7 - Đời trước kiếp này | Hạ
Châu Thâm đi ra khỏi phòng nghỉ.
Lúc đầu bước chân của cậu còn coi như bình thường, sau đó bắt đầu tăng tốc độ, cuối cùng thì cũng không khác gì đang chạy.
Trợ lý sợ hãi, nghĩ Châu Thâm bị lời nói vừa rồi kích thích, vừa chạy theo vừa gọi "Thâm ca chậm một chút, Thâm ca cẩn thận, Thâm ca anh chờ em với", dẫn tới nhân viên công tác trên đường đều ngạc nhiên nhìn hai người chạy qua.
"Làm sao vậy? Châu Thâm làm sao vậy?" A Vân Ca đang ở phòng nghỉ lướt Weibo, nghe thấy ngoài cửa ồn ào, còn nghe được tên Châu Thâm, lập tức đứng dậy mở cửa, vừa vặn thấy Châu Thâm lướt qua trước mặt mình.
A Vân Ca hoài nghi mình nhìn lầm, quay đầu hỏi PD đang đứng một bên, ngữ khí cũng không chắc chắn lắm: "Vừa rồi là Châu Thâm đúng không?"
"Là Châu lão sư." PD gật đầu cười nói.
"Ẻm làm gì vậy?" A Vân Ca nhận được đáp án khẳng định, càng kỳ quái , "Lần đầu tiên thấy ẻm chạy nhanh như vậy."
"Cái này tôi cũng không biết." PD lắc đầu.
A Vân Ca do dự một chút, vẫn là lo lắng đuổi theo.
Đến khi Châu Thâm vọt vào phòng nghỉ của Lý Khắc Cần, trực tiếp đóng cửa lại, hiển nhiên là không muốn làm người khác biết bên trong có chuyện gì.
"Châu Thâm gấp rút như vậy chính là vì chuyện này?" A Vân Ca tự nhiên cảm thấy như bị lừa, hắn còn tưởng Châu Thâm xảy ra chuyện lớn gì, kết quả là thế này?
PD dở khóc dở cười, nhẹ giọng nhắc nhở: "A Vân Ca lão sư, trở về đi, Phí Ngọc Thanh lão sư bên kia chút nữa sẽ tới tập luyện, đi muộn không tốt."
"Đi, đến phòng tập." A Vân Ca có chút tức giận, đợi lát nữa gặp Châu Thâm nhất định phải hỏi cậu mới được.
Lý Khắc Cần rất kinh ngạc khi Châu Thâm đột nhiên chạy tới tìm mình, dù sao hai người mới tách ra chưa đến 10 phút.
"Charlie? Tìm tôi có việc gấp sao?"
Châu Thâm bình phục một chút hô hấp dồn dập, hai tay nắm chặt, trong giọng nói mang theo một tia run rẩy.
"Khắc Cần lão sư, anh. . . . . . có phải thích em không?"
Không phải là câu "Lão sư có từng thích em không" trong quá khứ, mà là "Có phải thích em không?".
Từng là tiếc nuối khi còn trẻ, tựa hồ trong khoảng thời gian này đã bị chậm rãi mài mòn, lại biến thành câu hỏi chắc chắn hơn.
Lý Khắc Cần bình tĩnh nhìn Châu Thâm một hồi lâu, mới đi đến trước mặt cậu. Châu Thâm thoáng ngửa đầu, tầm mắt hai người chạm vào nhau, trong ánh mắt đều tràn ngập cảm xúc phức tạp.
Châu Thâm bị Lý Khắc Cần mềm nhẹ ôm vào trong lòng, xung quanh tràn ngập hơi thở mà cậu luôn lưu luyến.
"Thâm Thâm." Bên tai vang lên thanh âm êm tai, ấm áp của người kia, "Tôi yêu em."
Nước mắt trong khoảnh khắc này tràn mi, đây không phải đáp án Châu Thâm mong muốn, nhưng còn hoàn mỹ hơn so với điều cậu chờ đợi. Cậu giơ hai tay ôm chặt đối phương, òa khóc. Cậu rốt cuộc bất chấp, muốn đem hết ủy khuất, thống khổ, rối rắm, không cam lòng cùng bất an rất nhiều năm, tất cả đều khóc hết ra trong giây phút này, khóc đến thiên hôn địa ám.
Lý Khắc Cần vỗ nhẹ lưng Châu Thâm, tùy ý đối phương ở trong lòng mình rơi nước mắt. Mặc dù còn chưa biết vì sao, nhưng Châu Thâm nguyện ý tiếp nhận hắn, chính là kết quả tốt nhất.
Sau khi sống lại, trong lòng Châu Thâm vẫn luôn căng như dây đàn, sợ hãi tương lai sẽ bị thay đổi, lo lắng Lý Khắc Cần tới gần, sợ hãi những điều chưa biết, hiện giờ hết thảy đã được giải thoát, Châu Thâm khóc đến kiệt sức, cảm giác ý thức đi xa, rơi vào bóng tối.
Lý Khắc Cần chợt thấy trong lòng trầm xuống, phát hiện Châu Thâm hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt còn có chút tái nhợt, cậu bất tỉnh. Hắn vội ôm người lên đặt vào sofa trong phòng nghỉ, nói với trợ lý: "Đi gọi bác sĩ, Charlie ngất rồi."
Trợ lý nhanh chóng phản ứng, chạy ra ngoài gọi người. Lo lắng đến các loại tình huống, tổ tiết mục có bộ phận y tế thường trực, vừa nhận tin tức lập tức chạy đến.
Cũng không biết trợ lý nói thế nào với bác sĩ, tổ y tế trực tiếp cho Châu Thâm đeo chụp dưỡng khí, khai thông tĩnh mạch, có cả điện tâm đồ, còn đẩy đến một cái giường di động, nói là muốn đem Châu Thâm qua phòng y tế để tiện quan sát.
Nhìn cả đội y tế thận trọng như vậy, trong lòng Lý Khắc Cần càng bất an. Hắn theo tới phòng y tế, ở ngoài cửa lo lắng đi qua đi lại.
Những người khác biết tin Châu Thâm ngất xỉu đều chạy tới, im lặng cùng Lý Khắc Cần chờ bên ngoài.
Qua nửa giờ, bác sĩ mới đi ra, "Người bệnh không có gì trở ngại, có thể là quá mức mệt nhọc, hơn nữa cảm xúc biến chuyển quá lớn nên mới đột nhiên ngất đi. Chờ cậu ấy tỉnh lại là được."
"Được, cảm ơn bác sĩ ." Lý Khắc Cần trong lòng buông lỏng, lúc này mới phát hiện chính mình vừa rồi một mực phát run, "Tôi có thể vào trong trông chừng cậu ấy không?"
"Có thể, nhưng những người khác đừng nên vào." Bác sĩ dặn dò một vài việc cần chú ý rồi đi vào phòng nghỉ bên cạnh.
Lý Khắc Cần nói với mọi người: "Mọi người trở về nghỉ ngơi đi, cám ơn đã quan tâm. Chờ Charlie tỉnh tôi sẽ báo cho mọi người."
Mọi người nhìn nhau, các vị tiền bối dặn dò vài câu rồi mang theo hậu bối nhà mình, lần lượt rời đi.
Lý Khắc Cần nhìn theo bọn họ một lúc rồi xoay người, đi vào phòng y tế.
Châu Thâm ngủ suốt một ngày mới tỉnh lại.
Ước chừng là ngủ quá lâu, khi cậu mở mắt ra, đại não trống rỗng, phải một lúc sau trí nhớ mới dần rõ ràng.
"Charlie, tỉnh rồi? Cảm giác thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?" Nghe giọng Lý Khắc Cần từ bên cạnh vang lên, Châu Thâm theo bản năng muốn giơ tay, lại phát hiện tay mình bị Lý Khắc Cần nắm chặt.
". . . . . . làm sao?" Châu Thâm nghe thấy giọng mình khàn khàn.
"Em hôm qua khóc đến ngất xỉu, nơi này là phòng y tế." Lý Khắc Cần đưa tay sờ sờ trán Châu Thâm, lúc này cậu mới chú ý đến cái cằm lún phún râu của đối phương.
"Em ngất bao lâu rồi? Lão sư luôn trông chừng em?"
"Em ngủ một ngày, bác sĩ nói em mệt nhọc quá độ, lại thêm cảm xúc thay đổi nên mới ngất đi." Lý Khắc Cần thân thiết hỏi, "Em hiện tại có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?"
Vốn đang không có gì, nghe Lý Khắc Cần hỏi, Châu Thâm mới ý thức toàn thân đau nhức vô lực.
"Cảm giác có chút không khí lực, hẳn là do ngủ nhiều." Châu Thâm trấn an, "Em muốn ngồi dậy."
"Chờ tôi gọi bác sĩ lại đây, nếu bác sĩ nói được thì tôi đỡ em dậy."
Bác sĩ nhanh chóng đi vào, kiểm tra một loạt rồi nói: "Không có vấn đề gì nữa, chờ truyền xong bình nước này là có thể trở về. Người trẻ tuổi đừng ỷ mình tuổi trẻ mà không yêu quý bản thân, sức khỏe mới là vốn quý."
Châu Thâm ngoan ngoãn gật đầu.
Lý Khắc Cần tiễn bác sĩ đi xong, trở lại trước giường, đỡ Châu Thâm ngồi dậy.
"Có đói bụng không, muốn ăn cái gì?" Lý Khắc Cần vừa nói vừa định gọi trợ lý vào.
Châu Thâm níu chặt góc áo Lý Khắc Cần, nhìn hắn, trong mắt là khát cầu.
"Vì sao. . . . . . thích em?" Châu Thâm hỏi. Cậu cũng không biết mình hỏi cái này để làm gì, có lẽ ở sâu trong nội tâm, có đáp án cậu càng muốn biết. Cậu muốn để trái tim mình có thể hoàn toàn an tĩnh lại.
Lý Khắc Cần thở dài, ngồi xuống bên giường, suy nghĩ một chút, mới trả lời: "Khi còn trẻ, tôi đã mơ hồ cảm thấy mình đang đợi một người. Trực giác nói cho tôi biết, người này vô cùng quan trọng, nếu đợi không được, tôi sẽ tiếc nuối cả đời."
Châu Thâm kinh hoàng không thôi, tay cũng không tự giác phát run, sự tình thật sự như cậu nghĩ sao? Cậu không phải đơn độc đi vào thế giới này, có người sớm ở đây chờ cậu.
"Cho nên. . . . . . Em là người kia? Là người lão sư vẫn một mực chờ?"
Lý Khắc Cần đưa hai tay ôm lấy khuôn mặt Châu Thâm, trong mắt tất cả đều là thâm tình, "Charlie, tôi là vì em, mới đến cõi đời này."
———————————————————————————————
Sau đó
Tiếp tục yêu người
Là vĩnh hằng cuối cùng của tôi
Cùng người gặp gỡ
Là kỳ tích đầu tiên của tôi
—— 《momentum》
Cần Thâm Thâm đoạt giải quán quân sau, công việc của hai người cũng tiến triển rất tốt, Châu Thâm rõ ràng trở nên bận rộn.
Không giống ở đời trước, dịch bệnh không xuất hiện, các hạng mục công tác đều tiến hành đâu vào đấy, đợi cho Châu Thâm có thể nghỉ ngơi thở một hơi, đã là thời gian đã là tháng 5 năm sau.
"Em vừa xuống máy bay. . . . . . Ừm, trợ lý không có tới, em đi một mình. Sắp đến lối ra . . . . . ." Châu Thâm kéo va li vừa đi vừa nói chuyện điện thoại, một thân ảnh bỗng rơi vào tầm mắt, cậu bước nhanh tới, nhào vào lòng đối phương.
Lý Khắc Cần thuận thế ôm lấy Châu Thâm, "Gầy."
"Em thấy vẫn tốt mà." Châu Thâm cười hì hì.
"Trở về phải ăn nhiều một chút mới được, đi thôi." Lý Khắc Cần cầm tay Châu Thâm, hai người mười ngón đan nhau cùng đi ra khỏi sân bay.
Về đến nhà Lý Khắc Cần, Châu Thâm ngã đầu liền ngủ. Cậu thật sự quá mệt mỏi, hoàn thành công việc lập tức ngồi máy bay đến Hongkong, tính sơ sơ thì cậu đã có gần hai ngày không ngủ .
Lý Khắc Cần cũng biết Châu Thâm trong khoảng thời gian này thực sự rất bận, sự nghiệp đang lúc thăng tiến cũng không có biện pháp, không giống hắn, đã công thành danh toại, là trạng thái nửa lui giới. Vì thế hắn chỉ có thể ở cạnh cậu, yên lặng cổ vũ, nhìn thấy người bạn nhỏ của mình từng bước tiến về phía trước.
Đáng tiếc không như mong muốn, khi Châu Thâm còn đang ngủ say, Lý Khắc Cần nhận được điện thoại của cấp trên ở công ty.
"Hacken, anh với Châu Thâm bị cẩu tử chụp rồi, anh định xử lý thế nào?"
Lý Khắc Cần giật mình hỏi: "Chụp cái gì?"
"Chụp được ảnh anh đi sân bay đón cậu ấy, cực kỳ thân mật."
"Charlie còn ngủ, chờ em ấy tỉnh lại rồi nói sau. Dù sao cũng phải hỏi ý em ấy đã."
"Được rồi, cho tôi biết quyết định sớm một chút."
"OK." Lý Khắc Cần buông điện thoại đi vào phòng, Châu Thâm đang nằm trên giường ngủ say, cả người bọc kín trong chăn, chỉ lộ ra cái đầu, quanh mắt có quầng thâm nhàn nhạt.
Lý Khắc Cần nhìn gương mặt người yêu chìm trong giấc ngủ, trên mặt hiện lên ý cười dịu dàng. Hắn cũng nằm xuống, cẩn thận ôm lấy cậu, nhắm mắt lại, không bao lâu sau cũng ngủ say.
Ngủ thật đã giấc rồi tỉnh lại, Châu Thâm thần thanh khí sảng.
Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể từ phía sau, Châu Thâm lui vào lòng Lý Khắc Cần cọ cọ, làm cho mình càng thoải mái hơn.
"Thức rồi còn chưa chịu dậy." Lý Khắc Cần cúi đầu cười nói, ngữ khí tràn đầy cưng chìu.
"Muốn để lão sư ôm thêm một lúc." Châu Thâm mới vừa tỉnh lại, nói chuyện có chút dẫn theo giọng mũi, nghe như đang làm nũng.
"Em muốn ôm bao lâu cũng được." Lý Khắc Cần ôm chặt cậu, "Charlie, chúng ta công khai đi."
Châu Thâm xoay người, "Xảy ra chuyện gì? Chúng ta bị chụp?"
Lý Khắc Cần phát hiện Châu Thâm đôi khi đối với một vài chuyện nhạy cảm đáng sợ, thậm chí còn ngẫu nhiên toát ra một loại lịch duyệt không phù hợp với tuổi tác. Chính là Châu Thâm chưa nói, Lý Khắc Cần cũng sẽ không truy vấn.
Hắn tin tưởng Châu Thâm, vậy là đủ rồi.
"Ừ, tôi đi sân bay đón em, bị chụp."
Châu Thâm hồi tưởng một chút tình cảnh bọn họ ở sân bay, "Quả thực giải thích là bạn bè cũng không ổn nhỉ." Cậu không rối rắm lâu, "Vậy công khai đi."
"Xác định?" Lý Khắc Cần không nghĩ tới Châu Thâm có thể sảng khoái như vậy, "Em bây giờ còn đang lúc tiến tới, nếu công khai lỡ đâu. . . . . ."
"Lão sư tin tưởng em chút đi, sự nghiệp của em sẽ không bởi vì công khai chuyện tình cảm thì liền sụp đổ đâu." Châu Thâm ở đời trước đã đạt được những vinh dự cậu nên có, nên hiện tại cậu kỳ thực khá bình tĩnh. Trong khoảng thời gian này, sở dĩ cậu cố gắng như vậy là vì muốn sớm một chút giải ước, như vậy cậu sẽ không bị quản chế nữa, có thể đi làm loại âm nhạc mà mình muốn làm.
Sau khi thành lập phòng làm việc cá nhân rồi, Châu Thâm mới cho phép mình nghỉ ngơi, không nghĩ tới ngày đầu tiên đặt chân đến Hongkong đã bị cẩu tử chụp được.
"Vậy để tôi nói đi, ngày mai tôi lập tức tổ chức họp báo, nói rõ mọi chuyện."
"Họp báo? Không phải lên Weibo nói một chút là được sao?"
"Nói trên Weibo không đủ chính thức, công khai tình cảm sao có thể làm qua loa lấy lệ, hơn nữa chúng ta về sau khẳng định là sẽ kết hôn, nhất định phải chính thức một chút." Lý Khắc Cần có vẻ lạc hậu trong giới giải trí, hắn rất có tác phong thân sĩ, với vài chuyện quan trọng, hắn cảm thấy vẫn nên mở họp báo, từ đó cũng có thể phản ánh vị trí quan trọng của Châu Thâm ở trong lòng hắn, "Họp báo để tôi đi, em ở nhà chờ tôi là tốt rồi."
"Ừm, nghe theo quyết định của lão sư." Châu Thâm cảm thấy Lý Khắc Cần quá mức đáng yêu, nhịn không được ghé lại gần, hôn một chút.
Lý Khắc Cần biến nụ hôn nhẹ nhàng này trở thành sâu sắc, hai người cũng tựa vào càng gần, triền miên tình ý.
Ngày hôm sau, Lý Khắc Cần ra thông báo mở họp báo.
Các cơ quan truyền thông nghe tin lập tức hành động, kéo tới địa điểm họp báo. Hội trường có rất nhiều người, còn phát trực tiếp. Rất nhiều phóng viên đã thật lâu không tham dự kiểu này, âm thầm tặc lưỡi.
Không hổ là đại lão cấp bậc thiên vương, vừa ra tay liền không giống người thường.
3 giờ chiều, Lý Khắc Cần đúng giờ xuất hiện, mặc một thân tây trang đen vừa vặn, thời gian không lưu lại nhiều dấu vết trên người hắn, ngược lại làm cho hắn có một kiểu mị lực, lắng đọng lại độc đáo, khiến người ta nhìn mà chói mắt.
Phát trực tiếp nghĩa là có thể phát đạn mạc, nhưng người xem đều bị khí tràng của Lý Khắc Cần dọa rồi, trong lúc nhất thời đều quên phát đạn mạc.
Lý Khắc Cần ngồi sau microphone, mở miệng: "Cảm tạ các vị bạn bè truyền thông đã đến buổi họp báo này, chào buổi chiều, tôi là Lý Khắc Cần."
Tiếng bấm máy ảnh không ngừng vang lên, các phóng viên đều đang đợi Lý Khắc Cần nói tiếp.
"Tôi cùng Châu Thâm quả thực đang hẹn hò."
Tiếng chụp ảnh càng dồn dập hơn, các phóng viên bắt đầu biên tập văn bản, chuẩn bị phát bản thảo.
"Tôi đối với Châu Thâm là nhất kiến chung tình, là tôi theo đuổi em ấy. Tôi rất thương, rất quý trọng em ấy, cho nên các vị truyền thông bằng hữu nếu ở trên đường nhìn thấy tôi cùng Châu Thâm, phiền các vị viết nhiều nội dung ngọt ngào của chúng tôi chút, về sau vạn nhất tôi chọc em ấy tức giận, còn có thể dùng bài viết của các vị để dỗ dành."
Các phóng viên đều bật cười, trường hợp thoạt nhìn thập phần hài hòa.
Châu Thâm ở nhà xem trực tiếp, không tự giác cũng nở nụ cười.
Mỗi lần cậu cảm thấy Lý Khắc Cần đã rất thương mình rồi, thì người kia sẽ làm cho cậu biết, cậu còn được thương hơn thật nhiều thật nhiều so với cậu nghĩ.
Cũng như họp báo này, Lý Khắc Cần công khai nói là chính mình nhất kiến chung tình với Châu Thâm, là chính mình theo đuổi Châu Thâm, như vậy có thể ngăn chặn mọi nguy cơ bôi đen cậu, fan của Lý Khắc Cần cũng hoàn toàn không có lập trường nói gì Châu Thâm cả. Là hắn chủ động trước, Châu Thâm không phải bởi vì địa vị hay danh tiếng của Lý Khắc Cần mới hẹn hò cùng hắn, mà là bị si tình của hắn đả động mới đồng ý.
Đây sẽ là một câu chuyện tình yêu như cổ tích khiến đại chúng say sưa, mà kết cục của cổ tích chính là hai người sẽ hạnh phúc mỹ mãn, mãi mãi bên nhau.
Trong nền tảng trực tiếp, đạn mạc đã xoát điên rồi.
【 Hắn thật thương cậu ấy, cậu ấy cũng thật thương hắn, hai người họ thật sự thương nhau! ! ! 】
【 Hôm nay lại là một ngày vì chuyện tình của Cần Thâm Thâm mà khóc thét. 】
【 Mẹ ơi CP tui ship đã real rồi! ! ! 】
Châu Thâm tắt trực tiếp, an tâm ở nhà chờ Lý Khắc Cần trở về.
Sau nữa thì sao?
Sau nữa là tổ hợp Cần Thâm Thâm trở lại Bài hát của chúng ta mùa 2, hợp xướng tuyệt mỹ lại một lần nữa kinh diễm thế nhân.
Câu chuyện của bọn họ sẽ vẫn tiếp tục, đến khi thiên hoang địa lão.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com