. Diệp Sở Sinh ngẩng đầu bắt chéo tay đứng bên cạnh, tầm mắt không rời khỏi cái chân kia của cậu.
"Bây giờ cậu nâng chân cậu lên xem." Mạc Bắc nói.
Đào Tử Kiệt thử cử động chân trái, từ từ nâng lên, cảm giác có chút tê liệt cùng đau nhức.
"Đứng lên thử xem." Mạc Bắc lại nói.
Đào Tử Kiệt lấy ghế làm điểm tựa bám vào, đặt chân trái lên trên mặt đất, đứng lên, vẫn là cảm giác tê liệt cùng đau nhức lúc nãy, vì thế theo bản năng đem trọng lực hoàn toàn dồn vào bên chân phải. Mạc Bắc tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, lúc này Diệp Sở Sinh bỗng nhiên bước lên phía trước, đứng đối diện cách cậu khoảng chừng ba mét, đưa tay ra nói: "Đến đây, đến chỗ tôi xem nào."
Đào Tử Kiệt hướng về phía hắn bước đến, đột nhiên, một luồng cảm giác đau nhói mãnh liệt từ đầu gối truyền đến khiến cậu lảo đảo, may là Mạc Bắc kịp thời dùng tay đỡ lấy cánh tay của cậu mới miễn cho cậu khỏi ngã nhào trên đất.
"Buông cậu ta ra." Diệp Sở Sinh hạ mi mắt, lặp lại lời mới nói: "Tự em đi tới đây."
Đào Tử Kiệt nhìn vẻ mặt ngưng trọng của hai người, liền có một loại linh cảm cực kỳ không tốt, cậu cắn răng, cố sức đi về phía trước. Nhưng vẫn không thể được, chân trái hơi dùng sức liền cảm giác được đau đớn, lần này không có ai đỡ lấy, cậu liền mất trọng tâm mà té ngã. Đào Tử Kiệt ngồi dưới đất, kinh ngạc mà nhìn chân trái của mình, đặc biệt là vị trí đầu gối, có một loại cảm giác xa lạ quái dị không thể nói thành lời, giống như đôi chân này không phải là chân của mình.
"Chân của tôi làm sao vậy?" Đào Tử Kiệt nhìn về phía Diệp Sở Sinh nói.
Thế nhưng Diệp Sở Sinh không hề để ý đến cậu, quay người bỏ đi.
"Chuyện gì thế này......" Đào Tử Kiệt có chút mờ mịt, chuyển ánh mắt về phía Mạc Bắc.
Mạc Bắc vô cùng tiếc hận nói cho cậu biết, chân trái của Đào Tử Kiệt bởi vì bị thương quá nặng, dẫn đến xương đầu gối bị vỡ nát, xương chân vỡ nát thành sáu mảnh. Tuy rằng vượt qua giai đoạn nguy hiểm lại trải qua phẫu thuật, dùng hợp kim titan cố định lại xương đã vỡ, nhưng có thể khôi phục lại dáng vẻ cũ hay không, vẫn rất khó nói.
"Kết quả xấu nhất, sau này cậu có thể sẽ phải dựa vào nạng chống mới có thể đi được."Đào Tử Kiệt nghe xong tâm đều nguội lạnh, cậu không hỏi Mạc Bắc kết quả tốt nhất là gì, bởi vì muốn khôi phục trở lại bình thường như trước là điều hoàn toàn không thể, hơn nữa, không có ai có thể đưa ra một đáp án chuẩn xác.
"Trước tiên cậu hãy nghỉ ngơi đi, tôi đi xem lão đại." Mạc Bắc đỡ cậu lên ghế gỗ, quay người rời đi.
Kiểu người như Diệp Sở Sinh, ngoài mặt tựa hồ không chút cảm xúc nhưng bên trong sớm đã sóng lớn mãnh liệt, vừa nãy hắn không hề liếc mắt nhìn Đào Tử Kiệt đã trực tiếp bỏ đi, điều này ngược lại khiến Mạc bắc càng lo lắng hơn. Dù cho con chó của mình có trở nên tàn tật đi chăng nữa thì cũng phải liếc mắt nhìn một cái, huống hồ đây còn là người sống sờ sờ, phản ứng của hắn khiến người ngoài nhìn vào nghĩ rằng là lãnh khốc, nhưng Mạc Bắc biết kỳ thực hắn căn bản không thể tiếp nhận được.
Mạc Bắc lên sân thượng tìm Diệp Sở Sinh, hắn lúc này đang quay lưng lại, khoanh tay đứng trước lan can hút thuốc.
"Lão đại, chân của cậu ấy mới bình phục không bao lâu, thậm chí còn chưa bắt đầu cứng cáp hẳn, vì thế đừng quá nản lòng."
"Tôi biết, được rồi, cậu đi xuống trước đi."
Mạc Bắc cũng không biết nói gì thêm, ngượng ngùng rời đi.
Đào Tử Kiệt vịn vách tường nhà ăn, có chút ủ rũ cúi đầu, hai ba ngày trôi qua, chân trái của cậu vẫn như trước không cách nào chống đỡ được trọng lượng. Diệp Sở Sinh bưng thức ăn lên, sắp xếp xong bát đũa, kéo ghế ra ngồi xuống bàn cơm, nói một cách lạnh lùng: "Bắt đầu từ bây giờ, tôi sẽ không dìu em nữa, xe lăn tôi đã ném đi rồi, cho nên em muốn ăn cơm phải tự mình đi tới đây, không đi được thì bò đến."
Đào Tử Kiệt từ lâu đã trải nghiệm được bản lĩnh trở mặt của hắn, vì thế cũng không cảm thấy kinh ngạc: "Không cẩn thận trở thành người què, khiến anh phát ngán rồi à?"
"Đúng vậy, vì thế đừng hi vọng tôi sẽ thương hại em, từ hôm nay, sinh hoạt nhất định phải tự mình làm, kể cả việc lên xuống lầu."
Đào Tử Kiệt nhếch môi nở nụ cười: "Nếu như cả đời tôi cứ như vậy, không phải anh sẽ suy xét đến việc thay một sủng vật khác chứ?"
Diệp Sở Sinh cũng cười, đôi mắt dưới ánh đèn mờ tựa hồ tỏa ra từng luồng ánh sáng lạnh lẽo, bắn thẳng vào trong lòng Đào Tử Kiệt. Thay sủng vật? Cậu nói thật ung dung, ngoại trừ Tương Niệm ra bản thân chưa từng đối xử với ai hết lòng hết dạ như vậy, mà từ lúc Tương Niệm chết đi cho tới khi Đào Tử Kiệt xuất hiện, đó là thời gian mười hai năm ròng rã trống rỗng.
Trong khoảng thời gian ấy, ngoại trừ những lúc thỉnh thoảng tìm vài kẻ để thỏa mãn, thì ngay cả người tình thật sự cũng không hề có.
Mười hai năm trống rỗng, mười hai năm chờ đợi, mười hai năm cô quạnh, rốt cuộc là ý vị gì đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com