Chap 5 : cuối
Ra về anh và cậu cùng nhau sánh bước trên con đường về nhà .Đến quán nước bao nhiêu ngời bàn tán dị nghị nhìn họ . Anh ôm cậu vào lòng mà đi tiếp về nhà . Sự ấm áp nhỏ nhoi ấy nhưng lại khiến cậu ngơ ra . Ánh mắt anh chầm chậm nhìn cậu như sợ có sự ghét bỏ trong đôi mắt ấy . Họ đi càng lúc càng nhanh cho đến khi về tới nhà Tiểu Thuyền . Anh đạp cửa đi vào trong , cậu xót xa nói :
-Anh nhẹ nhàng một chút nhà cũ rồi đấy .
Anh thấy cậu thì càng tức giận , anh hỏi lớn ;
-Em làm gì vậy hả ? Tôi có ăn thịt em à ?
Thụ sợ mếu máo:
-Anh nằm đó đi , tui đi mua cơm cho anh.
Anh càng nghĩ càng thấy buồn cười . Đứa nhỏ này rất giống đứa nhỏ năm đó anh gặp nhưng có vẻ vì anh mà nó phải khổ rồi. Anh nhìn căn nhà nhỏ này , phải đây chính là nơi anh gặp đứa nhỏ ngốc đó .
Cậu đi ra ngoài đâu hẻm gặp dì bán nước:
-Dì ơi ! Bán cho con hai phần cơm .
Bà dì nhanh nhảu đóng hộp hai phần cơm lại , nói cậu :
-Con cố gắng tránh xa cậu trai kia càng tốt. Bà nghe cảnh sát nói họ đến đây vì cậu ta , cậu ta có vẻ nguy hiểm lắm . Con nhớ lời dì dặn cẩn thận nghe chưa .
Cậu gật đầu cho có lệ , cậu làm người ta ra nông nỗi này còn muốn tránh xa người ta ra , cậu đâu thể " ăn cháo đá bát như vậy được ' . Cậu nhanh chân chạy lẹ về nhà gõ cửa :
-Anh mở cửa cho tôi vào đi .
Lại là tếng quát của anh :
-Cửa không khoá .
Cậu âm thầm khẳng định rằng người đàn ông này tính khí không tốt . CẦN PHẢI CẨN THẬN
Cậu mở cơm ra cho anh lấy muỗng cho anh . Anh chần ghừ hỏi cậu :
-Em tên gì ?
-Tiểu Thuyền
-Mấy tuổi?
-17
-Ba mẹ đâu ?
-mất rồi
-ở với ai?
-Anh hai
-Anh hai đâu ?
-đi làm rồi
-Khi nào về ?
-Một tuần về một lần
-Còn ở với ai khác ?
-Anh
Câu cuối cùng của cậu lầm anh vừa ý một cách lạ kì , có thể như người ta nói vừa gặp đã yêu nhưng đối tượng của anh là trẻ em vị thành niên . Anh cười cười cũng tự giới thiệu bản thân:
-Tôi tên Vũ Phong là nha sĩ 40 tuổi , hiện chỉ ở một mình ở đây làm ăn , không tiện mua nhà trong thành phố nên chỉ mua đỡ căn nhà nhỏ đó .
Cậu không khỏi giật mình :
-Chú ... chú 40 tuổi ?
Anh thờ ơ trả lời :
-Ừ thì sao ?
Cậu lúng túng :
-Nhìn chú chỉ mới 30
Anh hài lòng với ý nghĩ của cậu nhưng đột nhiên sững người , nhào tới đè cậu trên giường:
-Em gọi ai là chú ? Lần trước tôi nói em phải gọi như thế nào ?
Cậu bấp bấp :
-A...Anh
Anh cười tươi :
-Ừ
Hai người chẳng làm gì chỉ ngồi trò chuyện với nhau . Chiều xập xuống , Con bé Hoa bạn cũ của cậu đến mang theo tập sach lôi cậu ra cái bàn ở trước hiên bắt đầu dạy lại cho cậu những gì nó đã học . Hai đứa ngồi đó loáy hoáy viết , Hoa đọc rõ to:
-Một nguồn điện có suất điện động E = 24 (V), điện trở
trong r = 6 dùng để thắp sáng 6 bóng đèn loại 6(V) – 3(W) thì
phải mắc chúng thế nào để các bóng đèn sáng bình thường. Trong các cách mắc đó cách mắc nào lợi hơn vì sao ?
Anh ngồi trên chiếc giường cũ nhìn cậy hí hoáy giải giải viết viết anh cười tươi rối .Con Bé nghe tiếng người cười trong nhà , nó xoay sang hỏi cậu :
-Anh mày về hả ?
Cậu lắc đầu
-Đâu có
-Vậy ai đang trong nhà mày ?
Cậu hiểu ý của con bé Hoa :
-À ông anh đấy hả
Anh cười cười đi ra ôm cổ cậu :
-Gọi là chồng còn được chứ ông anh gì .
Cậu khó chịu đấy đẩy anh:
-Chú đã 40 tuổi rồi đó .
Anh nghiến răng :
-Gọi là gì ?
Cậu lại ấp úng :
-Anh
Anh đùa giỡn như tên lưu manh khiến cậu hơi khó chịu . Còn con bé Hoa hai mắt nó đã sáng quắt như đèn pha , nói :
-Tui về trước . À anh nhớ chăm sóc cho bạn ấy nha . Bạn ấy sợ đau .
Anh cười cười ý bảo cô yên tâm . Còn bé Thuyền thân yêu nhà ta không hề biết rằng đã bị con bạn thân nó bán đứng . Anh ôm ôm cậu :
-Đi ngủ đi , tôi mệt.
Cậu cũng ậm ờ vào nhà giăng mùng cho anh , rồi lót tấm cát-tong ra đất lấy lót xuống đất, đem gối để xuống tính ngủ , anh đạp đạp cậu :
-Lên đây ngủ với tôi .
Cậu đem gối mền lên ngủ với anh . Trong đêm anh nhìn cậu , khẽ đặt lên một nụ hôn lên đôi môi không đẹp đẽ như Tây Thi nhưng lại quyến rủ anh vô cùng.
Hai người sống với nhau gần hai tháng trời mà anh cậu vẫn chưa về lần nào. Chẳng mấy chốc đã đến thu . Cậu và anh vẫn sống bình thường với nhau cho dù cách đây một tháng bà đã nói rằng cảnh sát tình nghi anh giết người . Vết thương anh đã lành hẳng , ngày ngày anh đi làm về vẫn mua cơm cho cậu ăn , con bé Hoa đến dạy kèm cho . Mỗi ngày cứ thế trôi qua trôi qua , cho đến tối hôm nay , nửa đêm cậu nghe tiếng rọt roạt như tiếng ai cắt thịt , cậu thầm nhủ chắc mấy bà quanh đây chuẩn bị đi bán . Cậu nhìn đồng hồ rồi gật mình , bây giờ mới 2h sáng . cậu nương theo ánh sáng đèn đường ra ngoài . Cậu đứng người . Trước mặt cậu à một người đàn ong đang cầm con dao đâm tới tấp vào ngực một người đàn bà . người đàn bà đó cậu nhận ra là con ả con dì bán nước . Chiều hôm nay ả ta đến gây gỗ với cậu ,, còn người đàn ông cũng cực kì quen mắt. Là Vũ Phong , bộ đồ đó anh ta mặc nó trước khi ngủ . Cậu trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng dã man đó . Anh xoay lại nhìn cậu , vẫn nụ cười đó , vẫn ánh mắt cưng chiều mà anh dành cho cậu hai tháng nay nhưng giờ nó làm cậu thật chán ghét . Cậu lùi về sau , anh ném cô ta vào đóng lửa đóng lửa cháy xè xè khiến mùi thơm bay lên . Cái hố anh đào rất sâu , ném cô ta vào đó rồi lấp lại . Cậu chạy đi vào nhà đóng cửa lại , anh ở ngoài cửa gõ cửa gọi cậu:
-Em mở cửa đi . Cho anh vào đi Thuyền ơi!
Cậu giờ đây chỉ muốn chạy , chạy khỏi đây chạy khỏi tên ác ma này , cậu hét lớn :
-Anh đi đi . Anh giết người không gớm tay . Cô ta đã làm gì mà anh phải giết cô ta ?
Anh nín lặng dựa vào cửa thì thầm , tuy nhỏ nhưng cậu vẫn nghe được những gì anh nói :
-Tôi giết cô ta vì tôi thích , tôi ghét cô ta vì cô ta làm phiền em . Đó giờ tôi giết người vì mua vui cho bản thân . Tôi đã không giết người trong hai tháng nay vì tôi biết em sợ , cuộc sống hai ta bình yên quá nên tôi nguyện lòng là sẽ không làm việc này nữa . Nhưng rồi cô ta cứ làm tôi bực bội nên tôi lỡ tay . Em tha thứ hay không là tuỳ em , ba mẹ em cũng là một tay tôi giết . Tôi biết tôi có lỗi với em , nên tôi ...... Xin lỗi .
Cậu nghe thế chạy ra , thấy anh nằm trên đấy , con dao cắm giữa bụng anh không ngừng rỉ máu , cậu hết hồn chạy lại :
-Vũ Phong , Vũ Phong tôi tha thứ , tôi tha thứ cho anh mà , tỉnh lại đi Vũ Phong , tôi còn chưa nói cho anh mà .
Từ dưới đất Vũ Phong thì thào :
-Tôi thiếu em quá nhiều , nay tôi trả lai em hết , em vô nhà rồi , tôi sẽ đi để chết nơi nào đó , không ảnh hưởng đến anh . Anh chưa nói hết lời , cậu chặn môi anh :
-TÔI YÊU ANH
Tiếng xe cứu thương chạy lại do có người nhìn thấy . Vũ Phong hai giọt nước mắt còn lăn dài nhìn theo cậu .
TOÀN VĂN HOÀN
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com