Phần 4
Trong giây lát, gian phòng ăn rộng lớn chìm trong yên lặng, như thể mọi người đều nín thở. Vừa hoang mang, vừa xấu hổ, Nayeon ngẩng đầu ngước nhìn người đối diện.
Người con trai như bức tượng hoàn mỹ được tạc bằng khối sáp, một vẻ đẹp lạnh ngắt. Bên dưới mái tóc đen phủ trán, là gương mặt thanh thoát, da trắng, mũi thẳng, phảng phất nét thư sinh. Nhưng đôi mắt màu xám tro đang nhìn xuống phía Nayeon, với một bên chân mày nhíu lại, đủ khiến cô rùng mình. Đôi mắt như không hề phản chiếu gì trong đó.
Khi chưa ai có mặt tại hiện trường dám lên tiếng, thì bác bán hàng của canteen vội vã chạy ra, thốt lên: "Cậu Minhyun!"
Người con trai nọ không hề rời mắt khỏi Nayeon, tuy vậy đã mở lời, giọng nói không biểu lộ bất cứ thái độ gì:
"Cho tôi như lần trước." Đoạn, cậu ta chậm rãi ngồi xuống, gần như đối mặt với Nayeon, làm cô sợ chết khiếp. Đột nhiên, một bàn tay rắn chắc đã xốc vai Nayeon dậy trước khi nhân vật tên Minhyun kia toan nói điều gì đó.
Bàn tay ấy không của ai khác, ngoài Park Chanyeol.
"Cậu đi đứng phải cẩn thận chứ, đi thay đồ đi." Chanyeol nói khi nhìn bộ dạng của Nayeon. Bấy giờ cô mới nhận ra áo đồng phục của mình cũng dính rất nhiều vết nước táo màu nâu nhạt. Nayeon còn chưa kịp hoàn hồn, liền bẽn lẽn định đi theo tay chỉ của Chanyeol.
"Tôi chưa cho đi." Lại là giọng nói lạnh băng cắt ngang sự xáo động mới nhen nhóm của đám đông.
Nayeon thoáng thấy gương mặt lo lắng của Jeongyeon, biết càng kéo dài việc càng chẳng lành, bèn nỗ lực làm hòa:
"Dù sao cũng là lỗi của tớ, thật không phải. Thật xin lỗi. Liệu tớ có thể..."
"Cậu không cần phải như vậy!" Chanyeon cắt ngang rồi đẩy Nayeon đi.
Điều này thu hút sự chú ý của người tên Minhyun, kéo theo một câu hỏi bất ngờ:
"Cô ta là gì của cậu?"
"Bạn tôi."
Minhyun nhếch môi cười nhạt, nhìn theo hình bóng Nayeon đang chạy về hướng cửa canteen, Jeongyeon rối rít theo sau.
"Nếu cậu cảm thấy đó là một sự thiệt hại. Tôi sẽ trả tiền giặt. Hoặc mua đồ mới." Chanyeol nghiêm túc.
Minhyun không nói gì thêm. Tiến đến quầy hàng cầm chiếc túi đựng hộp trà đào đã đặt sẵn ở đó từ lâu, quay lưng bỏ đi. Khi tấm lưng của cậu khuất dạng, đám đông mới từ từ giải tán.
Tất cả sự nhốn nháo này không qua khỏi tầm mắt một cô gái tóc nâu có gương mặt xanh xao ở phòng học nhạc tầng hai.
"Cậu làm tớ sợ hết hồn!"
Jeongyeon vừa nói, vừa đập vào lưng Nayeon một cú mạnh như trời giáng khiến cô nàng kêu oai oái.
"Chính thái độ kỳ lạ của các cậu mới làm tớ sợ đấy! Tự nhiên dạt hết ra rồi lại còn xì xào nữa chứ! Mà người đó rốt cuộc là ai vậy?"
Nayeon xoa xoa lưng, mặt nhăn nhó. Cô vừa thay tạm áo thể dục để thay cho chiếc áo sơ mi dính nước táo lúc nãy.
"Còn ai vào đây nữa! Hwang Minhyun chính là con trai độc nhất của tỷ phú Hwang Soo Man, nhà đầu tư sáng lập học viện này. Nên có thể coi cậu ta là nhân vật có tầm ảnh hưởng nhất trong trường, nếu không kể đến giáo viên. Mà giáo viên cũng phải dè chừng nữa là..."
"Có vậy mà cũng sợ sao? Chẳng qua chỉ là may mắn sinh ra trong gia đình tỷ phú, rồi nhờ ô dù đó mà được hưởng quyền lực thôi." Nayeon chưng hửng, không vẻ gì là bị hấp dẫn bởi "bí mật vừa được hé lộ".
Jeongyeon thấy vậy phẩy tay, mặt vẫn nguyên cái vẻ nghiêm trọng, "sát khí" đằng đằng:
"Những người trong trường này cũng đâu có ngu mà không dưng đi nể trọng một người đến vậy. Căn bản là cậu ta hoàn toàn xứng đáng với vị trí đó. Không ai đánh bại được cậu ta trong học tập, kể cả học sinh khối trên. Là át chủ bài của CLB Dance năm ngoái. Chính là người ở vị trí độc tôn ngay cả Chanyeol của cậu cũng không qua mặt được, mà tớ từng nhắc đến."
Nayeon nghe đến chữ "Chanyeol của cậu" bất giác đỏ mặt. Nhớ tình huống vừa rồi trong canteen, cậu ta thế nào lại xuất hiện đúng lúc, giải thoát cô như vậy, khiến cho cô cảm kích vô cùng. Nayeon miên man suy nghĩ, nhưng để cho thấy mình vẫn theo kịp câu chuyện, cô hỏi :
"Cứ cho là cậu ta tài giỏi đáng nể, nhưng sao lại phải sợ như sợ cọp vậy?"
"Cậu không thấy khí chất của cậu ta lạnh lùng rất dễ sợ ư? Hơn nữa còn có tin đồn rằng dưới trướng cậu ta còn cả một băng nhóm ngầm, xử lý mọi việc theo luật riêng, ai làm phật ý cậu ta có thể bị đuổi khỏi học viện không thương tiếc đấy... Cậu có nghe danh Kang Dongho biệt danh Bạch hổ của trường dân lập Yewon không?"
"Không?"
Nayeon trố mắt.
"Đúng là chỉ biết học với tham gia câu lạc bộ có khác."
Jeongyeon bĩu môi.
"Anh ta cách đây một năm còn khét tiếng trong giới lưu manh cấp ba toàn thành phố, là một đại ca chính hiệu lại kiêm con ông cháu cha trong chính phủ nên càng coi trời bằng vung. Chiến công sát phạt cùng lượng đệ tử thì đến cả giang hồ thứ thiệt cũng phải gật đầu công nhận. Không tin cứ google."
"Cách đây một học kỳ Bạch hổ đã gửi đến nhà Hwang Minhyun một lá thư thách đấu."
"Sao tự dưng lại thách đấu?!!" Ai đó há hốc miệng.
"Không rõ nguyên nhân." Jeongyeon bí hiểm. "Nhưng dân lưu manh làm gì cần nguyên nhân chứ. Đơn giản thấy người ta đẹp trai, nhà giàu được hâm mộ, gia thế lại vật vã hơn cả mình thì ghen tị, chắc vậy."
"Rồi sao nữa?"
"Chuyện xảy ra ngay trong khuôn viên Kyunghee, đã trở thành một dạng huyền thoại truyền miệng. Bạch hổ kéo đàn em trên dưới hai mươi người vào trường, để chứng kiến lá thư thách đấu của mình bị chính tay Hwang Minhyun xé tơi tả. Kết quả là một trận bạo lực đẫm máu diễn ra ở sân sau mà kết quả là bố mẹ của Dongho và đồng bọn phải đến khiêng con cái mình về. Tin được không? Một nhóm nhỏ nam sinh thường ngày không bao giờ nói đến bạo lực đối đầu hơn hai chục tên côn đồ, trong đó tên thủ lĩnh do đích thân Minhyun đả bại."
"Chuyện động trời như vậy, ngay trong sân trường mà sao không thấy lên báo?"
Nayeon kinh ngạc. Thật vậy, danh tiếng của Kyunghee vẫn luôn hoàn hảo.
"Bởi vì có tiền mua tiên cũng được."
Jeongyeon nhún vai.
"Kể từ vụ đó, Bạch hổ không hiểu do nhục nhã, sợ hãi hay bị ép buộc đã biến mất tăm hơi khỏi thành phố, danh tiếng đi tong, còn Hwang Minhyun của Kyunghee thì ai cũng biết, mà tự giác bảo nhau nếu muốn toàn mạng thì đừng đả động vào."
Jeongyeon ngừng một lát lấy hơi, rồi đôi mắt cô nàng đột nhiên mơ màng:
"Nhưng e sợ là một chuyện, con gái ai chẳng mê cái mặt cậu ta như điếu đổ. Hơn nữa còn là người thừa kế duy nhất của tỷ phú , sau này sẽ đứng đầu tập đoàn kinh doanh xuyên lục địa của nhà họ Hwang, dù là tiểu thư hay mấy đứa con gái thứ dân, may mắn vớ được cậu ta đều là đổi đời."
Nayeonchẳng ham đổi đời theo cách đó. Nhưng đúng là có vào cái trường này mới được tận mắt chứng kiến loại thiếu gia mới chào đời đã được nhét thìa vàng trong miệng, tưởng như chỉ có trên sách báo, phim ảnh. Đã thế còn không phải phá gia chi tử, việc gì làm cũng tốt, ngoại hình anh tuấn tác phong lịch lãm, rốt cuộc có phải người không? Dù sao, thay vì nhân vật xa lạ đó thì tâm trí Nayeon vẫn nghĩ đến Chanyeol nhiều hơn. Cô buồn vì lần nào gặp nhau cũng làm phiền đến cậu ấy, nhưng vui vì Chanyeol vẫn chưa quên mình.
"Lại đang nghĩ đến Chanyeol chứ gì?"
Jeongyeon đọc trúng tim đen khiến Nayeon giật thót.
Cô nàng nhiều chuyện tặc tặc lưỡi:
"Xem ra cậu ta vẫn quan tâm đến cậu lắm. Cậu trông thế mà thật có duyên với mấy người xuất chúng. Mới tuần học đầu tiên chứ mấy. Chanyeol và Minhyun đều ở lớp tài năng A01. Tớ học cả kỳ trước đã bao giờ được mặt đối mặt với họ đâu. Mà nghe nói kỳ này Minhyun sẽ tham gia CLB dance đấy..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com