Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

« chương 17 »

Tôi thuê phòng home stay nhỏ đủ cho 1 người sống.

Đặt thân thể nặng nề của mình xuống giường tôi thở dài. Cầm chiếc điện thoại xem có bỏ lỡ cuộc gọi hay tin nhắn của Tsukki không, tôi bàng hoàng khi chẳng có bất kỳ thông báo nào hiện trên màn hình cả.

"Cậu thật sự....nghĩ tôi không cần đến cậu thật sao..."

---------------

Bây giờ là 20 giờ, tôi sửa soạn lại cho xinh đẹp lại rồi dạo quanh khu phố của Tokyo.

Mọi thứ ở đây thật đẹp, những ánh đèn đường, những gian hàng đồ ăn thơm phức cùng với tiệm bán quà lưu niệm.

Tôi cứ thế một mình lượn hết chỗ này đến chỗ nọ ăn hết món ngon này đến món ngon kia trong cái không khí mát trời của Tokyo. Chúng thật tuyệt vời. Dừng chân trước 1 cửa tiệm trang sức, tôi thấy móc khóa khủng long được lấy để làm quà tặng cho bất kì khách hàng nào mua 1 cặp nhẫn.

Nghĩ đến Tsukki.....

"Hình như mai là sinh nhật cậu ta nhỉ...."

"Nhưng tôi là gì của cậu ta chứ? Đã là gì của nhau đâu...chưa là gì cả mà..."

Tôi lắc đầu, bước vài ba bước thì đột nhiên quay lại phóng vào trong cửa hàng.

"Chị ơi, phiền chị lấy cho 1 cặp nhẫn được không ạ" - tôi vội vàng nói.

"Được chứ!" - chị chỉ cho tôi từng cặp nhẫn lấp la lấp lánh.

Nhìn 1 hồi tôi thấy cặp nhẫn vừa thấy tôi đã thấy thích.

"Cái này ạ" - tôi chỉ vào cặp nhẫn

Chị lấy cặp nhẫn cho tôi, nó là cặp nhẫn làm từ vàng, không cầu kỳ như những chiếc nhẫn khác, không đính kim cương hay gì cả. Chỉ đơn giản là 1 cặp nhẫn vàng trơn nhưng đối với tôi chúng thật đặc biệt.

"Cặp này có thể khắc chữ, em có muốn khắc luôn không? Sẽ không lâu đâu"

"Khắc chữ sao..."

"Dạ có ạ!"

"Này....tôi bị đa nhân cách thật rồi"
----------

Tôi bước ra ngoài cầm theo 1 chiếc túi nhỏ, bên trong đựng cặp nhẫn cùng với 2 chiếc móc khóa nhỏ hình khủng long.

Ghé vào tiệm nước tôi mua cốc coffee nóng. Đi tới con cầu nào đó mà tôi cũng chẳng biết ở đâu nữa, tôi dừng lại dựa vào lan can cầu.

"Nơi Tokyo đông đúc chật ních người thế này nhưng lại có 1 nơi thanh tĩnh không người qua lại. Quả thật là hiếm có"

Lấy chiếc điện thoại trong túi, đã gần 12 giờ khuya rồi. Chuẩn bị có pháo hoa nhỉ....pháo hoa...chỉ bắn vào hôm nay, ngày mai lại không còn nữa. Tôi muốn cùng cậu ta ngắm pháo hoa, chỉ muốn cùng cậu mà thôi, nhưng bây giờ cậu ta đâu có bên cạnh tôi....bên cạnh người khác rồi cơ mà.

Đúng là đêm khuya là khoảng thời gian giết chết người ta. Tôi sống thật với bản thân, nhận ra rằng trong những ký ức ấy chỉ toàn là hình ảnh của Tsukki mà thôi, trong lúc vui chơi có lẽ sẽ quên cậu ta nhưng rồi nó vẫn trở lại như cũ. Không biết cậu ta đang làm gì? Đã ngủ chưa nhỉ hay là đang đi tìm mình hoặc cũng có khi lại chẳng quan tâm tôi chết sống ra sao luôn ấy chứ. Trong lúc rối bời với mớ hỗn độn ký ức và câu hỏi tôi cảm giác như mình lại muốn khóc lần nữa. Khóc thật to....không cần ai ở bên cũng ổn mà. Vì trước kia cũng vậy. Khóc 1 tí thôi rồi cuộc sống của tôi sẽ trở về với quỹ đạo trước kia của nó. Chẳng sao đâu.

Chợt điện thoại tôi rung lên

"Tsukki...là...Tsukki sao..."

Tôi bắt máy

"Cậu chưa ngủ à" - tôi nói rồi uống 1 ngụm coffee nóng.

"Chưa....còn cậu"

"Nghe thấy trả lời là biết chưa ngủ rồi mà còn hỏi. Cậu giả ngu hay ngu thiệt vậy?"

"Hôm nay có pháo hoa nên tôi đang ở ngoài"

"Hôm nay có lễ hội nhỉ..."

"Đông vui đấy....nhưng tôi có thật sự đang vui hay không?² hay chỉ là chối bỏ hiện thực tàn ác"

"Ừm...."

"Giọng cậu hơi khàn, có sao không vậy?"

"Không.."

"Vì cậu mà tôi khóc khan cả tiếng đấy"

"Tokyo có lạnh lắm không"

"Không hẳn"

"Chỉ lạnh khi thiếu cậu...."

"Thế sao...."

"Cậu là người tỏ tình trước...cậu cũng là người quan tâm tôi nhiều nhất. Đã hẹn trước sẽ cùng nhau tới Tokyo mà....mà chỉ với 1 cuộc gọi của tình cũ cậu lập tức đi đến đó mà không nói lời nào.....bây giờ cậu lại bảo thế sao? Thế sao là cậu đã thật sự yêu tôi đến thế hay chỉ xem yêu tôi qua bóng dáng người khác? Thế sao nghĩa là gì? Tôi không biết"

"......"

"Nếu tôi đột ngột xuất hiện trước mặt cậu...."

"Đương nhiên là sẽ ôm cậu rồi...chắc vậy"

"Trừ khi cậu là thần tiên"

"Vậy tôi là thần tiên chắc rồi"

"Thôi đi! Cậu tưởng đâu là trong phim hay truyện cổ tích?"

"Có phải là cậu là người đang mặc chiếc áo hoodie màu nâu vẫn rộng thùng thình như mọi ngày, quần ống suông mang đôi giày thể thao màu đen cùng với chiếc balo màu tím trên lưng có móc khóa là con khủng long và còn túi đồ ở dưới chân nữa. Có phải là cậu không"

Tôi câm lặng một hồi vì những gì cậu ta nói hoàn toàn chính xác.

"Này....tại sao....tại sao thế?"

"Sa-sao cậu biết"

Tôi nói xong liền quay sang phải sang trái để xem có phải là cho người theo dõi tôi không. Tôi quay đầu lại nhìn thì đó chính là hình dáng quen thuộc, 1 cậu con trai cao mảnh khảnh dưới chân là chiếc vali. Vì quá kích động mà làm rơi cốc coffee còn hơn phân nửa.

"Cậu...cậu" - bất ngờ không có nói nên lời vì người trước mặt tôi thật sự là Tsukishima

Cậu ta nhanh chóng tiến lại ôm tôi vào lòng ngực trong khi tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Cậu ta cứ siết chặt tôi mà không nói lời nào.

"Tại sao....này nói đi tại sao lại ở đây? Tại sao lại ôm tôi....cậu đâu có yêu tôi...không hề mà..."

"Mùi của cậu ta, hơi ấm của cậu ta....thật dễ chịu và an toàn"

"Tôi đã bảo là không như những gì cậu ta nói cả. Tất cả chỉ là bịa đặt! Cậu tin tôi lần này đi Ayumi"

Tôi nhẹ đẩy cậu ra, lùi bước vừa khóc vừa nói

"Tôi đã tin cậu nhiều lần như thế rồi mà...tin cậu đã yêu tôi rất nhiều, tin vào những gì cậu nói, tin vào những cử chỉ thân mật mà cậu dành cho tôi rồi cuối cùng tôi nhận được gì? Nhận được sự thật trớ trêu rằng tất cả đều đùa giỡn thôi à? Tôi trao cho cậu cả con tim rồi cậu trao cho tôi cả cú lừa? Cậu...cậu có thấy mình quá đáng không vậy?"

"Cậu bình tĩnh nghe tôi nói đi"

"Bình tĩnh? Chỉ cần nói bình tĩnh mà bình tĩnh lại được thì tôi đã nói với bản thân mình hằng ngày rồi. Tôi đã làm gì nên tội mà sao cứ phải chịu đựng những đau đớn này vậy? Tại sao chứ"

Nước mắt thì chảy ròng ròng tôi lấy tay ôm mặt. Cùng lúc đó pháo hoa đã bắn. Cũng muốn nhìn chúng lắm nhưng mắt thì nhoè đi vì nước mắt, tâm trạng thì cứ dần tệ đi.

Cảm nhận được hơi ấm của cậu, tôi biết cậu đang ôm tôi. Chân tay tôi không còn sức mà dẫy dụa nữa, tôi đã mệt lắm rồi.

"Kể từ khi cậu xuất hiện thì mọi trật tự trong thế giới của tôi đều bị đảo lộn lên. Tôi chưa từng nghĩ rằng mình sẽ yêu ai đó nhiều đến mức mà khóc cạn nước mắt, nhớ nhung, bực tức như thế"

"Tôi mong tôi có thể giữ cậu lại bên cạnh tôi lâu nhất có thể"

"Vì ai mà chẳng biết tình đầu đôi khi chỉ là mối tình thoáng qua để giúp ta trưởng thành hơn, việc giữ 1 người bên cạnh suốt đời là rất khó, mà người ấy lại là mối tình đầu lại càng khó hơn gấp vạn lần"

.
.
.
.
.
.
"Cậu có thể mạnh mẽ với bất kỳ ai cũng được nhưng khi ở với tôi xin cậy hãy cứ mềm yếu đi, tôi muốn được bảo vệ cậu. Chỉ tôi mới có quyền nhìn thấy cậu yếu đuối đến nhường nào thôi Ayumi."

















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com